Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 18: Nơi này có gì tốt?




Thái Thục bĩu môi, không muốn đấu võ mồm tiếp với đệ tử của rặng Kinh Thần.

Lạc Bắc gật đầu đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi ngừng lại một chút:

- Khoan đã Thái thục sư tỷ.

- Ngươi lại có chuyện gì? - Thái thục còn chưa kịp nói hết câu thì thấy Lạc Bắc khiêm tốn hỏi ba người Tông Chấn:

- Đúng rồi! Ba vị sư huynh có thấy Thứ Đồng thảo không?

- Thứ Đồng thảo?

Ba người Tông Chấn nhìn nhau rồi cười ha hả, móc trong cái túi bên người ra một cái cây nhìn giống như cây ớt nhưng cành lá lại ngăm đen:

- Hóa ra các ngươi muốn tìm Thứ đồng thỏa. Thật may là chúng ta lại có mấy loại cây này.

- Lạc Bắc đi thôi. - Âm thanh của Thái Thục đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Bởi vì cô có thể nhận ra sự trêu tức trong lời nói của Tông Chấn. Mặc dù chỉ là một thiếu nữ mới mười ba, mười bốn tuổi nhưng ở cùng một chỗ với mọi người nên nàng cũng dễ dàng nhận ra sự nông sâu của người khác như thế nào. Nàng biết nếu Lạc Bắc còn nói tiếp thì Tông Chấn chắc chắn sẽ giở cái giọng kiêu ngạo:” Nếu các ngươi mở miệng xin lỗi với chúng ta thì với sự tôn sư trọng đạo, không chừng ta suy nghĩ cho các ngươi một cây.

Mà nếu Lạc Bắc còn nói tiếp, cầu xin cái cây đó thì bản thân sẽ không để ý tới Lạc Bắc nữa.

- Ừm.

Lạc Bắc gật đầu không nói nữa mà định theo đường cũ trở về.

Điều đó khiến cho Thái Thục vui vẻ, còn hắn thì thực tế cơ bản không hề có lấy một chút buồn bã vì việc thu hoạch. Dù sao thì cũng đã nhìn thấy Thứ Đồng thảo, không chừng lúc trở về còn có thể thấy được.

- Hai người các ngươi mới nhập môn. Mau đứng lại cho ta.

Cái cảm xúc sung sướng vừa mới xuất hiện lập tức biến mất. Thái độ của Thái Thục và Lạc Bắc khiến cho Tông Chấn không chịu nổi mà kêu lên.

Lạc Bắc hơi kinh ngạc quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Tông Chấn. Trời sinh hắn là một kẻ khốn khổ, khi tới được La Phù thì lại phải gánh vác lấy vận mệnh của nó, suốt đời đấu tranh với vận mệnh. Vì vậy mà cho tới bây giờ, Lạc Bắc không thể hiểu nổi tại sao Tông Chấn lại nổi giận như thế. Mà Thái Thục đang đi bên cạnh hắn cũng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nhếch môi khinh thường:

- Hiện tại các ngươi còn đi tìm Bột Lệ quả thì cũng nhập môn được bao lâu?

- Không thể ngờ được đệ tử của Qua Ly lại ngông cuồng như vậy. - Tông Chấn giận quá hóa cười:

- Hôm nay nếu không dạy các ngươi một chút thì chỉ sợ sau này các ngươi sẽ làm mất mặt Thục Sơn.

- Đó là thứ bùa gì?

Lạc Bắc nhìn thấy Tông Chấn giận quá, trong tay y lập tức xuất hiện một tấm bùa màu xanh.

- Ất Mộc Thanh Lôi phù? Hóa ra ngươi có loại phù này.

Thái Thục nhìn Tông Chấn mà cười cười, cái mũi xinh xắn hơi nhăn lại rồi nhìn Lạc Bắc:

- Có điều ngươi có biết hắn là ai không? Nếu ta bị thương cũng không sao. Nhưng nếu hắn mà bị thương thì ba người các ngươi đừng hòng chịu nổi trách nhiệm.

Tông Chấn thấy Thái Thúc nhận ra lá phù thì giật mình, kinh ngạc nhìn Lạc Bắc và Thái Thúc:

- Hắn là ai vậy?

- Hắn chính là Lạc Bắc nổi danh là đệ tử có thiên tư tốt nhất trong mấy chục năm qua của Thục Sơn. Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe thấy? - Thái Thục trừng mắt nhìn Lạc Bắc mà cười nói.

Lạc Bắc hơi ngượng mà đỏ mặt.

“Hắn chính là Lạc Bắc?”

Ba người Tông Chấn liếc mắt nhìn nhau.

Hiện tại ai cũng biết rằng Qua Ly mới thu một đệ tử mới nghe nói là người có tư chất tốt nhất tên là Lạc Bắc, ngay cả đại chưởng giáo cũng rất coi trọng.

Nếu làm cho hắn bị thương thì chắc chắn sẽ bị trách phạt rất nặng.

Còn nữa trong tương lai hắn có thành tựu cao chẳng may báo cái thù hôm nay thì....

Nhất thời trong đầu Tông Chấn xuất hiện suy nghĩ đó. Y cầm tấm Ất Mộc thanh lôi phù trong tay cũng không thể ném ra, lưỡng lự không biết làm thế nào.

- Thôi đi! Tất cả đều là....

Lạc Bắc nhìn sắc mặt của Tông Chấn thì không nỡ lòng liền lên tiếng hòa giải. Vốn hắn định nói mọi người đều là huynh đệ đồng môn không cần phải bạt kiếm giương cung với nhau. Nhưng chưa nói xong, đột nhiên hắn bị Thái Thục kéo áo một cái. Lạc Bắc ngạc nhiên quay sang nhìn Thái Thục thì thấy nàng nheo mắt lại mà cười cười:

- Có điều vị này muốn cho ta gọi là sư huynh đệ đồng môn nhưng ta lại không muốn. Mặc dù không thể dậy hắn nhưng dậy ta chắc là không có vấn đề gì.

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt của Tông Chấn gần như nổ tung.

- Đánh cuộc đi.

Thái Thục không thèm để ý tới ánh mắt lạnh lùng của Tông Chấn, cười cười giơ bàn tay nhỏ trắng như tuyết mà cầm lấy cái túi thảo dược của Lạc Bắc:

- Nếu ngươi đánh thắng ta thì quả Bột Lệ sẽ về tay các ngươi. Còn nếu ngươi thu thì Thứ Đồng thảo sẽ về tay chúng ta.

- Được! Nếu ngươi đã khiêu khích thì đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.

Tông Chấn không kìm chế được cơn giận, lẩm bẩm ngâm chú ngữ. Y cũng giống như Tử Huyền Cốc, trước khi gia nhập Thục Sơn cũng có tu một chút đạo vì vậy mà trong đám đệ tử mới nhập môn của Kinh Thần cũng có thể xưng bá. Y nhanh chóng ngưng thần mà đọc chú ngữ, trong tay lập tức lóe lên một tia sáng. Nhưng vào lúc y chuẩn bị ném lá phù thì mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa đi một cái, Thái Thục đã xuất hiện trước mặt y, rồi sau đó Tông Chấn thì nhìn thấy một nắm tay từ từ to dần trước mặt.

“Bốp” vào lúc máu mũi và nước mắt cùng lúc trào ra thì Thái Thúc chẳng biết từ lúc nào đã tới sau lưng y.

“Bốp!” Cái mông của Tông Chấn lập tức xuất hiện một dấu chân còn người thì bay về phía trước, úp mặt xuống mặt đất.

Vào lúc bị trúng một quyền, ánh sáng trong tay Tông Chấn lập tức biến mất.

Khi y không tự chủ được ngã sấp xuống đất, Thái Thúc vươn tay đón lấy lá phù màu xanh đang từ trên không trung bay xuống, đồng thời quay đầu nhìn tên thiếu niên nhìn như con khỉ và tên thiếu niên có nốt ruồi đen trên mặt.

Cả hai tên thiếu niên ngây người, cho tới khi nghe thấy tiếng Tông Chấn kêu lên đau đớn thì mới bừng tỉnh, nhanh chóng móc Thứ Đồng thảo của mình mà đưa cho thiếu nữ thanh lịch nhưng chẳng khác gì ma nữ trước mặt.

Thái Thục chẳng thèm để ý tới Tông Chấn, cầm lấy Thứ Đồng thảo đưa cho Lạc Bắc. Sau khi Lạc Bắc xoay người đi theo mình, nàng mới cười cười nhăn mũi:

- Thấy hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt nên cái thứ này tặng cho ngươi.

Lạc Bắc sửng sốt thì thấy trong tay đã có một lá phù màu xanh.

Tại một sườn núi cách đó không xa có một cây sam rốt to. Dưới gốc cây, Minh Nguyên mặc chiếc áo dài màu đen hơi nhìu mày, sắc mặt có chút giận giữ:

- Tiểu nha đầu Qua Ly này thật sự là hơi quá đáng.

Sau khi tự lẩm bẩm với mình, dưới chân của một trong những cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Kinh thần nhất mạch, đồng thời cũng là sư thúc của đám người Tông Chấn chợt lóe lên ánh sáng tím. Nhưng đột nhiên y chợt quay người lại.

- Minh Nguyên sư huynh.

Đoạn Thiên Nhai mặc trường bào màu đen, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, tưởng như vĩnh viễn không hề có nụ cười đang đứng cách y một đoạn cũng nhìn về phía hai người Lạc Bắc:

- Bọn nhỏ cãi nhau có gì không tốt? Đừng có để cho chúng trầm lặng giống như chúng ta quá.

- Tu vi của Đoạn sư đệ lại tăng lên rồi.

Minh Nguyên nhìn Đoạn Thiên Nhai một chút rồi đột nhiên thở dài:

- Xem ra lần này đệ tử mới vào của Kinh Thần chúng ta cũng chưa chắc có thể thắng được đệ tử của Qua Ly các ngươi.

- Minh Nguyên sư huynh quá cố chấp. - Đoạn Thiên Nhai nhìn Minh Nguyên rồi nói:

- Chẳng qua là khích lệ lẫn nhau, có gì mà không tốt.

- Đoạn sư đệ nói rất đúng.

Minh Nguyên cười cười rồi ngự phong đi tới bên người Đoạn Thiên Nhai, sau đó đứng bên cạnh gã:

- Mười hai năm qua, lúc nào ta cũng vẫn muốn vượt qua ngươi.

Một vầng ánh sáng màu hồng đột nhiên phóng lên cao trên sườn núi rồi nổ bung ra thành mấy chục tia sáng, xóa đi khuôn mặt lạnh lùng của Đoạn Thiên Nhai.

Minh Hạo đã phóng ra Phi Diễm phù tập hợp tất cả đệ tử của Qua Ly phong.

....

- Thái Thúc sư muội! Tên Tông Chấn đó bị thương có nặng không?

- Ngươi quản tới sống chết của hắn làm gì? Dù sao thì cũng không chết được, nhiều lắm chỉ bị gẫy mũi trông khó coi một chút thôi. Ha ha.

- Cái này... Thái Thúc sư muội! Chúng ta có phải là ăn cướp không?

- Phì! Vậy ngươi không cần có phải không? Nếu không cần thì vất Thứ Đồng thảo và Ất Mộc thanh lôi phù đi.

- Nhặt được khác...còn đây là đoạt... Thôi! Ta giữ lại để tìm hiểu một chút.

- Ngươi cũng không quá ngu đấy chứ?

- Thái Thúc sư muội. Ất Mộc thanh lôi phù dùng như thế nào? Có phải cũng giống như Phi Diễm phù, chỉ cần nhỏ một giọt máu tươi là có thể dùng không?

- Ngươi đúng là thứ rắc rối. Chẳng phải ngươi được coi là người có thiên tư nhất hay sao, tại sao cái gì cũng không biết? Ngươi cho máu tươi của mình là vạn năng, cái phù nào cũng có thể dùng được à? Dù sao thì ngươi cũng cần nhớ là tấm Ất Mộc thanh lôi phù này là loại phù có uy lực không tồi, chẳng biết sao tên tiểu tử đó lại có. Ừm! Tấm phù này cũng không dễ luyện chế như Phi Diễm phù, có lẽ với tu vi của Minh Hạo sư thúc mà dùng cũng phải cố hết sức. Cho nên ngươi phải giấu thật kỹ cho ta. Còn về việc dùng như thế nào thì sau này đám Minh Hạo sư thúc sẽ dạy cho ngươi.

- Thái Thục sư muội! Cách muội vừa mới đả thương Tông Chấn sư huynh là đạo pháp gì?

- Lạc Bắc! Ngươi thật là lắm chuyện. Tại sao ngươi cũng giống như Yên Nhiên sư tỷ, cái gì cũng hỏi? May là ngươi còn không giống như tỷ ấy cái gì cũng dễ say đắm...

- Thái Thục sư muội...

- Thật là lắm chuyện. Ngươi không khát nước à?

Vừa cẩn thận trở về, mặc dù Thái Thục luôn miệng nói Lạc Bắc là lắm chuyện nhưng cho dù thế nào thì nàng cũng không bảo Lạc Bắc đừng có nói chuyện với mình.

Mà một đám đệ tử, bao gồm cả Minh Hạo cũng kinh ngạc khi nghe Lạc Bắc gọi Thái Thục là sư muội:

- Tại sao Thái Thục lại để cho hắn gọi là sư muội mà không tức giận?

Hơn nữa điều khiến cho họ thêm kinh ngạc đó là Thái Thục và Lạc Bắc gần như sóng vai nhau mà xuất hiện trong tầm mắt của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.