Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 47: 47: Đăng Dương Sơn




Mọi người đều đi theo tên thị vệ kia đến Ngự hoa viên, từ trong bụi rậm vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều mị hoặc

" Ah~... ưm~... sâu... sâu quá... "

Mọi người dừng lại, tiếp tục lắng nghe

" Ah~... đau... đau quá... nhẹ... ưm~... nhẹ thôi... "

Huyền Hàn cùng Nhã Kỳ điến người, tiếng rên rỉ vẫn phát ra. Hoàng thượng trầm mặt nói

" Đến đó xem "

Hai tên thị vệ chặt đứt bụi rậm, để lại một nữa phía dưới. Mọi người nhìn thấy liền như bị sét đánh không tin vào mắt mình. Công chúa cao quý của họ đang cùng sư phụ của nàng ta làm chuyện bại hoại. Gương mặt Ái Linh đỏ ửng, thân thể chỉ mặc một cái yếm đỏ. Làn da trắng mịn đều có những vết hôn đỏ. Cửu trưởng lão hôn vào môi Ái Linh, nhìn đến có người liền lấy y phục choàng lại thân người cho nàng ta. Thất trưởng lão tỏa ra sát khí nhìn Cửu trưởng lão. Thanh Trúc đưa tay bịt miệng mở to mắt, chạy lại

" Công chúa "

Thanh trúc đỡ Ái Linh ra, chiếc áo choàng lấy thân thể Ái Linh. Gương mặt nàng ta vẫn còn mùi vị của sự khoái cảm, tiếng rên rỉ vẫn còn phát ra

" A~... ưm... đừng... đừng dừng lại... "

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều bàn tán

- Ha! Gian dâm sư đồ sao?

- Lại còn cuồng nhiệt đến nỗi ra bụi cây làm

- Công chúa? Đúng là ô danh hoàng tộc

- Ha! Đáng hổ thẹn

..........

Huyền Hàn bước lại ôm lấy Ái Linh, gương mặt tức giận

" Muội phản bội ta? "

Băng Tâm nhìn đến hả hê, giọng nói khinh thường

" Công chúa thật khỏe a~. Lại có thể cùng sư phụ mình làm ra chuyện này. Có thể nói là phản bội vị hôn phu "

Mọi người nghe xong liền nhìn đến mỉm cười khinh bỉ

- Huyền gia lần này làm sao có thể nuốt nổi mối nhục?

- Nữ tử chưa gả đi đã cùng nam nhân khác ân ái. Lại còn là sư phụ mình, đúng là bại hoại

- Ha ha...

.........

Thất trưởng lão tức giận bước đến Cửu trưởng lão, dùng chưởng đánh ngã hắn

" Sao ngươi dám làm ra loại chuyện này? "

Cửu trưởng lão không nói gì, mê đắm nhìn qua Ái Linh vẫn đang phập phồng quyến rũ. Hoàng thượng nhìn thấy tức giận

" Tát đến khi tỉnh cho ta "

Một tên thị vệ đi lên, Huyền Hàn nhìn đến cầu xin

" Hoàng thượng! Xin người bớt giận "

Tình Xuyên nhìn đến nhếch môi

' Ha! Lợi dụng Băng Tâm để khiến Nhược Hy Ái Linh mất mặt. Bỏ thuốc kích dục cho nàng ta, làm ô danh chức vị công chúa. Lại nói nếu Băng Tâm bị phát hiện thì chuyện cũng đã xảy ra. Nhược Hy Ái Linh cũng sẽ mang tiếng xấu muôn đời... Có phải từ khi bị phạt và những lời nói cắt đứt với Băng Tâm là khiến nàng ta càng thêm hận Ái Linh để ngươi dễ dàng hành động? Thủ đoạn thâm độc, tàn nhẫn. Lãnh Cơ Ngân Tinh, ngươi còn có trò gì nữa đây? '

Tình Xuyên nhếch môi nhìn qua Băng Tâm, đáy mắt xẹt qua đồng cảm

' Bất quá cũng chỉ là một con cờ. Vì chữ tình và lòng ghen ghét mà bị chính tỷ tỷ mình lợi dụng như một con rối. Ngu ngốc đến đáng thương '

Quái y bước lên bắt mạch cho Ái Linh, lấy ra những cây kim đâm vào cơ thể nàng ta. Một lát sau Ái Linh tỉnh táo, tiếng rên rỉ cũng dừng lại. Nhìn đến nhiều người xung quanh và cơ thể mình không mặc gì mà kinh hãi. Dùng đồ che lấy thân mình, sững sờ nói

" Chuyện gì đã xảy ra? "

Quái y đứng lên lạnh nhạt

" Nó bị trúng Xuân dược loại mạnh. Không ý thức được bản thân đang làm gì "

Hoàng thượng nghe thấy, nhìn đến Ái Linh tức giận

" Ngươi nói rõ cho ta "

Ái Linh được Huyền Hàn đỡ lên, nhìn quanh. Sau đó như nhớ ra gì đó liền kinh hãi...

" Ta... ta... "

Nhã Kỳ quay đầu, bàn tay nắm chặt lại. Thanh Trúc nhìn đến quỳ xuống

" Bẩm hoàng thượng! Là ta nhận được một phong thư, do Cửu trưởng lão gửi đến. Nhưng công chúa biết đó là bẫy liền đi đến xem xem. Chắc chắn có người hãm hại "

" Bẫy? Đã biết là bẫy mà còn đi? Vậy sao Cửu trưởng lão cũng ở đó? "

Hoàng thượng tức giận nói. Cửu trưởng lão bước lên

" Ta cũng nhận được thư, đề tên Ái Linh "

" Nữ nhi nhớ rồi! Khi ta đến đó trong người liền như bị lửa đốt. Sau đó... sau đó... "

Ái Linh sững sờ, đôi mắt mang theo hận ý. Thanh Trúc như tỉnh ngộ

" Có lẽ có người bỏ dược vào canh của công chúa. Chắc chắn là vậy "

Quái y nhìn đến Ái Linh

" Công chúa bị hạ dược rất mạnh. Linh lực trong người cũng bị rút cạn. Thân thể chỉ có ham muốn dục vọng "

Hoàng thượng tức giận nói

" Đường đường là một công chúa. Đã biết là bẫy mà còn đi, vì sự háo thắng của ngươi mà thành nên như vậy. Ngươi thật khiến trẫm thất vọng "

Ái Linh lắc đầu quỳ xuống, nước mắt chảy dài.

" K...không... không phải như vậy... "

Huyền Hàn đau lòng, nhìn qua Cửu trưởng lão nổi lên sát ý. Dùng kiếm đâm về phía hắn, Cửu trưởng lão né đi.

" Là do ngươi, ngươi thấy Linh nhi bị như vậy còn không dẫn muội ấy đi tìm thái y. Ngươi lại còn ô danh muội ấy, tất cả là do ngươi "

Tiếng nói Huyền Hàn tức giận vang lên giữa khoảng trời. Ái Linh nước mắt chảy xuống. Cửu trưởng lão đánh văng Huyền Hàn

" Phải! Là ta có tình ý với Linh nhi. Ta không kìm lòng được, nhưng ta thật tình với nàng ấy "

Mọi người xung quanh nghe xong bàn tán

- Hừ! Như vậy chẳng phải đánh vào mặt Huyền gia một bạt tay sao?

- Sư đồ làm chuyện bại hoại. Thế nào ngày mai tin tức cũng sẽ truyền ra ngoài

- Ha ha! Lần này Tiên sơn và Huyền gia mang nổi ô nhục rồi

............

Thất trưởng lão âm trầm, hoàng thượng nhìn qua

" Tiên sơn các người là cái đạo hạnh như vậy sao? "

Tình Xuyên bên cạnh cúi người

" Xin hoàng thượng bớt giận "

" Hừ! Kêu trẫm bớt giận? Ngươi nghĩ đây là chuyện gì? "

Ái Linh nhìn những ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh, trong lòng dân lên nổi sợ hãi. Bỗng nàng ta nhìn thấy ánh mắt của Băng Tâm, trong đôi mắt đó mang theo sự hả hê. Ái Linh hiểu ra, hận ý dân trào.

" Là ngươi! ngươi đã hãm hại ta "

Băng Tâm nhìn đến nheo mài

" Công chúa ghét ta, ta hiểu. Nhưng cũng không nên mang cho ta tội danh này chứ? "

" Ngươi nói dói! Chính là ngươi đã hãm hại ta "

Ái Linh hét lên, đôi mắt hiện lên sát khí. Hoàng thượng tức giận nhìn qua Băng Tâm

" Ngươi có hiềm khích với công chúa. Ngươi là nghi can lớn nhất "

Băng Tâm mím môi nhìn đến Ái Linh, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Quái y nhìn đến, lạnh giọng nói

" Dù sao công chúa cũng là cháu ta. Ta không thể để nó oan ức. "

Quái y bước đến phía Băng Tâm, Băng Tâm nhìn thấy lùi về phía sau. Bỗng một tiếng nói vang lên

" Linh nhi "

Mọi người nhìn đến liền thấy hoàng hậu đang đi tới, hoàng thượng thấy vậy liền bước đến đỡ hoàng hậu. Gương mặt dịu dàng

" Sao nàng lại đến đây? "

Hoàng hậu lo lắng nhìn qua Ái Linh, thấy thân thể nàng ta không mặc y phục liền sợ hãi

" Hoàng thượng! Thần thiếp nghe tin liền lập tức chạy tới. Ái Linh chắc chắn là bị hãm hại, hoàng thượng... người hãy điều tra cho rõ... "

Lời nói hoàng hậu hốt hoảng, hoàng thượng nghe thấy tuy không vui nhưng vẫn dịu dàng

" Được được! Nàng đừng hoảng, trẫm sẽ nghe theo nàng. Hoàng muội, muội nói tiếp đi "

Quái y nhìn đến Băng Tâm, nắm lấy tay Băng Tâm

" Trên tay ngươi vẫn còn xuân dược "

Băng Tâm kinh hãi, Quái y lấy một chiếc khăn tay lau tay Băng Tâm. Hoàng thượng nghe thấy liền cho thị vệ cầm khăn tay đi khám nghiệm. Băng Tâm cúi đầu sợ hãi, nhìn qua Quái y...

Một lát sau thị vệ trở lại...

- Bẩm hoàng thượng! Quả là như vậy

Hoàng hậu nghe xong liền bước đên gần Băng Tâm, giọng nói nghẹn ngào mang theo tức giận

" Sao ngươi lại hãm hại con bé? Nó có lỗi gì với ngươi sao? Thanh danh nữ nhân rất quan trọng, sao ngươi có thể thâm độc như vậy... khụ khụ... "

Hoàng hậu tức giận khiến thân thể run lên, ho khan. Hoàng thượng bước đến đỡ hoàng hậu. Giọng nói uy quyền

" Bắt lại "

Hai thị vệ đi lên chuẩn bị bắt Băng Tâm

" Không... ta không có "

" Hoàng thượng! Muội muội thần không thể làm ra chuyện này. Xin người suy xét lại "

Lãnh Tuấn bước lên quỳ xuống, Quái y nhìn qua

" Chẳng lẽ lời nói của ta và thái y là sai? "

" Ta không có ý đó. Công chúa! Xin người suy xét lại "

Lãnh Tuấn nhìn qua Ái Linh đang sát khí đằng đằng. Giọng nói nàng ta mang theo sự chết chóc

" Ả hủy hoại thanh danh của ta. Ta phải lấy mạng ả để đền bù "

Từ cơ thể Ái Linh phát ra một luồn khí mạnh mẽ màu xanh lam, những mũi tên băng sắt nhọn đánh thẳng về phía Băng Tâm. Mọi người kinh ngạc trước sức mạnh đó, đôi mắt Ái Linh hiện lên hận ý. Băng Tâm trợn to mắt nhìn đến, một bóng dáng nhảy ra đỡ lấy mũi băng.

" Song Thành! Ngươi phản rồi "

Tiếng nói Ái Linh tức giận, Song Thành dùng kiếm cố gắng chặn luồn khí mạnh mẽ đó. Giọng nói run rẩy

" C...chủ nhân...

Bình tĩnh "

" Phản rồi! Các ngươi ai cũng muốn chống đói lại ta. Vậy thì CHẾT ĐI... "

Song Thành bị đánh văng, phun ra máu. Băng Tâm đã sớm dùng bùa của cô bao bọc lấy thân thể. Nhìn lớp kết giới màu vàng đang bị luồn khí đó đánh vào. Ái Linh giọng nói như địa ngục, tức giận hét lên

" Lãnh Băng Tâm! Ngươi hãm hại ta, ta phải giết chết ngươi. ĐI CHẾT ĐIIIIIIIII! "

Luồn khí càng trở nên mạnh hơn, từ không trung xuất hiện một con quái thú to lớn. Mọi người sợ hãi nhìn đến, con quái thú đó nhanh như gió lao tới phía Băng Tâm. Băng Tâm kinh hãi nhìn kết giới sắp bị nứt. Quái y bên ngoài nhìn qua Ái Linh, ánh mắt phứt tạp

Gàoooooooo

Băng Tâm kinh hãi nhìn đến kết giới sắp hỏng, đôi mắt mở to bàng hoàng

Ầm!

Kết giới hoàn toàn biến mất, Băng Tâm nhắm mắt lại bị luồn linh lực đánh văng. Miệng phun ra máu, con quái thú nhảy bổ về phía Băng Tâm...

Khi nàng ta tưởng rằng mình sắp bị quái thú xé xác thì một dây roi đánh tới con quái thú. Con quái thú ngã trên đất run rẩy. Từ bụng nó xuất hiện vết máu cùng thịt bị nứt. Bóng dáng màu trắng phóng qua quất vào tay Ái Linh

Bang!

Ái Linh đau đớn ngả xuống đất, nhìn trên tay mình một vết roi dài cùng thịt bị nứt ra. Máu chảy xuống, sâu đến mứt có thể thấy xương. Gương mặt Ái Linh nhợt nhạt nhìn đến cô. Nhã Kỳ chạy lại đỡ Ái Linh

" Công chúa! Chưa rõ ràng thì không nên giết người lung tung "

Giọng nói cô lạnh nhạt đứng chắn trước Băng Tâm, Tình Xuyên nhìn đến nhếch môi

Băng Tâm khi thấy cô liền đứng dậy, nước mắt chảy xuống

" Tỷ tỷ... "

Cô nhét vào miệng Băng Tâm một viên thuốc, trên tay cô cầm cây roi vẫn còn máu của Ái Linh cùng con quái thú đó

" To gan! Dám hành thích công chúa. Người đâu! Bắt lại "

Hoàng thượng nổi giận quát, Thất trưởng lão đi lên nói

" Xin hoàng thượng bớt giận... "

" Đủ rồi! Ta vẫn chưa tính sổ với Tiên sơn các người. Đừng xen vào nữa. Bắt lại cho trẫm "

" Khoan đã "

Tiếng nói hoàng hậu nhẹ nhàng vang lên, những thị vệ nghe thấy liền lùi ra. Hoàng thượng nhìn đến hỏi

" Nàng sao vậy? "

Hoàng hậu ngẩn người bước tới gần cô, đôi mắt bàng hoàng nhìn mảnh vải trên mắt cô. Điều quan trọng là một phần của cái bớt, hoàng hậu dịu dàng hỏi

" Ngươi tên gì? "

" Lãnh Cơ Ngân Tinh "

" Năm nay bao nhiêu tuổi? "

" 15 "

" Ngươi là tỷ tỷ của nàng ta? "

Hoàng hậu nhìn qua Băng Tâm

" Phải "

" To gan! Ngươi dám nói chuyện với hoàng hậu như vậy? "

Hoàng thượng tức giận nói, hoàng hậu nhìn qua hoàng thượng trừng mắt. Hoàng thượng thấy vậy liền im lặng. Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng nhìn qua Lãnh Tuấn

" Ngươi có hai muội muội sao? Lãnh thừa tướng vậy mà có 3 hài nhi. Thật có phúc "

Lãnh Tuấn đứng lên chấp tay

" Không dấu gì hoàng hậu. Thật ra Ngân Tinh chỉ được nhận nuôi "

Hoàng hậu nghe xong liền kinh ngạc, nhìn qua cô đang đứng đó. Khí chất lãnh tình cao quý, dịu dàng nói với hoàng thượng

" Chuyện này cần làm cho rõ. Có phải không? "

Hoàng hậu nói rồi nhìn cô, mọi người nghe xong liền kinh ngạc. Ái Linh nghe thấy tức giận

" Nương nương, sao lại như vậy? "

Hoàng hậu quay qua Ái Linh nhẹ nhàng

" Ta biết thiệt thòi cho ngươi! Nhưng ngươi cũng không nên giết lầm người "

Ái Linh nghe xong nhìn qua Quái y

" Ta thấy hoàng hậu nói đúng "

Ái Linh kinh ngạc, nhìn đến cô và Băng Tâm tràn ngập hận ý. Xoay người chạy đi...

Cô bước tới, nhìn qua Quái y

" Bà là Quái y? "

" Phải! "

" Ta cần bà giúp "

Hoàng hậu nhìn đến cô rồi cùng hoàng thượng rời khỏi, cô cùng đám người đi theo Quái y. Tình Xuyên bên cạnh mỉm cười nhẹ

" Nham hiểm, độc ác "

" Ngươi chẳng phải cũng tiếp tay sao? "

Cô cũng mỉm cười nhẹ nói, Tình Xuyên nhìn qua

" Quả thật ta thấy khó chịu với Nhược Hy Ái Linh. Nhưng lần mày sẽ ghi mối hận không nhỏ! Ngươi nên cẩn thận "

Cô nhếch môi không nói gì, cô cùng đám người Tình Xuyên đi đến một thiền viện. Cô cũng đã cho sư tôn đến đây, mở cửa bước vào cô nhìn khắp gian phòng. Nơi đây có 5 chiếc giường được ngăn cách cạnh nhau. Trong đó Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão đã nằm 3 chiếc, còn sư tôn đang nhập định. Quái y bước lại gần sư tôn xem xét tình trạng, đôi mắt mở to kinh ngạc

" Giải được một nửa phần độc tố bằng y thuật của ta. Là ngươi làm sao? "

Cô lạnh nhạt gật đầu

" Phải "

" Có thể làm như vậy, không đơn giản... "

Quái y gật gật đầu nói, từ bên ngoài Chung Linh và Song Song chạy vào. Song Song nhìn thấy Song Thành liền vui mừng chạy lại

" Ca "

Quái y nhìn thấy Song Thành vẫn đang bị thương liền đưa cho Song Thành một viên thuốc. Chung Linh nhìn thấy sư tôn liền chạy lại nghẹn ngào nức nở

" Sư phụ! Người vẫn còn sống. Người làm Chung Linh lo lắng lắm "

Sư tôn vuốt đầu Chung Linh, Quái y nhìn đến hỏi

" Thuốc ta bảo hai ngươi mua đâu rồi? "

Song Song bước lại đưa một gói thuốc ra, quái y xem xét rồi gật đầu

" Đi nấu đi "

Song Song và Tình Xuyên nghe xong liền rời khỏi, cô bước lại sư tôn. Chung Linh nhìn thấy liền ôm sư tôn thật chặt đề phòng nhìn cô

" Ngươi làm gì? "

Cô lạnh nhạt nhìn Chung Linh

" Thay thuốc "

Sư tôn nghe thấy vành tai liền đỏ lên. Chung Linh tức giận nói

" Cái gì? Ngươi có phải nhân lúc ta không ở cạnh mà nhìn thân thể sư phụ không? Vô liêm sỉ, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? "

Cô nhướn mài, xoay người đi

" Vậy ngươi thay đi "

Sư tôn nhìn cô có chút luyến tiếc, Quái y thấy cô ra ngoài liền đi theo. Cô bước ra ngoài, nhìn lên ánh trăng sáng. Cơn gió thổi qua lung lay y phục cô

" Đa tạ "

Lời nói cô nhẹ nhàng, Quái y lạnh lùng

" Sao phải đa tạ? "

" Nếu như bà truy cứu đến cùng thì e rằng Băng Tâm giờ đã ở trong ngục lao "

" Ha! Nói sao thì Ái Linh cũng là cháu ta. Ngươi tính thế nào? "

Cô bước lại chạm vào cái cây, tiếng nói lạnh nhạt

" Cửu trưởng lão và công chúa chẳng phải có tình cảm với nhau sao? Vậy thì nhân cơ hội kết hợp "

Quái y nghe xong môi nở nụ cười

" Ha ha! Ngươi nghĩ chuyện này dễ dàng? Đường đường là người tu tiên. Phải từ bỏ thất tình lục dục, vậy mà lại làm ra chuyện này. Nhất định bị người đời phỉ nhổ, trục cuất khỏi Tiên sơn "

Cô nhếch môi, lạnh lẽo

' Đây là điều ta muốn '

Nhưng lời nói của cô lại khác

" Một đôi uyên ương! Chuyện đó thì có tính là gì? "

" Ha ha! Uyên ương? Một kẻ tu tiên lại không thể từ bỏ thất tình của thế gian chính là thất bại. Nhược Hy Ái Linh là một công chúa kiêu ngạo, như một con thiên nga trắng tung cánh bay. Liệu có thể đối diện được với những lời nguyền rủa của thế trần? "

Lời nói Quái y khinh bỉ. Cô nghiêng đầu nhếch môi

" Quái y bà có vẻ rành chuyện Tiên sơn nhỉ? Vậy theo bà những người còn lại thế nào? "

Quái y bước lên, gương mặt nghiêm nghị

" Nha đầu Băng Tâm yêu Huyền Hàn. Huyền Hàn và Nhã Kỳ lại yêu Ái Linh. Song Thành lại có tình cảm với Băng Tâm. Bọn chúng cứ như một vòng xoay tròn dấy lên nỗi hận và căm thù. Lần này lại xảy ra chuyện này, e rằng khúc mắc sẽ càng lớn. Và cả Chung Linh, lại có tư tình với sư phụ mình... "

Cô xoay người lại, đứng trước gió

" Vậy còn các trưởng lão? "

" Sư phụ ngươi, Cửu trưởng lão, kể cả Thất trưởng lão đều không thể từ bỏ ái tình. Đều không thể tu thành chính quả "

Đôi mắt Quái y sắc bén

" Vậy bà thấy thế nào về Tiên sơn? "

" Ha! Tự xưng danh môn chánh phái. Nhưng lại không thể trải qua kiếp ải để đắc đạo. Tất cả chỉ là hư danh "

Lời nói Quái y khinh bỉ, cô nheo mài hỏi

" Giọng nói của người hình như có gì đó khinh thường "

" Phải! Ta chính là khinh thường cái gọi là danh môn chánh phái. Không dấu gì ngươi, ta chính là trưởng lão thứ 8 của Tiên sơn. Nhưng vì rơi vào lưới tình mà bị tước hết linh lực, hủy đi linh căn, trục xuất khỏi núi. Đời đời sống ẩn dật "

Cô kinh ngạc, đôi mắt Quái y mang theo đau đớn

" Người bà yêu chắc hẵn là trưởng lão trong Tiên sơn? "

" Phải! Nhưng lòng người đó chỉ có tiên đan. Tâm tính sắt đá, có thể nói là do ta tự mình đa tình... Ngươi có biết không? Năm đó ta phải chính tay mình hủy đi đạo hành trăm năm. Nỗi đau đớn đó thấu tận cốt tủy, bị đầy vào nỗi vô hình. Không một ai được nhận mặt hay tỏa ra quen biết. Ngươi có thể hiểu bọn chúng vô tình như thế nào "

" Các trưởng lão đều tỏa ra không quen người? "

" Ha! Phải, bọn chúng đều xem như chưa từng biết ta. Có lẽ đó cũng là quy luật để đắc đạo thành tiên. Không màng thế sự nhân tình... "

Cô nhìn nỗi bi thương của Quái y, hỏi

" Vậy sao bà lại cứu giúp họ? "

" Bọn họ có thể vô tình, nhưng ta cũng đã không còn là người tu tiên. Ta cũng không có lý do để từ chối. Trong tất cả các đệ tử, thì ta thấy ngươi tâm tư sâu tựa biển. Còn cả Tình Xuyên, không phải đơn giản "

" Ha! Quái y nói quá lời. Ta có thể cùng bà học hỏi? "

" Được! Ta cũng rất muốn cùng ngươi trao dồi thêm. Vào thôi "

Cô cùng Quái y đi vào trong, Tình Xuyên và Song Song cũng đã nấu xong thuốc.

" Cho họ uống "

Quái y nói với Song Song, cô nhìn đến gương mặt các vị trưởng lão trên giường. Ái nấy đều nhợt nhạt, xung quanh còn tỏa ra tà khí...

" Sư phụ ngươi cũng nên uống "

Quái y quay qua Chung Linh nói, khi uống thuốc xong Chung Linh liền vui mừng

" Vậy là độc trong cơ thể sư phụ đã hoàn toàn giải trừ? "

Quái y ngồi xuống ghế lắc đầu

" Không phải! "

" Cái gì? Vẫn chưa được? "

Chung Linh kinh ngạc, Quái y lạnh nhạt nói

" Tà khí và độc của sư phụ ngươi quá nặng. Không thể vì những đơn thuốc này mà hết. Chỉ có một thứ... "

" Một thứ? Là thứ gì? "

Chung Linh hốt hoảng hỏi, Quái y thở dài

" Đó là một loại nước thần thánh. Được lấy từ hoa của núi tuyết, 10 năm kết thành giọt nước. Muốn lấy được cũng vô vàn khó khăn, thế gian này liệu có mấy ai có được? Vô phương rồi... "

Chung Linh nghe xong liền tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế, cô nghe thấy liếc nhẹ qua các trưởng lão. Xè bàn tay ra, từ trên tay cô xuất hiện một đôi bông tai hình hoa tuyết. Cô mở ra, chế giọt nước xanh trong hoa tuyết vào miệng của các trưởng lão. Lập tức tà khí bị đánh tan, Quái y nhìn đến kinh hãi

" Sao ngươi có được nó? "

Cô đưa bông tai hoa tuyết lên nhìn, đây là món quà mà Donald đã tặng cho cô ở thế giới trước. Hắn nói chỉ là thuốc trị thương, nhưng cô biết không đơn giản như vậy...

" Người khác tặng "

Cô lạnh nhạt nói, Quái y nheo mài

" Ai lại có thể tặng món quà vô giá này cho ngươi? "

Cô nhếch môi cười nhạt

" Phải! Một người rất yêu ta "

Sư tôn nghe xong liền khó chịu. Tình Xuyên nhếch môi nói

" Chẳng phải ngươi nói muốn có được thứ gì từ ngươi đều phải trả một cái giá xứng đáng sao? Sao ngươi lại giúp các trưởng lão? "

" Giúp? Ta không từ bi như vậy... "

Cô nhếch môi cười lạnh, Tình Xuyên kinh ngạc nhìn cô

" Vậy... "

Cô không quan tâm lời nói của Tình Xuyên bước lại gần sư tôn

" Ta không cần "

Chung Linh nghe thấy liền kinh ngạc, cô thấy gương mặt sư tôn không tốt cũng không nói gì xoay đi

" Sư phụ, sao người lại không cần? "

" Ta nói không cần! Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi "

Nói rồi sư tôn bước lại giường ngồi thiền, Chung Linh lo lắng nhìn đến rồi cũng cùng mọi người ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại, cô vươn môi cười. Nhìn lên ánh trăng sáng tròn

" Thật cứng đầu "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.