Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 2: 2: Vận Mệnh Thượng




Kể từ ngày đó Hi Vân cũng đã biến mất không tung tích, còn cô phải vờ quan tâm lo lắng cho cái tên nam9 kia. Và bên cạnh họ để chuẩn bị cho kế hoạch Ma Tôn tái thế.

Đứng trong khuôn viên vườn cô ngắm nhìn bầu trời, từ phía sau Ngạo Thiên mỉm cười đi lại, trên tay là sâu kẹo hồ lô

" Ăn không? "

Cô quay lại nhận lấy sâu hồ lô

" Đa tạ "

" Nàng ở đây đã hơn 10 ngày, quân địch cũng đã dần kiệt sức. Nàng cứ thư thả đi "

" Ừ! "

Cô nói rồi đến một băng ghế đá ngồi xuống, cơn gió thổi qua đưa hương thơm từ cơ thể cô bay đi.

" Băng nhi! Nàng sao lại muốn giết Ma tôn? "

" Hử? Vậy sao vương gia lại muốn? "

" Ta là vương gia của Hiên Viên quốc. Tiêu diệt tên ma đầu đó là nghĩa vụ của hoàng tộc "

" Vậy sao "

" Còn nàng? "

" Ta? Cũng có nghĩa vụ của mình "

Cô đưa tay lên khóe môi nở nụ cười nhạt với ý vị sâu xa khiến Ngạo Thiên bần thần

Bỗng từ bầu trời vang vọng tiếng nói hàng ngàn người gào thét.

" Dường như Ly quốc không xong rồi "

" Thất vương quả là phi phàm " Cô đưa chén trà lên uống

Từ ngoài bước vào Mặc Sĩ Tuyệt Ca, khí chất lạnh lùng tuyệt mĩ lay đọng cơn gió. Hắn đang mang hoàng tử Ly quốc đi vào...

Chính là Ly Hoàng, kẻ thống lĩnh Ly quốc san bằng Hiên Viên quốc này. không ngờ có ngày cô lại gặp hắn lần nữa

" Ly quốc hoàng tử, các người đã vi phạm giao ước hòa bình. Vì vậy, các người phải trả giá " Ngạo Thiên đi lên với nụ cười bỡn cợt

" Hừ! Ta không ngờ Thất vương gia vẫn còn sống. Đúng là khiến người người chấn động "

" Ly hoàng tử quá khen, chỉ là 1 ít thủ đoạn mà thôi "

" Tiểu nhân bỉ ổi "

" Tiểu nhân? Bỉ ổi? Ha ha, những từ này hợp với Ly quốc hơn "

"... "

Đôi mắt Ly Hoàng mở to đầy sát khí, cơ thể chồng chất vết thương.

" Ha ha! Giờ này vẫn còn muốn lên mặt? " Ngạo Thiên đi đến đạp vào tay hắn

Khiến hắn đau đớn, hắn đưa mắt liếc nhìn cô mà bất ngờ. Nhưng sâu trong đáy mắt là một nỗi dao động nhỏ. Hắn nhắm mắt lại, dùng toàn lực lấy ra một thanh kiếm màu vàng nhạt. Luồn khí tỏa ra mãnh liệt, hắn dùng nó đâm vào bụng mình tự sát. Máu chảy ra mà khóe môi mỉm cười

" Trong trận chiến này... Ta thua! "

Sau đó nhìn qua cô mỉm cười

" Tự cổ chí kim loài hoa nào đẹp nhất? "

" Ánh trăng sáng rọi trên từng dãy lụa "

" Rợp trời hoa đăng tà áo phiêu dật "

" Đôi mắt tuyệt luân thu cả hồng trần "

" Thế nhân tàn nhẫn vùi nát cành hoa "

" Khiến nó trở thành một nhánh tro tàn "

" Trái tim lệch nhịp hiện hữu kí ức "

" Dãy lụa mỏng manh đốt cháy khung trời "

" Đời đời kiếp kiếp... tuyệt mãi không quên... "

Hắn đọc lên bài thơ cô đã viết trên dãy lụa giữa trời với muôn vàn hoa đăng, hắn rút thanh kiếm ra. Máu nhỏ giọt xuống nền đất, thanh kiếm bỗng nhiên biến hóa. tiên khí tỏa ra uy mãnh, hắn vươn tay run rẫy đưa cho cô

" Ta mong nàng... h...hãy... giữ... nó... Xin nàng... "

Cô nhận lấy thanh kiếm, nhìn Ly Hoàng đang dần ngã xuống. Khóe môi mỉm cười, trước khi đôi mắt ấy nhắm lại đã nhìn đến cô đầy thõa mãn. Cô không thể đọc được ý nghĩ của hắn, cô không thể nhìn thấu ý nghĩ của người nam nhân này. Dường như hắn không hề suy nghĩ bất kì điều gì...

Cô nhìn hắn đã chết mà kinh ngạc, tại sao hắn lại mỉm cười khi chết? Tại sao hắn lại bình thản như vậy?

[ Ký chủ! Người có biết vì sao người không đọc được ý nghĩ của hắn không? ]

'?? '

[ Vì hắn đã làm theo trái tim mình, chứ không phải là lý trí ]

'... '

[ Người hãy đi vào thế giới của hắn, sẽ hiểu được... ]

Lời nói hệ thống vừa dứt thì cô liền gục xuống chìm vào giấc ngủ, mọi thứ dần tăm tối...

______________

Bỗng từ bóng tối bị lấn đi, thay vào đó là hình ảnh cô thấy được một cậu bé tuấn mĩ với mái tóc vàng đang luyện kiếm. Đó là Ly Hoàng...

Những vết chai trên tay, mồ hôi ướt đẫm bộ y phục. Một người đàn ông cao to khác đi đến

" Ly Hoàng! Người phải tập luyện thật nhiều, để sau này giúp Ly quốc trở thành một cường quốc "

"... "

" Nào! Lại đây "

Nói rồi người nam nhân cao to đó và Ly Hoàng tỉ võ, người nam nhân kia không hề nhân nhượng khiến khóe môi Ly Hoàng be bết máu. Cơ thể đầy vết thương

" Người là một hoàng tử, nên nhớ những vết thương này chỉ là nhỏ nhoi "

"... "

Sau đó hắn dùng một cước đá Ly Hoàng ra xa, khiến hắn ho ra rất nhiều máu. Người nam nhân lắc đầu sau đó bỏ đi, để lại cậu bé Ly Hoàng nhìn theo. Hắn ngồi đó nhìn lên bầu trời, từ phía sau một nữ nhân xinh đẹp cao quý đi đến. Gương mặt nhăn lại

" Con trai "

Hắn quay qua nhìn nàng ta

" Con nhìn bộ dạng thảm hại này đi. Ta đã rất kì vọng vào con, nhưng... con lại... Haizz "

Nàng ta nói rồi thở dài, đưa cho hắn một chiếc khăn tay sau đó bỏ đi chỉ để lại một câu nói

" Hãy khiến phụ hoàng con hài lòng, điều đó mới xứng đáng trở thành một vị hoàng tử "

Ly Hoàng lẳng lặng nhìn theo bóng lưng nàng ta, sau đó cầm lên khăn tay. Nhìn vào nó mà khóe môi vươn lên cười nhạt

"... "

Lại chuyển một khung cảnh khác, cô nhìn thấy Ly Hoàng đứng một góc tối nhìn những hài tử khác cười nói hồn nhiên. Còn hắn với gương mặt không cảm xúc, mẫu thân hắn lại không quan tâm hắn mà vui vẻ bên hoàng đế...

Bàn tay hắn với những vết thương vẫn còn màu đỏ máu, đôi mắt nhìn đến những quan thần

- Ha ha

- Ly quốc ta sẽ là một cường quốc

- Mau nhìn kìa

- Nương nương thật đẹp

- Ta sẽ tận trung báo quốc, phát triển đất nước thành một cường quốc mạnh mẽ

- Ha ha

...

Từng tiếng cười nói vui vẻ vang vọng cả bầu trời, Ly Hoàng nhìn đến mẫu thân đang nói chuyện với hoàng hậu nịnh nọt. Nhìn những hài tử được bảo vệ và hồn nhiên. Nhìn những quan đại thần giả tạo cười nói...

Khóe môi hắn vươn lên nụ cười bất cần đáng sợ, đôi mắt yên tỉnh hiện hữu bóng đêm. Sau đó quay đi, ý nghĩ của hắn hiện lên trong đầu cô

' Giả tạo! Tất cả đều giả tạo '

' Cường quốc? Hoàng tử? Nói đúng hơn ta cũng chỉ là một con cờ '

' Một quân cờ trong bàn cờ '

' Mẫu thân? Yêu thương ta? Bất quá cũng chỉ là công cụ để bà được lòng hoàng đế '

' Giả dối! Mệt mỏi! Ta không cần gì nữa... không cần... Ha ha ha haaaaaa '

Cô nhìn theo bóng lưng cô độc kia quay đi, lại một khung cảnh khác. Cô nhìn thấy Ly Hoàng thay đổi, hắn trở thành một người cười nói. Nhưng đôi mắt chưa một phút giây nào thay đổi màn đêm. Tất cả, đáy mắt hắn chỉ một màu tối. Không hiện lên ý nghĩ nào...

Hắn luôn vui vẻ, nhưng lại tàn nhẫn quyết tuyệt. Vừa mới 14 tuổi đã ra chiến trường, vết thương chồng chất. Đôi tay dính đầy máu tươi, gương mặt không cảm xúc nở nụ cười ác độc...

" Ha ha haaaaaa "

Tiếng cười tàn độc vang vọng cả khung trời, hắn đi trên dòng máu cười điên cuồng. Nhưng khóe mắt lại rơi ra một giọt nước trong suốt....

Lại một nơi khác, cô thấy hắn đứng tại khuôn viên cảm nhận từng cơn gió. Hắn cầm trên tay một chiếc quạt, nhưng điều đặc biệt là trên chiếc quạt đó có hình vẽ của cô. Hắn lặng nhìn vào nó, muôn vàn hoa đăng xinh đẹp. Thân ảnh tuyệt luân...

Cô có thể nhìn thấy đáy mắt tối tăm của hắn đã hiện lên một chút ánh sáng... Khóe môi mỉm cười...

" Một đời người... ta sống trong một ván cờ. Đặt cược tính mạng mình vào chiến trận. Đau! Nhưng nó lại trong tim và không ai thấy được. Nước mắt... đã chảy ngược vào trong. Chết sẽ là một điều sớm muộn mà ta sẽ trải qua. Ta luôn nhìn vào và sẵn sàng đón tiếp nó... Tay ta đã dính đầy máu, ta phải trả giá cho những linh hồn đang kêu gào ấy. Một kiếp người chưa bao giờ cảm nhận được tình thương, nụ cười thật sự... Dối trá là những gì ta đang có và ngụy trang rất giỏi. Mỉm cười nhưng lại không vui, chấp nhận nhưng chẳng có cảm giác nào. Tại sao ta sống nhưng lại như một con rối vô tri? Chỉ biết làm theo lời người khác... và trở thành kẻ sát nhân. Tước đoạt đi bao mạng người chỉ vì lợi ích cá nhân. Nhưng ta không có quyền lựa chọn, đây là số mệnh của ta. Ta không thể chống đối, và càng không muốn chống đối nó. Vì ta biết... dù có thoát ra khỏi ván cờ ta cũng chẳng có ý nghĩa gì để tồn tại. Vậy thì cần gì phải trốn chạy, mà lại không xem kẻ nắm giữ bàn cờ là mục tiêu. Chỉ như vậy ta mới có thể tìm được một chút ý nghĩa để sống trên thế gian này. Dù biết đó là một điều sai khi đem việc giết hại mạng người ra làm mục đích sống. Nhưng ta chấp nhận, chấp nhận nỗi đau khốn cùng của kẻ tàn ác như ta. Chấp nhận sự đau đớn và băng lạnh trong tim khi nhìn thấy từng sinh mạng đang mất dần sự sống. Chấp nhận sự khinh rẻ của người đời. Chấp nhận mọi người nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Chấp nhận suy nghĩ xem ta như một con cờ ngu ngốc. Tùy vào họ vậy, dù sao ta cũng chẳng có lý do gì để chối bỏ sự thật ấy. Ta như một thứ gì đó vô tri, sống mà như không sống. Không một ai nhìn đến ta đang tồn tại. Thứ họ nhìn thấy là một con cờ đang đi theo quy luật. Một kẻ ngu dại chẳng có thứ gọi là nhân tính. Đã từ rất lâu, ta nhìn mọi thứ bằng ánh mắt tối tăm. Vì ta biết thế giới này, không có ánh sáng nào giành cho mình. Tình cảm mẫu thân cũng chẳng còn ý nghĩa, khi danh lợi là điều quan trọng nhất đối với bà ấy. Ta sẽ làm theo bà ấy, làm tốt bổn phận một con cờ. Xem như đang trả lại công ơn bà ta đã sinh ta ra. Và ta không mong, những điều này sẽ trở thành điều có ý nghĩa. Nợ thì phải trả, ta sẽ đến tạ tội với những linh hồn mà ta đã đoạt đi sinh mạng ấy sau vậy. Dù sau, trận chiến này. Ta cũng sẽ Chết... "

Từng lời nói đau đớn của Ly Hoàng khiến cô bất ngờ, thì ra hắn đã biết tất cả. Hắn đã biết Hiên Viên Khải Minh còn sống. Hắn biết hoàng đế là Ma Tôn, và biết tất cả. Nhưng hắn lại...

" Bầu trời thật rộng lớn, thật trong xanh. Và thật đẹp... Không giống như linh hồn ta. Nó đang bị thối rửa theo từng ngày... Chỉ mong lần này ta sẽ ra đi thanh thản. Cũng đã đến lúc ta trả lại tất cả, đã đến lúc ta phải chịu sự trừng phạt của trời. Chỉ mong, nếu có kiếp sau, chính bản thân này sẽ không sống trong hoàng vị. Sẽ có một mái ấm và thứ gọi là tình thương. Còn nhiều điều ta không biết, còn rất nhiều thứ ta phải trả. Thật vô vọng... sống cả đời người mà không một ai bên cạnh. Không có lấy một thứ gọi là tình cảm... Chỉ mong cơn gió sẽ thấu hiểu ta... Sẽ khiến ta có thể mỉm cười... Ta đã từng là kẻ ác độc, kẻ xấu xa. Vậy thì sao chứ??... Nhưng khi gặp nàng, thân ảnh ấy... lại khiến ta biết được cảm giác rung động là thế nào. Nhưng làm sao ta lại dám với tới? Nàng thật đẹp và quá cao, mãi cuộc đời này được nhìn thấy nàng đã khiến ta cảm thấy mãn nguyện. Rốt cuộc ta cũng đã tìm được một ý nghĩa sống, dù nhỏ nhoi và thoáng qua. Nhưng ta đã biết, ta sống để gặp nàng. Gặp nàng trong giây phút ấy... Đáy lòng và trái tim đen tối của ta đã xuất hiện ánh sáng nhỏ nhoi. Và ta sẽ mãi giữ ánh sáng đó khắc sâu vào linh hồn mình. Mãi mãi in đậm hình bóng nàng trong tim ta... Và ta thật sự muốn nói với nàng lời đa tạ. Nhưng đến giây phút cuối cùng ta vẫn chẳng thể nói được... "

Cô nhìn thấy hình ảnh hắn ngã xuống khi nhắm mắt, trong lòng ngực hắn vẫn còn chiếc quạt có bóng hình cô. Và trong trái tim hắn đang kêu gọi lời cảm ơn cô. Hắn ra đi yên bình với một cuộc đời tăm tối. Từ lần đầu gặp cô nghĩ rằng hắn là một kẻ bất cần, mưu mô xảo quyệt. Lòng sâu không thấy đáy... nhưng rốt cuộc chỉ là do cô quá vô cảm. Nên không biết rằng con người thật của hắn. Cô đã chưa từng chú ý hắn, chú ý đến ánh mắt hắn nhìn cô ở Hi lâu. Khi cô bay lên trời, đáy mắt tối tăm kia đã hiện lên sự dao động.

Từ nhỏ đã phải sống trong mặt tối của thế trần, trở thành một con người tàn nhẫn với trái tim màu đen. Nhưng liệu hắn có biết được, hắn không vô tri. Và từ giây phút hắn ngã xuống một cách thanh thản đã chứng minh rằng... Hắn ĐÁNG THƯƠNG hơn là sự TÀN ĐỘC của mình. Hắn không nhận ra mình đáng thương như thế nào, hắn chấp nhận số phận một cách ngu ngốc và khờ dại. Chấp nhận cái chết và buông bỏ tất cả. Sẵn sàng đối mặt với tội lỗi và vết nhơ tận sâu trong linh hồn. Hắn đã nhìn thấu mọi việc nhưng lại không muốn tiếp tục, không muốn tay mình bị dính thêm máu tươi. Không muốn chiến đấu trong một điều không hề có bất kì ý nghĩa gì trong đời mình. Đã quá đủ để hắn mỉm cười và rời khỏi hồng trần đầy tàn nhẫn. Đã đủ để hắn hiểu ra bản thân yếu đuối như thế nào. Nỗi đau khốn cùng hắn đã chịu đựng khi đoạt đi sinh mạng đã đủ chứng minh hắn có nhân tính của một con người. Hắn đã không đánh mất nó dù một giây phút nào. Nhưng đã quá muộn để hắn hiểu ra... Một đứa trẻ ĐÁNG THƯƠNG...

Cô mỉm cười nhạt nhìn từng hình ảnh đau đớn của Ly Hoàng. Sự cô đơn...

" Thật ngu ngốc... "

Lời nói ngân bạc nhẹ nhàng của cô vang lên, sau đó thân hình cô biến mất. Cô đã không thấy khi cô nói 3 từ đó Ly Hoàng đã dừng lại và nhìn vào nơi cô đứng. Đáy mắt không hiểu chuyện gì rồi tiếp tục bước đi. Hình bóng tối dần, tối dần rồi mất hẵn. Hắn đã bị nhấn chìm bởi bóng đêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.