Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 13: 13: Thiên Vương




Cô chạy nhảy khắp nơi, hòa quyện chính mình vào không gian kì ảo. Cô rất thích nơi này, thật đẹp, thật lạnh và... thật cô độc...

Donald bước lại gần cô. Đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định

" Đây là nơi ta hay đến... "

" Pa pa hay đến đây sao? "

" Phải! Những khi ta buồn bực hay cần suy nghĩ chuyện gì đều đến nơi đây "

Donald bước lại gần một cây, đặt tay lên nó. Cô nhìn theo mỉm cười nhẹ

" Sau ày con có thể ến không? ( Sao này con có thể đến không?) "

Donald liếc nhẹ qua cô lạnh lùng

" Hử? Đến đây làm gì? "

" Chơi "

" Nơi đây là nơi ta thanh tịnh, ngươi vậy mà nói muốn vào chơi? "

" Ưm... con có thể tâm sự với pa mà "

" Ha! Ngươi thì biết gì "

Hắn khinh bỉ nhìn cô, đi loanh quoanh

" Con không hiểu mới có thể cho pa trút bầu tâm sự "

"... Nói chuyện với kẻ không hiểu gì... Vô vị... "

" Không vô vị đâu... tuy giờ Eira không hiểu. Nhưng sau này Eira sẽ hiểu "

Cô mỉm cười nói, gương mặt xinh đẹp yếu ớt nhìn hắn.

"... "

Donald không nói gì nữa, im lặng ngồi xuống gốc cây. Cô bước lại gần hắn

" Pa pa không có bạn sao? "

Hắn nhìn vào mắt cô, đôi mắt hắn là cả sự lạnh lẽo và vô tình

" Đúng vậy "

" Vậy để Eira làm bạn của pa pa... "

"... Ha... Ha ha ha "

Donald cười phá lên, đứng dậy bế cô đi ra khỏi khu rừng. Đôi mắt cô xẹt qua tia sáng lạnh, liếc nhìn ra khu rừng rồi cụp mi xuống

_______________

Sau khi trở về phòng cô liền nằm xuống giường. Đôi mắt nhìn lên trần nhà, sau lại nghiêng đầu nhìn ra ô cửa sổ.

Ánh chiều tà đỏ rực ấm áp như bao trùm lấy cả cung điện rộng lớn. Cơn gió thổi qua làm lung lay màn cửa.

[ Ký chủ có gì ưu phiền? ]

' Ta cảm nhận được một vài điều... '

[ Hử? Là điều gì? ]

' Ta không thể biết được suy nghĩ của tên hoàng đế kia. Thậm chí là cảm xúc của hắn... '

[ Ta đã sớm nói từ đầu. Đây là thế giới thực, người phải cẩn thận mà ]

' Xem ra sau này sẽ có vài chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của ta '

[ Ký chủ đang lo sợ? ]

' Không! Chỉ là cảm thấy hưng phấn mà thôi '

[ ( ̄- ̄) Quả nhiên quái đản … ]

' Phải rồi! Tiểu Huyết đâu? '

[ À! Con rắn dẹp lép đó hả! Nó nói không gian của người còn thiếu nhiều thứ quá nên đã đi thu thập những thứ cần thiết cho người rồi ]

' Sao nó đi được? '

[ Nó là một thần thú. Đi mây về gió là chuyện bình thường, người đừng lo ]

' Vậy... nó có biết phép thuật? '

[ Biết chứ! Chỉ là... ]

' Chỉ là sao? '

[ Con rắn đó dường như đã ngủ hơn 1000 năm. Công lực đã cạn kiệt, bây giờ nó chỉ còn lại một chút phép mà thôi ]

'... '

[ Kể ra cũng thật nực cười. Tự xưng là Xà vương, vậy mà lại trở nên vô dụng. Đáng đời ﹋o﹋ ]

' Vậy có cách nào để tiểu Huyết khôi phục phép lực? '

[ Có thì có! Người bây giờ là chủ nhân của nó, chỉ cần ma thuật của người cao tự ắt phép thuật của nó cũng trở lại ]

' Ta cũng phải tu luyện? '

[ Phải ]

' Phiền phức! Không tập '

[ Ký chủ! Ta thấy người nên luyện đi. Vì biết đâu có ngày người cần dùng tới... ]

'... '

[ Ký chủ... phải đảm bảo tính mạng mà. Người không cần mạng thì chúng tôi cũng cần mà ●︿● ]

' Tính sau đi. Phải rồi... '

Cô ngồi dậy đôi mắt nhắm lại. Từ cơ thể cô bỗng nhiên được bao bọc bởi một luồn khí màu đen. Từ không trung tạo thành một vòng tròn, chớp mắt một giây liền tan biến. Chỉ thấy cơ thể nhỏ bé của cô nằm trên giường nhắm mắt ngủ sâu.

______________

Tại một nơi khác với khuôn viên rộng lớn, nơi đây không một đóa hoa. Chỉ có bãi cỏ rộng lớn trống trãi. Một cậu bé ước chừng 6 tuổi đang đứng đó, trên tay là thanh kiếm gỗ. Gương mặt dù non nớt nhưng vẫn hiện lên dung nhan phi phàm, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Cơn gió lướt qua, mái tóc đen tuyền nhẹ bay.

Một người từ trên xuống đều màu đen đang đứng ở góc cây gần đó nhìn. Áo choàng che đi thân thể khiến không ai có thể nhìn ra đó là nam hay nữ. Chiếc mặt nạ sau mũ che của áo choàng đặc biệt quỷ dị. Ẩn đi gương mặt khiến người đó càng trở nên quyền bí

[ Ký chủ đến đây xem xét tên tiểu tử đó à? ]

( Các bạn biết đó là ai rồi chứ?)

Cô nhẹ mỉm cười sau đó bước lại gần Rai.

" Tệ "

Tiếng nói của cô gây sự chú ý của tên nhóc đó, nó dừng lại nhìn cô. Đáy mắt sâu như vực thẳm

" Ngươi đến đây có gì căn dặn? "

" Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí lớn lắm. Ta đến xem ngươi thế nào "

" Chỉ như vậy? "

" Ta thấy ngươi còn quá tệ về kiếm pháp. Ta sẽ dạy ngươi "

Fislin Rai kinh ngạc

" Dạy ta? "

" Phải! "

" Ngươi nói thật chứ? "

" Lát nữa biết. Mà đừng ngươi này ngươi nọ nữa. Ta lớn hơn ngươi, gọi ta là sư phụ "

"... "

Rai cụp mi mắt xuống nhìn mặt đất. Cô hơi nghiêng đầu

" Sao? Không chịu? "

"... Sư phụ... "

" Tốt lắm... Nhìn kĩ "

Cô nâng chân đá nhẹ vào bàn tay tên nhóc đó khiến thanh kiếm gỗ văng lên không trung. Lộn một vòng bắt lấy thanh kiếm rồi xuất ra những chiêu thức khiến những cơn gió xung quanh trở nên hỗn loạn. Bầu trời rộng lớn trong xanh như đang in đậm hình ảnh này vào dòng chảy thời gian...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.