Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 3 - Chương 56




Edit: kaylee & Tịnh Hảo
Beta: Tịnh Hảo & Melodysoyani

Thịnh Hoàn Tuyên ở đầu điện thoại bên kia khẽ mỉm cười: “《 Vũ! Vũ! Vũ! 》đã đóng máy rồi, qua mấy tháng nữa sẽ làm lễ công chiếu, muốn mời người trong chuyên ngành là cô đến để nhận xét.”

“Nhưng tôi cũng không được xem là người trong chuyên ngành, đương nhiên là cầu cũng không được.”

“Vậy bảy giờ tối, ở tầng cao nhất phòng chiếu phim Đỉnh Ngôn của các cô, tôi sẽ dẫn theo vài người bạn đến đó.”

“Được, vậy tôi cũng dẫn theo một người bạn đến, được chứ?”

“Dĩ nhiên có thể rồi, buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.” Ngũ Mị vừa cúp điện thoại, Thẩm Lục Gia đang lái xe lập tức nói: “Là Thịnh Hoàng Tuyên bên quay phim sao?”

“Ừm, hẹn bảy giờ tối đến phòng chiếu phim tầng cao nhất của Đỉnh Ngôn xem 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》, em nói anh cùng đi với em, anh sẽ đi chứ?”

“Lúc nãy em nói trong điện thoại là dẫn theo một người bạn.” Thẩm Lục Gia soi mói chữ nghĩa.

Ngũ Mị hơi cảm thấy buồn cười: “Vậy em nói thế nào đây? Em nói “Đạo diễn Thịnh, buổi tối tôi sẽ dẫn một người chồng tới” sao? Chẳng lẽ trừ anh ra, còn có mấy người chồng khác hay sao?”

Thẩm Lục Gia bị miệng mồm lanh lợi của cô làm nghẹn họng, anh rẩu rĩ sửa lại nói: “Em có thể nói là buổi tối sẽ dẫn chồng đến mà.”

“Được được được, buổi tối em nhất định sẽ trịnh trọng giới thiệu người đàn ông anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh em là chồng của em.” Ngũ Mị thật lòng cảm thấy Thẩm Lục Gia nên cầm tinh chó săn, bởi vì anh không từ bỏ bất kỳ cơ hội biểu hiện quyền sở hữu của mình.

“Buổi tối qua bên đó, có muốn mua bắp rang không?” Thẩm Lục Gia đang lái xe chợt nói ra một câu.

“Mua bắp rang?” Ngũ Mị giật mình cười: “Thịnh Hoàn Tuyên là người có mắt cao hơn trời, nếu như có thể, anh ta nhất định sẽ yêu cầu lập ra quy định khi xem phim không được ăn bắp rang, vậy mà anh lại muốn một mình ở đó ăn bắp rang khi đang xem phim của anh ta, anh muốn làm anh ta tức đến chết sao?”

Trong lời nói của cô có sự quen thuộc với Thịnh Hoàn Tuyên khiến Thẩm Lục Gia hơi ghen ghét: “Chỉ là anh nghe nói con gái khi xem phim đều thích ăn bắp rang.”

Ngũ Mị nhạy bén nắm được mấu chốt câu nói kia của anh – “Nghe nói”, cô không nhịn được trợn to hai mắt hỏi “Chẳng lẽ anh chưa từng xem phim ở rạp chiếu phim à?”

Giọng điệu của cô khiến Thẩm Lục Gia có chút ngượng ngùng: “Trừ lúc học tiểu học trong lớp có tổ chức đến rạp chiếu phim xem “Mẹ yêu con lần nữa đi”, “Nhật ký Tam Mao nhập ngũ” gì đó, hình như anh thật sự không đến rạp chiếu phim nữa, cũng chưa từng xem trên máy tính, bởi vì trung bình xem xong một bộ phim sẽ mất hai tiếng, quá phí thời gian rồi. Nếu như anh nhớ không lầm, sau khi trưởng thành hình như chỉ xem qua “Matrix”, cũng là do lúc ấy đang nghiên cứu toán học ma trận, cho nên mới xem.”

Ngũ Mị cảm thấy sét đánh đùng đùng trên đầu, người vừa mới thăng chức làm chồng của cô vừa nhìn đã biết là nam chính trong truyện cán bộ cao cấp điển hình, sao cuộc sống lại đơn điệu buồn tẻ giống như người trên núi vậy, lúc này Ngũ Mị mới hiểu tại sao Thẩm Lục Gia được gọi là “Working machine” rồi.

Chỉ là cô còn chưa từ bỏ ý định, “Anh có xem Titanic chưa?” Đây chính là bộ phim mà mấy bác bán rau ngoài chợ cũng có thể kể say sưa vài câu “Đoạn Rose và Jack ở đầu thuyền ôm nhau trước gió biển thật sự làm cho tôi nhớ tới cảm giác ngồi sau chiếc xe đạp Nhị Bát Phượng Hoàng mới toanh khi còn trẻ, gió thổi vù vù…”

hông vội vã khởi động Maybach, mà lại lấy tờ giấy hôn thú mở ra, cứ xem tới xem lui. Trong mắt đều là sự vui mừng. 

Ngũ Mị lấy cùi chỏ thọt anh: “Có phải anh muốn phóng to để vào khung kính treo trong phòng làm việc anh không?”

Thẩm Lục Gia cười chỉ chỉ cô trong hình: “Bà xã, em thật xinh đẹp. Anh muốn để tấm hình này vào trong ví của anh.”

“Ngốc.” Ngũ Mị quay đầu, nếp nhăn nơi khóe miệng khi cười tiết lộ tâm tình của cô khá tốt.

“Bà xã, hôm nay anh rất vui, từ trước đến nay cũng chưa từng vui như thế.”

“Bà xã, lát nữa chúng ta đi đâu?”

Mỗi câu nói của anh đều đặt chữ “bà xã” ở đầu câu, Ngũ Mị có chút chịu không nổi, cô đưa tay che miệng của Thẩm Lục Gia: “Thẩm Lục Gia, anh lái xe đi.”

Thẩm Lục Gia tách tay của cô ra, lông mày khẽ nhíu, bắt đầu trách móc cô: “Em đã đồng ý sau khi lãnh giấy kết hôn thì sẽ sửa cách xưng hô.”

Ngũ Mị không biết ngượng gọi từ đó lên, nói lảng sang chuyện khác: “Anh biết không, ở thời Đường, ông xã là cách gọi của Quy Công (*).”

(*) Là đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, thường làm công việc bảo vệ. Phía nam gọi là Quy Công, phía bắc gọi là Đại Trà Hồ.

“Bây giờ không phải là thời Đường.” Vẻ mặt của Thẩm Lục Gia hơi đau khổ.

Ngũ Mị hay bắt chẹt làm anh bế tắc phản kháng trong âm thầm, gả cũng đã gả rồi, dù sao ở trong xe chỉ có hai người họ, không màng tới gì nữa, Ngũ Mị cố gắng xây dựng tư tưởng cho bản thân mình.

“Lái xe về nhà đi, em đói rồi, ông xã.”

Cô phát âm hai chữ cuối cùng có chút khinh thường, ngay cả mắt cũng cúi xuống, hiển nhiên là ngượng ngùng. Thẩm Lục Gia nhìn dáng vẻ cô hơi ngại ngùng thì trong lòng sôi sục. Anh dùng một tay đỡ sau ót Ngũ Mị, một tay khẽ nắm cằm của cô, môi liền áp xuống.

“Bà xã, anh thật sự rất yêu em.”

“Ừm, em cũng yêu anh.”

Hai người đang bày tỏ tâm tình với nhau, thì điện thoại trong túi xách của Ngũ Mị lại vang lên rộn ràng.

Ngũ Mị đưa tay định tìm điện thoại, nhưng Thẩm Lục Gia lại bắt được tay của cô, dùng động tác bày tỏ cô chuyên tâm một chút. Điện thoại di động tiếp tục vang lên, rốt cuộc đã yên lặng.

Hai người hôn đến thở hổn hển thật không dễ tách ra, Ngũ Mị há miệng hít thở mấy hơi, lúc này mới lục tìm trong túi xách.

Điện thoại lại là do Thịnh Hoàng Tuyên gọi tới.

Cô gọi lại, Thịnh Hoàn Tuyên bắt máy rất nhanh.

“Đạo diễn Thịnh, tìm tôi có chuyện gì à?”

Thịnh Hoàn Tuyên ở đầu điện thoại bên kia khẽ mỉm cười: “《 Vũ! Vũ! Vũ! 》đã đóng máy rồi, qua mấy tháng nữa sẽ làm lễ công chiếu, muốn mời người trong chuyên ngành là cô đến để nhận xét.”

“Nhưng tôi cũng không được xem là người trong chuyên ngành, đương nhiên là cầu cũng không được.”

“Vậy bảy giờ tối, ở tầng cao nhất phòng chiếu phim Đỉnh Ngôn của các cô, tôi sẽ dẫn theo vài người bạn đến đó.”

“Được, vậy tôi cũng dẫn theo một người bạn đến, được chứ?”

“Dĩ nhiên có thể rồi, buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.” Ngũ Mị vừa cúp điện thoại, Thẩm Lục Gia đang lái xe lập tức nói: “Là Thịnh Hoàng Tuyên bên quay phim sao?”

“Ừm, hẹn bảy giờ tối đến phòng chiếu phim tầng cao nhất của Đỉnh Ngôn xem 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》, em nói anh cùng đi với em, anh sẽ đi chứ?”

“Lúc nãy em nói trong điện thoại là dẫn theo một người bạn.” Thẩm Lục Gia soi mói chữ nghĩa.

Ngũ Mị hơi cảm thấy buồn cười: “Vậy em nói thế nào đây? Em nói “Đạo diễn Thịnh, buổi tối tôi sẽ dẫn một người chồng tới” sao? Chẳng lẽ trừ anh ra, còn có mấy người chồng khác hay sao?”

Thẩm Lục Gia bị miệng mồm lanh lợi của cô làm nghẹn họng, anh rẩu rĩ sửa lại nói: “Em có thể nói là buổi tối sẽ dẫn chồng đến mà.”

“Được được được, buổi tối em nhất định sẽ trịnh trọng giới thiệu người đàn ông anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh em là chồng của em.” Ngũ Mị thật lòng cảm thấy Thẩm Lục Gia nên cầm tinh chó săn, bởi vì anh không từ bỏ bất kỳ cơ hội biểu hiện quyền sở hữu của mình.

“Buổi tối qua bên đó, có muốn mua bắp rang không?” Thẩm Lục Gia đang lái xe chợt nói ra một câu.

“Mua bắp rang?” Ngũ Mị giật mình cười: “Thịnh Hoàn Tuyên là người có mắt cao hơn trời, nếu như có thể, anh ta nhất định sẽ yêu cầu lập ra quy định khi xem phim không được ăn bắp rang, vậy mà anh lại muốn một mình ở đó ăn bắp rang khi đang xem phim của anh ta, anh muốn làm anh ta tức đến chết sao?”

Trong lời nói của cô có sự quen thuộc với Thịnh Hoàn Tuyên khiến Thẩm Lục Gia hơi ghen ghét: “Chỉ là anh nghe nói con gái khi xem phim đều thích ăn bắp rang.”

Ngũ Mị nhạy bén nắm được mấu chốt câu nói kia của anh – “Nghe nói”, cô không nhịn được trợn to hai mắt hỏi “Chẳng lẽ anh chưa từng xem phim ở rạp chiếu phim à?”

Giọng điệu của cô khiến Thẩm Lục Gia có chút ngượng ngùng: “Trừ lúc học tiểu học trong lớp có tổ chức đến rạp chiếu phim xem “Mẹ yêu con lần nữa đi”, “Nhật ký Tam Mao nhập ngũ” gì đó, hình như anh thật sự không đến rạp chiếu phim nữa, cũng chưa từng xem trên máy tính, bởi vì trung bình xem xong một bộ phim sẽ mất hai tiếng, quá phí thời gian rồi. Nếu như anh nhớ không lầm, sau khi trưởng thành hình như chỉ xem qua “Matrix”, cũng là do lúc ấy đang nghiên cứu toán học ma trận, cho nên mới xem.”

Ngũ Mị cảm thấy sét đánh đùng đùng trên đầu, người vừa mới thăng chức làm chồng của cô vừa nhìn đã biết là nam chính trong truyện cán bộ cao cấp điển hình, sao cuộc sống lại đơn điệu buồn tẻ giống như người trên núi vậy, lúc này Ngũ Mị mới hiểu tại sao Thẩm Lục Gia được gọi là “Working machine” rồi.

Chỉ là cô còn chưa từ bỏ ý định, “Anh có xem Titanic chưa?” Đây chính là bộ phim mà mấy bác bán rau ngoài chợ cũng có thể kể say sưa vài câu “Đoạn Rose và Jack ở đầu thuyền ôm nhau trước gió biển thật sự làm cho tôi nhớ tới cảm giác ngồi sau chiếc xe đạp Nhị Bát Phượng Hoàng mới toanh khi còn trẻ, gió thổi vù vù…”

Thẩm Lục Gia lắc đầu: “Không có, chỉ là lúc giúp Hương Giang làm thuyền riêng, anh ấy nói chuyện về thuyền bè với anh có nhắc đến Titanic, anh biết đại khái nội dung phim nói gì.”

Ngũ Mị trầm mặc.

Thẩm Lục Gia lại cho rằng cô đang chê anh không có tế bào lãng mạn, lái xe đến ven đường thì ngừng lại, nắm chặt tay cô, hơi sốt ruột nói: “Nếu em thích xem phim thì anh có thể xem cùng em, sau này mỗi một bộ phim được chiếu chúng ta đều đi xem nhé, có được không?”

Khi các cô gái lần đầu tiên rơi vào bể tình luôn thích dùng những thứ gọi là lãng mạn và tình cảm để chia nhỏ hạnh phúc của mình thành những mảnh vụn, nhưng Ngũ Mị đã sớm vượt qua thời con gái ngốc nghếch, cho nên cô tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện người yêu của mình không thể tán gẫu với mình về phim ảnh, văn vẻ, ví dụ như nói một câu đắt giá thế này “Trên đời này có nhiều thành phố như vậy, trong thành phố có nhiều quán rượu như thế, mà cô ấy lại cố tình đi vào lòng của tôi” mà bi thương kết luận rằng bản thân tìm thấy một cọc gỗ không hề thú vị, sau này nhất định sẽ không thể hiểu ý nhau, cùng nhau đi đến hết đoạn đường đời. Ngược lại, cô cảm thấy Thẩm Lục Gia là người có nề nếp, lịch trình một ngày bận rộn thế này vẫn có thể đi với mình, rút ra thời gian đi cùng cô là đáng quý cỡ nào. Trên thế giới này, tổng giám đốc thật sự không phải đều rảnh rỗi giống như trên TY, hay trong tiểu thuyết miêu tả, có thể vì nữ chính trẹo chân mà tùy ý bỏ lại cổ đông trong phòng họp rồi chạy như bay đến cứu người đẹp.

“Anh không cần chiều theo ý em thế này đâu, thật ra thì em cũng không quá thích xem phim, hơn nữa mấy bộ phim dở càng ngày càng nhiều.” Ngũ Mị cười híp mắt đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Thẩm Lục Gia. Thật ghen tỵ đấy, chưa bao giờ dưỡng da, nhưng làn da vẫn tốt như thế.

“Anh sợ em chê anh chán. Người khác đều nói vợ chồng phải có chung sở thích mới có thể giữ gìn, kéo dài cuộc hôn nhân.” Thẩm Lục Gia không biết thẹn nói cho Ngũ Mị biết lúc anh ở nước Anh học tập, mấy người bạn đều ăn ý đánh cược anh nhất định sẽ không cưới được vợ, bởi vì theo lời bọn họ nói, ở cùng với anh có cảm giác giống như ở cùng với siêu máy tính biết nhả ra riền, tuy rằng biết nhả ra tiền rất tuyệt, nhưng mà mỗi ngày đều đối mặt với máy tính, ngay cả tiến sĩ máy tính còn muốn ói, chứ đừng nói tới con gái.

“Lục Gia, anh không tin em hay là không tin bản thân mình? Mặc dù thời gian chúng ta quen biết không lâu lắm, nhưng mà gả cho anh, cũng chẳng phải là do đầu óc không sáng suốt nhất thời xúc động, anh là người như thế nào, em là người rõ nhất, người em yêu chính là anh, cho nên anh cứ là chính anh, không cần phải cố gắng chiều theo em, em không có ngây thơ và ích kỷ như vậy đâu. Anh hiểu ý của em chưa?” Ngũ Mị thu lại dáng vẻ lơ là lúc nãy, ngồi nghiêm chỉnh hơn.

Thẩm Lục Gia cười khổ: “Anh hơi sợ, em quá tốt, anh luôn lo sau này em sẽ phát hiện ra con người thật của anh, trừ biết kiếm tiền ra, thì không có gì để nói.”

Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy giống như có một bầy ong bay vào trong ngực, phát ra tiếng vù vù, cô hơi chua chát trở tay chỉ vào mình: “Em quá tốt?”

Thẩm Lục Gia nhìn cô, nghiêm túc gật đầu. Nam và nữ trong tình yêu, cho dù có ưu tú đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ rơi vào hố sâu tự nghi ngờ bản thân mình, mất đi lòng tin. Ngũ Mị vươn hai tay ra, ôm cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, thấp giọng nói: “Thẩm Lục Gia, anh có hiểu không, đối với em mà nói, người quá tốt là anh, người thật sự phải sợ chính là em, em không thể làm một người vợ tốt được, mẹ của anh cũng không thích em, người sợ mới là em.”

Thẩm Lục Gia có chút hối hận khi mình khơi mào đề tài này: “Không, em rất tốt, thật đấy, anh yêu em, bà xã.”

Ngũ Mị vừa muốn đáp lại lời thổ lộ nóng bỏng của anh thì có một vị cảnh sát giao thông trung niên đi tới, tay phải mang găng tay trắng gõ một lực lớn lên cửa kính xe. Thẩm Lục Gia vội vàng hạ cửa sổ xe xuống: “Đồng chí, có chuyện gì thế?”

Cảnh sát giao thông nghiêm mặt chỉ vào biển báo “Cấm đậu xe” cách đó không xa: “Nơi này không cho phép đậu xe.” Vừa dứt lời lại liếc thấy trên áo sơ mi của Thẩm Lục Gia có vết son môi nhàn nhạt, gương mặt càng căng ra: “Ban ngày, hai người nên chú ý một chút.” Nói xong, tiện tay đưa một tờ giấy vào tay Thẩm Lục Gia.

Thẩm Lục Gia không rõ nguyên do, nhưng vẫn tử tế móc ra 200 đồng.

Đợi đến lúc cảnh sát đi, Ngũ Mị mới để ý đến vết son môi mà cô in lên trong lúc dựa vào ngực của Thẩm Lục Gia, tựa vào lưng ghế không khỏi bĩu môi: “Chú cảnh sát đó nghĩ gì thế. Có mấy người đứng đắn biết chơi xe chấn à, vẫn đang ban ngày ban mặt mà.”

Nhưng Thẩm Lục Gia hơi khó xử khởi động xe, thật ra anh vẫn muốn thử xem cùng cô làm trong xe có cảm giác gì…

Ban đêm, Thẩm Lục Gia và Ngũ Mị đúng hẹn đến phòng chiếu phim ở Đỉnh Ngôn. Thịnh Hoàn Tuyên đã đến, cùng đến với anh ấy còn có bốn nam hai nữ.

Thịnh Hoàn Tuyên thấy khuỷu tay Ngũ Mị được một người đàn ông anh tuấn nắm lấy, lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên tay cô thì cười rộ lên: “Chúc mừng.”

Ngũ Mị xoay mặt nhìn Thẩm Lục Gia, sóng mắt khẽ động: “Cảm ơn đạo diễn Thịnh, đây là chồng của tôi, Thẩm Lục Gia.”

Thịnh Hoàn Tuyên lại giới thiệu mấy người bạn của mình cho bọn họ, nhưng khi giới thiệu đến cô gái trẻ tuổi trong đó, lại nghe thấy giọng nói vênh váo hung hăng của cô gái đó: “Không cần giới thiệu nữa, tôi biết cô ấy.” Địch ý trong giọng nói của cô ta vô cùng rõ ràng, dường như người đàn ông đi cùng với cô ta có chút lúng túng, vừa kéo tay của cô ta, vừa thấp giọng kêu: “Trân Ni, Trân Ni, em muốn làm gì?”

Ngũ Mị nhìn kỹ gương mặt của cô gái đối diện, lúc này mới nhận ra: “Thì ra là cô Kiều Trân Ni.”

Kiều Trân Ni vùng khỏi cánh tay của bạn trai: “Tôi thấy thông tin Nguyễn Hàm và cô giải trừ hôn ước ở trên báo, hừ hừ, cô đúng là thật bản lãnh, Nguyễn Hàm vừa mới quăng cô đi, cô lại nhanh chóng quyến rũ một người khác, tôi càng muốn vạch trần bộ mặt thật của cô!” Nói xong liền nóng nảy khó nhịn nhìn sang Thẩm Lục Gia, giống như tố cáo nói: “Anh Thẩm đúng không, tôi tên là Kiều Trân Ni, là người phụ nữ bên cạnh anh đã từng đùa bỡn tổn thương đến anh họ của tôi, anh tôi tên là Kiều Bỉ Đức, năm đó anh ấy cũng tốn không ít tiền trên người Ngũ Mị, kết quả lại bị Ngũ Mị làm gãy một chân, suýt chút nữa trở thành người tàn phế. Nếu như không phải Nguyễn Hàm ngăn lại, Ngũ Mị, cô cho rằng cô có thể ung dung sống tới ngày hôm nay?”

Sắc mặt Ngũ Mị hơi trắng bệch, cô không thể giống như trước kia, không kiêng nể gì đánh trả người khác, cô càng không thể ở trước mặt nhiều người thế này nói ra Kiều Bỉ Đức có mưu đồ gì với cô, bởi vì cô không phải là Ngũ Mị cô độc kia nữa, cô là vợ của Thẩm Lục Gia, cô không thể làm mất thể diện của anh.

Thẩm Lục Gia có thể cảm giác tay trái của người bên cạnh run nhè nhẹ, người anh yêu nhất giống như đang bị người khác dùng kim đâm. Cô gái được anh yêu thương giống như châu ngọc, là vì anh có mặt ở đây, mới bị bó tay chịu trói. Nếu không phải vì cái trò xiếc của Kiều gì đó, thì cô cũng không thể thành vị hôn thê của Nguyễn Hàm. Nhưng cho dù trong lòng có giận cá chém thớt lên người nhà họ Kiều, thì vẻ mặt của Thẩm Lục Gia vẫn như cũ, anh thậm chí còn cưới nho nhã lễ phép với Kiều Trân Ni: “Cô Kiều, tôi rất rõ vợ của tôi là người thế nào, không cần cô đến giúp tôi thấy rõ bất cứ chân tướng gì. Hơn nữa tôi cho rằng, một người đàn ông độc lập, thông minh, khỏe mạnh thì không thể nào bị một cô gái đùa bỡn được, về chuyện mà anh cô gặp phải, tôi rất lấy làm tiếc. Còn về chuyện Nguyễn Hàm và vợ của tôi hủy hôn, tôi hơi ngượng khi nói cho cô biết, chính là vì để có được cô ấy.” Nói đến đây, anh xoay mặt sang, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngũ Mị, sự dịu dàng trong mắt gần như được thể hiện rõ: “Tôi không thể không đi ngược với nguyên tắc trước giờ của mình, dùng một chút uy hiếp nho nhỏ với anh Nguyễn, anh ta mới đồng ý hủy bỏ hôn ước tạm thời đó. Đương nhiên, nếu cô không tin, bây giờ có thể gọi điện cho anh Nguyễn để tự mình chứng thực.” 

Cho dù Kiều Trân Ni có mười lá gan, cô ta cũng không dám chứng thực với Nguyễn Hàm cái gì, hơn nữa lời nói của người đàn ông này vốn có sự uy hiếp, phụ nữ nhà họ Kiều dựa vào nhà họ Nguyễn là sự thật không cần tranh cãi, nhưng người đàn ông này lại có thể uy hiếp Nguyễn Hàm, ngụ ý chính là anh vốn không để nhà họ Kiều vào mắt.

“Ngũ Mị là bạn tốt của tôi mời tới, tôi không muốn cô ấy không vui, vị tiểu thư này, xin mời cô về đi.” Thịnh Hoàn Tuyên cũng ra lệnh đuổi khách. Thật ra thì anh ấy cũng không quen cô Kiều này, là bạn gái của Lý Tử Du dẫn tới. Lý Tử Du chắp tay với mọi người, nói xin lỗi: “Hoàn Tuyên, xin lỗi, tôi dẫn cô ấy đi trước.”

Cho dù Kiều Trân Ni không cam lòng, cũng chỉ có thể oán hận liếc nhìn Ngũ Mị, giậm chân tức giận đùng đùng bỏ đi.

“Đạo diễn Thịnh, tối nay thật sự xin lỗi.” Đối với việc bảo vệ cô lúc nãy của Thịnh Hoàn Tuyên, cô không thể không chào hỏi.

“Nên nói xin lỗi là tôi. Cô Kiều kia là bạn gái của người bạn tôi dẫn tới, cô biết đấy, không phải đàn ông nào cũng có mắt tìm phụ nữ đáng tin như anh Thẩm.” Thịnh Hoàn Tuyên thấy bầu không khí phòng chiếu phim hơi hạ xuống, liền nói vài câu dí dỏm. Mấy người còn lại đều trong giới nghệ thuật, tính cách lầm lì, tình cờ gặp nhau ở chỗ này, đương nhiên sẽ không thân thiện, tùy ý nói vài câu xã giao lập tức chọn vị trí ngồi xuống.

Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không có hứng thú xem phim này rồi, gần như định lập tức chào hỏi rời khỏi, nhưng Thẩm Lục Gia nắm tay cô, nhìn cô thật sâu, dịu dàng và kiên định dắt cô đi về vị trí dãy phía sau.

Thịnh Hoàn Tuyên cũng ra hiệu cho trợ lý, phòng chiếu phim chìm vào bóng tối rất nhanh.

Từ màn ảnh sáng lên, trong màn ảnh xuất hiện một hộp nhạc hình trái tim, một cô gái mặc váy trắng bằng nhựa đang không ngừng xoay tròn trong hộp nhạc. Màn ảnh lại từ từ chuyển ra xa, một nhóm các cô gái mặc váy múa ballet vất vả luyện tập, nữ chính – Hoan Thấm cũng ở trong đó, cô không xuất sắc, thường không theo kịp tiết tấu của đồng nghiệp, lúc nào cũng đón nhận ánh mặt nghiêm nghị nhắc nhở của giáo viên vũ đạo.

Cảnh mở đầu của phim cũng rất bắt người. Ngũ Mị đã xem qua kịch bản, cho nên đối với cô mà nói tình tiết không đủ lực hấp dẫn, nhưng mà cho dù như thế, hiệu quả xử lý ánh sáng tuyệt vời của Thịnh Hoàn Tuyên vẫn làm cho từng phân cảnh chan chứa vẻ đẹp hài hòa của phương Đông, làm người khác không rời mắt được.

Qùa sinh nhật của Hoan Thấm lúc 16 tuổi là một đôi giày múa ballet, khoảng khắc mang đôi giày này vào, tất cả đều thay đổi. Cô lâng lâng như những đóa mây trên trời, động tác có khó khăn hơn nữa cũng đều trở nên nhẹ nhàng và đơn giản hơn. Giáo viên chưa bao giờ khuyên cô bỏ múa, ngược lại còn cho rằng cô là thiên tài hiếm thấy, chỉ là khả năng giác ngộ chậm một chút. Thật ra cũng không chậm, Hoan Thấm vào tuổi 18 đã ung dung tiến cào cuộc thi múa ballet quốc tế, sắp tiến tới con đường nổi tiếng.

Nhưng vào đêm trước trận chung kết, giày của cô bị mất. Cô giống như nổi điên tìm kiếm giày của mình, rốt cuộc nhá nhem tối cô mới phát hiện giày múa của mình đang bị một người phụ nữ ngồi trên xe lăn cố ý làm hỏng. Hoan Thấm đoạt lại đôi giày kia, không ngờ người phụ nữ do Yến Tu Minh đóng vai lại nói cho cô ấy biết chủ nhân của đôi giày này.

Yến Tu Minh kể cho cô nghe câu chuyện của mình, cô ấy có một người em gái song sinh, ban đầu đều là múa ballet, em gái quá xuất sắc, cô ấy cảm thấy áp lực, nên mới chuyển sang múa hiện đại, muốn đi đường tắc đánh bại em gái. Đôi giày này vốn là của em gái, là lần đó sau khi em gái uống say vô tình nói ra bí mật này. Cô ấy mới biết tại sao em gái có thể không cần vất vả luyên tập nhưng vẫn có thể nhận được tất cả tiếng vỗ tay, cô ấy sinh lòng oán hận và ghen tị, cũng không thể chịu được “thiên tài” như thế, nên đã tính kế cùng chìm chết em gái, nhưng cô ấy lại được cứu sống, hơn nữa còn thuận lợi giấu được mọi người, biến mình trở thành em gái. Mạo danh tên của em gái mình sống tiếp nhận lấy ánh hào quang. Nhưng trong lòng cô ấy vẫn chưa thỏa mãn, tại sao cô ấy không thể lấy thân phận của mình để hưởng thụ tất cả vinh quang, tại sao phải sống thay người đã chết. Một lần thi đấu ở Mỹ, cô ấy gặp người đàn ông từng có mối tình ngắn ngủi với em gái, tên là Biên Vũ, bởi vì mới gặp lần đầu nên cô ấy tỏ ra không quen biết với anh ta, làm anh ta nghi ngờ, người đàn ông tra ra chân tướng nên tìm cô ấy tranh cãi, kết quả xảy ra tai nạn xe, Biên Vũ tử vong ngay tại chỗ, mà cô ấy thì mất đi hai chân trong trận tai nạn đó.

Hoan Thấm cũng không nhận được bài học kinh nghiệm gì từ người đi trước, ngược lại còn dạy cô nghĩ ra một cách giải quyết vấn đề này lặng lẽ phòng trừ tai họa sau này, cô đẩy người phụ nữ do Yến Tu Minh đóng vai vào trong sông, cầm lại đôi giày múa, đạt được quán quân. Hoan Thấm tin kết cục của việc theo đuổi danh lợi chưa hẳn đều sẽ bi thảm như vậy. Chỉ cần biết cách khống chế, danh và lợi có thể làm một người vui vẻ. Con đường của Hoan Thấm thuận lợi đến năm 28 tuổi thì tuyên bố ngừng múa, cô giấu đôi giày múa thần bí kia, kết hôn, sinh một đôi song thai con gái. Ngoài dự tính của mọi người, cô cố gắng ngăn hai đứa con tiếp xúc với vũ đạo. Hai đứa con bình yên trưởng thành đến năm 20 tuổi, không ai thích múa cả. Hoan Thấm thở dài nhẹ nhõm, nhưng mà cô thật không ngờ lúc này “đôi giày” lại biến thành một người đàn ông tuấn tú, hai chị em cùng yêu người đàn ông đó, nhưng người mà người đàn ông yêu là cô chị gái. Hai nữ một nam đến bãi biển nghỉ phép, và biển động đã cướp đi sinh mạng của cô chị gái. Trước khi anh rể tỉnh lại, cô em gái muốn cướp đoạt nên đã thỉnh cầu mẹ Hoan Thấm để cô “trở thành” chị gái…

Hai tiếng rưỡi, mặc dù chế tác ở phần hậu kỳ vẫn còn rất thô, nhưng 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 đã có thể làm cho người ta đủ kinh ngạc.

Phòng chiếu phim sáng đèn lần nữa thì có tiếng vỗ tay vang lên, một người bạn họa sĩ nào đấy của Thịnh Hoàn Tuyên khoa trương đứng lên: “Lão Thịnh, bộ phim này tuyệt đối là đỉnh cao mới của anh, tiết tấu khống chế quá tuyệt vời, nhất là sau khi hai đứa con gái song sinh của Hoan Thấm chào đời, tôi vốn tưởng rằng anh sắp xếp cho hai chị em gái cùng thích vũ đạo, như vậy câu chuyện sẽ vừa đúng thành một hình tròn, không ngờ anh tạo ra bước đột phá, tình yêu hình thành từ một đôi giày múa màu đỏ, thật là tuyệt.”

Thịnh Hoàn Tuyên cười lên: “Anh thật là hiểu ý tôi, kịch bản vốn thật như anh đã nghĩ, là sau khi Ngũ Mị xem kịch bản đã đề nghị tôi đổi thành như vậy. Người anh nên khen là cô ấy.”

Ngũ Mị cười cười, nói mấy câu đơn giản với Thịnh Hoàn Tuyên về đề nghị xử lý độ nét của các phân đoạn xong, liền kéo Thẩm Lục Gia rời khỏi.

“Chúng ta đi bộ một lát đi.” Ra khỏi cửa chính Đỉnh Ngôn, Ngũ Mị chợt đề nghị.

“Được.” Thẩm Lục Gia nắm tay cô để vào trong túi áo bành tô của mình, cười nói: “Bộ phim này rất hay, nhất là tình tiết em thiết kế ở khúc sau, thật sự làm người ta bất ngờ.”

“Thật ra thì, lúc trước em thay đổi như vậy là có tư tâm của mình.” Ngũ Mị ngửa đầu nhìn bầu trời, sao đầy cả trời, nhất định ngày mai là một ngày có thời tiết tốt: “Lúc 16 tuổi thi đại học, em chọn ngành tâm lý học, cả đầu đều chỉ nghĩ tại sao tình yêu của cha mẹ lại thiên vị như thế; sau này đến Pháp sửa thành ngành truyền thông, cũng là mưu kế của Cố Khuynh Thành, cô ta nói tin đồn chính là công cụ giết người có giá thành thấp nhất ở trên đời này, đối với con gái mà nói, học cách nắm bắt dư luận và không kiêng kỵ dư luận, thì sẽ không có gì đánh bại được bạn. Cho nên Yến Tu Minh nhận bộ phim này cũng là do em cố gắng thúc đẩy. Em vốn định mượn khi chiếu bộ phim này sẽ tuôn ra tin tức cô ta có con riêng, từ trước đến nay loại tình tiết chị em tranh giành tình yêu với nhau luôn là điểm nóng của dư luận. Thậm chí ngay cả mỗi bước của dư luận em cũng đều tính toán kỹ. Nhưng mà có lẽ là do nhiều năm không gặp, em thay đổi, cô ta cũng thay đổi. Em không ngờ cô ta có thể buông bỏ hết tất cả.” Nói tới đấy, Ngũ Mị khẽ cười khổ.

“Không, thật ra em vẫn có thể dựa theo kế hoạch lúc đầu mà tiến hành.” Thẩm Lục Gia nắm bả vai cô: “Là em thiện lương, không đành lòng lợi dụng đứa bé Hạ Thiên kia.”

Thiện lương? Ngũ Mị tự giễu cười rộ lên, “Không, em là người thiếu tình mẫu tử, nói thật, em cũng chẳng ngờ em để cho cha con họ nhận nhau. Thật ra thì em chỉ vì anh, anh quá tốt, chính trực, rộng lượng, có trách nhiệm, em sợ anh thất vọng vì em, mới đồng ý giao chuyện của Hạ Thiên cho anh xử lý.”

Thì ra lại là vì anh, Thẩm Lục Gia cảm động đưa tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu chạm trán vào trán của Ngũ Mị: “Mặc kệ nói thế nào, thì trong lòng anh, em chính là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này.”

Dáng vẻ anh nghiêm túc đứng đắn làm Ngũ Mị hơi muốn khóc, cô nhẹ nhàng đấm vào anh: “Số lượng lấy mẫu không đủ để đưa ra kết luận chính xác.”

Thẩm Lục Gia có chút không hiểu: “Lấy mẫu?”

Ngũ Mị cố kìm vẻ ghen tuông trong ánh mắt, nói một câu chuyện cười cho Thẩm Lục Gia: “Có người ngoài hành tinh đáp xuống trong một hoàng cung ở Trái Đất, bọn họ bắt rất nhiều thái giám trong cung, sau đó từng người từng người cởi quần của họ, thì người ngoài hành tinh rút ra được một kết luận: Đàn ông trên Trái Đất đều không có tiểu đệ đệ. Bọn họ đưa ra kết luận như vậy là vì họ không thể cởi quần của Hoàng đế. Anh chưa gặp hết tất cả các cô gái trên thế giới này, sao anh có thể nhận định em là người tốt nhất trên thế giới?”

Thẩm Lục Gia biết đây là cô không không biết xấu hổ, mới cố ý tranh luận cùng anh, cười cười nhéo mũi của cô: “Nghịch ngợm gây sự. Trong lòng anh, em chính là người phụ nữ tốt nhất, đẹp nhất trên thế giới này.”

“Sao anh không hỏi em chuyện của Kiều Bỉ Đức?” Đầu Ngũ Mị tựa vào cổ Thẩm Lục Gia, nhỏ giọng hỏi.

“Tại sao phải hỏi? Anh tin nếu như em nói cho anh biết anh ta làm gì với em, e rằng anh sẽ muốn tự tay biến anh ta thành người tàn phế.”

“Kiểu Bỉ Đức bỏ thuốc em, anh biết em học tâm lý học mà, mấy thứ thuốc gây ảo giác em rõ hơn ai hết. Lúc đó em mới 21 tuổi, nhất thời tức giận nên trực tiếp bỏ thuốc quá liều lượng vào trong ly rượu của anh ta, sau đó vẫn còn tức giận, dùng bức tượng thiên thần bằng đồng đánh gãy chân anh ta.”

Sắc mặt Thẩm Lục Gia trầm xuống, khẽ nhìn về phương xa, “Quả nhiên anh nói không sai, em vừa nói như thế, anh càng muốn tự thân ra tay rồi, đánh gãy hết ba cái chân của anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.