Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 3 - Chương 55




Edit: kaylee & Tịnh Hảo
Beta: Tịnh Hảo & Melodysoyani

Ba ngày sau, Thẩm Lục Gia nhận được đơn ly hôn của Nguyễn Hàm nói rõ hắn và Ngũ Mị ly hôn cũng buông tha quyền nuôi dưỡng giám hộ Hạ Thiên. Sau khi Ngũ Mị ký tên ở trên đơn ly hôn, hôn nhân của hai người chính thức hủy bỏ. Sau đó Ngũ Mị lại xin cơ quan công chứng của nước Pháp chứng minh bây giờ cô không có kết hôn, lại đến Đại Sứ Quán của Trung Quốc ở Pháp xin dấu, làm cho việc này có hiệu lực pháp luật ở trong nước.

Thẩm Lục Gia vốn định thay đổi quyền nuôi dưỡng giám hộ Hạ Thiên trên hợp đồng gửi cho Hạ Thương Chu, sau khi suy đi nghĩ lại, vẫn là tự mình đi Ma Mạn một chuyến.

Anh vừa bước vào thang máy lên văn phòng Ma Mạn thì Hạ Thương Chu cũng vừa nhận được điện thoại của Yến Tu Minh.

Trong điện thoại Yến Tu Minh cực kỳ tức giận, hỏi hắn có tìm được đứa bé kia ở Kinh Tân hay không.

Giọng nói của Hạ Thương Chu khô khan nhạt nhẽo: “Không tìm được.”

“Đứa bé ở chỗ Ngũ Mị, chính miệng cô ấy nói cho tôi biết.” Cách điện thoại, cũng có thể nghe thấy hơi thở của Yến Tu Minh có chút không ổn: “Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Yến Di Quang ghét tôi cỡ nào, anh cũng không lo lắng đứa bé ở trong tay cô ấy, sẽ biến thành hình dáng gì sao?”

Hạ Thương Chu cảm thấy một luồng ác khí vẫn chẹn ngang ở trong lồng ngực đột nhiên xoáy thành một cơn lốc, nháy mắt lao ra từ cổ họng của hắn: “Yến Tu Minh, thu hồi lời nói của cô! Cô chỉ là sợ trong tay Ngũ Mị nắm được nhược điểm của cô mà thôi, loại xử nữ tinh khiết hoàn mĩ giống như cô, đàn ông nhìn cô một cái cũng làm ô uế sự cao quý của cô, đừng nói rằng tôi và cô xảy ra quan hệ sinh ra một đứa bé trai nữa. Tôi cho cô biết, ban đầu là cô và cha mẹ của cô quyết định đưa đứa bé kia vào viện mồ côi, hiện tại cô không có tư cách bày ra vẻ mặt người mẹ hiền từ ở chỗ này!”

“Hạ Thương Chu, ban đầu là tôi lấy đao gác ở trên cổ anh buộc anh ân ái với tôi sao? Chính anh bị Yến Di Quang bỏ rơi, chớ trút bực tức đến trên người tôi!”

“Đúng, tôi xâm phạm cô, tôi đáng đời bị Di Quang bỏ rơi, nhưng mà đêm đó cũng không biết cô đã uống bao nhiêu rượu! Ân ái, tôi không có một chút tình cảm đối với cô, làm gì có ân ái? Loại tình huống đó nhiều lắm là một cuộc giao hoan mà thôi, cô đừng dát vàng lên mặt mình!”

Yến Tu Minh tức giận đến mức toàn thân phát run, gần như không giữ được điện thoại.

“Ngoài ra, tôi cho cô biết, đời này cô cũng đừng nghĩ đến gần con tôi một phân một hào, tôi vĩnh viễn sẽ không cho nó biết mẹ ruột nó là người phụ nữ có tâm cơ thâm trầm như cô!” Nói xong, Hạ Thương Chu lưu loát nhấn tắt điện thoại. Chỉ để lại Yến Tu Minh kinh ngạc nhìn điện thoại di động, hồi lâu chưa thể phục hồi thần trí.

Hạ Thương Chu ngồi xuống ghế mới thở hổn hển mấy cái, chỉ nghe thấy trợ lý Triển Học Khiêm nhỏ giọng gõ cửa ở bên ngoài: “Lão đại, Thẩm Tổng của Thịnh Thời tới.”

“Mời anh ta vào.” Hạ Thương Chu đứng lên, lại theo bản năng sửa lại cà vạt một chút.

Triển Học Khiêm mời Thẩm Lục Gia vào phòng làm việc của chủ tịch ngân hàng, lại rót nước trà, lúc này mới lui ra ngoài.

Hiện giờ Hạ Thương Chu đối mặt với Thẩm Lục Gia, luôn là tâm tư phức tạp, cảm thấy ngượng ngùng không tiện mở miệng, trong lúc nhất thời hai người đều nâng một ly trà nóng, nhìn nhau chẳng nói gì.

Thẩm Lục Gia lấy ra túi hồ sơ từ trong cặp công văn, đặt ở trên khay trà trong suốt, nói: “Đây là hợp đồng cam kết buông tha quyền nuôi dưỡng giám hộ Hạ Thiên, còn có một số tài liệu chứng nhận khác.”

Hạ Thương Chu có chút giật mình nhìn Thẩm Lục Gia.

“Tính tình của đứa bé Hạ Thiên này tương đối hướng nội, suy nghĩ nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, không có cảm giác an toàn gì. Muốn hòa hoãn quan hệ với nó, có thể phải tốn thêm một ít thời gian.” Thẩm Lục Gia nhẹ giọng bổ sung.

“Cảm ơn anh. Thật sự, vô cùng cảm ơn.” Hạ Thương Chu cảm thấy giọng nói có chút chát. Người đàn ông đối diện này là đồng nghiệp, là đối thủ cạnh tranh, là tình địch của hắn, nhưng mà bây giờ lại rất hoang đường, anh ta càng giống như là một người bạn của mình, mặc dù có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không ngồi ở trên một sofa vừa uống cà phê vừa nói chuyện trời đất.

“Không cần phải khách khí.” Vẻ mặt Thẩm Lục Gia vẫn nhàn nhạt, chỉ đứng lên từ trên ghế.

Hạ Thương Chu cũng vội vàng đứng lên: “Thẩm Lục Gia, tôi còn có một yêu cầu quá đáng. Tôi đã quyết định sắp tới sẽ mang Hạ Thiên về nước Mỹ, Hạ Thiên có quan hệ rất tốt với một bé gái tên là Hổ Phách, cho nên không quá tình nguyện cùng tôi về nước Mỹ, nghe nói cô bé kia là con gái yêu của Tô Quân Nghiễm, có thể phiền anh liên hệ, 9h sáng chủ nhật tuần sau để cho Hạ Thiên có thể chính thức cáo biệt với cô bé kia hay không? Tôi cũng biết rõ yêu cầu này có chút mạo muội, nếu như có thể, thật sự là vô cùng cảm kích.”

“Được, tôi sẽ cố hết sức.” Thẩm Lục Gia một hơi đáp ứng.

“Cảm ơn.” Hạ Thương Chu đưa tay ra.

Sau khi hai người đàn ông này bắt tay một cái, Hạ Thương Chu đưa Thẩm Lục Gia vào thang máy. Sau đó chậm rãi trở về phòng làm việc của mình. Hắn có chút nặng nề cầm túi hồ sơ mà Thẩm Lục Gia đưa cho hắn lên, mở ra, lật xem tài liệu bên trong. Khi ánh mắt của hắn chạm đến chữ ký rồng bay phượng múa của Nguyễn Hàm thì hắn ngây ngẩn cả người. Thì ra là quyền nuôi dưỡng giám hộ của đứa nhỏ này thế nhưng không chỉ ở chỗ Ngũ Mị, đương nhiên hắn đã từng nghe qua tiếng tăm của Nguyễn Hàm, xa hoa dâm dật, tàn nhẫn ác độc, coi mạng người như cỏ rác. . . . . . Chưa bao giờ có một chút danh tiếng tốt, thế nhưng Hạ Thiên đi theo sau Nguyễn Hàm lại không có nhiễm phải thói hư tật xấu nào, chắc hẳn ít nhiều nhờ có cô ấy. Nghĩ tới đây, Hạ Thương Chu lại cảm thấy trong lồng ngực dâng lên sự chua xót.

Sau khi Thẩm Lục Gia rời khỏi Ma Mạn cũng không trở về Thịnh Thời mà lái xe đi một một tiệm châu báu lấy chiếc nhẫn mà Mạc Phó Tư đã làm xong. Thật ra thì anh đặt làm một chiếc nhẫn kim cương, còn có một đôi nhẫn đôi, cho nên chia ra chứa ở trong hai hộp nhung tơ màu đỏ. Thẩm Lục Gia mở một hộp trong số đó ra, 6.5 Carat cắt thành hình trái tim thập toàn thập mỹ, chung quanh còn có một vòng kim cương bảo vệ, ngũ trảo vây quanh, bên trong nhẫn bạch kim cũng khắc lên chữ cái viết tắt chữ đầu tên của hai người theo yêu cầu của anh. Anh lại mở cái hộp nhẫn khác ra, hai chiếc nhẫn bạch kim đơn giản nằm lẳng lặng bên trong, một lớn một nhỏ, phía trên chia ra khảm hai kim cương hình giọt nước, hợp lại vừa vặn là hình trái tim. Nhẫn của Ngũ Mị phát sáng lộng lẫy, mà anh bởi vì không thích rêu rao, cho nên chiếc nhẫn này của anh trải qua đánh bóng phun sa nên không có hiệu ứng phát sáng.

Sau khi trả nốt khoản tiền còn lại, Thẩm Lục Gia gọi điện thoại cho Mạc Phó Tư đang ở Mát-xcơ-va, giọng nói của Mạc Phó Tư bên đầu điện thoại kia trầm thấp hơn thường ngày, hình như tâm tình khó chịu, vì vậy hai người chỉ nói mấy câu thì tắt máy.

Lúc trở lại Thịnh Thời, một mình Thẩm Lục Gia đợi ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại lấy hai cái hộp ra nhìn xem, mỗi lần nhìn, đường cong khóe miệng lại không khống chế được nâng lên một chút.

Lúc Sầm Ngạn đi vào đưa tài liệu đã nhìn thấy khóe miệng Thẩm Tổng “Quỷ dị” dương lên, trong lòng hắn khẽ run rẩy, đây là Thẩm Tổng trúng gió rồi sao? Nhưng mà hình như sau khi bác Vương lầu trên nhà hắn trúng gió thì nửa bên miệng bị méo.

Thẩm Lục Gia không biết Sầm Ngạn đang suy nghĩ gì, nhưng anh biết Sầm Ngạn sáng tạo nhanh nhẹn, cực kỳ nhanh trí, nên mở miệng: “Trợ lý Sầm, tôi có vấn đề muốn xin cậu chỉ bảo.”

Sầm Ngạn bị sợ đến khẽ run rẩy, gần đây hắn rất ngoan, hình như không có làm ra chuyện quá quắt gì.

“Thẩm Tổng, cái từ ‘chỉ bảo’ này tôi làm không nổi, ngài muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.” Sầm Ngạn thẳng sống lưng, chợt sinh ra một loại cảm giác đau buồn.

“Cái đó, cái đó cậu cảm thấy cầu hôn nên ở trong cảnh tượng nào mới tốt?” Thẩm Lục Gia có chút băn khoăn hỏi.

Cầu hôn. . . . . . Cầu hôn. . . . . . Cầu hôn. . . . . . Sầm Ngạn cảm thấy đầu giống như bị bom nguyên tử nổ qua, trong lúc nhất thời mờ mịt không biết gì.

Thẩm Lục Gia thấy trợ lý chỉ cười không nói gì, thở dài: “Cũng đúng, cậu ngay cả bạn gái cũng không có, hỏi cậu cũng vô ích.”

Lại bị “Xử nam ngây thơ” Thẩm Tổng này khinh bỉ, Sầm Ngạn gần như muốn mắng má nó, nếu không phải là đi theo phía sau loại người cứng nhắc cuồng công việc như Thẩm Tổng, tôi cũng sẽ không lưu lạc tới mức trở thành thặng nam (đàn ông thừa, ý nói ế), hơn nữa không phải tôi không biết tán gái, mà là tôi không có thời gian tán gái có được hay không! Nhớ tới năm đó lúc Sầm Ngạn tôi ở trong trường học tay trái học tỷ, tay phải học muội, Thẩm Tổng anh còn đang vùi đầu vào toán nâng cao đấy!

“Phụ nữ đều thích lãng mạn, Thẩm Tổng anh tìm một nhà hàng phong cách cao nhã, làm một bữa cơm trưa dưới ánh nến, rồi bảo nhà hàng bố trí một đàn dương cầm hoặc là violong, nhạc đệm ở bên cạnh, sau đó anh quỳ một chân, tặng bó hoa hồng lớn cho Ngũ tiểu thư, giữa đóa hoa hồng đặt một chiếc nhẫn kim cương.”

Thẩm Lục Gia có chút hoài nghi nhìn trợ lý: “Như vậy thật sự được sao? Có phải quá giống diễn phim truyền hình hay không?”

Sầm Ngạn oán thầm ở trong lòng: anh căn bản không xem phim truyền hình có được không? Nhưng ngoài miệng vẫn là lời thề son sắt: “Thẩm Tổng, tin tưởng tôi, như vậy tuyệt đối có thể nâng cao tỷ lệ cầu hôn thành công.”

Thẩm Lục Gia gật đầu: “Để cho tôi suy nghĩ xem.”

Lúc Sầm Ngạn rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc lại đột nhiên ưu thương, lãnh đạo kết hôn chẳng phải có nghĩa là ví tiền sắp bị bòn rút nhiều sao? Sau đó không bao lâu nữa là tiệc đầy tháng. . . . . . Không được, hắn nhất định cũng phải nhanh chóng tìm bạn gái.

Thẩm Lục Gia cứ suy nghĩ như vậy đến gần tối, những chuyện quá kích thích này, thật lòng anh có chút không làm được, cảm thấy sẽ vẽ hổ không thành thành mà thành vẽ chó. Bởi vì suy nghĩ quá mê mẩn, cho nên Ngũ Mị đi vào anh cũng không phát giác.

Cho đến khi Ngũ Mị đi tới gần anh, mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng đứng lên: “Em đã đến rồi.”

“Nghĩ gì vậy, say mê đến như thế.” Ngũ Mị nghiêng đầu cười một tiếng, bước đi thong thả đến phía sau bàn.

Lúc này Thẩm Lục Gia mới chú ý tới ngăn kéo để chiếc nhẫn lúc nãy còn chưa khép lại, nhưng giờ phút này đường đột khép lại có vẻ đột ngột, thật làm anh rơi vào tình thế khó xử. Thẩm Lục Gia có chút ảo não kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra cái hộp nhung tơ đựng chiếc nhẫn kim cương, mở ra, sau đó nhấc cái hộp lên đưa tới trước mặt Ngũ Mị.

“Em đồng ý gả cho anh đi.” Giờ phút này giọng nói của Thẩm Lục Gia có chút không giống với thường ngày, có lẽ là khẩn trương, sợ cô đổi ý.

Ngũ Mị ‘phì’ một tiếng bật cười, người đàn ông này thật sự rất đáng yêu, ngay cả cầu hôn cũng khác với người khác như vậy. Nhưng cô lại thích dáng vẻ này của anh. Cô cười đưa tay trái ra.

Thẩm Lục Gia ngẩn ra, nhưng tỉnh ngộ lại rất nhanh, anh lập tức mừng như điên, anh vội vàng mở nắp hộp ra, lấy chiếc nhẫn kim cương từ bên trong ra, đeo lên ngón áp út của Ngũ Mị.

Ngũ Mị cúi đầu nhìn kim cương, ừ, độ tinh khiết, màu sắc, công nghệ cắt, khảm đều tốt, cô giơ một tay lên: “Chiếc nhẫn kim cương này có 6 Carat đi.”

“6.5 Carat. Bởi vì trong tên em có năm (Ngũ), trong tên của anh có sáu (Lục).”

“Vậy tại sao không phải 5.6 Carat? Như vậy còn có thể tiết kiệm ít tiền.” Ngũ Mị cố ý làm trái lại.

Thẩm Lục Gia hơi khổ não nắm tóc, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng mà nói ra: “Anh chỉ nghĩ ‘Thẩm Lục Gia Ngũ Mị’, cho nên để bên Mạc Phó Tư chọn một viên kim cương 6.5 Carat.”

Ngũ Mị giật mình, lại như cũ không chịu bỏ qua cho anh: “Vậy tại sao không phải ‘Ngũ Mị Thẩm Lục Gia’ đây?”

“Bởi vì anh vẫn luôn là của em.” Thẩm Lục Gia có chút vội vàng biện minh.

Ngũ Mị thở dài một tiếng ở đáy lòng, cô đi theo phía sau Cố Khuynh Thành, tất cả bài học đều là phương pháp trêu chọc lòng người, những thứ đó đã sâu tận xương tủy, khó có thể thay đổi, chắc hẳn người đàn ông này vẫn luôn không có cảm giác an toàn nào.Vừa tự nhủ xong, cô chủ động đưa tay ôm lấy hông của Thẩm Lục Gia: “Em chọc anh chơi. Đừng để ý nhé.”

“Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, có được hay không?”

Ngũ Mị khẽ tựa đầu vào ngực của Thẩm Lục Gia, lên tiếng: “Vâng. Được.”

Vẻ mặt Thẩm Lục Gia sáng rực cúi đầu nhìn cô: “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”

Sáng ngày hôm sau, Ngũ Mị bị Thẩm Lục Gia đánh thức. Cô mới vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy Thẩm Lục Gia tây trang thẳng thớm đứng ở trước giường. Tóc của anh còn hơi ẩm ướt, tản ra mùi thơm dầu gội mát mẻ, hẳn là dậy sớm tắm rửa rồi.

Liên tưởng đến phản ứng tối hôm qua của anh, Ngũ Mị hỏi: “Anh thức dậy từ mấy giờ?”

“Hơn sáu giờ chút thôi.” Thẩm Lục Gia có chút ngượng ngùng.

Ngũ Mị buồn cười, lại cảm thấy trong lòng cảm động, trở mình một cái bò dậy: “Em cũng đi tắm rửa.”

Cô tắm gội xong đi ra ngoài thì nhìn thấy Thẩm Lục Gia đã cởi tây trang màu xanh đen mặc lúc nãy ra, đang lựa chọn quần áo ở trong tủ. Nghe tiếng động, Thẩm Lục Gia có chút luống cuống quay đầu lại hỏi cô: “Em cảm thấy anh mặc bộ tây trang nào đẹp nhất?”

Tây trang của anh không có gì ngoài bốn loại màu: màu xanh, màu xám tro, màu đen, màu cà phê đậm, kiểu dáng cũng na ná như nhau, cũng chỉ là số lượng khuy áo và cổ áo khác nhau.

“Mặc bộ cổ sam màu đen một nút cài đi.”

Thẩm Lục Gia nghe lời gỡ bộ tây trang màu đen từ trên giá áo xuống, mới chịu đi thay, nhưng lại hỏi Ngũ Mị: “Cái áo sơ mi trên người anh có được không? Còn khuy tay áo này, có vấn đề gì hay không? Đúng rồi, còn có cà vạt.”

Ngũ Mị vỗ trán: “Chúng ta chỉ đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, không phải đi chụp ảnh cưới.”

“Nhưng cũng phải chụp ảnh.” Thẩm Lục Gia kiên trì.

Ngũ Mị tự giác ngậm miệng, đi tới đằng trước tủ quần áo, cam chịu số phận giúp Thẩm Lục Gia chọn toàn bộ áo sơ mi, cà vạt, khuy tay áo, đồng hồ, dây lưng, giày da dựa theo mắ thẩm mỹ của cô. Lúc này Thẩm Lục Gia mới thật vui vẻ cầm một đống đồ đi thay quần áo.

Ngũ Mị tự chọn một bộ váy liền áo cổ chữ V có ống tay áo gắn ngọc trai, thêu thủ công màu đỏ chót mà thường ngày cực ít mặc, lại ngồi ở trước bàn trang điểm uốn mái tóc dài thành một búi tóc tinh xảo, khi mang bông tai ngọc trai cùng chiếc nhẫn kim cương thì Thẩm Lục Gia ánh mắt sáng bừng xuất hiện ở sau lưng cô.

“Em thật đẹp.” Ánh mắt Thẩm Lục Gia nóng bỏng.

Ngũ Mị quay đầu lại thản nhiên cười với anh: “Anh cũng rất đẹp trai.”

Thẩm Lục Gia hơi lo lắng nhìn mình trong gương. Đột nhiên, anh liếc thấy ánh kim cương sáng chói trên ngón áp út của Ngũ Mị, chợt nhớ tới đôi nhẫn còn đặt ở trong hộp, vội vàng đi lấy từ trong túi áo khoác ngày hôm qua ra đổi.

“Hôm nay đeo cái này nhé.” Thẩm Lục Gia dùng ngón cái và ngón trỏ lấy chiếc nhẫn nữ ra, đưa đến trước mặt cô, ánh mắt mong đợi.

Ngũ Mị lại ngó ngó chiếc nhẫn nam còn dư lại trong hộp, hai chiếc nhẫn chia ra có một nửa hình trái tim ở chính diện, bên trong là một viên kim cương sáng ngời, mặt kim cương ngang bằng mặt nhẫn, độc đáo mà quý khí. Cười thầm, Ngũ Mị tháo chiếc nhẫn kim cương ra, tùy ý để Thẩm Lục Gia đeo chiếc nhẫn vào cho mình.

Sau khi đeo chiếc nhẫn, Ngũ Mị xấu tính cố ý nhìn chung quanh, chính là không nhìn chiếc nhẫn nam lẻ loi còn dư lại, Thẩm Lục Gia vẫn cứ như vậy ánh mắt sáng cầm hộp nhung tơ nhỏ, giống như một con chó nhỏ ngậm đĩa ném chờ đợi chủ nhân tán thưởng. Mắt thấy ánh mắt của anh lộ ra vẻ uất ức, lúc này Ngũ Mị mới cầm chiếc nhẫn nam lên, đeo lên trên ngón áp út cho Thẩm Lục Gia. Trong chớp mắt chiếc nhẫn được đẩy vào ngón tay kia, đôi mắt Thẩm Lục Gia giống như bị thiêu cháy.

Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy đáy lòng bị một trận nhu tình đánh ngã, cô nhón chân lên, hôn một cái trên mặt Thẩm Lục Gia, đôi môi chạm vào làn da của anh thì Ngũ Mị ngửi thấy mùi kem dưỡng da hiếm thấy.

Phải biết cô cũng từng mua cho Thẩm Lục Gia đồ dưỡng da dành cho đàn ông đắt tiền, kết quả anh rất xấu hổ nói cho cô biết, một lọ kem dưỡng đại khái một năm anh cũng không dùng được 20 milliliter. Tuy rằng cô cảm thấy loại đàn ông cực kỳ hứng thú với dưỡng da trên dưới toàn thân đều vô cùng yêu tà biến thái giống như Nguyễn Hàm, nhưng mà loại hoàn toàn chọn lựa thái độ mặc kệ đối với da mặt của mình giống như Thẩm Lục Gia cũng thật sự không quá phù hợp với dáng vẻ và khí chất tinh anh của anh. 

Hôm nay vậy mà lại chủ động dùng kem dưỡng da, Ngũ Mị vừa cảm thấy cảm động vừa muốn bật cười, chỉ là cô không có trêu đùa anh.

Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, Ngũ Mị đánh một lớp son màu hồng ngọt ngào ở trên môi, khoác lên chiếc áo khoác lông cừu màu trắng ở bên ngoài, lại thay đôi boot ngắn màu đỏ có gắn thêm da cừu viền tơ. Tối hôm qua Thẩm Lục Gia đã chuẩn bị xong hộ chiếu và chứng minh thư không có kết hôn của Ngũ Mị, còn có hộ khẩu và thẻ căn cước của mình, kẹo chocolate, ví da đều bỏ vào trong túi xách của Ngũ Mị. Sau đó một tay cầm chìa khóa xe, một tay dắt Ngũ Mị ra khỏi nhà. Bất Nhị vốn đang chơi đùa với cái đuôi của mình thấy “Cha mẹ” mặc trang phục lộng lẫy ra cửa, lúc này mới vội vã cố gắng theo đuôi, lại bị cánh cửa vô tình ngăn cách, nó tức giận cào móng vuốt ở trên cửa gỗ hồ đào, lưu lại mấy dấu vết màu trắng nhàn nhạt.

Tối hôm qua Maybach Zepplin màu trắng đã được người ta đặc biệt đưa đến trong tiệm rửa xe, mặc dù lần rửa gần nhất chỉ cách đây năm ngày. Mở cửa xe cho Ngũ Mị, đợi cô ngồi ổn định trên chỗ ngồi bên cạnh ghế tài xế, Thẩm Lục Gia mới ngồi vào ghế lái, nổ máy đi tới chỗ đăng ký kết hôn ở cục dân chính Lận Xuyên.

Lúc này có lẽ vì mới đi làm không lâu, nên xe trong sân cục dân chính không nhiều lắm. Hai người xuống xe, Ngũ Mị ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, trời xanh không mây, chính là thời tiết cực tốt trong ngày mùa đông.

Vào đại sảnh, đã có mấy đôi cô dâu chú rể đang đăng ký kết hôn, một đôi trong đó bị nhân viên làm việc kêu đi chụp hình, bên ngoài tây trang của người chồng còn đang mặc áo lông, hào hứng đi chụp hình, người vợ dậm chân: “Cởi áo lông trước đã.” Người đàn ông ngượng ngùng sờ đầu một cái, nhanh chóng cởi áo lông dày cộm ra, giao cho người bạn đi cùng, lúc này mới lôi kéo tay của bà xã đi chụp hình. Thẩm Lục Gia thấy có chút buồn cười, hình như hoàn toàn quên mất dáng vẻ ngốc nghếch sáng nay của mình.

Hai người trình giấy tờ chứng nhận và tài liệu chứng minh cho nhân viên làm việc, nhân viên phụ trách tiếp đãi bọn họ đăng ký kết hôn là một bác gái trung niên, mặt tròn phúc hậu. Nhìn thấy quốc tịch của Ngũ Mị thì cô ta có chút tò mò ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngũ Mị.

“Là tự nguyện kết hôn sao?” Bác gái ghi đăng ký hỏi Thẩm Lục Gia trước.

Thẩm Lục Gia không ngờ tới đột nhiên lại hỏi vấn đề này, vội vàng gật đầu.

Vậy mà bác gái lại không lập tức hỏi Ngũ Mị, mà là cất giọng thét lên nói: “Cái đó, Tiểu Tôn, ‘có phải tự nguyện kết hôn hay không’ nói tiếng Anh thế nào?”

“Tôi cũng là tự nguyện.” Ngũ Mị buồn cười đáp.

“Cô biết nói tiếng Trung à, vậy thì tốt.” Bác gái lại cầm hai phần《Đơn xin đăng ký kết hôn》từ trên bàn lên, đưa cho hai người: “Nào, ký tên ở chỗ này.”

Nhân viên ghi đăng ký thấy hai người ký tên xong lại kêu đi chụp hình.

Phòng chụp hình bố trí đơn sơ, chỉ đặt hai cái ghế ở phía trước một khối phông màn màu đỏ thẫm. Nhiếp ảnh gia là một đại thúc tóc húi cua, thấy hai người bọn họ, hào phóng chỉ huy hai người ngồi ở trên ghế.

“Đến gần một chút, hai cô cậu sát gần nhau một chút, nữ có thể tựa đầu vào trên vai chồng cô. Phụ nữ, chính là phải yếu đuối một chút.”

Ngũ Mị yên lặng giơ ngón giữa tặng cho đại thúc nhiếp ảnh gia ở đáy lòng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn nhích lại gần bên phía Thẩm Lục Gia.

“Đúng. Giữ nguyên.”

“Mỉm cười. Nói từ “Gia Tử”, đương nhiên nói “Điền Thất” cũng được.” (*)

(*) Khi phát âm những từ này sẽ rất giống khi mình mỉm cười, cũng giống như người Anh nói từ “cheese” trong lúc chụp ảnh.

Thẩm Lục Gia vốn còn có chút khẩn trương, bởi vì cha Thẩm, nên từ đáy lòng anh chán ghét chụp ảnh, ngay cả đối mặt với dụng cụ chụp ảnh cũng sẽ không khống chế được vẻ mặt cứng ngắc. Cho nên xưa nay anh không thích chụp ảnh, giờ phút này không thể không chụp, lại sợ mình chụp ra ảnh khó coi, may mà nhiếp ảnh gia nói chêm chọc cười náo loạn như vậy, làm thần kinh lập tức buông lỏng không ít.

Mười ngón tay của hai người đan chặt, mặt khẽ tựa vào nhau, Thẩm Lục Gia có thể ngửi được mùi thơm chỉ thuộc về cô, khóe miệng không tự chủ được nâng lên, Ngũ Mị liếc thấy nụ cười nơi khóe miệng anh, càng cười đến ngọt ngào.

Lúc nhiếp ảnh gia cầm hình chụp với dáng vẻ kiêu ngạo: “Nhìn xem, nhìn tôi chụp hai cô cậu thật đẹp đó.”

Đuôi lông mày của Ngũ Mị giương lên: “Đó là vì dáng dấp của chúng tôi đẹp.”

Đại thúc trừng mắt, Thẩm Lục Gia đã sớm lấy một thanh kẹo từ trong túi xách của Ngũ Mị ra, nhét vào trong lòng bàn tay của đại thúc: “Cực khổ rồi.” Sau đó lôi kéo Ngũ Mị đi đến đại sảnh.

Bác gái ghi đăng ký đã sớm chuẩn bị xong hai bản chứng nhận kết hôn đỏ rực, nhận lấy ảnh, lưu loát chia ra dán lên trên giấy chứng nhận, còn gọi tên họ, ngày sinh của hai người thật to để xác minh, sau đó ký tên ở phía dưới “Người lĩnh chứng ký tên”, sau đó là tiếng ấn dấu vang lên.

Ngũ Mị phụ trách nhận lấy hai bản đăng ký kết hôn và trình giấy tờ chứng nhận lên, Thẩm Lục Gia lại bắt đầu giống như Thiên Nữ Tán Hoa tung chocolate và kẹo.

Bởi vì kết hôn và ly hôn đều ở trong cùng một đại sảnh, kết quả có lẽ là bởi vì hai người bọn họ nổi bật hơn người, nên ngay cả nữ nhân viên phụ trách làm thủ tục ly dị cũng chạy tới đây tham gia náo nhiệt. Thẩm Lục Gia thấy thế, cảm thấy có chút không may, dứt khoát giao kẹo cho bác gái giúp bọn họ làm giấy đăng ký, lên tiếng chào hỏi rồi dắt Ngũ Mị rời đi.

Mấy cô gái trẻ tuổi rảnh rỗi nhìn bóng lưng của hai người, vừa lột lớp giấy bạc bao bên ngoài chocolate, vừa tán gẫu với nhau.

“Đây thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.”

“Hơn nữa còn rất có tiền, lúc trước tôi nhìn thấy hai người họ bước xuống từ trên xe, người ta lái Maybach tới đó nha.”

“Tôi thấy người đàn ông này sao quen thế.” Một cô gái nhỏ tuổi nhất kéo ngăn kéo ra, bắt đầu lật một đống báo chí tạp san màu sắc rực rỡ.

“Thẩm Lục Gia, là Thẩm Lục Gia của Thịnh Thời. Em tìm được rồi, “Lang Sắc” đã từng viết một kỳ phỏng vấn về anh ấy.”  Mấy cô gái lập tức chụm đầu lại cùng nhau xem tạp chí.

“Thường đại tỷ, người đàn ông lúc nãy có phải là Thẩm Lục Gia không? Đúng rồi, vợ của anh ấy tên gì?”

Cô gái được gọi là Thường đại tỷ chính là người giúp hai người họ làm giấy hôn thú, cô ấy vẫn thong thả làm việc của mình, ngoài miệng thản nhiên đáp: “Tên gì cũng không tới lượt tụi em, người ta cũng đã kết hôn rồi.”

Ngũ Mị và Thẩm Lục Gia ngồi vào trong xe, Thẩm Lục Gia cũng không vội vã khởi động Maybach, mà lại lấy tờ giấy hôn thú mở ra, cứ xem tới xem lui. Trong mắt đều là sự vui mừng. 

Ngũ Mị lấy cùi chỏ thọt anh: “Có phải anh muốn phóng to để vào khung kính treo trong phòng làm việc anh không?”

Thẩm Lục Gia cười chỉ chỉ cô trong hình: “Bà xã, em thật xinh đẹp. Anh muốn để tấm hình này vào trong ví của anh.”

“Ngốc.” Ngũ Mị quay đầu, nếp nhăn nơi khóe miệng khi cười tiết lộ tâm tình của cô khá tốt.

“Bà xã, hôm nay anh rất vui, từ trước đến nay cũng chưa từng vui như thế.”

“Bà xã, lát nữa chúng ta đi đâu?”

Mỗi câu nói của anh đều đặt chữ “bà xã” ở đầu câu, Ngũ Mị có chút chịu không nổi, cô đưa tay che miệng của Thẩm Lục Gia: “Thẩm Lục Gia, anh lái xe đi.”

Thẩm Lục Gia tách tay của cô ra, lông mày khẽ nhíu, bắt đầu trách móc cô: “Em đã đồng ý sau khi lãnh giấy kết hôn thì sẽ sửa cách xưng hô.”

Ngũ Mị không biết ngượng gọi từ đó lên, nói lảng sang chuyện khác: “Anh biết không, ở thời Đường, ông xã là cách gọi của Quy Công (*).”

(*) Là đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, thường làm công việc bảo vệ. Phía nam gọi là Quy Công, phía bắc gọi là Đại Trà Hồ.

“Bây giờ không phải là thời Đường.” Vẻ mặt của Thẩm Lục Gia hơi đau khổ.

Ngũ Mị hay bắt chẹt làm anh bế tắc phản kháng trong âm thầm, gả cũng đã gả rồi, dù sao ở trong xe chỉ có hai người họ, không màng tới gì nữa, Ngũ Mị cố gắng xây dựng tư tưởng cho bản thân mình.

“Lái xe về nhà đi, em đói rồi, ông xã.”

Cô phát âm hai chữ cuối cùng có chút khinh thường, ngay cả mắt cũng cúi xuống, hiển nhiên là ngượng ngùng. Thẩm Lục Gia nhìn dáng vẻ cô hơi ngại ngùng thì trong lòng sôi sục. Anh dùng một tay đỡ sau ót Ngũ Mị, một tay khẽ nắm cằm của cô, môi liền áp xuống.

“Bà xã, anh thật sự rất yêu em.”

“Ừm, em cũng yêu anh.”

Hai người đang bày tỏ tâm tình với nhau, thì điện thoại trong túi xách của Ngũ Mị lại vang lên rộn ràng.

Ngũ Mị đưa tay định tìm điện thoại, nhưng Thẩm Lục Gia lại bắt được tay của cô, dùng động tác bày tỏ cô chuyên tâm một chút. Điện thoại di động tiếp tục vang lên, rốt cuộc đã yên lặng.

Hai người hôn đến thở hổn hển thật không dễ tách ra, Ngũ Mị há miệng hít thở mấy hơi, lúc này mới lục tìm trong túi xách.

Điện thoại lại là do Thịnh Hoàng Tuyên gọi tới.

Cô gọi lại, Thịnh Hoàn Tuyên bắt máy rất nhanh.

“Đạo diễn Thịnh, tìm tôi có chuyện gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.