Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 3 - Chương 45




Edit: Ớt Hiểm

Phỉ Thúy mỉm cười gật đầu, tựa như rất hài lòng với câu trả lời của Diệp thị, nàng vỗ tay ra hiệu cho hai nha hoàn đi theo, một người bê một cái khay được lót vải nhung đen, trên đó là một vòng cổ hải đường như ý trường thọ, trên bốn cánh hoa hải đường, mỗi cánh được khảm một viên đá mắt mèo, một viên hồng bảo thạch và một viên ngọc trai, bên dưới rũ xuống một chuỗi chín hạt ngọc mạ vàng, mỗi hạt đều có đính lam bảm thạch, tinh tế quý giá vô cùng, là một bảo vật hiếm có.

Phỉ Thúy cầm lên vuốt ve thêm một lát rồi mới đưa cho Diệp thị, cảm thán thốt lên: “Cái vòng cổ này là năm đó khi thế tử đầy tháng, Hoàng thượng đã ban thưởng xuống, chủ tử vẫn luôn xem như trân bảo, không dễ gì lấy ra, ngay cả nô tỳ cũng không ngờ chủ tử sẽ ban nó cho người, chứng tỏ chủ tử yêu thương A ca vô cùng vô tận.”

“Được đích phúc tấn quan tâm là phúc khí Hoằng Thời tu luyện tới mấy đời mới có được, ngày mai nhất định đích thân ta sẽ bế nó tới khấu tạ đích phúc tấn.” Diệp thị cảm động đến rớt nước mắt ra hiệu cho Hồng Ngọc cẩn thận nhận lấy. Sau đó, Phỉ Thúy lại chỉ tay vào một cuộn gấm trắng tinh trên tay một nha hoàn khác: “Đây là gấm Chiết Giang được dệt riêng để đưa vào kinh, không chút tì vết, mỏng nhẹ vô cùng, mặc như không mặc, dùng để may yếm cho tiểu A ca là thích hợp nhất. Loại gấm này chủ tử chỉ có được vài cuộn, bảo quản bấy lâu nay, vậy mà bây giờ lại bảo nô tỳ lấy đưa đến đây, mong Diệp phúc tấn người không chê ít.”

Diệp Tú biết đây là tố cẩm quý giá, vội tạ ơn không ngừng, lệnh cho hạ nhân nhận lấy, ngoài hai món Phỉ Thúy đích thân nói tới ra, còn có một cái chăn tơ tằm Vân Nam nữa, nào ngờ lúc Hồng Ngọc bước tới đỡ lấy chăn thì bỗng dưng một nha hoàn vội vã tiến vào hét lên: “Chăn tơ tằm này không phải ban cho Diệp phúc tấn.”

Lúc này, Phỉ Thúy mới giật mình, lập tức trách mắng: “Tiểu nô tỳ ngươi vào đây làm gì, còn không nhanh ra ngoài chờ.”

Đợi tiểu nha đầu này sợ hãi lui ra rồi, Phỉ Thúy mới lúng túng giải thích: “Diệp phúc tấn thứ lỗi, hạ nhân mới tới không hiểu chuyện, khiến người chê cười rồi.”

Diệp Tú phủi phủi cổ tay áo thêu hoa, nhã nhặn nói: “Không có gì, nhưng thật ra ta cũng hơi tò mò, cô cô tính đưa cái chăn này tới cho ai?” thấy Phỉ Thúy ngập ngừng không nói, nàng liền đưa mắt ra hiệu, Hồng Ngọc lập tức hiểu ý, nhét vào tay Phỉ Thúy một đĩnh bạc: “Chủ tử nhà ta gửi cô cô ít bạc uống trà, mong cô cô vui lòng nhận cho.”

“Cái này...” Phỉ Thúy đánh giá trọng lượng của đĩnh bạc trong tay, một lúc lâu sau mới khẽ cắn môi, nói: “Không giấu gì Diệp phúc tấn, chủ tử nhà ta vốn tính ban chăn tơ tằm Vân Nam cho người chung với vòng trường thọ và cuộn vải sa tanh kia, người cũng biết tơ tằm Vân Nam hiếm vô cùng, mà làm thành chăn thì nhẹ như không, lại rất mềm mại, ban cho Hoằng Thời A ca là đúng nhất. Nhưng không phải là Lăng phúc tấn đang mang thai sao? Vương gia xem nàng ta còn hơn bảo bối, vừa mới nhìn thấy chăn tơ tằm này thì lập tức vui mừng, bảo rằng Lăng phúc tấn mang thai nên không thể bị đè nặng, dùng chăn này thì không gì bằng, nên lệnh ngay cho nô tỳ mang tới Tịnh Tư cư cho Lăng phúc tấn, chủ tử tuy nghĩ cho Diệp phúc tấn người, nhưng vẫn không thể nào làm trái ý Vương gia.”

“Ta hiểu rồi.” Nụ cười trên mặt Diệp Tú hơi gượng gạo, nuốt giận vào lồng ngực, nàng tiếp: “Lăng muội muội đang mang hài tử, dĩ nhiên phải cao quý hơn người bình thường một chút.”

Phỉ Thúy thấy thần sắc nàng ta vẫn tốt, liền thở nhẹ một hơi: “Nô tỳ còn phải tới Tịnh Tư cư đưa chăn, xin phép cáo từ trước.”

Diệp thị gật đầu: “Không làm lỡ việc của cô cô nữa, Hồng Ngọc, giúp ta tiễn cô cô ra ngoài.”

Hồng Ngọc đưa Phỉ Thúy ra khỏi Lưu Vân các thì xoay người trở về, còn chưa kịp bước vào chính đường thì đã thấy một cái chén sứ kèm theo nước trà bay tới mình, nàng lập tức né qua, chén trà đập thẳng vào cạnh cửa, vỡ tung tóe, sứ vụn văng khắp nơi, có mảnh còn văng trúng vào người hạ nhân gần đó, cắt một vết sâu.

Diệp thị mặt mày xanh mét đứng ở trong phòng, tức giận tới run người, nàng còn chưa kịp ở miệng nói câu nào thì ở hậu đường vang lên tiếng ‘oa oa’, cùng với tiếng dỗ dành cật lực của nhũ mẫu, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng lại, khiến Diệp Tú tâm phiền ý loạn, phẫn nộ hét lên: “Nhũ mẫu, bà đang làm gì vậy, sao A ca lại khóc mãi thế?”

Chẳng bao lâu sau liền thấy nhũ mẫu hoang mang bối rối bế Hoằng Thời bước ra, bà nói rằng tiếng động vừa rồi bất thình lình làm A ca đang ngủ say thì bị giật mình, nên mới khóc rống lên, bà đã nghĩ mọi cách dỗ nhưng không được.

“Đồ vô dụng, có một hài tử mà cũng không giữ nổi!” Diệp Tú bực bội trừng mắt quát nhũ mẫu, đón lấy hài tử hòng dỗ cho nó ngừng khóc, nhưng Hoằng Thời lại không cho Ngạch nương nàng mặt mũi, càng há miệng khóc to hơn, không có dấu hiệu ngừng lại, Diệp Tú tức giận tới mức lắc lắc Hoằng Thời, mắng lớn: “Suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc, khóc thì được gì chứ, ngươi có bản lĩnh thì kéo A mã ngươi tới đây đi! Để trong lòng hắn quên đi con hồ ly tinh Nữu Hỗ Lộc thị kia.”

Hành động này của nàng khiến nhũ mẫu sợ tới mức mặt mày xanh mét, vội vã xua xua tay nói: “Chủ tử đừng làm vậy, A ca mới được một tháng tuổi, chịu không nổi lắc lư mạnh như vậy đâu.”

“Quá phiền phức!” Diệp Tú hừ một tiếng rồi giao Hoằng Thời lại cho nhũ mẫu, bắt bà phải dỗ nó nín khóc thật nhanh, nếu không thì tự đi mà lãnh tội.

Sau khi nhũ mẫu vâng vâng dạ dạ lui ra, tiếng khóc Hoằng Thời cũng nhỏ dần đi, Diệp thị vỗ vỗ cái trán đang nhức như búa bổ, nghiến răng căm hận: “Thật không hiểu Nữu Hỗ Lộc thị cho Vương gia uống bùa mê thuốc lú gì mà lại khiến Vương gia sủng nàng ta như vậy, quá phiền não!”

Hồng Ngọc đi vòng qua mớ hỗn độn ở cửa, nhẹ nhàng đến bên cạnh vỗ về Diệp thị: “Chủ tử đừng tức giận quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe, mặc kệ ai nói gì, người còn có Hoằng Thời A ca mà.”

Sau một trận giận tới vỡ tim, Diệp Tú từ từ bình tĩnh lại, nàng quét ánh mắt đánh giá Hồng Ngọc từ trên xuống dưới, Hồng Ngọc thấy vậy thì sợ hãi, lo lắng không biết liệu có phải vừa rồi mình bất cẩn nói sai gì rồi không.

Trong lúc Hồng Ngọc đang thấp thỏm bất an thì Diệp Tú mở miệng: “Hồng Ngọc, ngươi muốn làm chủ tử lắm sao?”

Vừa mới bị giáo huấn cho một trận, giờ nhắc lại, nàng tưởng Diệp Tú lại muốn trị tội mình, sợ tới mức thất kinh, quỳ xuống phân bua không ngừng: “Chủ tử tha mạng, sau này nô tỳ không dám suy nghĩ lung tung nữa, xin chủ tử khai ân.”

“Không cần lo lắng.” Hàng mi mỏng tanh chớp nhẹ, ánh nắng rọi vào chính đường rực rỡ chói mắt, nhưng ẩn sau nét rực rỡ đó, là một âm mưu thâm độc: “Niệm tình ngươi hầu hạ ta nhiều năm, lại còn tận tâm tận lực, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa.” Thấy trên mặt Hồng Ngọc lộ rõ vẻ vui mừng, nàng lại nói: “Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, ta có thể đưa ngươi lên được tới mây, thì cũng có thể một lần nữa dẫm đạp ngươi xuống bùn lầy, sau này, nếu ngươi dám có lòng dạ khác với ta, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.”

Sự sợ hãi biến thành vui mừng tột độ, một lúc sau Hồng Ngọc mới định thần lại được, liên tục dập đầu: “Nô tỳ nhớ kỹ, cả đời này của nô tỳ sẽ không quên đại ơn đại đức của chủ tử.” Vì quá vui mừng, nên giọng nàng cũng lạc đi.

Diệp Tú thu toàn bộ vào trong mắt, thâm độc càng sâu, nàng vốn không muốn dùng quân cờ Hồng Ngọc này, nhưng việc vừa rồi khiến nàng hiểu được, Nữu Hỗ Lộc thị uy hiếp quá lớn tới nàng, nếu còn do dự, chỉ sợ những gì đang trong tầm tay nàng sẽ ttrở thành giấc mộng Nam Kha*, sau khi tỉnh lại, mọi thứ đều là mây khói, chỉ còn hai bàn tay trắng, đây là việc nàng không thể nào chấp nhận nổi, cho nên hiện giờ cần phải ‘tiên hạ thủ vi cường’.

(*Giấc mộng Nam Kha được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một ước muốn không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên. Tìm hiểu thêm từ các nguồn khác.)

Hài tử...

Trong Ung Vương phủ này, chỉ cần có một Hoằng Thời để thừa kế Vương vị là đủ rồi, không cần thêm nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.