Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 2 - Chương 37




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lập Hạ và Lập Thu vội vàng buổi tối đã trở lại, nói là đưa con nhím cho Nhất Phàm biểu ca, biểu ca còn nói bọn họ biết xử lý, khen bọn họ một trận.

“Cô cả định giữ chúng con qua đêm, ca nói trong nhà còn ngày mùa, liền gấp gáp trở lại, dượng nói hiện giờ bọn họ không làm gì, không cần chúng ta qua hỗ trợ. Kêu chúng ta sau ngày mùa có thời gian đi nhà bọn họ ở vài ngày.” Lập Thu nói.

“Cô cả nhìn thấy trứng gà thật vui mừng, biết là tiểu Kiều nuôi, khen tiểu Kiều đấy.”

“Buổi trưa, cô cả làm thịt giò dầm tương cho chúng con, ăn rất ngon đấy! Con và ca đều ăn bụng thật no, hí hí!”

Tiểu Phượng nghe được chảy nước miếng, nếu mình đi theo, chẳng phải cũng có thể ăn được?

“Chờ nhà chúng ta có tiền, cũng làm thịt giò dầm tương ăn.” Tiểu Kiều lặng lẽ nói với tiểu Phượng.

Tiểu Phượng gật đầu một cái, nhưng nên như thế nào mới có tiền đây? Nhưng mà vừa nghĩ tới bây giờ mọi người trong nhà vì kiếm tiền làm chuẩn bị, cũng trong lòng có hy vọng.

Lập Hạ nói: “Nhất Phàm biểu ca kêu con cẩn thận nuôi cá, đến lúc đó cá lớn, chuyện bán đều bao trên người biểu ca.”

Ngô thị nói: “Nhất Phàm thật có tâm. Vậy con cẩn thận nuôi, nương cảm thấy con làm được!”

Người lớn khích lệ, là khích lệ khổng lồ đối với con trẻ, tiểu Kiều cảm thấy mặc dù nương không hiểu những chuyện này, nhưng trên thực tế trong cuộc sống lại làm rất tốt.

Lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng cắt xong lúa mạch trong tám mẫu ruộng của chính phòng, hơn nữa đã tuốt, hiện giờ phơi trong sân của chính phòng, Diệp Trụ thấy đã không có chuyện gì rồi, liền bắt đầu bận rộn ruộng cạn.

Bắp cũng đã chín, sáu miệng ăn cả nhà Diệp Tiểu Kiều đi vào ruộng hái bắp.

Bắp có thể coi thành thức ăn chủ lực, nếu như có nhiều, còn có thể nuôi heo, cây bắp cũng có thể làm củi đốt. Mọi người đều không có bao nhiêu đất, cho nên ai bận việc nhà nấy.

Diệp Trụ và Ngô thị đều không cho tiểu Kiều và tiểu Phượng vào trong ruộng bắp này, miễn cho làm cả người bị ngứa. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Diệp Trụ, Ngô thị và Lập Hạ chặt cây bắp, mấy đứa nhỏ như các nàng ở bên cạnh bẻ, thoáng chốc một sọt liền đầy, chờ đầy hai sọt sẽ dùng đòn gánh gánh về.

Năm nay bắp đều thật lớn, cũng do Diệp Trụ chịu bỏ khí lực bón phân, cả nhà dùng thời gian một ngày, cuối cùng bẻ hết cả một mẫu bắp.

Nhìn bắp ở trong sân, trong lòng mọi người đều rất cao hứng, đây chính là khẩu phần lương thực của mọi người đấy.

Tiểu Kiều và tiểu Phượng chọn lấy mười mấy cái bắp non mềm từ bên trong, lột lớp vỏ phía ngoài, rửa sạch, trực tiếp để vào trong nồi nấu.

Ăn hạt bắp tươi non này, đó đúng là ăn ngon.

Trẻ con nông thôn bình thường cũng không có đồ ăn vặt gì, thứ này cũng coi như một loại.

Diệp Trụ kêu Lập Hạ mang lên chính phòng mấy cái, người của chính phòng năm nay cũng không trồng bắp, dù gì cũng là nếm món ngon.

Diệp Tiểu Kiều ngẫm nghĩ, cha hiếu thuận, có thứ gì tốt cũng sẽ nghĩ tới chính phòng, cho dù người chính phòng không cảm kích, cảm thấy đó là đương nhiên, hắn cũng nhiệt tình không giảm.

Tiểu Kiều vội vàng nói: “Con cũng muốn đi cùng đại ca.”

Tiểu Kiều và Lập Hạ liền bưng một mẹt đưa lên cho chính phòng.

Lập Hạ nói: “Tiểu Kiều, muội ở bên ngoài chờ ca là được, một mình ca đi vào.” Lập Hạ sợ người chính phòng nói lời khó nghe, cũng không muốn để cho muội muội của mình bị mắng.

Tiểu Kiều nói: “Ca, muội cũng muốn đi theo cùng. Ở bên ngoài một mình muội sợ.” Bây giờ sắc trời đã tối.

Lập Hạ không thể làm gì khác hơn là nắm bàn tay của muội muội, cùng đi chính phòng, “Một lát nữa nếu nghe được lời khó nghe, coi như không nghe thấy là được.”

“Ca, chúng ta tặng đồ ăn cho ông nội và bà nội, còn có lời khó nghe sao, vậy chúng ta còn tặng làm gì?” Tiểu Kiều nói.

Lập Hạ không tiện trả lời vấn đề này, cũng không thể nói đó là trưởng bối của chúng ta đi, cũng có lúc hắn cảm thấy ông nội và bà nội quá mức, chẳng qua cha kêu mình tới, hắn chính là không muốn tới, cũng phải tới đây. die nd da nl e q uu ydo n

Chờ sau khi  hai đứa vào cửa, đã nhìn thấy Quách thị mới từ bên trong ra ngoài, ba người khác đều ở trên bàn cơm, sắc mặt Diệp Huệ Nhi hơi khó coi, Lập Hạ nói rằng: “Ông nội, bà nội, chúng cháu mới vừa nấu bắp non, cha và nương cháu kêu cháu và tiểu Kiều mang tới cho mọi người nếm thử một chút.”

Quách thị nhanh chóng đi phòng bếp cầm một cái chậu, bỏ bắp đã nấu vào, ông cụ cười nói: “Cha mẹ cháu có lòng, hôm nay thu bắp xong rồi đi.”

Lập Hạ nói: “Xong rồi! Ông nội, bà nội, chúng cháu về trước, trong nhà chờ ăn cơm đấy.”

Ông cụ vội nói cái gì, bị Quách thị kéo kéo, Diệp Căn và Diệp Huệ Nhi cũng không há mồm.

Tiểu Kiều và Lập Hạ vừa ra cửa, chỉ nghe thấy giọng Quách thị nói: “Ông thật sự định giữ bọn chúng lại ăn cơm hả, mấy cái bắp!” Sau đó không biết ông cụ nói một câu gì, không nghe rõ.

Diệp Tiểu Kiều lắc đầu một cái, đừng tưởng rằng nàng không ngửi thấy mùi thịt, nhưng trên bàn cơm một chút bóng dáng cũng không có, nhìn Quách thị vội vàng hấp tấp từ trong nhà ra ngoài, cũng biết bà ta nhất định nghe được động tĩnh của Lập Hạ và tiểu Kiều, sau đó vội vàng giấu đi.

Xí, thật là, ai thèm đồ của bà ta chứ, ăn thứ gì đó của bà ta tiêu hóa không tốt đấy. Đây đúng là, hơi buồn cười.

Đoán chừng cô út Diệp Huệ Nhi nhất định cảm thấy không cần làm giống như kẻ trộm giấu đi, chính là đặt trước mặt hai đứa nhỏ, không cho ngươi ăn chính là không cho ngươi ăn.

Sau khi tiểu Kiều và Lập Hạ trở về, Ngô thị hỏi: “Hôm nay trái lại rất nhanh.” Nàng biết, chỉ cần đi tặng đồ, bên chính phòng khẳng định muốn nói gì đó, khẳng định không thể trở về sớm như vậy.

Tiểu Kiều liền nói: “Khi chúng con đến, ông nội bà nội bọn họ đang ăn cơm đó, con ngửi thấy mùi thịt rồi, nhưng vì sao trên bàn lại không thấy?”

Có mấy lời nói đều nói đến điểm là dừng, để cho mọi người không gian tưởng tượng.

Ngô thị có thâm ý khác nhìn Diệp Trụ, mặt Diệp Trụ hơi nóng lên, nói với tiểu Kiều: “Tiểu Kiều muốn ăn thịt, ngày mai cha mua cho con!” [email protected]

Tiểu Kiều cười nói: “Thật sao Cha tốt quá! Lúc chúng con đi, ông nội muốn giữ chúng con lại ăn cơm đó, bà nội đã nói chỉ mấy cái bắp. Có phải bà nội ngại chúng ta đưa ít bắp không.”

Diệp Trụ nói: “Không có, không có chuyện này! Mẹ đứa bé, mau dọn cơm lên, tất cả mọi người đói bụng!”

Cho dù nói như thế nào, ông cụ cũng là cha ruột của cha, chính là có lỗi, cũng không thể đối với ông cụ như thế nào cho nên hôm nay tiểu Kiều liền cố ý nói xấu Quách thị, khiến trong lòng cha từ từ xa lánh là được rồi.

Buổi tối tiểu Phượng hỏi tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, hôm nay muội cố ý nói lời kia, muội không nhìn cha chúng ta đó, mặt vẫn đỏ.”

Tiểu Kiều nói: “Muội nói lời thật, không tin tỷ hỏi đại ca đi!”

“Thôi đi, ở trước mặt tỷ còn không nói thật, nhưng mà hôm nay muội nói khiến trong lòng tỷ thoải mái, cha chúng ta chính là mặt nóng dán mông lạnh người ta, hôm nay để cho cha biết bên kia đối với chúng ta có thái độ gì. Nào có cháu trai cháu gái tới cửa một chuyến, đều đang ăn cơm, ngay cả câu mời ăn cơm cũng không nói, đúng là đủ ghê gớm! Muội ngửi thấy mùi thịt thật?”

“Đúng vậy, muội và ca mới vừa vào cửa, thấy bà nội cuống cuồng từ trong nhà ra ngoài, nhìn dáng vẻ, giống như giấu đồ ăn, cô út của chúng ta còn tỏ vẻ mất hứng đấy, giống như người khác thiếu tiền nàng ta vậy.”

“Nàng ta cho chúng ta vẻ mặt hòa nhã khi nào? Nhìn nàng ta như vậy, sau này liền làm đi.” Tiểu Phượng hừ lạnh.

Bắp phải phơi khô nắng mới được, nếu không đến lúc đó xay bột không dễ xay, mà cao lương và khoai lang trong nhà cũng phải thu, may mà trong nhà nhiều sức lao động, mất không tới mấy ngày đã thu xong rồi, sau đó giúp đại bá và tam thúc một tay.

Hách thị vừa làm việc vừa nói với Ngô thị: “Khi chúng ta làm việc với lão tứ, hắn không phải đau này chính là ngứa kia, giống như đất này không phải của hắn vậy hiện giờ đến lượt chúng ta, hắn một lần cũng không thò đầu, thật sự muốn tức giận dễ sợ!”

Ngô thị nói: “Để ý đến hắn muội chỉ còn dư lại tức giận, đừng nghĩ những chuyện này, tách ra rồi, mọi người ai đi đường nấy, không phải hắn cũng muốn cưới vợ sao? Đến lúc đó mới thật sự quá đây này.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Nhị tẩu, tẩu nghĩ cũng tốt quá, ông cụ và vị kia có thể làm? Đến lúc đó vừa gọi, chúng ta không phải còn ngoan ngoãn đi theo làm việc sao?” Hách thị không ôm hy vọng.

“Phải có một cách nói, chúng ta làm giúp ông cụ, đó là phải, làm giúp tứ đệ đã thành gia, đó chính là nhân tình. Nợ nhân tình thiếu nhiều hơn, người khác cũng sẽ không nói chúng ta. Chờ sau này đất của chúng ta đều nhiều hơn, bản thân chúng ta cũng không giúp được đâu, cũng không thể bỏ hoang đất nhà mình, còn đi giúp người khác đi, đến lúc đó tẩu chính là không đi, cũng không có ai nói chúng ta.” Ngô thị nói.

“Tẩu nói như vậy, cũng có chút đạo lý, muội chỉ sợ có vài người da mặt quá dày rồi, chúng ta da mặt quá mỏng, đến lúc đó chỉ còn lại thua thiệt. Hừ, chờ đất nhà muội nhiều hơn, muội kêu lão tứ tới đây làm việc, nếu hắn không đến, đến lúc đó kêu chúng ta qua, chúng ta cũng không đi, nghĩ rằng hắn cũng sẽ không nói gì, chính là ông cụ và bà cụ muốn đến cửa, muội cũng có lời để nói.”

Người nhà mẹ đẻ của Lưu thị cũng tới trợ giúp rồi, cho nên nhà hắn cũng nhanh chóng thu về, nhưng mà ba huynh đệ này, chỉ ba mẫu đất, còn chính là chỗ khoai lang, bắp, cao lương này, lương thực tinh khác một chút cũng không có.

Chỉ có thể là bình thường mấy đấng mày râu đi ra ngoài làm thuê, kiếm ít tiền sau đó mua chút lương thực. Còn có chính là nhà mẹ đẻ mỗi người tiếp tế rồi. Nếu không gia đình này khổ sở.

Đầm nước Lập Hạ làm, cá cũng dần lớn, bởi vì cho ăn tốt, từ cá nhỏ biến thành cá lớn. Phong Nhất Phàm còn dẫn người tới đây bắt một lần, lần này người mang tới là một quản sự nhà Chu đại hộ, Phong Nhất Phàm giới thiệu người với Lập Hạ và Diệp Trụ, chuyện như vậy hắn cũng không quản, vốn chút chuyện này chính là tính giúp đỡ toàn gia cậu hai, hiện giờ hai phương diện đều đón đầu, hắn liền công thành lui thân rồi.

Mà quản sự nho nhỏ nhà Chu đại hộ này họ Tôn, người ta gọi là Tôn quản sự. Trước kia hắn mua cá đều mua từ những người đặc biệt bắt cá ở trong sông, vẫn chưa từng nghe nói, bên này có người đặc biệt nuôi cá. Hiện giờ nhìn thấy đầm nước này, cá từ bên trong ra cũng đủ lớn đủ tươi. Trong lòng thật sự cao hứng, có ao cá này, về sau sẽ không cần nhìn trời ăn cơm rồi. Mặc dù cũng có người nuôi cá, nhưng đều cách Khang huyện quá xa, một chuyến đi qua, cá đều không mới mẻ rồi, thôn Diệp Gia cách Khang huyện rất gần, một ngày một lần đi về không thành vấn đề! Đến lúc đó các chủ tử trongp hủ được ăn cá mới mẻ, đây còn không phải là công lao của hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.