Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 2 - Chương 32




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Quế Hoa chưa bao giờ nói dối!”

“Ta nói Hạnh Hoa này, ngươi giúp muội tử ngươi như vậy, cũng không sợ người chê cười, đều là cô nương sắp xuất giá, đừng ở đây mò mẫm dính vào.” Có người nói.

“Ta muốn giúp đường muội thì sao? Nàng ta còn không phải giúp tỷ tỷ nàng ta rồi hả?” Hạnh Hoa không phục nói.

“Tiểu Kiều mới bao lớn, ngươi bao lớn?” Một người bên cạnh không ngừng lắc đầu.

Đang nói, Ngô thị và nương Quế Hoa nghe được tin tức cũng đã tới, nương Quế Hoa vừa nhìn thấy Quế Hoa liền gào thét lên: “Đây đều là đứa nào đoản mệnh ác tâm, đánh con thành như vậy rồi hả? Hôm nay nếu không cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, chuyện như vậy không xong!”

Ngô thị nghe xong lập tức nói: “Ngươi nói ai đoản mệnh? Lũ trẻ đánh nhau, trong thôn đều là chuyện thường, ngươi rủa con của ta, ngươi cẩn thận ngươi sẽ bị báo ứng!” Ngô thị cũng không phải quả hồng mềm, nghe lời của nương Quế Hoa cũng không cao hứng.

Nhìn hai khuê nữ, trên mặt mũi cũng bị cào đấy! Nàng làm mẹ đau lòng. Nàng vốn tới đây muốn tất cả mọi người thật dễ nói chuyện, dù sao trẻ con đánh nhau, một chút thôi là được rồi, không ngờ đối phương còn nhất quyết không tha rồi.

“Ngươi nói cái gì đó, nói cái gì đó.” Nương Quế Hoa định tiến lên đánh nhau, những người bên cạnh đều khuyên can rồi, con dâu lý chính cũng đã tới, nói rằng: “Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đừng vây quanh, nên đi đâu liền đi đó đi.” Thốt ra lời này, phần nhỏ người rời đi, nhưng còn một số người không đi, người làng quê đều thích xem náo nhiệt, chỉ cần không phải xem náo nhiệt của mình, vậy là được.

Tiểu Kiều cực kỳ không thích bị người coi làm con khỉ vây xem, nhưng sự tình không giải quyết, thì không đi được, liền nói với mọi người: “Mới vừa rồi Quế Hoa nói thứ này của nàng ta, tỷ ta nói là của tỷ ấy, chúng ta không biết, ta không thiên vị tỷ ta, các ngươi tìm người chứng minh, nếu tỷ ta sai lầm rồi, ta cũng sẽ nói xin lỗi cho Quế Hoa, nhưng nếu Quế Hoa sai rồi, vậy Quế Hoa phải nói xin lỗi tỷ ta!” Tiểu Kiều biết tỷ tỷ của mình mặc dù hơi xảo quyệt, nhưng đồ của tỷ ấy chính là đồ của tỷ ấy, tuyệt đối sẽ không coi đồ của người khác thành đồ của mình.

Quế Hoa nói: “Vậy ngươi để cho tỷ ngươi đi tìm nhân chứng đi, nàng ta không tìm được chính là của ta!” Quế Hoa này còn có thể tính toán đó, đoán chừng chính nàng không tìm được người làm chứng, trước hết để tiểu Phượng tới. di3n~d@n``l3q21y'd0n

Tiểu Phượng dĩ nhiên cũng nghe ra, chỉ cười cười nói: “Lời này không thể nói như vậy, ta không tìm được, ngươi cũng phải tìm, nếu không bao điểm tâm này có thể là của bất cứ ai, nếu ta không tìm được người tới chứng minh, vậy thì ta chia cho mọi người ăn. Cũng không tiện nghi cho một số người!”

Con mẹ chết tiệt, tiểu Phượng cảm giác khóe miệng của mình đau quá, nhưng nàng ucnxg nhéo đến mấy lần trên người Quế Hoa!

Lời này nói ra rồi, mấy nhóc con cũng vây quanh, có người nói rằng: “Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi đều phải tìm người chứng minh, nếu không chính là của chúng ta.”

Quế Hoa nói: “Điểm tâm này do nương ta mua cho ta từ Khang huyện, có đúng không nương.”

Nương Quế Hoa lập tức nói; “Đúng, mấy ngày trước ta mới mua cho nàng.”

Tiểu Kiều nói: “Đó là nương ngươi, dĩ nhiên nói chuyện thay ngươi rồi. Tỷ, tỷ nói điểm tâm này từ đâu tới?”

Tiểu Phượng nói: “Đây là Chu ma ma ở nhà Trương địa chủ cho ta, ta làm việc ở nhà Trương địa chủ, bà ấy thấy ta làm tốt, cho nên cho ta, nếu các ngươi không tin  có thể gọi Chu ma ma tới hỏi, hỏi một chút xem có phải như vậy không?”

Hạnh Hoa nói: “Chu ma ma ai kêu ra ngoài được? Ngươi cố ý nói cái tên này, đây không tính!”

“Vậy ta có tính không?” Một thiếu niên mười mấy tuổi chen qua đám người, hắn mặc quần áo không giống trẻ con nhà nông, là tơ lụa, bên cạnh còn có một gã sai vặt đi theo, cái này, đây không phải là tiểu thiếu gia nhà Trương địa chủ sao? Hắn lẫn tới bên này từ khi nào?

Có người lập tức nói: “Có tính, dĩ nhiên có tính! Trương tiểu thiếu gia, sao ngài cũng tới?” Thôn Diệp gia này có rất nhiều nhà không đủ ruộng, đều mướn ruộng nhà Trương địa chủ, tiểu tử này là đông gia đã tới, có thể không ân cần sao?

“Vậy thì tốt, ta liền nói! Điểm tâm này là do ta thưởng cho Chu ma ma, Chu ma ma làm một phần canh cá ăn đặc biệt ngon, ta liền thưởng điểm tâm do cha ta mang từ trên phủ về thưởng cho bà ấy, ta cũng không biết, từ khi nào trong huyện thành chúng ta có điểm tâm Thực Toàn ký rồi?” Trương tiểu thiếu gia cười nói.

Gã sai vặt bên cạnh cũng nói: “Thật buồn cười, rõ ràng là do lão gia nhà ta mang từ phủ An Châu về, dám nói là đồ trong huyện, trong huyện có đồ của Thực Toàn ký sao? Ai muốn nói ta, nói thiếu gia nhà ta, vậy phiền người đó đi mua đi, mặt khác còn có tiền chân chạy! Điểm tâm Thực Toàn ký của người ta đều dùng giấy gói, trên giấy gói còn ba chữ Thực Toàn ký này, nơi khác không có, chính là giấy gói của người ta dùng cũng mấy văn một cái đó, hừ, các ngươi đừng đánh tâm tư sai lệch! Không mua được, đến lúc đó đền cho chúng ta!” dieendaanleequuydonn

Nương Quế Hoa bị nói hơi ỉu xìu, nhỏ giọng nói ra: “Chính là như vậy, cũng không thể nói là do Chu ma ma cho, nếu như nha đầu này ăn trộm đây?”

“Thúi lắm!” Tiểu Phượng nóng nảy, “Ngươi mới trộm, cả nhà ngươi đều trộm!” Không chơi sỉ nhục người như vậy! Nói nàng là kẻ trộm!

Trương tiểu thiếu gia nói: “Gấp cái gì? Ta đã để cho người đi gọi Chu ma ma tới, xem một chút xem rốt cuộc là Chu ma ma cho, hay là gì!”

Tiểu Phượng nói thật không sợ người, nhưng bị người nói thành trộm, có thể nghĩ, rất khó chịu, tiểu Kiều ở bên cạnh vội khuyên nàng phải tỉnh táo. Trương tiểu thiếu gia nhìn hai tỷ muội này, cảm thấy hơi buồn cười.

Mới vừa rồi hắn cũng nhàm chán tới bên này, thế nhưng thấy chuyện thú vị như vậy, bé gái đánh nhau còn đánh hăng say như vậy! Thật đúng là!

Quế Hoa và nương nàng đang định chạy đi, đã bị gã sai vặt của Trương tiểu thiếu gia cản lại đây chính là biểu hiện chột dạ, người xem náo nhiệt cũng biết ai đúng ai sai, trong lòng rất khinh bỉ Quế Hoa và nương nàng ta, một bé gái thế mà chặn đường giật đồ, không giành được liền đánh, đánh còn oan uổng người ta! Thật đúng là phẩm hạnh quá kém!

Trong chốc lát, Chu ma ma đã thở hổn hển chạy tới, bà nói thẳng, điểm tâm này cho tiểu Phượng, bởi vì tiểu Phượng ở trong bếp làm việc chịu khó, cho nên bà liền thưởng cho nàng, lúc này Quế Hoa và nương nàng ta đều cúi đầu xuống.

Trương tiểu thiếu gia nói: “Mới vừa rồi nói sao, nếu ai sai rồi, sẽ phải nhận sai, sao lại không có động tĩnh?”

Tình thế còn mạnh hơn người, huống chi còn có một Trương tiểu thiếu gia, nếu chọc giận hắn, khẳng định không sống nổi ở thôn Diệp gia, Quế Hoa và nương nàng ta không thể làm gì khác hơn là nhận sai cho bọn tiểu Phượng!

Ngô thị nói; “Lần này các ngươi nhận sai coi như xong, không có lần sau!” Người dân trong thôn, nàng cũng không muốn khó nhìn như vậy, nhưng nếu người ta bắt nạt đến trên đầu, thái độ của nàng không cường ngạnh một chút, vậy sau này còn không phải khiến cho người ra sức bắt nạt sao?

“Từ đã, ngươi đánh người thành như vậy, không đền tiền sao!” Trương tiểu thiếu gia nói.

Quế Hoa và nương nàng ta đều quỳ xuống: “Tiểu thiếu gia, ngài tạm tha cho chúng ta đi, nếu nhà ta có tiền, chúng ta đã không thành như vậy, trẻ con chính là thèm ăn. Có tiền đã sớm mua đồ!” Khóc lóc rối rít. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Ngô thị vội nói: “Thôi đi, trẻ con đánh nhau, đều là người trong thôn.” Nàng biết nhà người ta cũng không có tiền, huống chi, con mình tự mình biết, đánh nhau này không thể nào thua thiệt.

Tiểu Phượng cũng khoát tay: “Thôi, không so đo với ngươi, hai người đi đi. Nhưng mà nếu như có lần sau, tính một lượt cả lần này!”

Nàng chính là trên mặt bị thương một chút, nhìn dọa người, thật ra thì một chút cũng không nghiêm trọng. Nàng chính là tìm đồng tình.

Chuyện như vậy dưới sự tham gia của Trương tiểu thiếu gia đã giải quyết, Trương tiểu thiếu gia ngược lại đi theo mấy người tiểu Kiều.

Người ta mới vừa giúp một chuyện, Ngô thị cũng ngượng đuổi người, mời tiểu thiếu gia đến trong nhà ngồi một chút, uống tách trà.

Tiểu Kiều rót cho Trương tiểu thiếu gia này một tách trà lá liễu, người nghèo mua không nổi lá trà, dùng lá liễu đảm đương.

“Trà này trà gì vậy, đắng như thế!” Trương tiểu thiếu gia vốn sung sướng hài lòng uống trà, kết quả hiện giờ mặt khóc thành túi da.

“Trà lá liễu, trong nhà không có thứ gì tốt, nếu ngươi không muốn uống, vậy thôi.” Tiểu Kiều nói.

Vốn ngươi là thiếu gia nhà địa chủ, đến nhà chúng ta thật sự khiến người ta làm khó.

“Thôi, ta không uống trà nữa. Này, mới vừa rồi khi ngươi đánh nhau, ta nhìn rồi, bản thân ngươi một nữ hài tử lại mạnh như vậy đấy.” Trương tiểu thiếu gia tò mò hỏi.

Tiểu Kiều hơi buồn bực, ta đã rất lâu không đánh nhau, mới vừa đánh một lần, liền bị người ta nói thành thật mãnh liệt.

“Đánh nhau với người ai còn lịch sự, đến lúc đó không thiệt thòi?” Tiểu Kiều nói.

“Đúng vậy.” Trương tiểu thiếu gia nhìn giống như không định đi, Ngô thị suy nghĩ một chút, chuẩn bị để tiểu Phượng mua chút thịt trở lại.

Tiểu Phượng nói: “Nương, thôi đi, người ta là thiếu gia, sao có thể ở lại chỗ chúng ta ăn cơm? Con thấy không được bao lâu sẽ đi.”

“Con còn nói! Hôm nay chuyện như vậy, nương sẽ chờ tìm con tính sổ!” Mặc dù Ngô thị không thể nhìn con mình bị bắt nạt, nhưng mà đối với chuyện đánh nhau này, cũng không ưa thích, đặc biệt là bé gái, bị nhiều người vây xem như vậy, truyền đi như thế, đã nói nữ tử này là một người lợi hại, về sau tìm nhà chồng còn không phải dọa người chạy mất sao.

“Nương, chuyện hôm nay không thể oán trách con, con đang đi yên ổn, Quế Hoa đó liền xông tới, cướp đồ của con, con không cướp lại, bị người bắt nạt tới cửa! Phải nó đó cũng là lỗi của nàng ta! Trương tiểu thiếu gia người ta cũng nói con đúng.” Tiểu Phượng nói.

“Con cứ bướng bỉnh đi, chờ cha con trở lại lại nói!” Có người ngoài ở dây, Ngô thị cũng không tiện nói hung ác tiểu Phượng, tiểu Phượng lại nghĩ, chờ cha trở lại, mình cũng có lý.

Tiểu Kiều rất buồn bực, Trương tiểu thiếu gia nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy kỳ quái, luôn hỏi lung ta lung tung, tiểu Kiều rất muốn hỏi, chẳng lẽ trong nhà ngươi không có sao? Đây đều ở quê đi, chẳng lẽ thật sự ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được sao? Nhưng vì sao lại muốn hỏi mình, cảm giác rất ngây thơ.

“Trong nhà ngươi chỉ có ngươi và tỷ tỷ ngươi?” Trương tiểu thiếu gia hỏi.

“Ta còn có hai ca ca.” Tiểu Kiều nói.

“Vậy bọn họ đâu? Sao ta không thấy?”

“Bọn họ ở trong học đường đi học, hôm nay ngươi không đi học sao?” Tiểu Kiều hỏi.

“A, chuyện này, chuyện này sao, hôm nay ta ra ngoài đủ lâu rồi, Phong Thu, đi về!” Trương tiểu thiếu gia vội vàng mang theo gã sai vặt Phong Thu từ trong nhà tiểu Kiều chạy ra ngoài.

Tiểu Phượng hỏi, “Hắn đây là sao? Giống như có quỷ đuổi hắn vậy, nương còn nói lưu hắn lại ăn cơm đấy.”

Tiểu Kiều nói: “Muội cũng không biết, hắn nói ra ngoài thời gian dài, phải về.”

Trương tiểu thiếu gia này đoán chừng đang đi học rồi chuồn êm ra ngoài, bị tiểu Kiều nói trúng, cho nên mới vội vàng chạy rồi.

Đây đúng là người so với người muốn chết người, muốn đi học không đi được, không muốn đi học vẫn không thể không học.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.