Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 2 - Chương 26




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nhưng mà, tiền à, tiền ơi, tiền ngươi đang ở đâu, không có khả năng bản thân chân dài đã chạy tới. Hiện giờ trong nhà muốn xây nhà đều phải vay tiền, tất cả nói dễ như vậy sao.

Diệp Tiểu Kiều cũng từng nghe nói, thúc tu của học đường, là nửa năm đóng một lần, cũng có ba trăm đồng đó, hai ca ca chính là sáu trăm đồng, đây không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là giấy và bút mực, những thứ đồ này dù ở thời đại nào cũng thật đắt, rất nhiều người khi biết chữ, cũng không dám viết trên giấy, chỉ sợ lãng phí tờ giấy, nghe nói một sấp giấy tốt còn đắt hơn một bộ quần áo, thật muốn chết mà.

Rất nhiều người thôn Diệp gia đều trước một hai năm sau khi biết chữ rồi, cũng sẽ không tiếp tục học, thật sự giống như Diệp Căn vậy, học nhiều năm như thế, lấy thi công danh làm mục đích, đó là ít lại càng ít.

Cho nên đối với chuyện Ngô Sơn có thể thi đậu tú tài, là hâm mộ thêm kính nể, thật sự không dễ dàng.

Nhìn nhà người ta xem, đọc sách đọc ra, còn có thể gia tăng thu nhập cho nhà rồi!

Hơn nữa thành tú tài, về sau gặp quan cũng không cần quỳ xuống, còn có thể miễn thuế má của cá nhân. Thật đúng là có không biết bao nhiêu chỗ tốt rồi.

Căn nhà của Diệp Tiểu Kiều đã xây dựng cơ bản rồi, nhà bọn họ chuẩn bị trước bốn gian chính phòng, sau đó xây tường viện lên, chờ sau này trên tay có tiền, cũng xây đông tây sương phòng.

Bởi vì sân khá lớn, cho nên chuồng heo gì đó đều có thể xây, nhưng mà trước mắt chuồng heo chỉ có thể làm chuồng gỗ, phía sau núi có rất nhiều cây, phải xây cuối hướng gió, nếu không mùi vị thật sự rất khó ngửi.

Bởi vì Ngô Sơn thi đậu tú tài, bên chỗ bà ngoại tiểu Kiều muốn mời khách, có quan hệ thân thích trong mười tám dặm thôn này, cũng sẽ đi. Ngô thị tự nhiên không phải nói, cháu trai nhà mẹ đẻ có việc tốt, nàng làm cô nhất định phải đi. di1enda4nle3qu21ydo0n

Còn Lưu thị và Hách thị cũng đã nói xong trước đó rồi, lần này cũng cả nhà ra trận. Công việc tốt cần người cả nhà cùng nhau hưởng thụ, mới có thể tốt hơn đúng không?

Quách thị chính là không vui lòng, nhưng dưới thúc giục của Diệp lão đầu, chuẩn bị một phần lễ, để Lưu thị bọn họ mang tới, bà là trưởng bối, cũng không cần đi, nhưng mà, Quách thị nghĩ, Diệp Căn không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu không rất mất mặt, nhưng Diệp Huệ Nhi có thể đi, Ngô Sơn này thi đậu tú tài, vậy người đi nói không chừng có gia đình giàu có, khuê nữ của mình tốt như vậy, cơ hội đi gặp người trong thành nhiều hơn một chút, được người coi trọng, đây cũng là một cơ hội tốt cho con bé.

Cho nên ngày đó để Diệp Huệ Nhi ăn mặc như một đóa hoa, cũng đi cùng theo các chị dâu rồi.

Đám người Lưu thị dĩ nhiên chán ngán Diệp Huệ Nhi, nhưng yêu cầu như thế cũng không tiện từ chối, nếu không chính là phiền toái lớn hơn nữa.

Nhiều người đến nhà bà ngoại tiểu Kiều như vậy, mợ cả và mợ út của tiểu Kiều đều rất cao hứng, để Ngô thị cũng giúp tiếp đón người, Ngô thị dẫn người đi gặp nương của mình, Lưu thị và Hách thị đều vội vàng chúc mừng bà ngoại tiểu Kiều, nói bà có một đứa cháu tốt, về sau sẽ hưởng phúc vô tận. Nói đến bà ngoại tiểu Kiều mừng rỡ không xong.

Tiểu Kiều, tiểu Điệp, tiểu Phượng và tiểu Mễ được Hà Hoa dẫn tới bên cạnh vườn rau xanh nhà bọn họ, tìm quả việt quất đỏ bên trong đầm lầy, quả việt quất đỏ này có thể ăn, vẫn còn rất ngọt, nhưng nói có rắn bò qua, không thể ăn, nhưng Hà Hoa gan lớn, một chút cũng không sợ, lau lau liền ăn.

Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn Hà Hoa, “Thứ này, mẹ muội nói có độc, không thể ăn!”

Hà Hoa vừa ăn vừa nói: “Hiện giờ tỷ ăn này, cũng không sùi bọt mép, vậy là nói dối. Gạt người đó!”

Được rồi, biểu tỷ này luôn rất vạm vỡ. Tiểu Kiều vội hỏi: “Hà Hoa tỷ, tỷ nuôi tằm hiện giờ bao lớn?” Dieễn ddàn lee quiy đôn

Hà Hoa nói: “Đã lột mấy lần vỏ, hiện giờ vừa trắng vừa mập, hôm nay nhiều người, tỷ không dẫn mấy đứa đi xem. Về sau nếu các muội sang đây xem, mang một chút lá dâu tới cho tỷ, nhưng mà không thể để qua đêm, như vậy không tươi.”

Tiểu Điệp vẫn không hề nói chuyện hỏi: “Tỷ sẽ nuôi tằm?”

Hà Hoa gật đầu, “Ừm, muội định nuôi?”

Tiểu Điệp gật đầu, không ói gì, xem ra, tiểu Điệp tỷ cũng muốn chia sẻ cho trong nhà, Hà Hoa nói: “Thôn mấy muội không có dâu tằm, không dễ nuôi.”

Tiểu Kiều vội vàng nói: “Hà Hoa tỷ, lần trước tỷ cũng không nhắc nhở muội!”

“Muội biết trên núi có!” Tiểu Điệp lập tức nói.

Tiểu Phượng nhìn mấy người này nói chuyện thật không có ý tứ, nói rằng, “Mấy người nuôi tằm đi, tỷ không nuôi, về sau tỷ làm chút chuyện khác!”

Mấy cô gái nhỏ đang nói chút chuyện nhỏ không đáng kể, có hai cô bé ở Trương gia loan đã chạy tới, nhìn thấy Hà Hoa, lại hỏi: “Hà Hoa, nữ tử vừa rồi là ai, mắt và lỗ mũi đều hướng lên trên, sao không đánh nàng ta ngã sấp xuống.”

Nữ hài tử này đoán chừng chơi rất tốt với Hà Hoa, cho nên nói chuyện rất thẳng thắn, một nữ tử khác nói: “Ngươi cũng không nói rõ dáng vẻ, nhiều người như vậy, Hà Hoa nào biết là ai?”

“Chính là người mặc toàn thân đỏ thẫm, ở đây còn có ai mặc đỏ thẫm giống như nàng ta.”

Mấy người tiểu Kiều đều le lưỡi một cái, biết hai tiểu nữ hài này nói tới ai rồi, bởi vì cô út của bọn họ chính là mặc toàn thân đỏ thẫm, không có ai khác! Thật không biết nghĩ như thế nào.

Hơn nữa nàng ta chính là xem thường người làng quê, buồn cười nàng ta vốn chính là người sinh ra lớn lên ở nơi nông thôn. die nd da nl e q uu ydo n

Hà Hoa cũng nghĩ đến, nói rằng, “Các ngươi quản nàng ta là ai làm gì, không để ý đến nàng ta là được!”

May nhờ Hà Hoa không nói ra là cô út của mấy đứa tiểu Kiều, nếu không mấy đứa tiểu Kiều liền lúng túng. Mặc dù không thích cô út, nhưng gia đình này như thế nào cũng không thể tránh khỏi có quan hệ, sao Quách thị lại suy nghĩ kiểu như vậy chứ, nhà người ta có việc mừng, bày tiệc rượu, để cho khuê nữ của mình mặc như tân nương tử.

Sau khi hai người bạn nhỏ này gia nhập, mọi người quyết định đi hái lá dâu cho tằm của Hà Hoa.

Nhà bà ngoại làm tiệc rượu, đều đặt bao hết đầu bếp chuyên môn làm tiệc rượu, ra tiền, mua đồ ăn, sau đó người ta nấu cơm dựa theo quy cách bao nhiêu của mình, bình thường nhà làm chuyện này, đều tự mình mang đầy đủ chén đũa mâm nồi, vốn không cần mình quan tâm, mình chỉ cần mời người hỗ trợ, rửa chén gì đó, đặc biệt dễ dàng, chủ nhà rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà có vài người rất nghèo, cảm thấy như vậy cũng quá tốn tiền, tình nguyện tự mình làm, mời nhiều thêm người, mình làm, cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền công.

Nhưng lần này nhà bà ngoại đã ra một tú tài, dĩ nhiên không keo kiệt một chút tiền, vì vậy tất cả mọi người thuận lợi.

Vì vậy mấy người Hà Hoa bọn họ không cần làm gì, nấu nước châm trà gì đó cho các thân thích, chỉ không ngừng vui đùa thỏa thích, chờ đói bụng tới dùng cơm.

Diệp Huệ Nhi đến bên này, vốn cho rằng sẽ gặp được rất nhiều người từ trong thành tới, kết quả đều là vài tên nhà quê ở nông thôn, nàng càng nhìn càng không vừa mắt, mấy chị dâu cũng không xuất hiện cùng một chỗ

Nàng cũng vốn thấy được đại tỷ và nhị tỷ của mình, nhưng hai người tỷ tỷ này có ân oán với Quách thị, nàng cũng không muốn để ý tới họ, vì vậy ngồi thẳng đĩnh đạc trên ghế, hồi lâu không lên tiếng, còn nghiêm mặt.

Đại biểu tỷ Mai Hoa của tiểu Kiều dẫn theo mấy người tuổi không khác nàng ta lắm tới theo nàng ta, nhưng người khác nói chuyện với nàng ta, nàng ta lại có phần xa cách, người ta cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, cho nên nói không được mấy câu, tìm cớ rời đi.

Mai Hoa nghe mấy người kia oán trách, chỉ cười cười, cũng không nói gì, nhưng sau đó lại nói với nương mình Trương thị: “Cô út chính là cô em chồng kia, về sau gả cho nhà ai, nhà đó liền gặp xui, đây đúng là gà đất lại muốn giả làm phượng hoàng, chúng ta làm chuyện vui, nàng ta nghiêm mặt, giống như ai thiếu nàng ta bao nhiêu tiền vậy.”

Trương thị nói: “Cô út của con cũng không muốn để cho nàng ta tới, nhưng mẹ chồng của cô út con nhất định muốn nàng ta tới đây. Chúng ta chỉ nhìn một lúc thôi, cô út của con đã phải nhìn mười mấy năm, cứ như vậy mà sống tiếp. Nhưng mà về sau tốt rồi, đợi nhà cô út con chuyển qua nhà mới, cũng không cần nhìn sắc mặt người.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.