Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 1 - Chương 20




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nhân chứng chính phòng mời tới rất nhanh đã làm xong thủ tục ở riêng, dù sao trước khi người tới, đã nói xong rồi, bọn họ chạy tới chính là một quá trình, dĩ nhiên, cũng có người nói ra phân chia như vậy không công bằng, nhưng Diệp lão đầu và Quách thị đều nói tất cả mọi người không có ý kiến, chính là bốn nhi tử cũng không phản đối, dù sao không phải là chuyện nhà mình, mọi người tội gì khiến người ta ngượng ngùng!

Văn thư lập xong, ông cụ và bốn nhi tử đều ấn dấu tay, lý chính và mấy tộc nhân còn có Diệp Đại Long làm nhân chứng ấn dấu tay. Tuy nhà này chính thức phân ra, nhưng bên lý chính kia còn phải giữ một bản sau đó phân chia hộ tịch, về sau tiện cho tự nộp thuế.

Đừng tưởng rằng người bình thường ở riêng chính là trên đầu môi, trên giấy cũng phải có chứng cứ, sau này sẽ là người năm nhà, bốn nhi tử và hai vợ chồng Diệp lão đầu, đi huyện nha nộp thuế cũng phải tách ra nộp. Cho nên phải cầm văn thư ở riêng này đi tới huyện nha lập hồ sơ.

Diệp lão đầu nói với mọi người: “Cây lớn phân nhánh, người lớn ở riêng, hôm nay phiền toái các vị, cơm trưa ăn trong nhà, cũng đừng khách khí.”

Mọi người cũng biết được một phần chuyện xảy ra trong nhà lão nhị Diệp gia trong khoảng thời gian này, thấy hôm nay ở riêng, hai người này rõ ràng thiên vị về lão tứ gây chuyện, còn có gì không biết? Nhất định là bình thường cũng thiên vị lợi hại, ba nhi tử khác không chịu nổi.

Con người ấy, đều là ngươi đối xử tốt với hắn, hắn cảm thấy ngươi nên làm vậy, vả lại cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, được rồi, nghĩ những chuyện này làm gì? Trong nhà ai mà không có chút chuyện ô uế hỏng bét? Ai dám nói mình xử sự công bằng rồi?

Ngay cả đại bá người ta cũng không nói gì cả, bọn họ liền không nói rồi, vẫn ăn bữa cơm thôi.

Ba chị em bạn dâu làm một bàn món ăn, đương nhiên có chút thịt, ông cụ sĩ diện, mời người ăn cơm, như thế nào cũng không có trở ngại. dinendian.lơqid]on

Trên phòng chính các nam nhân cùng người được mời đến một bàn, còn các nữ nhân và đứa bé đều ở trong phòng bếp, ăn những món ăn không có bao nhiêu thịt kia. Nhưng như vậy, cũng tốt hơn bình thường nhiều.

Ngay cả Đông Chí nhỏ nhất cũng nói, nếu ngày ngày đều ở riêng thì tốt, chọc cho tất cả mọi người đều cười. Đoán chừng chuyện tách ra trong mắt Đông Chí là chuyện cười, vốn không biết là có ý gì.

Ngoài mặt văn thư làm xong, nhà ở và đất đều là bất động sản, cũng không cần xê dịch, ba huynh đệ Diệp Dũng liền thương lượng mười hai mẫu đất hoang này cần chia  như thế nào, ông cụ không tham dự.

Đối với mảnh đất hoang không tính là một mẫu đất đó, Diệp Trụ nói: “Đại ca, tam đệ, mẫu đất này phân cho đệ đi. Nhà đệ lao động nam nhiều.”

Diệp Dũng nói: “Cũng đừng tranh với ta, ta là lão đại, trong nhà cũng ít đứa bé, liền thuộc về ta. Cứ phân như vậy, về sau ta chăm chỉ làm, còn lo ăn không đủ no?”

Diệp Điền nói: “Cứ vậy đi, đệ và nhị ca bỏ tiền, miếng đất kia còn chưa lập khế.”

Vốn trước khi khai hoang phải lập xong khế đất, mới có thể đụng vào miếng đất này, nhưng chỗ thôn Diệp gia này, đều là nhà nào khai khẩn ra trước, sau đó bỏ tiền lập khế đất với lý chính là được, đất hoang vốn không cần bao nhiêu tiền. Hơn nữa còn có khá nhiều người không lập khế đất, như vậy có thể tiết kiệm tiền, nhưng không bảo đảm, đến lúc đó có chuyện gì ngoài ý muốn, trực tiếp thu hồi của ngươi, cố gắng trước kia cũng thành công toi.

Tiền này vốn nên do Diệp lão đầu bọn họ ra, nhưng ba huynh đệ đều biết nếu tiền này ở trong tay Quách thị, đó là ngươi có muốn cũng không ra được, còn phải tức một trận. Về phương diện tiền, bọn họ cũng không muốn nữa. diee ndda fnleeq uysd doon

Diệp Dũng nói: “Không có chuyện gì, đại ca các đệ còn ra được, chỉ muốn các đệ sống cho tốt, đã tốt hơn bất cứ điều gì khác.”

Chính bọn họ đã thành gia có trai có gái, còn không giống như trước kia chưa thành gia, tất cả tiền đều phải nộp lên, tiền riêng nhất định có, nếu không thật sự một nghèo hai trắng ra đi, cuộc sống đây chính là khổ sở.

Cuối cùng khuyên can mãi, Diệp Dũng chính là không đồng ý. Về tiền dễ kiếm, tình thân này mới càng quan trọng, người làm cha đau lòng con trai út, vậy ba người bọn họ phải đoàn kết mới đúng.

Diệp Dũng trở về nói với Lưu thị, trong lòng Lưu thị cũng không được vui, vốn, chuyện có hại này không ai vui lòng, đặc biệt là bây giờ còn phân ít đồ như vậy, lẽ ra là lão đại nên được phần nhiều nhất, nhưng bây giờ lại như mấy huynh đệ, ngược lại thằng út được phần nhiều nhất.

Nữ nhân ấy mà, luôn hơi nhỏ mọn, đặc biệt là đối với những chuyện thế này. Nhưng là nghĩ đến sau này Lập Xuân chỉ có một mình, không thể thiếu cùng  bọn Lập Hạ giúp đỡ lẫn nhau, liền nói với Diệp Dũng: “Chàng cho rằng ta nhỏ mọn như vậy sao, chúng ta làm lớn, nên nhường cho nhỏ, bọn họ con cái cũng nhiều, không dễ dàng.”

Diệp Dũng nghe xong cảm thấy nàng dâu còn hiểu chuyện như vậy, thật sự cùng một lòng với mình, nói: “Hai chúng ta về sau nhiều vất vả, khổ cực, bốn người toàn gia chúng ta về sau tuyệt đối ăn no bụng hơn trước kia.”

“Đó là đương nhiên! Không có ai chia đồ cho ta, ta muốn ăn gì liền ăn cái đó, nhưng mà, ông có định ở lại đây không?” Lưu thị hỏi, trải qua chuyện tách ra, Lưu thị không thích ở đây. Không ghê tởm người ta.

Vốn cảm thấy nhà mình là lão đại, về sau phải nuôi lão gì đó, bây giờ người ta không để cho nhà mình dưỡng lão, vậy còn cùng một chỗ làm gì? di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Mặc dù Lưu thị có thể đồng ý ở riêng, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là người trong thôn bình thường đều để lão nhân đi theo nhà lão đại, nếu không sẽ bị người đâm chọc sau lưng, cho nên hiện giờ nàng tình nguyện chịu thiệt một chút, phân ít một chút, như vậy mấy người trong tộc, còn có lý chính sẽ không nói được vợ chồng mình cái gì, hai lão nhân người ta muốn tự mình sống qua ngày, dĩ nhiên, chuyện con trai út được phân bốn mẫu ruộng nước cũng sẽ nói rõ, nói nhà mình ít đi như vậy, Lập Xuân nhà mình còn phải nói chuyện nàng dâu, cũng không thể để cho người khác nói thúi.

Diệp Dũng nói: “Không ở đây thì ở đâu?”

Lưu thị nói: “Ở nơi này nếu phòng chính có việc gì, kêu ông đi làm, ông làm hay không? Lão tứ đó vai không thể gánh, trông cậy vào hắn? Đều nói xa thơm gần thối, là ở riêng và không ở riêng có gì khác nhau? Ta đã nói với ông, tam đệ muội còn định đắp sương phòng thành viện đó, bên chỗ chúng ta còn hai phòng của lão tứ, vốn không thành, về sau lão tứ cưới vợ rồi, ông vui lòng ở cùng một chỗ với hắn. Còn nữa, nhà ta hai phòng này, về sau Lập Xuân cưới vợ, phòng này đủ?”

“Nhưng trên tay ta không có nhiều tiền như vậy để xây nhà.” Diệp Dũng nói.

“Chuyện này ta đã nghĩ qua rồi, đến lúc đó ta về nhà mẹ đẻ mượn một chút, thêm nữa trên tay chúng ta, cũng có thể miễn cưỡng xây nhà, nhà cửa xây xong, mới có thể bàn chuyện nàng dâu, Lập Xuân của ta không có mệnh tốt như lão tứ, phòng ở đều có sẵn. Về sau nói không chừng phòng chính còn là của hắn đấy.”

Lưu thị không thể nghĩ, càng nghĩ càng thấy tức giận.

Nàng còn nghĩ đến lúc đó chuyển đi, hai gian sương phòng này làm như thế nào? Chẳng lẽ thật sự tiện nghi lão tứ rồi hả? Nếu không, cũng ngăn cách ra? Nhưng mà, có phải thật quá đáng không? Hai gian phòng này thật sự bán không được cái gì. Nhưng mà tiện nghi lão tứ, trong lòng nàng không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.