Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 1 - Chương 19




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lúc tối, Quách thị thế mà chủ động đưa ra ở riêng, khiến Diệp lão đầu hơi giật mình, Quách thị nói: “Lòng người tan tác, chính là miễn cưỡng ở chung một chỗ, cũng không tiện rồi, còn không bằng phân ra!”

Diệp lão đầu lại cảm thấy Quách thị còn là người hiểu chuyện. Tất cả mọi người phải hòa hòa khí khí, mới là đạo lâu dài chứ.

“Chỉ có điều hiện giờ lão tứ và Huệ nhi còn chưa thành gia, nhà này nên chia như thế nào, ông cũng không thể thiên vị. Vốn Căn nhi hắn bị thua thiệt, ba người kia tất cả đều cưới con dâu cho, cũng chính là Căn nhi của ta hiện giờ cái gì cũng không có.”

Diệp lão đầu nói: “Bà yên tâm, trong lòng ta có tính toán.”

Quách thị nói: “Hôm nay ta thấy lão tứ gầy thành như vậy, liền kêu bọn chúng giết con gà để tẩm bổ, kết quả ba con dâu dám nói lão tứ không xứng ăn gà, còn nói muốn nói chuyện xấu của lão tứ ra cho mọi người nghe, để mọi người phân xử thử, chuyện này không phải ta nói, chỉ cần coi lão tứ thành huynh đệ ruột, cũng không thể ác như vậy, đây chính là muốn phá hủy hắn. Sao lòng dạ lại ác độc như vậy.”

Ý của Quách thị chính là dựa vào ba đứa con trai này không được việc, bọn họ nào có tình huynh đệ gì? Chỉ nghĩ đến bản thân, muốn chôn vào trong lòng ông cụ một cây gai, như vậy ở riêng mình và Căn nhi nhất định sẽ được chỗ tốt. dieendaanleequuydonn

“Sau này lão tứ vẫn còn phải đi học, bọn họ đã cảm thấy trước kia là lão tứ liên lụy bọn họ, hiện giờ không biết nói chúng ta như thế nào đây. Lão tứ ta làm chuyện sai lầm rồi, chẳng qua hôm nay ta hỏi lão tứ rồi, lão tứ nói, bởi vì trước cuộc thi hắn bị tiêu chảy một đêm chạy đi nhà xí vài bận, cho nên ngày hôm sau khi thi không có tinh thần, cũng không thi tốt, không phải bản thân hắn không có bản lĩnh, nếu để cho hắn thi thêm một lần nữa, hắn nhất định có thể thi đậu, đều do ta vẫn không đi theo chăm sóc hắn, sang năm ta liền đi theo, bảo đảm có thể thi tốt.”

“Tiên sinh của hắn cũng nói hắn thật đáng tiếc. Cho nên hắn cảm thấy mình thật có lỗi với mọi người, có người tìm hắn uống rượu, hắn cùng đi, trong lòng thật sự chua chát, cảm thấy không có mặt mũi trở về gặp ông. Sau đó bản thân người quen biết trong huyện coi trọng một kỹ nữ, lại uống say khướt rồi, cứ lôi kéo đi, Diệp Căn cũng nhờ bằng hữu chiếu cố, cho nên ra tay, hắn thật sự oan uổng đấy.”

“Nhưng trở về, tất cả mọi người không tin hắn, mấy chị dâu còn nói hắn như vậy, thanh danh của Căn nhi không tốt rồi, có gì tốt cho bọn họ? Bình thường ta đúng là quản bọn họ rất nghiêm, trong lòng bọn họ hận ta đó, Căn nhi cũng bị ta dính líu.”

Trên đời này ngọn gió nào lợi hại nhất, đáp án đương nhiên là thổi gió bên gối, bằng không Quách thị này cũng sẽ không hoành hành nhiều năm như vậy, dù sao tất cả mọi người đều ăn không ít thua thiệt rồi.

Ông cụ bị nói đến chuyển tâm tư vòng vòng, hỏi Quách thị: “Tách ra, bà định đi theo ai?”

Quách thị lau nước mắt: “Ta còn có thể đi theo ai? Ta đương nhiên chỉ có thể đi theo chính con trai của ta. Nếu ông không vừa lòng đi theo Căn nhi, vậy hai chúng ta liền tách ra.”

“Nói gì thế. Bà không muốn cùng bọn chúng, vậy thì không đi theo bọn chúng, chuyện tách ra, bà cứ thoải mái là được rồi, cho dù nói như thế nào, bà là nương của bọn chúng, bọn chúng cũng phải kính bà!” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Ngày hôm sau, mọi người cơm nước xong, cũng không rời đi, đều chờ ông cụ lên tiếng, chờ bàn cơm thu dọn sạch sẽ, ông cụ ngồi trên đầu, nói với mọi người: “Ta biết rõ các ngươi cũng không kịp chờ đợi muốn tách ra, dưa xanh hái không ngọt, tách ra thì tách ra. Ta và nương ngươi đều đồng ý ở riêng.”

Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Diệp lão đầu nói: “Ở riêng ấy, trong mấy ngày này ta cũng đã nghĩ xong, có khoản mục rồi, ta nói ra, các ngơi xem có đồng ý hay không, đồng ý rồi, ta đi tìm người tới, không đồng ý, vậy thì lại bàn.”

Diệp Dũng nói: “Cha, cha nói một chút.” Nếu quá bất công, vậy mọi người cũng không phải kẻ ngu, đều là nhi tử, cũng yêu cầu đối xử công bằng trên tài sản.

Ông cụ nói: “Chúng ta lại nói nhiều người, nhưng thật ra cũng không có đồ gì, tổng cộng có mười hai mẫu ruộng cạn, tám mẫu ruộng nước, có một mẫu ruộng cạn cho Đàm Ngưu, đây cũng được các ngươi đồng ý, lời này ta không nói sai đi.”

Ba nhi tử đều gật đầu. Diệp Căn ở bên cạnh không tỏ vẻ gì, buồn ngủ.

“Sau đó chính là nhà cửa, còn có lương thực, gà heo, nhà chúng ta không có động vật lớn, chuyện này cũng dễ dàng, nông cụ gì đó, lát nữa lại nói.”

“Ta trước tiên nói một chút về đất này, vốn có mười hai mẫu ruộng cạn, cho đi một mẫu, cũng chỉ có mười một mẫu, nhưng mà đầu mùa xuân  ta còn đốt một mảnh đất hoang, mặc dù còn chưa khai hoang, nhưng cũng coi như là một mẫu đi, chính là còn mười hai mẫu ruộng cạn, lão tứ và Huệ nhi còn chưa thành thân, về sau chỗ tiêu tiền còn nhiều, lão tứ không giống các ngươi, từ nhỏ đã xuống đất, hắn chỉ biết đi học, cho nên các ngươi nhường cho hắn một chút, tám mẫu ruộng nước này, hai lão nhân chúng ta và lão tứ, lão tứ là bốn mẫu, của chúng ta bốn mẫu bao gồm tiền dưỡng lão của hai chúng ta, còn có đồ cưới cho Huệ nhi, mười hai mẫu đất này, chia làm ba phần, ba huynh đệ các ngươi mỗi người bốn mẫu.” Ông cụ  biết phân chia như vậy không công bằng, nhưng cũng không có cách nào, lão tứ còn phải đi học, tiền còn phải đi ra, thành thân phải xài tiền, Huệ nhi cũng phải lập gia đình. die nda nle equ ydo nn

Hách thị muốn phát tác tại chỗ, đây là phân chia cái gì, còn đều là bốn mẫu, ruộng cạn và ruộng nước có thể giống nhau sao? Ruộng nước một mẫu cũng bảy tám lượng bạc, ruộng cạn một mẫu mới ba bốn lượng bạc, đều là giá tiền gấp đôi.

Ông cụ nói, “Nếu các ngươi không đồng ý, vậy thì không cần phân ra, vẫn như cũ!”

Quách thị ngồi ở phía trên một câu cũng không mở miệng, nhưng mấy người Ngô thị biết bà ta nhất định vô cùng hài lòng. Mỗi lần đều như vậy, bà ta chỉ để cho ông cụ ra mặt, liền làm mọi người gắt gao.

“Mấy đứa không nói lời nào, đó chính là đồng ý, vậy ta nói một chút về nhà ở này, vừa đúng đông tây sương phòng, huynh đệ các ngươi bốn người mỗi người phân hai gian.”

Hách thị nói: “Vậy còn năm gian nhà chính đây?” Không ngờ như thế này lão tứ không chỉ còn chiếm phòng chính, ngay cả sương phòng cũng chiếm, trong lòng thiên vị đến đối diện sông bên kia đi! Thật con mẹ nó uất ức!

Quách thị nói: “Nàng dâu lão tam, ta và cha ngươi còn ở đây, các ngươi liền muốn phân chính phòng rồi hả? Đông sương phòng kia hai gian, vốn là lão tứ cho Đàm Ngưu mượn ở trước, hiện giờ chia cho hắn cũng có thể.”

Hách thị còn định nói gì, Ngô thị và Lưu thị vội vàng kéo nàng lại, Diệp lão đầu có ngụ ý nói: “Đại lão gia làm việc lưu loát chút, không thể để cho mấy lão bà ảnh hưởng đến, ba huynh đệ các ngươi nói tán thành hay không tán thành, ta đây người làm cha nếu nói không có tác dụng gì, vậy các ngươi thích làm sao thì làm.”

Diệp Dũng nói: “Cha, cha là chủ gia đình, cha tự tính toán! Chúng con không có ý kiến!”

Diệp Trụ cũng nói: “Chúng con không có ý kiến!”

Diệp Điền thật sự hận không thể đập đồ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Chúng con không có ý kiến.” d1en d4nl 3q21y d0n

Tất cả mọi người chỉ muốn thoát khỏi, cũng muốn nhanh chóng ra ở riêng, thua thiệt là chắc chắn rồi, nhưng chỉ cần chịu khổ, cuộc sống sau này vẫn có thể sống tốt, dựa vào đồ cha mẹ tới sống, có tiền đồ gì? Nhưng dù sao cũng tổn thương lòng, đều là con, kết quả đối đãi khác biệt.

Sau đó chính là mời Diệp Đại Long, còn có mấy lão nhân trong tộc, lý chính cũng đã tới, làm nhân chứng, mấy nàng dâu không tham dự chuyện như vậy nữa, mời những người này tới đây, còn phải đãi cơm, Hách thị ở trước mặt mọi người, tìm Quách thị đòi tiền đi mua thịt, lúc này, Quách thị cũng không thể không cho. Nếu không mọi người sẽ nói, Quách thị không phải thích làm vẻ ngoài sao? Vậy cũng không thể để cho bà ta thoải mái.

Hách thị đi mua một miếng thịt tươi, mấy chị em bạn dâu bắt đầu nấu cơm, Hách thị nói: “Đại tẩu, nhị tẩu, muội còn không nói tiền chia như thế nào rồi, mấy năm như vậy, muội cũng không tin một chút tiền cũng không có.”

Ngô thị nói; “Mới vừa rồi cha không nói cái này, chúng ta cũng không cần suy nghĩ.”

“Đúng vậy, phòng này đã phân như vậy, đừng nói chi là tiền.”

“Chia xong nhà, muội lập tức vây tường viện lại, thứ gì chứ!” Hách thị giận đến không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.