Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 1 - Chương 17




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Cha, con không có ý kiến.” Diệp Dũng nói. Ông cụ muốn để cho Đàm Ngưu mang đồ hiện giờ ở trong phòng Đàm Ngưu ở đi, hắn thật lòng không có ý kiến, mặc dù Đàm Ngưu không phải là huynh đệ ruột thịt, nhưng vẫn có thể chung sống.

Diệp Trụ và Diệp Điền cũng không có ý kiến.

Đàm Ngưu vốn chính là người Đàm gia, ở riêng không cần trình diện tộc nhân Diệp gia, huống chi đây không phải là ở riêng, là để cho người ta trở về, trực tiếp là chuyện nội bộ Diệp gia.

Quách thị nghe nói: “Ta không đồng ý, lão tứ vẫn chưa về đâu, Đàm Ngưu không được đi!”

Ông cụ nói: “Đàm Ngưu họ Đàm, chuyện của hắn do chính hắn làm chủ, thế nào, bà còn định đi Đàm gia tìm người phân xử sao?”

Lời nói này khiến Quách thị không dám há mồ, nếu thật sự đi phân xử, bà rốt cuộc là người Đàm gia hay người Diệp gia?

Quách thị thay đổi sách lược, nói: “Bọn họ trở về, Đàm gia còn không ăn bọn họ sao, ở bên này thật tốt, chẳng lẽ còn có người đuổi bọn họ đi sao?”

Lão tam Diệp Điền cười hì hì nói: “Đàm Ngưu ca, chúng ta có ai đuổi huynh đi sao?”

Đàm Ngưu nói: “Là ta muốn đi, ta rời khỏi Đàm gia cũng đã vài năm như vậy rồi, có lẽ đã sớm cần phải trở về, nhưng vẫn luôn không bỏ được mọi người, hiện giờ Vũ Thủy đã sắp cưới vợ rồi, ta nên về nhà. Mấy thúc bên Đàm gia kia bọn họ cũng đồng ý cho cả nhà chúng ta trở về.”

Quách thị không ngờ hắn người con này của bà buồn bực không trượt xuống liền có liên lạc với người Đàm gia bên kia, cảm thấy bị người phản bội, “Ngươi dính dáng một chỗ với người bên kia từ khi nào?”

“Vì sao lại nói là dính dáng một chỗ? Đó là người thân của Đàm Ngưu, nếu bà còn  muốn nói, liền đi vào nhà!” Mấy ngày nay ông cụ bị làm cho nhức đầu.

Lão bà này sao càng ngày càng không bớt chuyện chứ? Không thấy tình huống bây giờ sao, Đàm Ngưu người ta phải đi về, bà còn ngăn cản không cho, là muốn người Đàm gia đánh lên tận cửa sao?

Có một đứa con riêng, ông cụ chỉ coi nhiều thêm một miệng ăn cơm, những năm này, cũng giống như những đứa con trai khác, không phân biệt đối xử, phòng ốc cũng phân tử tế, nhưng bây giờ nếu không để cho người ta nhận tổ quy tông, vậy không chỉ Đàm gia, chính là Diệp gia cũng sẽ nói mình không hiền hậu, hơn nữa Đàm Ngưu người ta cũng đi kế thừa hương khói cho cha ruột của người ta.

Người làng quê này cực kỳ xem trọng chuyện hương khói thừa kế, không có nhi tử thừa kế hương khói, đó chính là nhà tuyệt hậu, là muốn thành cô hồn dã quỷ. Nếu ông giữ chặt lấy Đàm Ngưu không buông, người khác còn tưởng rằng ông không muốn để cho cha Đàm Ngưu ở dưới đất được tốt hơn, chuyện tổn hại âm đức như vậy, cũng không phải chuyện ông muốn làm, trước kia bản thân Đàm Ngưu không nói muốn trở về, ông cũng sẽ không nói cái gì, nghĩ tới sớm muộn gì cũng phải trở về, nếu mình nói, còn khiến cho người ta cảm thấy mình không dung nạp được con riêng, muốn đuổi người ta đi ra ngoài đây, bây giờ Đàm Ngưu tự nói ra, vừa đúng. Đều là việc tốt đối với mọi người.

Quách thị không dám nói tiếp nữa, ông cụ nói: “Năm ngoái thu lương thực, các ngươi cũng mang một phần trở về, không nói gì khác, mấy đứa bé không thể đói bụng, mấy huynh đệ bọn họ cũng sẽ không có ý kiến. Về phần ruộng đất, ruộng nước do Diệp gia chúng ta lấy được, cái này không tiện cho, gần bên Đàm gia kia có một mảnh ruộng cạn, các ngươi nếu không ghét bỏ hãy thu vào, dù sao cũng biến thành ngay cả đất cũng không có.

Miếng đất kia vốn chính là do Đàm Ngưu khai khẩn ra, có một mẫu, cho Đàm Ngưu mang đi, mấy huynh đệ cũng không có ý kiến, trong lòng Quách thị không vui, bà còn muốn tất cả đều cho Diệp Căn, nhưng mới vừa rồi ông cụ tức giận, suy nghĩ một chút, mảnh đất kia vốn không có tiền đồ gì, cho thì cho thôi. Tránh cho người ta nói bà người làm mẹ cay nghiệt. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Đàm Ngưu vốn không có hy vọng gì, nhưng bây giờ vui như lên trời, được cùng nơi như vậy, thật sự cực kỳ vui mừng, “Cha, con, đa tạ!” Bên chỗ Đàm gia kia không thể nào cho hắn đất, lúc ấy nương đi rất kiên quyết, hơn nữa còn bán tất cả, tình huống cụ thể hắn cũng không rõ ràng.

“Nói gì mà cám ơn với không cám ơn? Về sau bản thân sống riêng qua ngày, phải cần cù lo việc nhà, lão nhị, lão tam, chính là sau khi Đàm Ngưu đi, mấy đứa cũng phải coi hắn là huynh đệ ruột.” Về phần mặt mũi ông cụ làm vô cùng tốt, tất cả mọi người đồng ý.

Vì vậy chuyện Đàm gia phải đi, người lớn trẻ con đều biết.

Tiểu Mạch nghe vậy giống như sấm sét giữa trời quang, nàng vốn cho rằng mình vẫn có thể ở lại chỗ này, cho đến khi mình lập gia đình đấy. Đừng xem nàng mới mười hai tuổi, nhưng chuyện lập gia đình này đã từng nghe người trong thôn nói đến.

Nàng chụp lấy cô út nịnh bợ, còn không phải vì cả nhà mình ở chỗ này có thể sống tốt một chút sao! Hiện giờ phải đi rồi, tất cả cố gắng trước kia của nàng không phải liền uổng phí?

Cho nên nàng đàng hoàng nói với cha mẹ mình: “Con không đi! Muốn đi cha nương đi! Bà nội ruột của con ở đây, con liền sống qua ngày ở đây!”

Triệu thị cúi đầu, không nói gì, nàng biết Đàm Ngưu chính là con trâu, hiện giờ đã nói ra rồi, đi, đã trở thành chuyện tất nhiên.

Đàm Ngưu không để ý đến tiểu Mạch phản kháng, chuyện người lớn quyết định, trẻ con có thể có ý kiến gì? Không đi theo cha mẹ, còn ở lại chỗ này, người khác cũng sẽ không đồng ý.

Không biết tiểu Mạch nói gì với Diệp Huệ Nhi, Diệp Huệ Nhi xin với Quách thị cho tiểu Mạch lưu lại, Quách thị tận tình khuyên bảo Diệp Huệ Nhi, “Cha nương nó đều đi hết, lưu nó lại chỗ này, còn nhiều thêm một cái miệng, một tiểu nha đầu, không đáng, đi thì đi, chúng ta không lạ gì, chờ tứ ca con thành tú tài, nương mua cho con một nha hoàn, chúng ta phục vụ con, không mạnh hơn tiểu Mạch? Nha đầu kia tâm nhãn bất chính, đi vừa đúng.”

Ở trong mắt Quách thị, cháu ruột của mình không sai biệt lắm giống như nha hoàn.

Diệp Huệ Nhi nói, “Nhưng không phải tứ ca còn không thi đậu sao?”

“Năm nay không được, còn không phải có sang năm sao? Con liền đặt trái tim ở trong bụng đi, tiểu Mạch là dân nhà quê chính gốc, cũng chỉ biết nói vài lời ngon ngọt. Con liền nghe nương đi, con là cô của mấy đứa bé trong nhà này, con muốn bọn chúng làm gì còn không phải làm cái đó sao? Yên tâm đi, bọn chúng không dám không nghe lời con. Ngoan, về sau nương nhất định khiến cho con tốt hơn người khác, khuê nữ của nương chính là dáng vẻ xinh xắn! Người làng quê cũng không xứng.” di1enda4nle3qu21ydo0n

Nói đến Diệp Huệ Nhi rất hả hê, nàng muốn lưu tiểu Mạch lại, chính là vì tiểu Mạch nghe lời nàng nhất, không giống mấy nha đầu khác, nói một tiếng mới động một tiếng, cũng không lấy lòng nàng.

Bây giờ nghe nương nói như vậy, vậy coi như thôi, nàng và tiểu Mạch cũng không có tình cảm sâu như vậy, lưu hay không lưu cũng không liên quan.

“Nương, tứ ca rốt cuộc sao rồi?” Diệp Huệ Nhi hỏi.

Vừa nói đến chuyện này, Quách thị cũng rất tức giận, “Ba người ca ca kia của con ước gì tứ ca con không trở lại, chính là vì nương và cha con quá yêu các con, khiến người hận, chỉ có điều ca ca con là đại quý nhân, hiện giờ chịu khổ một chút, là vì về sau thăng chức rất nhanh, con tin nương đi, sớm muộn gì chúng ta sẽ tống mấy ngày chịu đựng tức giận tối tăm dơ bẩn này ra.”

Nhà bên chỗ cha ruột Đàm Ngưu rất đơn giản, bên này đồ của Đàm Ngưu cũng không nhiều, thu dọn không tới một ngày đã xong, mà qua hai ngày, bên Đàm gia đã có người tới đây đặc biệt đón Đàm Ngưu về, nói thật lâu với Diệp lão đầu, chủ yếu cám ơn Diệp lão đầu chăm sóc cả nhà Đàm Ngưu, nhưng lại nửa câu cũng không nói với Quách thị, Diệp Tiểu Kiều nhìn rất náo nhiệt.

Xem ra vị bà nội này của mình trước kia không hề được Đàm gia chào đón.

Ông cụ tìm ra được bà ta ở đâu, còn lớn lối nhiều năm như vậy? Không hiểu, thật sự không hiểu!

Người thôn Diệp gia sau đó cũng biết Đàm Ngưu trở về nhà cũ của hắn rồi, rất nhiều người đều thấy được, chú ruột của Đàm Ngưu tới đón hắn.

“Không phải chú Đàm Ngưu nói không bao giờ nhận đứa cháu này nữa sao?”

“Ngươi nghe sao vậy, năm đó người ta nói không có người chị dâu này, sao cháu có thể không nhận chứ?”

“Hóa ra là như vậy, vậy vì sao trước kia không đến, hiện giờ mới đến đón đi?”

“Nuôi sống một nửa đứa con trai dễ dàng sao? Chú hắn cũng không phải là địa chủ, còn không phải nghèo sao? Hơn nữa phụ nhân này không cho phép người ta trở về, do đó vẫn làm lỡ đến hiện tại?”

“Ngươi nói phụ nhân này hiện giờ đồng ý? Đây cũng quá đơn giản đi.”

“Ngươi còn không biết sao, Diệp gia này muốn tách ra, nghe nói là có chuyện như vậy…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.