Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 1 - Chương 13




Edit: Um-um

“Còn tưởng mình là tiểu thư phủ tướng quân sao?” Ngục tốt cười nhạo nói: “Thẩm tiểu thư đừng trách ta, đều là lấy tiền làm việc, muốn trách chỉ trách ban đầu Thẩm tiểu thư đây đắc tội với quá nhiều người. Bây giờ Thẩm gia đã rơi đài đừng trách người ở trên đến đây báo thù.” Gã vung tay lên, mấy tên lâu la lập tức đi tới, đồng thanh cười cợt: “Cô xem, dù sao cũng đã ở đây rồi, thôi thì ráng chịu khổ một chút đi.”

Cảnh sau, quả thật Thẩm Diệu chịu không ít “đau khổ”. 

Vừa kéo tóc vừa tạt chất bẩn lên người, gậy gộc liên tục giáng xuống đầu cô khiến không khí tại hiện trường dâng cao. Không biết có phải do đã được dặn dò trước không, mặc dù những người đóng vai quần chúng không đánh đến chết nhưng xuống tay tuyệt đối không hề nhẹ nhàng chút nào. 

Bây giờ thời tiết đã cao hơn 30 độ, cảnh hành động vừa diễn ra, mọi người sẽ không chịu nổi. Kiều Ánh Tinh nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không chịu được của Cố Tương, chỉ cần chụp được phút giây ấy, dưới ngòi bút của phóng viên có thể đẩy cô vào chỗ chết. 

Nét mặt Thẩm Diệu đúng là rất khổ sở, thân là tiểu thư phủ tướng quân được sủng ái, có lẽ cả đời đều không nghĩ có lúc mình sẽ phải trở thành một tù nhân. Bị người hạ tiện đánh đập vũ nhục, loại khổ sở này không chỉ đến từ thân xác mà còn là sự sỉ nhục trong tâm hồn. 

Nàng cắn răng, nhịn nhục đòn roi của ngục tốt. Nhưng…. Dù trong cơn đau nhưng không ai có thể xem thường sự phẫn nộ trong mắt nàng. Bởi vì quá mức tức giận nên vẻ đau đớn trên mặt cũng có vẻ không nghiêm trọng. 

Có lẽ đây là lúc Thẩm Diệu tức giận nhất trong đời mình, bị phản bội thì thôi, nhưng bị chính người mình yêu sâu đậm đẩy xuống vực sâu không đáy, ddlqd.um.um chôn cả Thẩm gia theo nàng có phải là quá thảm hay không? Mặc dù nàng ngang ngược tuỳ hứng, độc ác vô tình, nhưng cũng là cô nương xuất thân từ phủ tướng quân, lớn lên trong cảnh cưng chiều, sâu trong xương cốt vẫn kế thừa khí phách tôn quý và ngông ngênh của tổ tiên. Bị ngục tốt đánh không khác nào chà đạp lên tự tôn của nàng. 

Không có bất kỳ một mãnh thú nào khi bị bắt sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, cho dù gặp đau đớn đến nhường nào, trong lòng cũng sẽ tức giận và không cam lòng. 

Ánh mắt của Thẩm Diệu giống như chúa tể sơn lâm bị giam giữ, trong suốt, không có tuyệt vọng và chấp nhận, chỉ có giận dữ và báo thù khiến người ta không thể nghĩ đến, nếu có một ngày nàng có cơ hội chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần. 

Cuối cùng Ôn Lâm Dự cũng kêu cắt. 

Cảnh này diễn thật lâu cuối cùng cũng quay xong, biểu hiện của Cố Tương chẳng những không có bất kỳ gượng gạo và thiếu tự nhiên nào mà còn hoàn toàn cực kỳ xuất sắc. 

“Nhìn không giống người mới chút nào.” Lão đại Nguỵ Khôn khó có khi ca thán một câu, Tưởng Lily nghe vậy gật đầu: “Nói thật em cảm thấy hành động của em ấy tốt hơn em, nếu đổi lại là em không thể nào diễn được vậy đâu.”

Đây là cảnh quay cần đóng thế, vốn không nên chiếm nhiều đất diễn như vậy. Chỉ cần quay kết quả tình trạng bi thảm và nhếch nhác của Thẩm Diệu sơ qua là được. Nhưng Cố Tương khéo léo thay đổi toàn bộ trọng tâm tình cảm của bộ phim, vì vậy “nhếch nhác” biến thành “tức giận”, “buồn cười” biến thành “tiếc nuối”. 

Không phải ai cũng có bản lĩnh thiên biến vạn hoá, lần đầu tiên Cố Tương quay cảnh cần đóng thế ấy vậy mà chẳng những không xuất hiện cảm giác khó chịu lại còn tăng thêm không ít cảm giác tồn tại. Không thể không nói cô rất xuất sắc. 

Giống như trời sinh cô đã có khả năng như nam châm thu hút mọi ánh nhìn, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều nhập vai. 

Phóng viên Vương hơi xấu hổ đứng yên một chỗ. Lqddiend@n Gã biết mục đích của mình đến đây hôm nay là gì nhưng Cố Tương diễn đến như thế, gã không có cách nào tìm ra được điểm sai sót. Nếu không có hai nhà khác ở đây, gã còn có thể “tuỳ ý phát huy”. Nhưng hiện giờ có hai nhà này, một khi gã viết tin không giống nhau, người khác sẽ mang tội danh “nói hươu nói vượn” gắn lên cổ công ty bọn họ. 

Còn nếu gã giống hai nhà này đi phỏng vấn Cố Tương, viết tốt cho cô chắc chắn Kiều Ánh Tinh sẽ nổi điên lên mất. Đúng là lui hay tiến gì cũng không thể làm được. 

Gương mặt Kiều Ánh Tinh đen như đáy nồi, dù đang ở phim trường cũng không thể duy trì nổi mặt nạ hoàn mỹ của mình. Cảnh diễn Cố Tương vừa xuất hiện, mặt của cô ta liền đen xì, hầm hầm quay về phòng nghỉ, nhắm mắt làm ngơ. 

Micro của phóng viên đưa tới. gương mặt Cố Tương mỉm cười, trên mặt cô vẫn còn lớp hoá trang bẩn thỉu, tóc rối bù đầy rơm, y phục rách nát, dù như vậy vẫn không làm giảm sút nhan sắc xinh đẹp của cô chút nào. 

“Đây chính là diễn viên đóng vai vương phi Lành Lạnh Thẩm Diệu của chúng ta, tôi nghe nói ở tập này vốn sẽ dùng diễn viên đóng thế, nhưng vì sao cuối cùng cô lại không sử dụng nữa vậy?” Phỏng vấn Cố Tương hình như là một phóng viên thực tập, một thanh niên trắng trẻo non nớt, có hơi hồi hộp. 

Cố Tương cười cười, trong cuộc sống hàng ngày cô không hề có tính cách cao ngạo của Thẩm Diệu, cực kỳ ôn hoà: “Bởi vì người đóng thế tạm thời bị sự cố không thể đến được mà hiện nay tiến độ quay phim đang rất gấp rút nên tôi tự mình đảm nhiệm cảnh diễn này.”

Bé trai phóng viên thấy cô dễ nói chuyện nên lá gan cũng to ra, lại hỏi: “Xem ra cảnh này rất vất vả, lần đầu tiên quay một cảnh có yêu cầu cao như vậy, cô có chướng ngại tâm lý nào không?”

“Chướng ngại tâm lý?” Cố Tương nói với hắn: “Công việc của phóng viên là đến đây phỏng vấn thì tôi là diễn viên nên diễn cũng là công việc của tôi. Làm công việc của mình thì sao có thể bị chướng ngại tâm lý được. Giống như phóng viên cũng sẽ không vì phỏng vấn tôi trong hình dáng rối bù này mà có chướng ngại tâm lý vậy.”

Cô đánh đồng công việc của mình với phóng viên, không hề có cảm giác vượt trội hơn người, lời nói hợp lý dễ nghe. Trong lòng phóng viên hết sức dễ chịu, cười nói theo cô: “Cô diễn hay lắm.”

“Vậy mong mọi người ủng hộ "Tề hậu truyện" nhiều hơn.” Cô không quên quảng cáo cho phim, cười tươi tắn đáng yêu. Bé trai phóng viên hơi sững sờ. Phóng viên nhà bên cũng không chịu thua thiệt, trang đầu không thể để một mình phóng viên này giành được nên chạy theo đến phỏng vấn. Cố Tương rất kiên nhẫn, không vì thời tiết nóng bức mà nóng nảy, trả lời mỗi câu đều rất tận tình. Thỉnh thoảng lại nói đùa vài câu nho nhỏ, nắm chắc không khí cực tốt, không để cho những phóng viên này trở về mà không có đề tài viết nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến công tác bảo mật lâu dài. 

Cuối cùng còn mua nước mua thức ăn mời mấy phóng viên, chủ khách đều vui vẻ, cả đoàn đều là hình ảnh vui vẻ hoà thuận. 

Trong lòng Ôn Lâm Dự cực kỳ vui mừng, nếu người mới ai cũng hiểu chuyện như Cố Tương thì trong vòng giải trí này thiên hạ thái bình. Càng nhìn Cố Tương càng thấy tương lai người này vô tận, Ôn Lâm Dự khẽ xoa xoa tay, quyết định hai tập cuối cho Cố Tương thêm vài cảnh. 

Cuối cùng chuyện Kiều Ánh Tinh tính toán bị thất bại. 

Chẳng những Cố Tương không bị bôi đen vì cảnh đóng thế này mà cô còn được hai phóng viên cổ vũ ca ngợi một hồi, nói thái độ nghiêm túc lại có kinh nghiệm, người thật vừa đẹp vừa tốt, ddlqd.um.um trời cực nóng vẫn tự mình quay cảnh phá vỡ hình tượng. Lúc chụp tặng một tấm hình, Cố Tương chỉ vào đầu tóc rối nùi, quần áo rách rưới, trên mặt bẩn thỉu, gương mặt cười tươi như hoa. So với nhân vật Thẩm Diệu luôn từ trên cao nhìn xuống, bỏ đi lớp hào quang nhân vật, cô hiện ra với dáng vẻ gần gũi của hàng xóm nhà bên, cộng thêm tạo hình của bản thân khiến người ta có cảm giác hơi ngây ngốc ngờ nghệch. 

Lúc hình ảnh này được hai tờ báo và mấy nhân viên trong làng giải trí tung ra, Weibo lập tức nổ. 

“Dáng vẻ thật là tuỳ tiện, tạo hình giống như cứt mà có thể tạo ra cảm giác xúc động thế này. Khó đỡ quá.”

“Lầu trên +1, thật đau lòng cho nhan sắc của mình. QAQ”

“Nữ thần thật chuyên nghiệp, người vừa đẹp, ngọt ngào lại cần cù, muốn mấy người phụ nữ như chúng ta sống thế nào đây?”

“Thật dễ thương quá đi, người ta cũng muốn đi xem nữa ~~~~~”

Nếu như nói mà không có bằng chứng, có lẽ còn cho là mua chuộc thuỷ quân để tuyên truyền, hình ảnh thực tế có giá trị vừa tung ra, đội quân bôi đen đành im lặng không lên tiếng. Huống chi hai đơn vị truyền thông này, một đơn vị rất có sức ảnh hưởng trong giới, đơn vị khác thì lại không hề có danh tiếng. Nếu đúng là thuê thuỷ quân thì cấp bậc khác biệt cũng khá lớn. 

Chuyện làm người ta bất ngờ nhất là sau khi hình ảnh Cố Tương được tung ra, có bạn tốt trên mạng biên tập lại hình ảnh của Kiều Ánh Tinh đăng lên so sánh. 

Khi Kiều Ánh Tinh diễn vai chính, cảnh diễn gian khổ và phá huỷ hình tượng giống như Cố Tương rất nhiều nhưng lần nào cũng dùng diễn viên đóng thế. Ngoại trừ cái lần bị Cố Tương tát tai ra thì hầu hết đều do người đóng thế diễn thay. Kể cả cảnh Cố Tương tát tai thì ở trên màn ảnh cũng không thấy có gì khác biệt lắm. Cư dân mạng soi tới soi lui bỗng phát hiện ra môi trường quay phim của Kiều Ánh Tinh đúng là rất dễ dàng. 

Trên internet chưa bao giờ thiếu anh hùng bàn phím, lập tức liền có người hô hào kinh nghiệm Kiều Ánh Tinh không bằng một người mới, còn nhớ đến trước đó khi đối diễn với Cố Tương còn bị Cố Tương đè ép, vì vậy đạt được danh hiệu “Ngôi sao lớn diễn xuất tệ”.

Đa số mọi người ở đây có thể đều theo chê bai theo phong trào, nhưng Cố Tương cảm thấy, chê bai rất tốt, chê rất hay, chê này không phải là chê mà là thiên thần nhỏ đại diện cho chính nghĩa và công lý. 

Cả đời Kiều Ánh Tinh đánh nhạn, có lẽ đây là lần đầu tiên bị nhạn mổ vào mắt. Phải biết rằng cô ta là một người rất cố gắng bảo vệ hình tượng, lần này bị vấp chân té nhào, cho dù bộ phận PR có làm tốt thế nào thì con mắt tinh tường của dân mạng cũng có thể nhìn thấu. 

Cho nên nói, lên voi xuống chó. 

Cố Tương không có tâm trạng quan tâm nhiều như vậy, cô vẫn nghiêm túc quay phim, nếu như nói mười mấy tập trước đây hành động của cô chỉ ở mức tài nghệ “Xem như không tệ” thì ở hai tập cuối này, mục tiêu của cô là phải bùng nổ kỹ thuật diễn. 

Cũng có thể không phải là bùng nổ kỹ thuật diễn, bởi vì hai tập cuối chính là cảnh quay thách thức kỹ thuật diễn của diễn viên, cô nghĩ nhân cơ hội này nhất định phải tạo nên danh tiếng cho mình. Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên cô tham gia, cảnh diễn cô chết ở "Tề hậu truyện" này sẽ là lúc cô phơi bày ra giá trị của mình, giúp cho cô nâng cao vị thế của mình trong giới diễn viên. 

Chà, suy nghĩ một chút cũng thấy hơi hồi hộp đây. 

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến tối thứ năm. 

Vì phải truyền trình trực tiếp lễ trao giải nên tập phim của "Tề hậu truyện" ngày thứ tư chuyển sang thứ năm, thứ năm phát sóng hai tập liên tiếp. Cuối cùng học sinh cũng được nghỉ hè, thứ năm là ngày nghỉ hè đầu tiên của họ nên đón xem diễn biến của "Tề hậu truyện". 

Chướng ngại vật trên đường yêu đương, di3nd@nl3quyd0n boss phản diện cuối cùng phải bị trừng trị, nhân vật chính đã có thể xử lý triệt để nhưng trên Weibo lại xuất hiện không khí buồn bã chán nản là thế nào?

Giống như có cảm giác mơ hồ đau thương.

Tưởng Lily đăng Weibo: “Chú ý "Tề hậu truyện" tối nay, cặp đôi Dạ Miêu có phát đường(*) nha…. Lừa mọi người thôi ~ vẫy vẫy ~ [dog]”

(*) Phát đường: ý chỉ hình ảnh thân mật, âu yếm ngọt ngào của các cặp đôi.

Phía dưới một đống bình luận: “Tôi bị lừa.. nữ thần Lily là người mình!”

“Ha ha ha ha ha Dạ Mêu hay quá! Ở bên Dạ Miêu một trăm năm không nhúc nhích!”

“Chú ý của lầu trên đặt sai chỗ rồi. Không phải nên quan tâm chuyện phát đường sao?”

“Cho dù tin chính thức mình cũng không tin đâu (ノ``Д)ノhi hi hi mình mở TV lên canh chừng đây.”

Cũng khó có dịp Triển Dương xuất hiện đăng Weibo: “Đang cày phó bản [hẹn gặp lại]”

Cố Tương chống cằm nhìn một đống fan hâm mộ náo nhiệt tham gia đòi CP, nghĩ đi nghĩ lại liền đăng lên: “Toàn đội gửi dao hỏi thăm sức khoẻ biên kịch [tức giận]” sau đó đóng Weibo, quyết định đắp mặt nạ sớm một chút rồi đi ngủ. 

Cái Weibo này thật đáng ghét, lướt một phát là mất mấy giờ. Có biết giấc ngủ rất quan trọng đối với nhan sắc không hả?

Sự thật chứng minh, quyết định của cô là chính xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.