Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Quyển 1 - Chương 10




Tần Thư không ngờ Hạ Cánh Nam quen biết Hàn Phái, mà hình như quan hệ cũng không tệ.

Cô không thể hình dung được tâm trạng phức tạp hiện giờ của mình, vô thức liếc mắt lén nhìn Hàn Phái, đáng tiếc anh không bao giờ biểu hiện vui mừng trên nét mặt, chỉ nhìn vẻ mặt anh, cô không nhìn ra một chút cảm xúc dao động nào.

Nghiêm Trầm cười: “Em thật sự không có ấn tượng gì với anh sao?” 

Tần Thư nghiêm túc suy nghĩ, thất sự không nhớ nổi đã gặp anh ta ở đâu, cô chỉ vào hai mắt mình: “Thị lực của em không tốt lắm, mấy năm gần đây mới khôi phục một ít.”

Hạ Cánh Nam tiếp lời: “Mắt em ấy không tốt, đã từng phải làm phẫu thuật, bây giờ mới miễn cưỡng trở lại bình thường, ban ngày thị lực cũng tạm được nhưng sợ ánh sáng.

Hàn Phái vô thức liếc nhìn Tần Thư, khó trách luôn thích đeo kính râm. Anh rất tò mò, tại sao Hạ Cánh Nam lại biết rõ như vậy.

Nếu đã là do nguyên nhân khách quan, Nghiêm Trầm cũng không đùa cô nữa.

Anh ta gặp Tần Thư không chỉ một lần, trước kia lúc Tần Thư đến văn phòng Hạ Cánh Nam xin giải thích một số vấn đề, nhiều lần anh ta cũng ở đó.

Về sau khi Tần Thư thổ lộ ở dưới lầu khu chung cư của Hạ Cánh Nam, anh ta cũng trùng hợp có mặt, chỉ là lúc đó anh ta ở trong xe ô tô không xuống.

Cái lần Tần Thư đi cùng Phương Mộ Hòa đến trại ngựa, anh ta còn nhiều lần nhìn chằm chằm cô.

Lúc Hạ Cánh Nam giới thiệu Hàn Phái với cô, Tần Thư nói: “Chúng tôi đã biết nhau rồi.” Bây giờ Hàn Phái mới đang theo đuổi cô, cụ thể là quan hệ gì, cô cũng không định nghĩa được, thế nên cô chỉ nói vậy thôi.

Hàn Phái hơi giật mình, vốn định bắt tay với cô, coi như là lần đầu gặp mặt, cuối cùng cô lại nói một câu như vậy.

Hạ Cánh Nam không ngạc nhiên khi hai người bọn họ có quen biết, quan hệ giữa hai nhà Tần – Hàn không tệ, cũng có hợp tác kinh doanh.

“Hóa ra vòng tới vòng lui đều là người một nhà cả, thế thì nhất định phải ăn cùng nhau.” Nghiêm Trầm cho phục vụ mang đồ ăn đã đặt trước mang sang phòng Hạ Cánh Nam.

Anh ta nhìn Tần Thư, cười nói: “Em gọi Hạ Cánh Nam là thầy Hạ, nhưng anh với Hàn Phái lại cùng tuổi với thầy Hạ của các em, không phải em nên gọi bọn anh là chú hay sao?”

Hàn Phái nói chen vào: “Cậu già một mình đi, đừng kéo tôi vào.”

Nghiêm Trầm cười ha ha, tò mò hỏi: “Từ lúc nào mà cậu để ý đến tuổi của mình thế hả?” 

Hàn Phái quét mắt nhìn qua Tần Thư, không lý nào Nghiêm Trầm lại biết được.

Hạ Cánh Nam cũng trêu ghẹo: “Theo lý thuyết đúng là phải gọi là chú.” Anh ta khẽ nhếch cằm: “Đi thôi, lên lầu rồi nói.” Một câu kết thúc đề tài này. 

Mấy người cùng nhau đi lên lầu.

“Nghiêm đại ca, em ngồi với anh.” Tần Thư ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Trầm.

Nghiêm Trầm cười: “Chúng ta phải làm quen một phen, nếu không lần tới gặp mặt em lại không nhận ra anh.”

Hạ Cánh Nam ngồi cùng Hàn Phái, ngoài đề tài công việc ra, họ cũng không nói gì nhiều, hoàn cảnh lúc này, còn có phục vụ ở đây, cũng không thích hợp để bàn chuyện công việc.

Đồ ăn chưa được bưng lên, hai người câu được câu chăng nói về sự kiện tài chính kinh tế gần đây, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn phía đối diện một cái.

Nghiêm Trầm trời sinh nhiệt tình, không đến vài phút đã nói chuyện ăn ý với Tần Thư.

Thật ra Tần Thư chẳng phải người khéo nói chuyện, chỉ là bây giờ phải tìm chuyện để rời sự chú ý của cô, hiện tại người duy nhất có thể khiến cô thoải mái chính là Nghiêm Trầm.

Dù là Hạ Cánh Nam hay Hàn Phái thì lúc này đều khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.

Cô cũng không nhìn phía đối diện, bởi vì chỉ vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy hai người bọn họ. 

Đặc biệt, lúc họ cùng lúc nhìn về phía cô, cái cảm giác ấy quá dằn vặt, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.

Hàn Phái thờ ơ ngồi uống cốc trà, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nghiêm Trầm, Hạ Cánh Nam cũng vậy.

Nghiêm Trầm chỉ lo nói chuyện phiếm với Tần Thư, không chú ý hai người đối diện đang làm gì, đợi đến lúc anh ta vô tình ngẩng đầu lên, nghênh đón là mấy ánh mắt lạnh lẽo sâu xa nhìn chằm chằm anh ta.

Nghiêm Trầm: “…” Vẻ mặt ngẩn ngơ.

May mắn đúng lúc đồ ăn được bưng lên, Nghiêm Trầm cũng không nghĩ kĩ lại ánh mắt của Hàn Phái rốt cuộc là ý gì.

Có đồ ăn rồi liền có thể giảm bớt xấu hổ, Tần Thư tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm Trầm biết chuyện Tần Thư thổ lộ bị từ chối, dù ngày thường anh ta thích đùa cũng vẫn biết chừng mực. Cho nên vừa nãy Tần Thư nói muốn ngồi với mình, anh ta không bất ngờ chút nào.

Vì Hạ Cánh Nam khiến cô cảm thấy áp lực, trời sinh Hàn Phái có chức năng đông lạnh, cô ngồi cùng anh cũng cảm thấy áp lực, thế nên anh ta trở thành sự lựa chọn tốt nhất của Tần Thư.

Hàn Phái thì càng khỏi phải nói, lúc ở đại sảnh dưới lầu đã biết người Tần Thư yêu thầm là Hạ Cánh Nam, chính là khi Nghiêm Trầm nói với Hạ Cánh Nam câu: ‘Kia không phải là học sinh của cậu sao?’

Trong chớp mắt, anh gần như khẳng định được, thầy giáo mà Tần Thư từng nói với anh chính là Hạ Cánh Nam. Đã từng là thầy giáo, hiện tại là cấp trên.

Tần Thư lại mới làm việc ở ngân hàng đầu tư.

Hạ Cánh Nam cũng phù hợp với tiêu chuẩn yêu thầm của cô.

Ba người bọn họ đều rất để ý đến cảm xúc của Tần Thư, không hẹn mà cùng chuyển đề tài, nói chuyện về việc kinh doanh.

Tần Thư nghe họ nói, thất thần ăn đồ ăn trên bàn.

Bàn ăn là kiểu tự động xoay, mỗi lần đồ Tần Thư thích ăn quay đến trước mặt cô, Hàn Phái sẽ dùng tay giữ đĩa xoay lại, chờ cô gắp xong, anh mới buông tay. Lần nào cũng vậy.

Những người trên bàn bao gồm cả chính Tần Thư cũng không phát hiện ra hành động nhỏ này của Hàn Phái.

Có một nhân viên phục vụ nhìn thấy, nhiều lần xem xét Hàn Phái, anh là khách quen của nhà hàng gia đình này, trước kia chưa từng thấy anh đối xử với ai cẩn thận như vậy.

Đĩa xoay vốn xoay chậm, thực ra không cần phải giữ lại, nhưng vòng nào, anh cũng phải giữ lại một lúc.

Nghiêm Trầm nhìn về phía Hàn Phái: “A, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, đêm đó cậu phát bệnh à, sao lại nghĩ đến việc đánh đàn dương cầm ở quán bar?”

Vừa nãy mấy người nói đến chuyện công ty AC, nói tới công ty AC liền nhắc đến đối tác của Hàn Phái, Thu Lam, Nghiêm Trầm lại nhớ tới tối hôm ấy gặp Thu Lam ở bãi đỗ xe hội sở. Cô ấy đang gọi điện thoại, khóc rối tinh rối mù.

Đúng là gặp quỷ.

Hàn Phái ngước mắt nhìn, hỏi Nghiêm Trầm: “Cậu biết à?”

Nghiêm Trầm: “Lúc ấy tôi đang chơi ở trên lầu, bọn họ nghe nói có người vì dỗ dành một cô gái vui vẻ mà đánh đàn dương cầm, giống như một tổ ong chạy xuống xem, kết quả cậu đã đánh đàn xong rồi.”

Nghiêm Trầm không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Phái: “Thật sự là vì dỗ một cô gái nhỏ vui hả?”

Hàn Phái liếc nhìn Tần Thư, rổi lặng lẽ trở lại bình thường, “Ừ.”

Nghiêm Trầm cười: “Hóa ra cậu cũng có lúc bị ma ám.” Sau đó liền nói sang Thu Lam, “Khó trách lúc tôi đi ra ngoài nhìn thấy Thu Lam đang khóc.”

Rồi vừa cười vừa nhắc lại: “Khi ấy chắc Thu Lam đang nói chuyện điện thoại với bạn của cô ấy, nói cái gì mà thổ lộ với cậu thất bại, cậu tình nguyện ở bên cô gái người nhà giới thiệu cũng không cho cô ấy một cơ hội, sau đó còn nói nhân lúc bây giờ cậu còn độc thân, quyết định đổi cách thức, muốn ngủ với cậu.”

Hàn Phái: “…” 

Anh nhìn về phía Tần Thư, đúng lúc cô cũng đang nhìn anh.

Hạ Cánh Nam ra hiệu với Nghiêm Trầm: “Ở đây còn có một người bạn nhỏ, đừng nói mấy chuyện không hợp với thiếu nhi nữa.”

Nghiêm Trầm cười: “Vậy chúng ta nói chuyện chú heo nhỏ Bội Kỳ (phim hoạt hình chú heo Peppa Pig) đã chiếu đến mùa thứ mấy rồi nhé.”

“….”

Ăn cơm xong, cũng không có thời gian ở lại nữa, mấy người cùng nhau xuống lầu.

Nghiêm Trầm và Hàn Phái đi trước, Hạ Cánh Nam nhìn Tần Thư, “Đi uống ly cà phê chứ?” Vừa nãy có người ngoài, không tiện nói chuyện phiếm.

Tần Thư suy nghĩ một lúc, gật đầu.

Hai người không đi xa, tìm một quán cà phê gần ngay quán cơm.

Hạ Cánh Nam và Tần Thư đã cùng uống cà phê rất nhiều lần, đặc biệt là lúc ở Luân Đôn,  chỉ cần anh ta có thời gian thì sẽ đi uống trà chiều với cô.

Hạ Cánh Nam hỏi: “Giống trước kia chứ?”

Tần Thư: “Gì cũng được, loài cà phê nào em cũng uống.”

Thật ra là cô chẳng thích loại cà phê nào cả.

Trước đây thích uống cà phê chỉ là lấy cớ muốn Hạ Cánh Nam đi đến quán cà phê ngồi với cô.

Mấy năm nay sau khi tốt nghiệp, khoảng thời gian ở Luân Đôn, cô đã từng vô số lần muốn nhớ lại hương vị ấy, hoài niệm.

Bây giờ lại ngồi đây mặt đối mặt, nhưng không cảm nhận được tâm tình năm đó nữa.

Cà phê được bưng lên, Hạ Cánh Nam ngồi tán gẫu với cô, hỏi: “Mắt thế nào rồi?” Lần đầu tiên cô làm phẫu thuật mắt, là kỳ nghỉ hè đại học năm ba, khi ấy anh ta đúng lúc có một hạng mục ở Luân Đôn, sau khi cô nói với anh ta, có thời gian rảnh, Hạ Cánh Nam sẽ đến bệnh viện thăm cô.

Vô hình chung, cô càng ỷ lại vào anh ta nhiều hơn.

Tần Thư nhẹ nhàng quấy ly cà phê: “Về sau lại làm phẫu thuật một lần nữa, bây giờ cũng được.” Cô nhấp một ngụm, cười nhẹ.

Nụ cười ấy có bao nhiêu phần chú ý, cô tự mình biết.

Hạ Cánh Nam vừa định nói gì đó thì điện thoại reo, là điện thoại của khách hàng, anh ta gật đầu tỏ ý xin lỗi, đứng dậy đi nhận cuộc gọi.

Điện thoại của Tần Thư cũng rung, là tin nhắn của Hàn Phái: [Đang ở đâu?]

Tần Thư: [Ở quán cà phê.]

Hàn Phái nhìn điện thoại, chỉ có bốn chữ nhưng truyền đạt rất nhiều tin tức, anh  không quấy rầy cô nữa: [Ừ, chốc nữa liên lạc sau nhé.]

“Cậu cũng có lúc mất hồn hả?” Nghiêm Trầm cười.

Hàn Phái: “Đang nghĩ một việc.”

Nghiêm Trầm trêu ghẹo: “Nghĩ đến cô gái nhỏ đàn dương cầm ở quán bar của cậu hả?”

Hàn Phái chẳng ừ hử gì cả, duỗi tay, Nghiêm Trầm hiểu ngay lập tức, đưa thuốc và bật lửa của mình cho anh.

Ở quán cà phê.

Hạ Cánh Nam nhận điện thoại xong liền phải chạy về công ty, khách hàng hẹn gặp anh ta lúc 3h, bây giờ đã sắp 2h rồi.

Chưa kịp uống một ngụm cà phê tử tế nào, hai người đã tính tiền xuống lầu.

Hạ Cánh Nam nói hôm nào lại mời cô sau, dặn dò một câu: “Còn có ba ngày nữa là đi làm rồi, mấy hôm nay ở nhà thả lỏng một chút đi.”

Tần Thư gật đầu: “Gặp ở công ty ạ.”

Hạ Cánh Nam duỗi tay: “Vậy…cộng tác vui vẻ.”

Tần Thư duỗi tay, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Sau khi nhẹ nhàng bắt tay, rồi buông ra ngay lập tức.

Xe của Hạ Cánh Nam chậm rãi rời đi, Tần Thư không vội, ngồi trong ô tô một lát.

Bữa cơm buổi trưa đúng là quá kịch, những người rất khó gặp mặt, đều gặp cùng lúc.

Đột nhiên cô nghĩ đến tin nhắn vừa nãy của Hàn Phái, gửi một tin cho anh: [Em ra khỏi quán cà phê rồi.]

Hàn Phái trực tiếp gọi điện thoại tới, hỏi cô: “Có muốn đến văn phòng đợi anh tan làm không?”

Giọng anh dịu dàng trầm thấp, cảm giác có thể chảy thẳng vào trong lòng người, Tần Thư luôn cảm thấy âm thanh của Hàn Phái có chức năng chữa trị.

Hàn Phái chắc chắn biết Hạ Cánh Nam chính là người mà cô từng thích, anh cũng không để ý, chủ động liên hệ với cô, Tần Thư sảng khoái đồng ý: “Được, nửa tiếng sau em đến.”

Hàn Phái: “Ừ, lái xe chậm thôi.”

Tần Thư cho rằng Hàn Phái sẽ khai thông tâm trạng cô, dẫu sao anh đã nói rất chân thành rằng, đợi khi cô gặp người mình từng thích, cảm xúc dao động, anh sẽ tới phụ trách khai thông.

Nhưng cô đã đến văn phòng của anh được gần một tiếng rồi, một chữ anh cũng không đề cập đến chuyện trong bữa trưa, chỉ tìm mấy đề toán học biến thái cho cô làm, sau đó anh liền bắt đầu bận rộn làm việc.

Tần Thư xoay bút trong tay, ngẩng đầu nhìn anh, anh đang chăm chú xem bưu kiện.

Cô gọi: “Hàn Phái.”

Đầu cũng không ngẩng lên, anh đáp: “Ừ?”

Cô nhìn anh: “Anh… không có gì muốn hỏi hả?”

“Không có.” Dừng một lúc, Hàn Phái lại nói: “Hỏi cái gì?”

Cũng đúng, hỏi cái gì?

Anh là người thông ming như thế, có gì không rõ được cơ chứ.

“Không có gì, anh làm việc tiếp đi.” Tần Thư tiếp tục giải đề của cô.

Ngồi đợi ở văn phòng của anh, tâm trạng cô bình tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảng sẽ thất thần, nhưng có thể trở lại đúng lúc.

Hàn Phái đang cúi đầu xem văn kiện, bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới cái gì đó, gửi tin nhắn cho thư ký: [Mang mấy cái ghế trong văn phòng tôi đi sửa đi.]

Lại thêm một câu: [Dù chưa hỏng cũng mang đi sửa hết đi.]

Thư ký nhìn thấy tin nhắn: “…” Cũng không thể hỏi nhiều: [Vâng, tôi lập tức làm ngay, khi nào thì mang sang cho ngài được ạ?]

Hàn Phái: [Sau khi tan tầm.]

Thư ký: [Vâng, tôi đi sắp xếp ngay.]

Vài phút sau trong phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Hàn Phái không ngẩng đầu.

“Hàn tổng.” Thư ký bước vào, phía sau còn có hai người đàn ông làm ở bộ phận hậu cần đi theo.

Thư ký biết trong văn phòng Hàn Phái có một cô gái, cô ta không dám nhìn khu nghỉ ngơi, trực tiếp nói với Hàn Phái: “Hàn tổng, là sai sót của tôi, sáng nay lúc sắp xếp công việc không nói rõ, ghế của ngài không được sửa chữa đúng lúc,  tôi đã mang thợ đến rồi ạ.”

Hàn Phái: “Không sao, cũng không có ảnh hưởng gì.” Anh đứng lên, “Hai anh mang đi sửa đi.”

Thư ký phối hợp diễn kịch: “Tôi lập tức mang một chiếc ghế khác sang đây.”

Hàn Phái: “Không cần phiền vậy.” Anh chỉ về phía sô pha, ý là có thể ngồi làm việc ở đó.

Thư ký và thợ sửa chữa mang ghế rời đi, văn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Tần Thư còn đang buồn bực, ghế dựa của anh đúng là thông minh sắc xảo, hỏng cũng hỏng cùng một lúc.

Hàn Phái chuyển qua làm việc đối diện cô, chăm chú xem bưu kiện, cứ như vừa nãy chẳng xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, “Rót cho anh cốc nước.” Hàn Phái đưa cốc nước cho cô.

Tần Thư cười: “Gọi em qua đây là để em làm em gái bưng trà rót nước hả?” Cô đã rót nước giúp anh hai lần rồi, lần nào anh cũng dở giọng điệu đương nhiên ấy ra.

Hàn Phái: “Ngoài việc rót nước cho anh, về sau mọi việc đều do anh làm.”

Tần Thư nhìn anh trong chốc lát không thể hiểu nổi.

Hàn Phái vẫn không giải thích, một lúc lâu sau Tần Thư mới hiểu được.

Đợi Tần Thư rót nước xong xoay người, Hàn Phái cũng đứng dậy đi qua, bỏ cốc nước cô rót lên bàn trà, hỏi cô: “Đã hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ tâm trạng thế nào?”

Anh cuối cùng cũng hỏi rồi, Tần Thư nghĩ: “Tạm.” Chỉ là tạm mà thôi.

Cô hỏi Hàn Phái: “Em thế này có phải là kiểu con gái đặc biệt già mồm không?”

Hàn Phái: “Già mồm và chung tình là hai chuyện khác nhau, em thuộc loại sau.” Anh nói: “Rất tốt.”

“Cảm ơn.” Tần Thư cười nhẹ.

Hàn Phái đi đến gần, nhìn chằm chằm cô mấy giây, có hơi do dự, nhưng vẫn hỏi: “Em thích anh ta ở điểm nào?”

Tần Thư cùng Hàn Phái nhìn nhau, kiểu đàn ông thẳng thắn như này chắc cũng chỉ có anh.

Thích Hạ Cánh Nam ở điểm nào?

Rất nhiều rất nhiều, không phải chỉ vài câu là có thể nói rõ.

Tần Thư khái quát đơn giản, trả lời thẳng thắn: “Đẹp trai, thành thục có sức quyến rũ, EQ IQ cao.”

Hai tay Hàn Phái đút túi quần, im lặng một lát, lại hỏi: “Chỉ có ba điều này?”

Tần Thư gật đầu.

Sau đó cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, ngay cả không khí dường như cũng ngưng tụ lại.

Chốc lát, Hàn Phái mới lên tiếng, thanh âm trầm thấp từ tính: “Nếu em thích kiểu đàn ông có ba điều này, anh cũng có, mà bất cứ kẻ nào cũng không bì được với anh.”

Tần Thư: “…”

Một khi anh đã trở lên nghiêm túc thì chẳng người phụ nữ nào có thể tiếp nổi.

Bây giờ, anh mới chỉ có cảm tình với cô, đang theo đuổi cô, nếu anh yêu cô trong thời gian dài, liệu cô có thể tự kiếm chế mình mà không hãm sâu vào tình yêu của anh hay không?

Yên lặng một lúc, Tần Thư mới tìm xong lời thích hợp để đáp lại anh: “Đây là anh đang thổ lộ với em sao?”

Hàn Phái nhìn cô với ánh mắt giảo hoạt, không nhịn nổi muốn đùa giỡn, không đáp mà hỏi lại: “Vậy em có đồng ý không?”

Tần Thư ngẩn ra, không ngờ anh làm thật.

Bất luận cô trả lời đồng ý hay không, đều sẽ rơi vào thế hạ phong, đây chính là một cái bẫy, anh cứ bình thản như vậy mà đào cho bạn một cái hố.

Tần Thư không cam lòng yếu thế, cô nhanh chóng phản ứng lại: “Anh nói muốn theo đuổi em đến khi tốt nghiệp.”

Hàn Phái gật đầu, “Đúng, nhưng điều này cũng chẳng có ảnh hưởng gì, em đồng ý là việc của em, anh theo đuổi là việc của anh, theo đuổi đến khi em vui mới thôi.” Tựa như cười như không nhìn cô: “Thế nên em có đồng ý không?”

Tần Thư: “…”

Mới chỉ có một lúc thôi, cô đã á khẩu không trả lời được mấy lần rồi.

Hàn Phái bật cười, không trêu cô nữa, anh nói: “Bây giờ bắt đầu khai thông tâm trạng cho em.”

Tần Thư nhìn anh: “Nói chuyện hả?”

Hàn Phái: “Đấy là cách của bác sĩ tâm lý, anh không am hiểu cái đó.”

Tần Thư: “Vậy anh muốn dùng phương pháp gì?”

Hàn Phái cởi khuy măng sét, “Cầm giúp anh.” Xắn tay áo.

Nhìn tư thế của anh, đột nhiên Tần Thư nói một câu: “Anh còn biết khí công à?”

Hàn Phái: “…”

Anh bị chọc cười, nhìn chằm chằm cô mấy giây, nhìn đến nỗi Tần Thư không chống đỡ nổi, cô liền quay mặt đi chỗ khác.

“Trên cùng có quyển sách, em giúp anh cầm qua đây.” Hàn Phái chỉ chỗ cao nhất trên giá sách.

Tần Thư nhìn theo hướng anh chỉ, cái giá sách này được thiết kế rất đặc biệt, phải cao đến ba mét, ở trên cùng đều là các loại sách tài chính, muốn đọc sách khai thông cho cô sao?

Hàn Phái kéo ống tay áo, nói: “Kế tiếp phải tiếp xúc thân thể với em.”

Tần Thư nhìn lại: “Tiếp xúc thân thể?”

Hàn Phái: “Ừ, anh ôm em, em lấy sách xuống.” 

Tần Thư: “…” Theo bản năng cô liền từ chối: “Em đứng lên trên ghế là với tới rồi, không cần anh ôm.”

Hàn Phái: “Tất cả ghế đều mang đi sửa rồi.”

Tần Thư: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.