Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 19




Hành tung quân đội của phe nhân loại vốn đã biến mất, nay bỗng nhiên lại xuất hiện một lần nữa, nhưng đó không chỉ là một cánh quân, mà là rất nhiều cánh quân xuất hiện khắp mọi nơi ở xung quanh Mễ Kỳ Tư.

Thế nhưng mỗi lần Cùng Kỳ mang quân rượt tới những địa điểm có bóng nhân loại hoạt động thì tất cả đều trống trơn, chỉ có một ít tiểu đội không đủ nhét kẽ răng nữa. Hơn nữa, bọn họ đều là những binh chủng nhanh nhẹn mẫn tiệp như là Viên nhân, Thổ hành giả, vv....Khi ma thú kéo đến thì họ sớm đã bỏ đi, cả những cuộc chiến lẻ tẻ không đủ nhét kẽ răng cũng không chừa lại cho đám ma thú nữa.

Sau vài lần như vậy, rốt cuộc Cùng Kỳ cũng hiểu ra là mình đang bị đùa giỡn, những tin tức này hẳn là do nhân loại đã tung hỏa mù và khiến cho đại quân của mình bị dẫn dắt đi xa dần, rồi mệt mỏi vì phải bôn ba khắp nơi, còn quân chủ lực của nhân loại thì vẫn được ung dung nhàn nhã không nhọc sức tí nào.

Những ma thú được phái đi trinh sát hầu như đều bặt vô âm tín, có đi mà không thấy trở về. Coi bộ trong quân của đối phương có một đội phản trinh sát cực kỳ lợi hại rồi.

Mỗi lần Cùng Kỳ phái ra một quân đoàn lớn mạnh thì thông thường chẳng thấy địch tung ở đâu, nhưng mỗi khi phân tán thành nhiều cánh quân nhỏ thì chúng đều bị tiêu diệt hết.

Thậm chí Cùng Kỳ đã từng phái ra một ít quân để làm mồi nhử, nhưng cuối cùng cũng bị nhân loại nhìn thấu ý đồ của nó nên không hề mắc câu, cả hai lần đều mất đi cơ hội tốt.

Nói chung, tất cả mọi biện pháp đều đã được dùng tới, nhưng phe nhân loại vẫn tiêu dao tự tại, sống vui vui vẻ vẻ như thường.

Đại quân của ma thú ngày hôm nay thật giống như đại pháo bắn muỗi vậy, có lực lượng mà không biết sử dụng vào đâu.

"Gặp mạnh thì tránh, gặp yếu thì đánh." Đối với chiến thuật xảo trá gần như vô lại này của phe nhân loại, Cùng Kỳ cực kỳ tức giận nhưng lại không thể làm gì được.

Nếu như trinh sát đoàn của đối phương không lợi hại như vậy, nếu như vận tải sủng thú của đối phương ít đi một chút, nếu như tên thống soái chết tiệt kia của đối phương không giảo hoạt cẩn trọng như vậy, nếu như và nếu như....vậy thì sau khi thành bị hạ, số người kia không còn gì để che chở nữa tất sẽ bị giết dễ dàng như những con kiến vậy.

Chỉ tiếc tất cả đều là giả thuyết, còn tình huống thật sự thì ngay cả với trí tuệ của Cùng Kỳ và quân lực hùng mạnh dưới trướng, vậy mà cũng không thể bắt được đám người vốn không thể tự bảo vệ thành trì của mình được.

Hơn nữa, quyền chủ động cũng bắt đầu từ từ thay đổi giữa song phương. Thoáng chốc mà đã ba tháng trôi qua, chỉ còn lại hai tháng nữa thì sẽ là lúc U Minh môn lại mở ra lần nữa.

Lực lượng của các loài sinh vật ở trên đại lục đều do chư thần duy trì quy tắc, nhằm bảo đảm sự cân bằng ở một mức nhất định. Nếu như phe nhân loại yếu đi, vậy trái lại, phe ma thú sẽ được lớn mạnh; còn nếu như phe nhân loại mạnh lên thì lúc đó sẽ tới lúc phe ma thú bị yếu đi.

Bởi vậy mà đám ma thú mới tìm đủ mọi cách để tiến hành đồ sát trong những lần bạo động. Bọn chúng phải ở trong một thời gian nhất định mà tiêu diệt lực lượng của nhân loại, khiến cho phe mình lớn mạnh hơn. Đó chính là sứ mệnh trời sinh của ma thú, và nó cũng là nguyên nhân cơ bản khiến cho chúng trở thành túc địch của nhân loại.

Cường giả sinh tồn!

Đối với bất cứ một chủng loại nào cũng vậy, tất cả đều như nhau.

Ma khí của Minh giới chính là một trong những điều kiện rất hiếm thấy nhưng có lợi cho ma thú, nó đã phá tan quy tắc của thần, và cũng là nguyên nhân sản sinh ra biến dị ma thú. Còn lý do tại sao nó chỉ kéo dài trong sáu tháng thì con người không thể nào lý giải nổi. Phải biết rằng, trong cuộc thần ma đại chiến, nhân loại chỉ biết sử dụng các công cụ tự nhiên như những sinh vật cấp thấp mà thôi. Còn đấu khí, ma pháp, vv.....đều là những môn học được sinh ra sau khi thần và ma đều biến mất khỏi thế gian mà thôi.

Tuy nhiên, thượng cổ yêu thú Cùng Kỳ hiểu rất rõ, một khi U Minh môn mở ra lần nữa, đến lúc đó thì lực lượng của biến dị ma thú quân đoàn dưới tay mình sẽ bị giảm đi phân nửa. Ngay cả việc mình có lực lượng cực mạnh như hiện nay cũng là nhờ có ma khí của U Minh giới hỗ trợ để phá giải ký ức lạc ấn, nhưng một khi ma khí biến mất, vậy thì.....

Vừa nghĩ tới đây, Cùng Kỳ không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, đồng thời thầm quyết định sẽ không tiếc mọi giá để tiêu diệt hết kẻ địch trước khi U Minh môn lại mở ra, rồi giành lấy hòn đảo nhỏ này làm của riêng cho mình.

Giữa các đội ngũ của ma thú cũng có sự liên lạc mật thiết với nhau. Ngày hôm nay tình hình ở toàn bộ các thành lớn của Tát La đều như nhau, giữa người và thú đều đang nằm trong thế giằng co, chỉ có Mễ Kỳ Tư là nghiêng hẳn về một bên, và nó cũng là địa phương mà đám ma thú coi trọng nhất, bởi vì ở đó là nơi duy nhất mà phe nhân loại có thể phá vỡ được cuộc diện đang bị bế tắc.

Giả như đám ma thú có thể công hạ Mễ Kỳ Tư dễ dàng, sau đó Cùng Kỳ sẽ phái ra một bộ phận lực lượng để liên hợp với ma thú quân đoàn do hung thú cấp 7 là Yết La thống lĩnh rồi cùng đến công hãm một tòa thành cấp một ở gần đó nhất là Đa Đa Lạp Đặc, vì tình hình ở nơi đó cũng đang giằng co quyết liệt. Sau đó, quân đoàn đôi bên sẽ tiếp tục tìm đến những thành thị gần đó mà tấn công tiếp, cứ hạ từng thành một, cho tới cuối cùng thì tiêu diệt toàn bộ Tát La.

Nhưng con vịt bị đun sôi rồi mà vẫn còn giãy chết. Giờ đây đã có việc ngoài ý muốn xảy ra, kế hoạch thứ nhất đã thấy xuất hiện vấn đề, nên đã dẫn đến việc toàn bộ đại kế bị trì hoãn vô thời hạn. Hiện nay các đầu lĩnh của ma thú quân đoàn ở những nơi khác đều chỉ trích Cùng Kỳ thất trách, dưới tình huống lực lượng áp đảo như vậy mà cho tới nay vẫn chưa hạ được Mễ Kỳ Tư, vì vậy mà điều này lại càng khiến nó căm tức hơn.

Tất cả đều là vì thống soái của phe địch. Nếu không phải vì chiến lược cổ quái của hắn thì Mễ Kỳ Tư đã sớm là vật trong tay rồi, thậm chí cả Đa Đa Lạp Đặc và những thành trì khác cũng đều bị hạ hết rồi cũng nên.

Do đó, vô luận thế nào người kia cũng phải chết!

Vừa nghĩ đến đó, đôi mắt đỏ rực ở trên chiếc đầu rắn của nó liền phóng ra những tia hàn quang lạnh lẽo.

oooOooo


Lúc này Mộ Dung Thiên và đại quân cùng các con dân của hắn đang có mặt tại mảnh đất ở vùng cực bắc của Mễ Kỳ Tư - vùng phụ cận của Cái Y hải hạp.

Cái Y hải hạp thuộc phạm vi của Đột Dược, một tòa thành cấp bốn dưới quyền quản hạt của Mễ Kỳ Tư. Nó vốn là một nơi cao điểm có rất nhiều hải thú tụ tập, vì vậy nên mới bị liệt vào danh sách những cấm khu nguy hiểm. Tuy nhiên, từ lúc bạo động bắt đầu, đám hải thú ở đây đã bị những con biến dị ma thú đầu lĩnh triệu đi, nhờ vậy mà nó mới trở thành một nơi tránh gió khá tốt cho nhân loại.

- Tạm dừng hành quân, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm!

Đêm nay là một đêm không trăng, sắc trời tối mịt, lại thêm trận mưa nhỏ kéo dài không dứt. Ở vùng biển phía tây bắc Cái Y hải hạp chừng hơn ngàn công lý là một vùng băng tuyết trống trải, nó không ngừng thổi gió lạnh về đây nên khiến cho đội nhân mã liên tục hành quân trong suốt một ngày vừa đói vừa lạnh.

Mộ Dung Thiên vừa hạ lệnh xong, toàn bộ đoàn người đều dừng lại.

Tháo đồ xuống, hạ trại, nấu cơm....

Tất cả mọi người, kể cả người già và trẻ em đều hành động rất mau lẹ, dân chúng làm việc rất có hiệu suất, nhìn qua thật không thua kém gì những binh sĩ có huấn luyện kỹ càng cả, mặc dù bản thân họ có tố chất không tốt như các binh sĩ nên vốn đã mệt nhừ từ lâu.

Nếu có người khác ở đây, hẳn là họ sẽ rất khó tin được đây là những quân dân của Mễ Kỳ Tư vào hai tháng trước.

Ngoài các Tinh Linh hơi thông thạo bơi lội và ma pháp ra, còn lại thì bất kể là nam phụ lão ấu hay một loại chủng tộc nào cũng đều tóc tai rối bù, y phục xốc xếch. Mới nhìn thoáng qua thì chỉ tưởng đây là một đám người điên vậy.

Trong ba tháng ngắn ngủi, trên mặt của mọi người đều được khắc lên vết tích tang thương, bị ép phải rời nhà, cuộc sống gian khổ ăn gió dầm sương đã thay đổi những con người bất hạnh này rất nhiều.

Sau khi mất đi cuộc sống an nhàn, ai nấy cũng đều có thể nhìn ra được nét mệt mỏi rã rời từ trên mặt của những con người này.

Nhờ trải qua ma luyện của những thời khắc sinh tử, bọn họ đã thu gặt được tinh thần bất khuất, và trong ánh mắt của họ vẫn luôn ngời lên nét kiên định. Trong thời gian chống lại ma thú, niềm ao ước được trở về nhà đã khiến cho họ càng trở nên kiên cường hơn.

Tin tức về tình hình hải vực ở trong thời kỳ ma thú bạo động bị phong tỏa nghiêm trọng, Mộ Dung Thiên thống lĩnh đội ngũ hành sự cẩn thận, hành tung phiêu hốt, hầu như đã bị Tát La, và thậm chí là toàn bộ đại lục, quên đi mất; thế nhưng họ vẫn ngoan cường sống tốt đó thôi.

Ngọn lửa trại màu lục có pha thêm Mộc nguyên tố bốc lên hừng hực, Mộc trợ Hỏa, nó vừa mang đến nhiệt độ ấm áp, nhưng đồng thời cũng không chói mắt như lửa thường.

Ánh lửa ấm áp sưởi ấm lòng người, xua tan đi cơn giá buốt, khiến cho cảnh đêm yên tĩnh rất nhiều. Tuy nhiên, bên trong doanh trướng quân sự lâm thời của Mộ Dung Thiên thì lại không yên tĩnh chút nào.

- Trong phạm vi của tòa trấn nhỏ ở phía tây nam là Thác Đức Liệt không hề phát hiện ra ma thú!

- Phạm vi ở hậu phương rất an toàn, không thấy bóng dáng địch tung.

- Cánh phải an toàn!

Sau khi đội ngũ dừng lại không lâu, các loại tin tức liền truyền về doanh trướng của thống soái như tuyết rơi lả tả. Điều quan trọng nhất của du kích chiến là địch tình. Một khi đã không còn thành trì bảo vệ, mà tin tức lại không thông linh nữa, vậy thì chỉ cần sơ ý một chút thôi tất sẽ bị địch nhân giết chết ngay.

Tuy nhiên, lần này cũng không có tin tức gì có thể khiến cho thần kinh phải khẩn trương lên hết, trên cơ bản là không có uy hiếp gì, mắt thấy người truyền tín binh cuối cùng đi vào trướng, ai nấy cũng đều thở phào một hơi. Xem ra rốt cuộc đêm nay cũng được ngủ một giấc no say rồi.

Hai ngày trước, họ đã từng bị một cánh quân ma kỵ rất đông nhắm vào, đã vậy lại còn thêm hai cánh quân Địa hệ ma thú rất giỏi ẩn nấp mai phục cách đầm Đức Khoa không xa mấy, chúng lừa cho các trinh sát binh tiên phong đi qua trước, sau đó ba cánh quân mới kéo đến vây chặt lấy đại quân của Mộ Dung Thiên. Nhưng cũng may trước khi đại quân của Cùng Kỳ kéo tới chừng hai tiếng thì họ đã thuận lợi đột phá vòng vây mà chạy đi. Sau khi bỏ chạy thục mạng suốt hai ngày đêm, rốt cuộc họ cũng cắt được đuôi của đám ma thú, và vì vậy mà họ cũng rất mệt mỏi.

- Theo báo cáo từ trinh sát binh ở tiền phương của chúng ta, đã phát hiện ma thú tại đáy hồ Mạt Đức Na Uy cách đây một trăm dặm, số lượng là khoảng ba binh đoàn, với chủ lực là Độc Tý Già La và Cự Lung có sức tấn công mạnh nhưng hành động chậm chạp, kết hợp với Hắc Đồng Thủy Báo ma kỵ có tốc độ nhanh như gió.

Rốt cuộc tin tức này cũng có chút kích thích, khiến mọi người đều đề cao tinh thần.

Trong du kích chiến, một khi phát hiện địch tung thì phe nhân loại có hai lựa chọn, một là không thèm để ý tới, hai là chủ động xuất kích, tận khả năng mà làm giảm đi lực lượng của phe ma thú. Đương nhiên, còn phải xem qua tình huống cụ thể rồi mới quyết định được.

Đại ma pháp sư Yết Lệ Nhã nêu ra câu hỏi đầu tiên:

- Hướng đi của ma thú thế nào? Có thể nào bọn chúng đã phát hiện được chúng ta rồi chăng?

Gã truyền tín binh hơi do dự một chút rồi đáp:

- Xem ra có vẻ như không phải. Bọn chúng hẳn là đang mai phục ở đó để đợi sẵn mà thôi. Tại khắp chu vi quanh hồ Mạt Đức Na Uy, chúng ta đã bố trí các trinh sát sủng thú cao cấp tại đó, nếu như địch quân phát hiện ra hành tung của chúng ta thì hẳn đã phái truyền tín ma thú ra ngoài rồi mới phải, nhưng cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì lạ thường cả.

Thống lĩnh thích khách là Bảo Bá lại hỏi:

- Vậy thì có khi nào ở nơi khác cũng có địch tung hay không?

Truyền tín binh lập tức đáp:

- Chắc là không có, bởi vì hai bên hải hạp đều dựa vào núi, rất an toàn, trinh sát binh của chúng ta chủ yếu đều tập trung ở phía trước và sau, bởi vậy nên khá là đầy đủ, do đó tin tức này rất đáng tin cậy.

Mọi người nghe xong liền nhao nhao bàn tán, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, phe mình đang ở trong tối, còn địch nhân thì đang là một miếng mồi ngon. Tuy ba cánh quân ma thú là một số lượng không nhỏ, nhưng đám này lấy kỵ binh làm chủ, phải biết rằng bọn chúng chính là địch nhân lớn nhất ở trong du kích chiến.

Sát Đạt Mễ La ho khan một tiếng rồi nói:

- Đây quả thật là một cơ hội tốt, nhưng ta nghĩ không thích hợp xuất binh. Trước tiên là vì chúng ta phải hành quân vất vả suốt mấy ngày thì mới cắt đuôi bọn chúng được, thể lực và tinh thần của các binh sĩ và dân chúng của chúng ta đều mệt mỏi quá độ. Tuy chúng ta may mắn bỏ rơi được đại quân của Cùng Kỳ ở lại phía sau, nhưng không có cách nào bảo đảm được vận khí của chúng sẽ xúi quẩy như vậy hoài được, biết đâu chúng đã chọn một lộ tuyến khác để chặn đầu chúng ta thì sao? Do đó mà ta thấy việc cần kíp trước mắt là nghỉ ngơi cho lại sức đã.

Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trừ việc đó ra, hồ Mạt Đức Na Uy có ba mặt giáp núi, và mặt còn lại là đầm lầy. Giả như, ta chỉ nói là giả như thôi, vạn nhất có việc xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta bị khốn tại đó, vậy sẽ rất khó mà thoát thân. Đừng quên cái bẫy tại đầm Đức Khoa vào ba ngày trước!

Trải qua ba tháng chiến đấu căng thẳng, vị tướng lĩnh một tay này đã trưởng thành rất nhiều, lối suy nghĩ của gã cũng cẩn thận hơn nhiều lắm, quả có vài phần phong phạm của Tịch Tháp.

Mọi người nghe xong đều gật gù đồng ý, hiện nay họ đang thi hành chiến lược du kích, điều quan trọng nhất là sự thận trọng chứ không phải là tham công.

Kết quả đầu phiếu sau cùng là toàn bộ quan viên đều tán thành ý kiến của Sát Đạt Mễ La.

Mộ Dung Thiên thấy thế thì cười nói:

- Xem ra cũng không còn đề nghị gì khác, vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi. À phải rồi, để ta bổ sung thêm một tin tốt. Nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, sáng sớm ngày kia chúng ta sẽ được hội hợp với Đặc Lạp Đa.

Mặc dù khi trước còn tử thủ tại thành, số lượng tử thương của binh sĩ và dân chúng cũng rất nhiều, nhưng dù sao thì Mễ Kỳ Tư cũng là một thành thị cấp một, do đó mà số người còn sống sót cũng còn rất nhiều.

Với một lượng người khổng lồ như vậy, nếu di chuyển cùng một lúc thì mục tiêu sẽ rất rõ ràng, hơn nữa lại còn cồng kềnh nữa. Do đó mà Mộ Dung Thiên mới chia thành năm đội, bản thân hắn thống lãnh đội người đông nhất, còn tham mưu trưởng Đặc Lạp Đa, và ba vị phó thành thủ Á Luân, Ngả Lược Đặc, và Luân Đạo Phu thì mỗi người thống lãnh một đội. Binh lực sau khi được phân tán ra thì trở nên linh hoạt hơn lúc trước nhiều lắm, hơn nữa lại càng khó phân biệt và lại càng dễ dàng thi hành thủ đoạn dương đông kích tây, khiến cho ma thú không thể nào nắm bắt tình hình cụ thể được.

Năm đội ngũ sau ba tháng hoạt động coi như là khá thuận lợi. Tuy nhiên, đội quân do Đặc Lạp Đa thống lãnh lúc này thì thiếu thốn khá nhiều binh sĩ phòng ngự, còn đội quân của Mộ Dung Thiên thì lại thiếu ma pháp sư và các chức nghiệp binh chủng có thể tấn công từ xa. Nếu như hội quân với đội ngũ của Đặc Lạp Đa thì binh lực của đôi bên vừa vặn tương đối sung túc. Do đó mà cần phải hội quân một lần để trao đổi binh lực.

Sát Đạt Mễ La khích động nói:

- Vậy thì quá tốt, đã lâu rồi chúng ta chưa được gặp lại Tịch Tháp nhỉ.

Bởi vì nhân tài rất cần thiết nên Tịch Tháp được điều về dưới trướng Đặc Lạp Đa. Bằng hữu thân thiết lâu ngày gặp lại, nên điều đó khiến cho Sát Đạt Mễ La cực kỳ hưng phấn.

Đoàn trưởng đấu sĩ Hào Tư thì cười ha hả nói:

- Ta thì lại muốn đấu một trận với tên trâu điên Thản Khắc kia một trận cho thật đã, xem coi hắn tiến bộ được bao nhiêu rồi.

Mọi người ai nấy cũng đều vui mừng hớn hở. Vào những lúc hoạn nạn sinh tử, bao nhiêu va chạm và bất mãn trước kia giữa các tướng lĩnh đều biến mất sạch, giờ đây họ đều là huynh đệ tri kỷ với nhau, vừa nhắc đến gặp mặt là lại có cảm giác thân thiết vô cùng.

Mộ Dung Thiên cũng cười nói:

- Đừng quá hưng phấn, chư vị hãy về doanh trướng của mình ngủ một giấc thật....

Chữ "tốt" còn chưa kịp thoát ra thì bỗng nhiên có một gã truyền tín binh chạy xộc vào, rồi gã vừa thở hổn hển vừa thốt:

- Thành...thành thủ đại nhân, có tin cấp báo!

Mọi người vừa đứng lên, đang định chuẩn bị trở về doanh trướng của mình nghỉ ngơi, giờ nghe vậy thì lập tức ngừng lại. Chẳng lẽ ma thú quân đoàn ở phía sau đã chọn đúng lộ tuyến mà đuổi đến nơi rồi hay sao?

Mộ Dung Thiên thản nhiên hỏi:

- Đa Lâm, hãy bình tĩnh đã, có chuyện gì?

Gã truyền tín binh vội hít sâu vài hơi rồi nói:

- Chúng ta phát hiện được ở trên biển có hai người xuất hiện.

- Cái gì?

Mọi người nghe vậy thì đều thất kinh, sau đó Hào Tư hỏi:

- Có thể nào là binh sĩ hoặc là dân chúng của chúng ta hay không? Hay là họ có thể là thủ hạ của Đặc Lạp Đa, Á Luân, Ngả Lược Đặc, hay Luân Đạo Phu hay không?

Mộ Dung Thiên nhíu mày không nói gì, nếu sự tình đúng như lời của Hào Tư nói, vậy thì đây không phải là chuyện quan trọng gì rồi.

Thế nhưng câu trả lời của gã truyền tín binh lại khiến mọi người thất kinh thêm lần nữa:

- Không! Hai người này căn bản không có chức nghiệp huy chương của Mễ Kỳ Tư chúng ta, thậm chí là của Tát La nữa!

Tại một hải vực xa xôi hàng ngàn dặm, tại một địa phương hẻo lánh thập phần nguy hiểm mà dường như đã bị thế nhân quên lãng, không ngờ lại xuất hiện hai vị khách đến từ phương xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.