Tôi Chỉ Là Một Thủy Quân

Chương 36: Đối Mặt




Editor: Quỷ Quỷ

Thạch Tiểu Phong cố gắng kiên nhẫn giảng giải cho cô, “Cô có thể cảm được nhân vật rất tốt, nhưng tôi muốn cô thả lỏng một chút, vai cô cứng cả lại, nhìn qua giống như đó không phải là bạn trai cô mà là kẻ thù vậy, hiểu chưa?”

An Mộc gật đầu, “Hiểu rồi ạ.”

Thạch Tiểu Phong nhìn cô khuyến khích, “Đường Hạ, Ngôn Phi Thần khen ngợi cô rất nhiều, cô cũng đừng làm tôi thất vọng, thả lỏng một chút, từ một bộ phim lớn như ‘Chìm nổi’ đến đây, đạo diễn Lý Đông Thịnh độc tài như vậy cô còn không sợ thì cô không cần phải sợ tôi!

An Mộc:…Cô nào có sợ đạo diễn?

An Mộc thở dài gật gật đầu.

An Mộc đi đến giữa sân.

Khắp nơi truyền đến tiếng nói của các nhân viên.

“Khởi động máy!”

“Camera sẵn sàng!”

Thạch Tiểu Phong hô to, “Diễn!”

Máy quay hoạt động.

Gió nhẹ thổi qua bụi cỏ, một nam một nữ đang dạo chơi, An Mộc tận lực lờ đi lòng bàn tay đang bị đùa giỡn, khóe môi nhếch lên mỉm cười dịu dàng đáng yêu, giống như một cô gái đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vô cùng hạnh phúc.

Thạch Tiểu Phong trước màn hình vô cùng hài lòng!

Cô gái này rất linh hoạt!

Trong thước phim.

Ôn Noãn và Lộ Diêu tay trong tay, xung quanh không có một ai.

Lộ Diêu đột nhiên dừng bước, nghiêng người, trên mặt người đàn ông mang chút ngượng ngùng, ôm lấy An Mộc, chậm rãi cúi đầu.

Cảm xúc của Lộ Diêu khá tốt, nhưng sự bối rối của Ôn Noãn, không giống kiểu hồi hộp như sắp được người yêu hôn, ngược lại cứ như con gái nhà lành đang bị đùa bỡn.

Thạch Tiểu Phong nhíu mày.

Diễn xuất của An Mộc lúc này cũng được coi là bắt đầu đi đúng hướng.

Nhưng không ngờ ngay khi Lộ Diêu càng tới gần, An Mộc lại ra sức đẩy Diêu Cảng ra thật mạnh!

“Cắt!” Thạch Tiểu Phong giận dữ quát một tiếng, “Sao lại thế này?”

Tuy anh không chỉ đích danh, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía An Mộc.

Diêu Cảng nhún vai, cố tỏ ra vô tội, nhìn An Mộc.

An Mộc thở phì phò, hung tợn trừng mắt nhìn Diêu Cảng, vừa rồi anh ta lợi dụng lúc ôm cô, luồn tay ra sau lưng cô ra sức xoa nắn, sàm sỡ cô!

Rõ ràng chỉ là một cái hôn phớt, vậy mà anh ta dám trực tiếp lao vào cô như vậy.

Nếu không phải cô nhanh tay đẩy anh ta ra, chỉ sợ môi anh ta đã áp vào môi mình rồi, tận lực đẩy ra mà môi anh ta còn quệt mạnh vào má mình!

Tên khốn kiếp!

An Mộc siết chặt nắm tay.

Diêu Cảnh lập tức mở miệng, “Ài Đường Hạ cô làm sao vậy? Cô không định đánh tôi đấy chứ!”

An Mộc cật lực kiềm chế để không động thủ.

Thạch Tiểu Phong cau mày nhìn An Mộc, “Đường Hạ, cô lại làm sao thế?”

An Mộc hít sâu một hơi, lắc đầu với Thạch Tiểu Phong, “Thật xin lỗi.”

Thạch Tiểu Phong nhíu mày, “Làm lại.”

“Cắt! Đường Hạ, cô đang yêu chứ không phải đang ra trận!”

“Cắt! Đường Hạ, động tác của cô còn có thể cứng ngắc hơn được nữa không?”

“Cắt! Đường Hạ, rốt cuộc cô có biết diễn không!”

“Cắt!”

Cắt lần thứ N, Thạch Tiểu Phong cũng không bình tĩnh nổi liền ném kịch bản đi, nhìn thẳng vào An Mộc, tức đến nỗi nói không nên lời!

Đám người xung quanh thi nhau chỉ trỏ An Mộc, từng câu trào phúng chế nhạo lọt vào tai An Mộc.

Cô siết chặt nắm tay.

Cô là người mới nên mới nhận được kiểu đãi ngộ này, nếu là một minh tinh thực sự nổi tiếng thì sớm có thể vạch trần tên Diêu Cảng này rồi!

Lúc này nói ra chỉ e không ai tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.