Tôi Biết Con Đường Dài Không Có Kết Quả

Chương 9: ĐƯỜNG




Vào những ngày cuối cùng này, kỳ hạn của thí luyện Hoang Nguyên đã sắp kết thúc, không gian bên trong toàn bộ Sa Hỏa thành cũng bắt đầu phát sinh dị biến, thiên địa linh khí bao trùm toàn bộ toà thành, từ những ngày trước đã phát sinh biến hoá. Thiên địa linh khí ở khắp mọi nơi bắt đầu tu tập lại dày đặc hoá thành những dải sương mù bay lượn lờ bên trong Sa Hỏa thành, mà nơi thiên địa linh khí tụ tập chủ yếu nhất chính là ở ngay bên trong một tòa cung điện rộng lớn, những dải sương mù do thiên địa linh khí tập kết ở nơi này dày đặc đến nổi có thể che đi tầm mắt của cường giả, đưa tay không thấy năm ngón.

Vốn dĩ dưới tình huống thiên địa linh khí dày đặc này là rất có ích cho toàn bộ cường giả ở đây tu luyện, thế nhưng tâm tình của đám lúc này hoàn toàn không có đặt ở chỗ linh khí này mà là tất cả bọn họ đều đang hướng về phía tòa cung điện với vẻ chờ mong. Thiên địa linh khí cuồn cuộn từ bên trong cung điện trào ra liên miên không dứt, càng ngày càng nồng nặc bao trùm khắp mọi không gian, bầu trời phía trên Sa Hỏa thành cũng bắt đầu bị che kín tối sầm lại khiến cho khí tức trong hư không có thêm vài phần quỷ dị.

Thiên n ngẩng đầu nhìn không gian đang lưu chuyển phía trên đỉnh đầu của tòa cung điện, ngón tay hắn không ngừng thi bấm, càng lúc ánh mắt hắn càng nheo híp lại, trong lòng hắn cũng dâng lên một cổ bất an nồng đậm,” Dường như có thứ gì đó đang muốn nhân cơ hội này mà phục sinh thoát ra ngoài “. Tôn Dương nhìn thấy hiện trạng lo lắng của Thiên n, trên đỉnh đầu y còn không ngừng lăn xuống những giọt mồ hôi, ánh mắt hắn cứng lại trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy bất an, nhịn không được hắn lên tiếng hỏi “ Thần côn, ngươi nhìn ra điều gì đó hay sao? “

Tuyết Kỷ và Nhạn Kiến Sinh nghe hắn hỏi vậy thì ánh mắt cũng bất chợt nhìn về phía Thiên n, bởi vì trong lòng bọn họ cũng đã mơ hồ cảm nhận được một cổ bất an đang dâng lên từ đáy lòng. Vẻ mặt Thiên n hơi cứng lại, hắn lắc đầu có phần lo lắng nói “ Ta không tính ra được là thứ gì, bởi vì căn cơ tinh tú thiên không nơi này đã bị diệt, bản mệnh của thế giới này thì vẫn còn sót lại một ít, nhưng mà có thứ gì đó đã cố tình che nó lại, không có tinh tú thiên không và bản mệnh của thế giới, ta không thể nào tính ra được. Chỉ là cảm giác nói cho ta biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ. “

“ Tại sao lại như vậy, không phải nói là sẽ có bảo vật truyền thừa xuất thế sao? “ Tuyết Kỷ cũng cau mày nói nhỏ.

Người ở đây rất đông, từ trong ánh mắt có vẻ như đang chờ mong của họ, có lẽ họ vẫn chưa cảm nhận được cổ bất an kia cho nên tâm tình vẫn bình thản như vậy, mà trái lại một số người có thực lực đủ mạnh cũng đã bắt đầu cảm thấy có chỗ không đúng, bởi vì theo lẽ thường mỗi khi bảo vật xuất thế thì đều sẽ dẫn động một lượng lớn thiên địa linh khí để tu bổ trước khi xuất thế. Nhưng mà tình trạng lúc này lại thập phần qủy dị, thiên địa linh khí vốn không có bị hút từ bên ngoài vào mà là từ sâu bên trong tòa cung điện kia thoát ra, đã vậy còn nhiều đến khác thường lại còn tạo thành dị tượng quỷ dị, mơ hồ tạo cho người ta một cảm giác nguy cơ khó tả.

Đột nhiên từ một phương hướng nào đó có một đạo âm thanh vang lên kéo sự chú ý của mấy người Tôn Dương từ trong suy nghĩ trở về “ Tôn Dương cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi… Cầu xin ngươi hãy đi cứu công chúa, nàng đã bị một nhóm ma nhân bắt đi mất. “ Tôn Dương cau mày nhìn lại người vừa đến là một nam tử thanh tú mặt một bộ y phục màu lam, hắn cũng không nhận ra người này, thế nhưng người ta đã đến cầu mình thì ắt hẳn cũng nhận biết mình, hắn cũng không vội đáp ứng mà ngược lại nhìn nam tử lam y kia không nhanh không chậm hỏi “ Ngươi là ai? Vì sao đến cầu ta cứu người?. “

Nam tử lam y lúc này gấp như kiến bò, nghe Tôn Dương hỏi thì hắn càng thêm nôn nóng, sợ chậm trễ thì sẽ không kịp, vì vậy tâm tình hắn cũng gấp rút nói nhanh “ Ta là cận vệ bảo vệ cho Công Chúa. Nể tình ngươi và Công Chúa có chút giao tình, ta xin ngươi hãy ra tay cứu giúp nàng một lần. “ Hắn nói nhanh câu từ lộn xộn, nghĩ nghĩ thấy mình vẫn chưa nói trúng vấn đề liền bổ xung thêm “ À ta quên mất Công Chúa danh tự là Kiều Mộng Cầm. “

“ Hả? ( hả?) “ hai tiếng kinh hô vang lên, cả Tôn Dương và Tuyết Kỷ đều kinh ngạc, vốn đã thấy nàng ta khí chất tao nhã cao quý, nhưng thật không ngờ thân phận của nàng lại cao như vậy“ Chuyện này là như thế nào, ngươi mau nói rõ ra xem. “ Tôn Dương lấy lại bình tĩnh, nếu đúng là Kiều Mộng Cầm gặp nạn thì nhất định phải cứu, nhưng trước tiên hắn phải làm rõ vấn đề trước mới có thể ra tay cứu người, bởi vì ở cái nơi xa xôi này hắn cũng đã đắc tội một số ít người, ai mà biết được sẽ không có người cố ý sắp xếp hãm hại mình.

“ Ta chính là một trong những thị vệ đi theo bảo vệ công chúa… Khoảng mấy tiếng trước công chúa vẫn còn đang tu luyện, nhưng sau đó lại có người nào đó cố ý truyền âm nói là ngươi muốn gặp nàng ở bên ngoài thành, vì thế công chúa mới không do dự lập tứ hướng ngoài thành đi đến, nào ngờ lúc nàng vừa mới xuất hiện bên ngoài cửa thành liền bị người tập sát bất ngờ đánh ngất nàng rồi mang đi. Ta và thủ lĩnh Hoàng Vũ Chi vốn đi theo phía sau công chúa không xa, nhưng không ngờ thực lực của nhóm người kia lại rất cường đại, ra tay nhanh chóng rồi mang người dùng tốc độ nhanh nhất rời đi. “

Tôn Dương cau mày, nào có lý nào lại dễ dàng như vậy, thực lực của Kiều Mộng Cầm ít nhất cũng là Thiên Tướng trung kỳ, một người muốn đánh ngất cường giả Thiên Tướng trung kỳ mang đi thì ít nhất tu vi cũng phải đạt đến Thiên Tướng đại Viên mãn hoặc Chân Vương cảnh thì mới làm được, nhưng mà đâu có dễ dàng như vậy, hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái “ Theo như ngươi nói nàng chính là bị người đánh ngất mang đi, vậy ngươi có nhìn rõ người ra tay là ai không, còn nửa vì sao ngươi không tìm đến người khác cứu nàng mà lại tìm đến ta? “

Người kia nghe Tôn Dương hỏi như vậy hắn cũng có phần xấu hổ, nhưng vẫn ngẩng đầu thành thật nói tiếp “ Ta không nhìn rõ là ai, chỉ thấy một đám bóng đen rất quỷ dị, ngay lúc công chúa bị mang đi, ta và thủ Lĩnh cũng lập tức đuổi theo, chỉ là lúc đó không biết từ đâu lại có thêm hai người trẻ tuổi cũng truy theo đám người kia. Nhìn bộ dáng của bọn họ hình như cũng muốn cứu công chúa thì phải, thủ lĩnh thấy vậy liền nói với ta bảo ta trở về tìm ngươi, nói là chuyện này ít nhiều chắc cũng có liên quan đến ngươi, vì vậy chuyện này dù ngươi có muốn hay không thì vẫn phải giúp một tay. “

Tôn Dương hơi hồ nghi, nếu đúng như lời người này nói thì hắn nhất định không thoát khỏi liên quan, bởi vì những người kia chính là đã dùng danh tự của hắn để dẫn dụ công chúa, mà nếu đã là như vậy thì chắc chắn mục đích của đám người kia không phải là Kiều Mộng Cầm mà là trực tiếp nhắm vào mình, chẳng qua là mượn tay nàng để dẫn mình đến mà thôi, trầm ngâm một lát cuối cùng hắn cũng gật đầu nói “ Bọn chúng đã mang nàng đến nơi nào, ngươi mau dẫn đường đi “

“ Đợi đã, sư đệ ngươi không cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái sao? Chúng ta không thể vì một lời của hắn mà đi được. “ Nhạn Kiến Sinh tiến lên dang tay chặn lại đám người, hiển nhiên hắn sẽ không tin đến những chuyện này, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôn Dương hơi khựng người lại, sau đó hắn dời ánh mắt về phía thần côn muốn nhờ hắn tính toán xem hung cát như thế nào “ Thần Côn ngươi có thể tính giúp ta xem một chút không? “ với bản lĩnh của tên thần côn này hắn thập phần tin tưởng.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người là Thiên n đã không do dự lập tức gật đầu nói “ Không cần nói ta đã sớm tính qua rồi, chỉ có điều lần này lại có hai điểm hung hiểm, không những là cô nàng kia mà ngay cả ngươi lần này cũng chỉ sợ không lành. “ Tôn Dương hơi nhăn mày nhưng cũng không có nói gì, chỉ hướng nam tử kia nhàn nhạt nói “ Đi, ngươi mau dẫn đường đi. “ Nhạn Kiến Sinh và Tuyết Kỷ lúc này cũng không có nói gì, tuy hai người chỉ vừa mới tiếp xúc với Thiên n, nhưng nhìn bộ dáng Tôn Dương thấy hắn thập phần tin tưởng người này như vậy thì hai người tất nhiên cũng tin tưởng ánh mắt của hắn.

Người kia cũng gật đầu cũng không nói gì thêm, lập tức thả người bay về một hướng ra ngoài thành bay đi, bốn người Tôn Dương cũng lặng lẽ bay theo phía sau nhanh chóng vượt ra bên ngoài thành tiếp tục bay đi, nhưng bọn họ không để ý lúc bọn họ vừa rời đi cũng có vài bóng người mang ánh mắt âm trầm cũng lặng lẽ từ bên trong đám người đông đúc rút lui, hướng theo bọn họ rời đi mà bám theo.

Ngay lúc này ở bên trong tòa cung điện, dưới lớp sương mù che phủ tầm mắt của mọi người, mấy chục cái bóng đen quỷ dị như U Linh đang nhẹ nhàng lướt đi trôi nổi trong hư không, hướng sâu bên trong tòa cung điện đi đến. Nếu có người nhìn thấy một loạt bóng đen này chắc chắn sẽ rất kinh dị, bởi vì những cái bóng đen này lại không có chân, toàn bộ chỉ bay vật vờ như U Linh mà đi, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quái dị trong bóng tối làm cho người nổi cả tóc gáy. Từng cái bóng đen đi sâu vào cung điện cuối cùng dừng lại ở một mật thất “ Cạch “ một tiếng từ bên dưới lại đột nhiên mở ra một mật đạo dẫn xuống lòng đất, những bóng đen kia không hề do dự lập tức bay xuống bên dưới rồi biến mất trong bóng tối, linh khí từ bên trong cũng dày đặc xông thẳng hướng ra bên ngoài mà khuếch tán đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.