Tôi Bị Nhân Thiết Bắt Cóc

Chương 47: Chương 47




Đồng Hề bị Thiên Chính đế nắm tay, một trước một sau trở về. Lúc đi đến đầu phố ở thị trấn, rất nhiều người đều mang theo vẻ vui mừng sau khi sống sót qua tai nạn.

Chỉ nghe bên phải có một giọng nói:

- "Lý Lão Tam, huynh còn sống à? Không phải đã bị cuốn đi hướng khác rồi sao?" –Lời nói tuy nghe có vẻ không tốt, nhưng giọng lại hàm chứa vui mừng.

Đồng Hề quay đầu nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh đang chống gậy, khập khễnh đi trên mặt đất.

- "Lão Tam ta đây mệnh lớn, nhặt lại được một mạng. Lúc rơi xuống lại được một thân cây cản lại. Ta ở trên mặt nước hai ngày, suýt chút là chết đói. Sau đó huynh đoán xem thế nào? Ta nhặt được một hộp lưỡi vịt. Hẳn là ông trời chưa muốn đoạt lấy tính mạng ta. Huynh biết không? Trời ạ, ta đời này cũng chưa từng nếm qua lưỡi vịt, đúng là mỹ vị trong thiên hạ đó." –Lý lão Tam vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu lên nhìn trời, đầu lưỡi liếm môi, giống như đang sống lại chuyện cũ, thiếu chút nữa là rơi cả nước bọt.

- "May mắn của huynh quả thật không ít. Hôm nay huynh lên trấn làm gì?" –Người nọ lại hỏi.

Lão Tam bỏ túi vải mang theo xuống, cẩn thận mở ra. Sau đó bưng ra một chiếc hộp Kim phượng mẫu đơn, bắt đầu rống lên:

- "Cuộc đời Lý lão Tam ta không biết đã tu luyện được phúc phần gì. Bán hộp này có thể mua được vài mẫu đất, còn có thể cưới một người vợ, sau đó sinh một đống con." –Lý Lão Tam ngây ngô cười ha hả.

Đồng Hề ngơ ngác nhìn, không ngờ lưỡi vịt mình không ăn lại có thể cứu được một mạng người, càng không ngờ một chiếc hộp nho nhỏ lại có giá cao như vậy, có thể giúp một người nam mua đất, cưới vợ, sinh con. Cả đời có thể hạnh phúc.

- "Hộp này ngươi bán thế nào?" –Thiên Chính đế mở miệng, đại khái cũng nhận ra được là gì đó của Đồng Hề.

Lý lão Tam thấy Thiên Chính đế có khí thế của người nhà giàu, vội vàng ra giá.

- "Mười, mười hai." –Nói xong bèn chột dạ. Cả đời y cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Thiên Chính đế cười đến sảng khoái, thanh toán tiền xong liền cầm lấy hộp đưa cho Đồng Hề.

Đồng Hề vuốt ve chiếc hộp, lập tức nụ cười nở ra. Thiên Chính đế nhìn thấy bèn thất thần. Lý lão Tam nhìn nàng như tiên nữ giáng trần, ngay cả bạc cũng quên lấy.

Đồng Hề vốn là người nghiện sạch sẽ. Thứ gì đó của mình nếu bị nam tử khác chạm vào tuyệt đối sẽ không nhận lại, nhưng chiếc hộp này nàng lại yêu thích không muốn buông tay. Đến lúc thu lại được vẻ đoan trang, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đang diễn ra.

Sau khi chân Đồng Hề khỏi, bọn họ lại bắt đầu đến Dân Giang phủ. Thiên Chính đế còn muốn đến đó thẩm tra dân tình. Thiên tai lần này đã dạy hắn một bài học lớn, cho nên càng quyết định đi nhiều địa phương hơn.

Vào tới Dân Giang phủ, dọc đường cảnh xuân tươi đẹp phồn hoa không ít, đình thai lâu các điêu diêm họa đống, du bích hương xa thanh câu tuấn mã, không đâu không lộ vẻ phong thái của phủ thành.

Đến mấy ngày thì cảm giác lo lắng gì đều trở thành hư không. Sau khi thu xếp xong mọi việc, Thiên Chính đế chủ động đề nghị đưa Đồng Hề đi mua sắm, nàng quả thật thụ sủng nhược kinh.

Dọc đường đi không biết bao nhiêu cô gái quay đầu lén lút nhìn Thiên Chính đế, có người còn đến trước mặt trộm che miệng cười, cũng có người trực tiếp đưa mắt nhìn theo. Đặc biệt nhất có một cô nương béo còn quẳng cho hắn một quả mận.

Đồng Hề phía sau không nhịn được, che miệng cười. Từ lần trước bị thương, thái độ của Thiên Chính đế đối với nàng thay đổi rất nhiều, không còn động một tí là lôi ra vẻ mặt âm trầm ra nữa. Vậy nên lá gan Đồng Hề cũng lớn thêm không ít. Nhưng cô nương béo này xem ra lá gan còn lớn hơn nàng. Đôi mắt mong chờ nhìn Thiên Chính đế, cũng không chịu di chuyển. Đồng Hề cười nói:

- "Quẳng cho ta một quả mận mà muốn đổi lấy cửu ngọc. Thổ phỉ cũng chỉ tới thế là cùng."

Thiên Chính đế vốn đi trước Đồng Hề, nghe thấy nàng trêu chọc, thoáng kinh ngạc quay đầu lại:

- "Vậy nàng nhận là được rồi." –Hắn vung tay ném quả mận cô gái kia đưa cho Đồng Hề.

Đồng Hề ngây ngô cầm lấy, trong lòng hơi xúc động. Lại nhìn đến khóe miệng cô nương béo kia đã sớm dẹt ra, Đồng Hề cũng không chịu nổi ánh mắt bi thương như vậy, vội vàng sải bước chạy theo Thiên Chính đế. Hắn bước vào một gian hàng khắc con dấu.

Đồng Hề khó hiểu nhìn hắn, hắn mới nói một câu:

- "Bức tranh lần trước của chúng ta còn chưa có ấn. Chúng ta đến khắc một con dấu."

Đồng Hề vốn đã quên chuyện này, không ngờ Thiên Chính đế còn nhớ rõ như vậy.

Chưởng quầy vừa thấy khách quý liền ân cần bước lên đón.

- "Khách quan chọn thạch hay là khắc ấn?"

- "Chọn thạch trước đi." –Thiên Chính đế nói.

Chưởng quầy là người khôn khéo, vừa nghe đã biết chọn thạch xong sẽ làm ấn.

- "Vị đại gia này đến đúng nơi rồi. Ấn thạch của ta ở đây là đệ nhất Dân Giang phủ, chuyên mời các cao thủ khắc ấn từ kinh thành đến. Gia muốn chọn loại thạch thế nào? Núi đá của chúng ta ở đây đã lâu năm rồi, thanh điền thạch hay xương hóa thạch gì cũng có cả."

Lão chưởng quầy nêu ra vài loại đá, đều là nhưng loại thông dụng để làm ấn khắc. Hắn bưng ra bưng vào mấy bận, Thiên Chính đế đều không hài lòng.

- "Thế này mà cũng gọi là đệ nhất ấn của Dân Giang phủ sao? Chẳng có gì đặc biệt cả." –Thiên Chính đế trào phúng nói

- "Xem ra gia đúng là người biết nhìn hàng. Tiểu nhân mấy ngày trước vừa thu một quả "Thanh điền đống", nhưng giá cả hơi cao một chút."-Chưởng quầy cười càng niềm nở hơn.

Đồng Hề vừa nghe thấy "Thanh Điền Đống" đã lên tinh thần. Đây là loại đá tốt nhất để làm ấn, bình thường cực kỳ khó tìm.

Chưởng quầy lấy ra một lần nữa. Ánh mắt Đồng Hề và Thiên Chính đế đều sáng lên. Đá thâm quầng một màu, tinh khiết như ngọc, là loại "Thanh Điền Đống" cực phẩm. Đồng Hề cầm trên tay, nhất thời cảm giác như mồ hôi cũng biến mất, cả người mát mẻ như vào thu. Loại cực phẩm này ngay cả nàng cũng ít nhìn thấy, cho nên yêu thích không muốn buông tay.

- "Bán thế nào?" –Thiên Chính đế mở miệng.

- "Hôm nay gia mở hàng nên ta cũng không muốn ra giá bậy." –Chưởng quầy mở ra năm ngón tay ra dấu.

- "Mười hai?"

Đồng Hề mở to mắt. Sau đó lão chưởng quầy bỏ thêm một câu: "Vàng". Tâm Đồng Hề lạnh đi. Mười hai vàng không phải là ít, sơ sơ cũng khoảng tám mươi hai bạc ròng rồi. Nhưng thứ muốn mua đều phải tinh quý, bọn họ đều quen dùng bảo vật nên hét giá, ra vẻ quý trọng.

- "Gia, hay chúng ta chọn cái khác đi" –Kỳ thật giá trị mười hai lượng vàng đối với Đồng Hề cũng không là gì, nhưng suy nghĩ của nàng hiện giờ đã khác. Nàng nhớ đến Lý lão Tam, chẳng qua chỉ là một con dấu mà bỏ ra nhiều tiền như vậy thật không nỡ.

- "Lấy cái này đi." –Thiên Chính đế gật đầu, bảo chưởng quầy gói lại.

Đồng Hề giữ chặt tay Thiên Chính đế.

- "Gia, cái này đắt quá." –Không phải nói giá trị của "Thanh Điền Đồng" không tới, nhưng mười hai lượng vàng quả thật là số tiền quá nhiều.

Thiên Chính đế cũng không nói gì, chỉ mỉm cười vỗ vỗ tay nàng. Đồng Hề vốn cảm thán Thiên Chính đế thật sự là quá hào phóng, nào ngờ hắn lại nói thêm một câu:

- "Nàng mua Băng nguyệt lăng mất bao nhiêu là vàng, trăm năm sau đều không phải hóa thành bụi sao? Nhưng Thanh Thạch Đống này càng về sau sẽ càng đáng giá."

Chưởng quầy lại niềm nở bước lên:

- "Vị đại gia này muốn khắc chữ gì? Để làm gì? Chúng tôi sẽ mời sư phụ tốt nhất kinh thành đến làm"

Thiên Chính đế nhìn con dấu của mấy bức tranh bốn góc tường, quả thật cũng không tồi, hắn quay lại hạ giọng nói với Đồng Hề.

- "Bức tranh là của hai chúng ta, lấy mỗi chữ trong tên mỗi người thì nàng thấy thế nào?"

Đồng Hề dĩ nhiên không dám có ý kiến khác.

- "Hề?" –Nàng chủ động nói, nào ngờ Thiên Chính đế lại cau mày.

- "Khuê danh thì càng ít người biết càng tốt. Lấy một chữ trong họ đi. Chưởng quầy maugiúp ta chuẩn bị giấy bút."

Hắn kéo Đồng Hề đến trước bàn:

- "Nàng cho ta một chữ, ta cho nàng một chữ, được không?"

Đồng Hề gật gật đầu, bắt đầu trầm tư. Thiên Chính đế họ Hoàng Phủ, lấy một chữ Phủ thì không tốt lắm, cùng với chữ Lệnh hay Hồ đều rất kỳ quái. Nếu chỉ lấy chữ Hoàng mặc dù cũng kỳ lạ, nhưng hắn vốn là thiên tử, lựa chọn này cũng có thể xem là ổn thỏa nhất. Cho dù hắn cố tình đưa ý kiến khác, cũng không lớn lắm.

Đồng Hề nghĩ vậy nên bèn viết một chữ "Hoàng".

Đến lượt Thiên Chính đế viết. Hai người cùng đứng một chỗ, Đồng Hề chỉ ngây ngốc nói:

- "Đó không phải họ của ta mà." –Nàng chỉ vào chữ "Qua".

Hắn bỡn cợt cười cười:

- "Ta có thể đoán được nàng dùng chữ gì. Có phải nàng đang nghĩ hai chữ "Hoàng Hồ" là thỏa đáng rồi không? Ta lại cảm thấy chữ "Qua" này mới là thích hợp với nàng nhất."

Đồng Hề lúc này mới hiểu thì ra hắn trêu chọc mình, xem ra hôm nay tâm tình hắn rất tốt.Nhưng hắn có thể lược bớt chữ "Hồ" (狐) của nàng thành "Qua" (瓜), nàng cũng không thể lược bỏ chữ "Hoàng" (皇) của hắn thành chữa "Vương" (王) được.

Nhưng chữ "Qua" này lại là Qua trong "đồ ngốc"(傻瓜). Đồng Hề phải rất lao lực mới có thể miễn cưỡng thừa nhận chữ này cũng có chút liên quan với mình.

Đồng Hề thở dài, lí nhí nói:

- "Hai chữ "Hoàng Qua" nghe cũng không ổn."

Chưởng quầy cầm lấy hai chữ chẳng ra gì này cũng không biết phải làm sao.

- "Nhị vị xác định khắc hai chữ này chứ?"

Đồng Hề nghe khẩu khí chưởng quầy này chắc cũng cảm thấy hai chữ này chẳng ra sao cả, giống như là lãng phí một khối "Thanh Điền Đống" rồi.

Thiên Chính đế để Cố Vân Hải lại chờ cho thợ thủ công khắc xong con dấu. Loại đồ đắc tiền này sợ nhất là người ta lén thay đổi, cho nên phải để người ở lại.

Vậy nên Đồng Hề mới có nửa ngày nhàn hạ di dạo ở Dân Giang phủ. Mặc dù Thiên Chính đế bên cạnh có hơi hà khắc, nhưng trong chợ cái gì cũng rực rỡ muôn màu. Hình dáng màu sắc quý hiếm hay kỳ dị gì cũng có nên nàng cũng rất thoải mái.

Đến trước một tiểu quán bán ngọc, bán nhiều nhất là ngọc bội, Thiên Chính đế bỗng nhiên dừng bước. Đồng Hề suýt chút nữa là va vào lưng hắn. Nàng khó hiểu nhìn hắn. Tư chất các loại ngọc bội này đều rất kém, cũng không biết hắn nhìn cái gì.

Hắn chớp mắt với nàng, đoạn liếc nhìn vào Điền ngọc Loan Phượng bội trong cung chế, nếu là người quen thuộc trong cung cũng có thể nhìn ra. Đồng Hề nhìn theo mắt hắn, nhất thời hiểu ý.

- "Ngọc bội ở đây kiểu dáng cũng rất đặc biệt." –Đồng Hề giả vờ nói.

Ngón tay Thiên Chính đế lướt qua dãy ngọc bội, cuối cùng chọn được một mảnh "Bạch ngọc ngư hòa hoa quế ngư". Người bán hàng rong bật dậy.

- "Đại gia quả thật có mắt nhìn. Ngọc bội này là tốt nhất. Nhìn hà hoa quế ngư này, nó còn có môt tên đặc biệt gọi là "Liên sinh quý tử". Phu nhân nếu đeo ngọc bội này, nhất định ba năm hai đứa."

Mặt Đồng Hề nhất thời đỏ bừng, cảm thấy người bán hàng rong này thật lỗ mãng, nhưng cũng không biết có phải do y biết cách nói chuyện hay không, Thiên Chính đế lại sảng khoái thanh toán tiền, còn nói:

- "Vì câu nói may mắn của ngươi."

Tề Vân phía sau và Đồng Hề đều mở to mắt nhìn. Đồng Hề xấu hổ cúi đầu nhìn ngọc bội kém chất lượng này, lại cảm thấy vừa mắt hơn so với Điền ngọc bội lúc trước.

Gần đó có một đạo quan hương khói không tồi –Bạch Vân quan. Bên trong có một tòa tháp chín tầng, tồn tại hơn hai trăm năm, là một danh thắng nói tiếng của Dân Giang phủ. Thiên Chính đế dẫn Đồng Hề đến Bạch Vân quan xem.

Vừa vào cửa liền cảm thấy hương khí thanh u. Bạch Vân quan không lớn, chỉ có ba đại điện, chia ra làm Thị linh quan điện, Lữ tổ điện hòa tam thanh điện. Sau đạo quan có một vườn cây xanh dày đặc. Giờ ngọ oi bức ít người, Thiên Chính đế bèn dẫn Đồng Hề đi dạo sau vườn.

Đồng Hề đối với những chuyện này cũng không mấy hứng thú. Loại danh thắng này trong cung không biết có bao nhiêu, khí thế to hơn rất nhiều. Nhưng lúc nhìn thấy hai đạo sĩ đang ở cạnh góc tường làm dưa muối, bỗng dưng nàng lại nghỉ chân không chịu đi nữa.

Thiên Chính đế cũng quay đầu nhìn về phía Đồng Hề, trong mắt hai người đều vạn phần vui vẻ, xem ra không hẹn mà hợp. Đồng Hề đến gần nhìn nhìn, cẩn thận phân biệt tầng tầng sau lớp tro chính là hải mã hải long hiếm có gì gì đó mới càng khẳng định ý nghĩ.

- "Tiểu đạo trưởng, thức ăn này các người có bán không?" –Mắt Đồng Hề xoay tròn, lại đặt tay lên bụng.

Hai đạo sĩ vốn định nói không bán. Tiếng "không" đã chuẩn bị nói ra, nhưng lại cảm thấy Đồng Hề giống như tiên nữ thiên cung giáng trần, âm thanh lại bị nghẹn xuống.

- "Hai bị vị đạo trưởng, nghe nói dưa muối ở Bạch Ngọc quan là tuyệt nhất vùng này. Chúng tôi từ ngoài đến, cũng muốn mang về nhà nếm thử một chút." –Đồng Hề kiên nhẫn nói.

- "Chuyện này... chuyện này phải hỏi sư phụ."

Sau đó Đồng Hề lại mời đạo sỹ quản lý phòng bếp đến, ra một cái giá không nhỏ, điều kiện là được mang cái bình đi để tránh trên đường đi bị hư. Đạo sỹ kia bán cũng rất lanh lẹ.

Chỉ để lại Đồng Hề và Thiên Chính đế nhìn nhau cười. Lần này xem như nhặt được bảo bối. Nếu trực tiếp hỏi mua chiếc bình cổ này hẳn sẽ bị hoài nghi. Đi mua dưa muối tặng chiếc bình thì không còn vấn đề gì nữa rồi.

Đợi đến khi mang bình dưa muối ra khỏi Bạch Vân quan, Đồng Hề mới nói:

- "Gia nhận ra đó là cái gì không?" –Đồng Hề tự nghĩ mình học sâu hiểu rộng, vì danh hiệu tài nữ mà ngày đêm đọc rất nhiều sách vở mới có thể nhận ra lai lịch chiếc bình này, không ngờ Thiên Chính đế cũng nhận ra được.

- "Nếu ta không lầm thì là "Ngọc Hải" của Thiên triều Nguyên Tôn Hoàng đế."

Đồng Hề nhoẻn miệng cười.

- "Không ngờ gia không chỉ giỏi trị quốc mà còn giỏi về ngọc như vậy."

Ngọc Hải đúng là Ngọc Hải của Nguyên Tôn hoàng đế, vốn là bình uống rượu. Binh lính trước khi xuất chinh mỗi người đều múc một chén. Sau này Thiên triều suy tàn, Ngọc Hải lưu lạc ra bên ngoài, không biết ở đâu, chẳng ngờ lại bị hai người họ đi dạo đạo quan gặp phải, lại còn trở thành bình ngâm thức ăn.

Thiên Chính đế cười cười.

- "Nàng cũng không kém mà." –Nhìn nụ cười tươi như ánh mặt trời, Đồng Hề chỉ cảm thấy rực rỡ như ánh bình minh, trong suốt như trăng, càng khiến hắn trông không giống người phàm, chỉ sợ Phan An cũng không sánh bằng.

Đồng Hề phát hiện e rằng Thiên Chính đế mới là người đọc vạn quyển sách. Nàng yêu thích cầm kỳ thi họa, không gì không giỏi, không gì không biết, lại thông kim bác cổ. Hai người đi dọc đường đề tài cũng nhiều hơn, Đồng Hề càng cảm thấy thích cùng hắn trò chuyện, bất tri bất giác sẽ chăm chú nhìn hắn, nghe hắn. Như vậy thật khác biệt với suy nghĩ của một nữ tử khuê phòng như nàng.

Sau khi lấy được ấn, ấn trên "Ngư chu vãn xướng đồ", Đồng Hề nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, nhưng lại không dám than thở.

Thiên Chính đế ngược lại rất hứng thú.

- "Không biết bức tranh này giá bao nhiêu tiền?" –Đồng Hề bắt đầu cân nhắc nhìn bức tranh của mình. Bình thường nàng cũng không thích ngắm tranh của mình, chung quy cũng có thể để người khác thưởng thức.

- "Ngày mai nàng đến hiệu cầm đồ thử xem, để nơi đó cho nàng một cái nhìn thỏa đáng. Những nơi như vậy đã cầm qua vô số vật của tổ nghiệp rồi." –Thiên Chính đế ở bên cạnh dặn dò, cũng căn dặn Tề Vân chuẩn bị nước tắm.

Đồng Hề nghe đến tiếng "tắm rửa" thì liền cứng nhắc. Nhớ đến chuyện lần trước trong thùng tắm, lại nhớ đến những lời ngượng ngùng chết người của Thúy Hoa, cảm thấy bối rối, nhưng cũng không thể không hầu hạ hắn.

Đồng Hề cầm xà phòng và khăn mặt nhẹ nhàng giúp Thiên Chính đế lau lưng, cảm thấy lưng hắn đang thả lỏng bỗng nhiên cứng ngắc. Đợi đến lúc nàng di chuyển đến trước mặt hắn, giúp hắn lau người, hắn bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy tay Đồng Hề. Đồng Hề vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn vào vật đó của hắn, lại cảm thấy tay hắn nhanh chóng lột bỏ quần áo của nàng ra. Đồng Hề nắm chặt hai tay, lạnh run, lại bị hắn bế nhấc bổng lên. Nhưng không biết sau đó vì cái gì, hắn lại thả nàng xuống, cầm lấy quần áo còn trong lồng ngực nàng, quay đầu không nhìn nàng, giọng nói khàn khàn:

- "Nàng ra ngoài đi. Bảo Tề Vân vào hầu hạ ta."

Đồng Hề sửng sốt, nàng chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo ra cửa. Có một số chuyện nàng làm mà bản thân mình cũng không dám đối mặt, đó là đứng nghe trong góc tường.

Bởi vì trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn. Nhiều ngày rồi Thiên Chính đế cũng không chạm vào nàng. Căn cứ theo lý luận của Thúy Hoa, nam nhi nếu thích một cô gái sẽ không kìm nén được mà muốn chạm vào nàng. Trước kia chỉ cần là thời điểm nàng thị tẩm, Thiên Chính đế đều rất khẩn cấp, sao lại giốngnhư hôm nay? Nàng rõ ràng đã... nhưng hắn lại buông nàng ra. Đồng Hề tuy rằng cực kỳ không thích chuyện đó, nhưng cũng biết đó là chuyện lớn của vợ chồng, muốn sinh con thì nhất định phải trải qua.

Đồng Hề hơi hoài nghi, Thiên Chính đế có phải coi trọng Tề Vân nên Tề Vân mới quay đầu sang hàng phục hắn không? Thực ra chuyện này cũng không xấu. Tề Vân tuy tâm hướng về Thiên Chính đế, nhưng trước giờ đối với mình đều rất tốt, không làm hỏng chuyện gì. Có cô ta cùng mình hầu hạ Thiên Chính đế, càng giúp đỡ mình cố sủng. Tề Vân lại xuất thân hèn mọn, sinh hạ hoàng tự sẽ do mình nuôi dưỡng, đó là may mắn lớn nhất của Quý phi như nàng. Đây cũng là cách nghĩ trước kia của Đồng Hề.

Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy rất mơ hồ, tâm rất đau. Nàng không thích Thiên Chính đế sủng hạnh Tề Vân, cũng không biết là vì hắn, hay là vì Tề Vân nữa.

Đồng Hề lắc đầu. Ghen tỵ là tối kỵ trong đạo làm vợ, cũng là điều tối kỵ của hậu cung phi tần. Nàng đau khổ đè xuống ý niệm trong đầu, chỉ có thể đi qua đi lại trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.