Tôi Bị Nhân Thiết Bắt Cóc

Chương 39: Chương 39




Đồng Hề ngơ ngác nhìn Thiên Chính đế, tự hỏi mình có nên lui xuống hay không.

- “Hoàng thượng vạn phúc”

Hắn nhìn Đồng Hề rất lâu, sau đó mới nói

- “Không phải nàng đang bị cấm túc sao?”

Tâm trạng Đồng Hề càng sầu thảm, không ngờ bị bắt ngay tại trận, mà Thiên Chính đế ngàn vạn việc như vậy, không ngờ lại nhớ rõ việc này. Nàng chỉ có thể cúi đầu, có chút căng thẳng nắm chặt váy của mình.

- “Nàng càng ngày càng không xem trẫm ra gì?” – Hắn cười lạnh nói

Tuy rằng không rõ hàm ý lời này là sao, nhưng Đồng Hề cũng không dám phản bác, chỉ lẳng lặng quỳ xuống.

- “Nhưng lúc này nhìn thấy trẫm, ngược lại có vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy” – Ngón tay hắn vuốt ve trên lưng nàng, khiến nàng càng rụt rè

Toàn thân Đồng Hề cứng ngắc, hắn Thiên Chính đế cũng cảm nhận được, hắn bèn nghiêm mặt, buông lỏng tay ra

- “Giúp trẫm châm rượu” – Trong tay hắn cầm moọt chén phỉ thúy

Mặt Đồng Hề đỏ bừng. Nhớ lại lần đó trên thảo nguyên, sau khi nàng kính rượu, hắn cợt nhả phóng đãng thế nào. Nhưng chính nàng cũng không biết tại sao lại nghĩ tới chuyện đó, tay hơi run lên, rượu rớt ra ngoài, vừa rơi trúng vào áo Thiên Chính đế

Đồng Hề sững sờ mới nghe hắn nói

- “Còn không mau giúp trẫm lau khô”

Nàng lúc này mới đỏ mặt cầm khan tay lau lau trên áo hắn. Nhưng rượu rơi cũng thật không đúng chỗ. Đồng Hề cẩn thận lau, lại sợ dùng sức sẽ chạm trúng vật thể kia.

Nhưng cho dù nàng cẩn thận nhẹ nhàng thế nào, có một số việc cũng tránh không được. Nàng trơ mắt nhìn vật thể kia dựng thẳng lên, thật sự chỉ hận không thể tự mình bật người ngất xỉu. Nàng cảm thấy vừa thẹn vừa vội. Trái lại mặt Thiên Chính đế lại có vẻ nghiền ngẫm, chẳng có chút xấu hổ nào. Nếu là nam nhân khác, sớm đã che mặt hận không thể ngảy xuống hồ rồi.

Thanh âm hắn không nhận ra có chút run rẩy nào

- “Còn chưa lau khô đâu” – Hắn ngửa đầu, lại uống một ly rượu

Đồng Hề chỉ có thể cứng đờ tiếp tục lau, thậm chí có thẻ thấy vật nọ truyền đến nhiệt độ và động đậy

- “Cầm lấy nó đi” – Thiên Chính đế bỗng nhiên mở miệng, cường ngạnh cầm lấy tay Đồng Hề áp lên trên vật nọ

Ánh mắt hắn dọa Đồng Hề kinh hãi. Loại ánh mứt này trong ngự hoa viên nàng đã nhìn thấy, trên long ỷ Hàm Nguyên điện cũng từng thấy. Nhưng khác với trước đây, lần này hắn không tự mình châm ngòi. Đồng Hề cũng không hiểu tại sao lại như vậy, theo bản năng muốn đứng lên lui về phía sau. Nhưng nàng nhất thời quên mất mình không phải đang đứng trên đất bằng, mà là trong khoang thuyền. Vậy nên thân mình nàng lắc lư một cái liền đạp trúng khoảng không, rơi xuống nước.

Vì không dự trước được, cho nên Đồng Hề giữa không trung rơi xuống uống liền hai ngụm nước, thân mình chìm xuống. Nhìn thấy một bóng ngườ màu đen bơi nhanh đến chỗ mình, nâng nàng nổi trên mặt nước. Lúc này nàng mới có thể hít thật sâu, cả nước mắt nước mũi đều rơi ra, thảm hại không thể tả

Thiên Chính đế ôm nàng bơi đến bên thuyền, nâng cả thân mình nàng ra khỏi mặt nước, rét lạnh đến xương. So với vừa rồi còn vùng vẫy trong nước, nàng không khỏi rung mình

Thiên Chính đế cũng nhảy lên thuyền, tay xé vạt áo Đồng Hề, bức nàng toàn thân sạch bóng. Sau đó hắn dùng quần áo của nàng lau sạch sẽ, Đồng Hề mới dám ngẩng đầu, nhưng ngay tức khắc nàng lại thẹn thùng trốn vào khoang thuyền. Nơi này đệm chăn đều đầy đủ, hẳn đôi khi hắn cũng qua đêm ở đây. Nàng lấy chăn bọc kín người, toàn thân phát run.

Kỳ lạ là, nàng vì lạnh mà phát run, chứ không phải sợ hãi, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi sau khi rơi xuống nước.

Thiên Chính đế toàn thân cũng ướt đẫm, thoáng chốc dã cởi hết quần áo, cùng Đồng Hề chui vào trong chăn.

- “Ta…”

Đồng Hề định nói tạ ơn, nhưng môi lại bị lấp kín. Thân mình Thiên Chính đế đã đè lên người nàng, không cho nàng cơ hội phản bác. Mấy tháng qua không thị tẩm, cảm giác này càng khiến nàng khó khăn. Mới đầu động tác hắn còn nhu hòa, sau đó thấy vẻ mặt Đồng Hề càng lúc càng nhăn nhó, động tác hắn càng lúc càng nhanh, giống như muốn đập mình ra làm từng mảnh.

Điều duy nhất Đồng Hề cảm thấy may mắn đó là Giang Đắc Khải đã bỏ đi từ sớm. Đoán chừng là lúc nàng vừa vào giường, hắn đã lên thuyền hoa nhỏ bỏ đi. Nếu không lúc nàng tơi xuống nước cũng không tới lượt Thiên Chính đế mạo hiểm cứu nàng.

Hắn ở trên thuyền dày vò nàng một đêm rạng sáng Đồng Hề mới ngủ được một chút. Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy đã nghe được thanh âm Giang Đắc Khải, giống như là gọi Thiên Chính đế vào triều.

Thiên Chính đế tự mình mặc quần áo. Vừa muốn ôm lấy Đồng Hề đã thấy nàng hoảng sợ nhợ vừa bị trùng cắn.

- “Ta, ta không muốn ra ngoài” – Bộ dáng thảm hại không thể tả này, Đồng Hề không muốn ban ngày ban mặt còn bị người ta nhìn thấy. Thiên Chính đế ngừng tay, sau đó một mình bỏ đi.

Đồng Hề nghe tiếng trống canh bên ngoài. Giờ đã là giờ mẹo, xem ra Thiên Chính đế lâm triều cũng đã muộn, thảo nào lại vội vàng như vậy. Chỉ để lại một mình nàng hối hận. Quần áo đã nát cả, nàng làm sao trở về? Hơn nữa nàng còn đang bị cấm túc, nếu ban ngày bị người ta phát hiện lại thêm phiền toái.

Thân hình Đồng Hề mệt mỏi đau đớn, cho nên mơ màng một chút đã ngủ, mãi đến khi có người gọi nàng.

- “Đồng Hề, Đồng Hề. Sao nàng vẫn còn ở đây?”

Đồng Hề mở mắt ra, phát hiện Thiên Chính đế đang vỗ mặt mình.

- “Hoàng thượng” – Đồng Hề ngo ngoe đứng dậy.

- “Một ngày nay nàng đều ở đây?”

- “Dạ” – Đồng Hề kéo chăn lên, gật gật đầu, cảm thấy may mà hắn quay lại, nếu không nàng chỉ có thể quấn lại bộ quần áo rách kia, che đậy trở về. Cũng không biết mình một đêm không về, trên dưới Đồng Huy cung nháo nhào thế nào rồi.

- “Giang Đắc Khải, mang một ít thức ăn đến, tiện thể mang một chén nước gạo lại đây” – Thiên Chính đế cao giọng nói. Không lâu sau đã nghe được thanh âm mái chèo vang lên.

- “Thần thiếp trang phục không chỉnh tề, khẩn xin Hoàng thượng…” – Đồng Hề cắn cắn môi.

Thiên Chính đế trợn mi, cũng không nói gì, ngược lại còn ngồi xuống đầu thuyền, cứ như vậy ngây người nhìn Đồng Hề. Nàng run lên, ánh mắt này, và cả bầu không khí này cực kì quỷ dị.

Vậy nên dù không muốn nói chuyện phiếm, Đồng Hề vẫn nghẹn ngào thốt ra một câu:

- “Hoàng thượng biết bơi sao?”

Ánh mắt hắn lúc này mới rời khỏi Đồng Hề.

- “Lúc nhỏ thường xuyên bơi lội trong hồ, rất nhiều lần ta bị mẫu thân trách phạt” – Ánh mắt hắn nhu hòa một chút, khóe miệng còn có ý cười.

Đồng Hề giật mình. Xem ra về sau nên trò chuyện nhiều hơn về mẫu thân hắn, Đức Chương thái hậu. Lúc hắn nhắc tới bà tâm tình xem ra tốt hơn rất nhiều.

- “Đức Chương thái hậu trách phạt người thế nào?” – Đồng Hề có một chút tò mò. Không ngờ nam nhân này cũng từng bị trách phạt.

- “Còn có thể phạt gì chứ? Chép kinh thôi” – Thiên Chính đế bĩu môi, giống như nhớ lại hình phạt của mẫu thân hắn không hề sáng tạo tí nào.

Đồng Hề âm thầm ghi tạc trong lòng. Sau này nếu mình có con cũng không thể phạt nó chép sách. Phải nghĩ ra biện pháp gì khác mới được.

- “Còn nàng thì sao? Lệnh Hồ Tiến có phải cũng bắt nàng chép kinh thư không?” – Thiên Chính đế chép miệng, giọng điệu hắn cho rằng Lệnh Hồ Tiến cũng không có gì mới mẻ.

Đồng Hề cười cười.

- “Phụ thân thần thiếp chưa từng trách phạt thần thiếp” – nàng vẫn rất tự hào. Mỗi việc nàng đều cố gắng làm đến hoàn mỹ. Chỉ biết rằng đối với nàng, phụ thân và mẫu thân đều kì vọng rất cao, cho nên cũng chưa từng bị trách phạt. Mỗi lần nhìn thấy huynh đệ tỷ muội của mình bị trách phạt, nàng luôn có cảm giác hơn người, lại cảm thấy bình thường mình vất vả thế nà cũng có hồi báo.

Thiên Chính đế sửng sốt một lúc, ánh mắt cũng không có vể ngưỡng mộ Đồng Hề, ngược lại có cảm giác thương xót.

May mắn là ngay sau đó Giang Đắc Khải lại trở về, nếu không Đồng Hề cũng sợ bản thân mình rất tẻ nhạt. Thiên Chính đế cầm hộp thức ăn vào, Đồng Hề lại nghe có tiếng mái chèo trên ước. Xem ra Giang Đắc Khải lại rời đi.

- “Quần áo của thần thiếp hỏng cả rồi” – Đồng Hề gấp rút nói. Giang Đắc Khải cũng không phải mới đó đã đi rồi chứ?

- “Ừ, ngày mai trẫm sẽ bảo Giang Đắc Khải mang đến cho nàng”

Thiên Chính đế lấy nước gạo ra đưa cho Đồng Hề. Nàng đành phải bỏ một tay trong chăn ra, chiếc chăn liền trượt xuống khe hở dưới vai nàng, lộ ra cánh tay trắng như tuyết và xương quai xanh.

Tay nàng vừa cầm bát đã suýt chút nữa đổ ngã. Do lòng bàn tay đêm qua bị móng tay đâm thủng, giờ lại gặp phải hơi nóng của bát, nhất thời cảm thấy đau đớn. Chiếc bát suýt chút nữa là đổ, may mà Thiên Chính đế nhanh tay giữ lại.

- “Trẫm giúp nàng”

Đồng Hề nhẹ nhàng thở ra, nhanh chân lui vào trong chăn. Chung quy cảm thấy ánh mắt hắn không bình thường, nàng cũng chịu không nổi lần thứ hai đâu.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, Đồng Hề chỉ có thể tựa tay Thiên Chính đế uống nước gạo. Cả ngày rồi chưa ăn miếng gạo nào, uống chút nước gạo sẽ thấm dạ dày, khiến người ta dễ chịu hơn. Nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ một ngụm. Mặc dù có chút không quen với việc được Thiên Chính đế hầu hạ, nhưng Đồng Hề vẫn không thể thừa nhận, có đôi khi hắn nổi hứng nhu hòa, ở cạnh hắn cũng rất vui vẻ.

Đồng Hề chưa từng nghĩ tới Thiên Chính đế cũng có ngày đút nàng như vậy. Thật sự là thế giới rộng lớn, không gì là không thể. Thiên Chính đế lại đút một thìa quế hoa phù dung cao cấp cho Đồng Hề, nàng khe khẽ nhai. Nhưng tay của Thiên Chính đế cũng không rút lại. Ngón tay dính bột phấn của bánh hoa quế cứ như vậy duỗi thẳng vào bên miệng Đồng Hề.

Tay hắn chỉ khẽ giật giật. Đồng Hề không thể không theo ý hắn bảo, liếm bột phấn trên ngón tay hắn một miếng, lại cảm thấy động tác này quá dâm ô. Môi nàng giật giật, không biết phải làm thế nào để há vỡ bầu không khí này, lại bị Thiên Chính đế nhét một thìa bánh nữa vào.

Nàng cam chịu ăn hết phần bánh, sau đó mới mở miệng:

- “Thần thiếp tự dùng được rồi”

Thiên Chính đế mới dừng tay. Thừa dịp hắn thu dọn hộp thức ăn, Đồng Hề cầm cái yếm hôm qua lên. Trong đống quần áo của nàng cũng chỉ mỗi cái này là còn nguyên vẹn. Mặt khác lúc nàng toàn thân ướt dẫm được vớt lên thuyền, áo vì khó cởi nên đều bị Thiên Chính đế xé hết.

Nhưng với Đồng Hề mà nói thì có còn hơn không, dù sao so với lõa thể thì cũng tốt hơn rất nhiều. Có điều Đồng Hề lại không phát hiện, sau khi nàng mặc yếm màu hồng ngạt xong, phong cảnh phát ra còn như ẩn như hiện, so với nàng thân hình nhă nhụi thì còn mị hoặc hơn.

Đồng Hề cảm thấy Thiên Chính đế từ phía sau ôm lấy mình, hô hấp càng lúc càng nóng.

- “Hoàng thượng, thần thiếp…”

Nhưng nàng cũng không có lựa chọn nào khấc. Thiên Chính đế ôm lấy thắt lưng nàng, giữ chặt hai tay nàng ở phía trên. Đồng Hề cảm thấy sự ôn tồn ban nãy dường như chỉ càng làm nổi bật vẻ mặt lạnh băng này thôi

Nhưng may mà, may mà đêm nay hắn yêu cầu không nhiều. Đồng Hề cũng hoài nghi liệu mình còn có thể rời giường không. Sau khi gió lốc ngừng lại, nàng cuộn tròn thân thể, hai tay nắm chặt, hai mắt nhắm nghiền, đưa mặt đối diện Thiên Chính đế. Nàng cũng không dám đưa lưng về phía hắn. Đấy là đại bất kính.

Tay hắn khẽ vuốt trên lưng nàng, làm nàng càng khẩn trương hơn. Khó khăn lắm hắn mới rời đi. Lúc tỉnh lại, phát hiện một bộ quần áo mới đặt ở bên giường. Nàng cố nén đau đớn, mặc vào đứng dậy.

Cũng bất chấp việc ban ngày sẽ bị nhìn thấy, nàng lặng lẽ tìm con thuyền nhỏ của mình, xuôi theo bờ rồi chọn đường mòn ngày thường ít người lui tới để trở về Đồng Huy cung.

Đám người Tề Vân thấy nàng toàn thân nhếch nhác lảo đảo trở về, ánh mắt đều mở lớn. Nhưng họ cũng không dám nhiều lời, hẳn là Giang Đắc Khải đã thông báo cho họ rồi.

Huyền Huân và Thúc Bạch lập tức dìu nàng vào bể nước, đau lòng nhìn thấy thương tích trên người nàng.

- “Nương nương” – Huyền Huân hồi lâu mới kêu lên một tiếng, khóc rống lên.

Đồng Hề vốn đã không còn khí lực gì để trả lời, chỉ tiếc mình không thể hôn mê liên tục ba ngày ba đêm.

Đợi nàng tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

- “Nương nương, nô tỳ xem ra Hiền phi cũng không đắc ý được bao lâu” – Huyền Huân hả dạ cười.

- “Nói thế là sao?” – Đồng Hề nhắm mắt lại, mặc cho Huyền Huân xoa bóp chân.

- “Hai ngày nay vốn là ngày thị tẩm của Hiền phi, nhưng Hoàng thượng không đến Dục Đức cung, chỗ nào khác cũng không đi. Trong yến tiệc Đoan ngọ Hiền phi và Thuần Nguyên phu nhân náo loạn một trận. Nô tỳ không nghĩ nàng ta có thể bay lên làm phượng hàng đâu” – Huyền Huân tiếp tục nói.

- “Ừ” – Đồng Hề lơ đãng đáp. Mấy ngày trước nàng bị cấm túc nên cả đợt bán đấu giá và yến tiệc Đoan ngọ cũng không tham dự. Nàng báo phụ thân biết, người cũng không nói gì, nhưng lại khiến nàng cảm thấy mình sắp xếp bất kì thứ gì cũng nên nghĩ đến Lệnh Hồ gia mà không phải một mình nàng.

- “Nô tỳ nghe nói Hoàng thượng hai ngày nay đều ra Thái hồ giải khuây” – Tề Vân đang dọn dẹp, nghe Huyền Huân nói vậy cũng xen vào.

Tâm Đồng Hề vừa động. Thái hồ? Hôm trước hắn đúng là ở đó, nhưng hôm qua hắn cũng đến sao? Đồng Hề cảm thấy trong lòng nảy sinh một cảm giác kì quặc, có tê dại, có dễ chịu lại có vô vàn sợ hãi, chợt nàng dằn lòng xuống. Ai có thể trông cậy vào việc được đế vương sủng ái đâu?

Về phần Thái hồ, Đồng Hề nghe tới đã cảm thấy mặt nóng lên. Ngày thường trong lúc du hồ nghịch ngợm, nàng cũng hay đi Tiểu Thái Hồ, nhưng hiện tại mặt hồ lân cận Đồng Huy cung vừa chuyển, mọi thứ xem như cũng bình thường trở lại. Trừ việc mồng một tháng sáu lại đến.

Vì mấy tháng liên tục không thị tẩm vào mùng một, Đồng Hề suýt chút nữa đã nghĩ quy luật này đã bỏ đi, nào ngờ sau khi Thiên Chính đế hắn lạnh nhạt với Đồng Hề, bỗng nhiên lại quyết định mồng một hôm đó đến Đồng Huy cung.

- “Nương nương, người còn thất thần đó làm gì? Mau chuẩn bị tiếp giá đi” – Huyền Huân bên cạnh đốc thúc Đồng Hề.

Đồng Hề không nguyện ý đứng dậy. Thứ nhất là việc Thiên Chính đế bỗng nhiên đến đây, việc này biểu thị Đồng Hề nàng có thể tiếp tục cùng dcThiên Chính đế tranh đua cao thấp. Thứ hai, nàng không thích ứng được với việc thị tẩm liên tục như vậy. Tuy rằng đã nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng nàng cảm thấy mình chưa trở về bình thường được.

Huống chi trong lòng nàng còn có hơi nhục nhã. Nhớ lại mình và Thiên Chính đế có thể ban ngày ban mặt ở trên thuyền nhỏ mà hoan ái, nàng cảm thấy không có cách nào đối mặt với Thiên Chính đế.

Tề Vân giúp nàng chọn quần áo màu xanh nhạt và váy dài bằng lụa mỏng, làn váy dài có điểm kim phấn, nhưng nổi bật chết người là một đóa mẫu đơn đỏ bừng thêu tơ vàng trên ngục. Mẫu đơn thêu tinh tế như thật, màu vàng của nhị hoa cũng là dùng hoàng thủy tinh câu chuỗi thành, điểm ngay kẽ hở trước ngực. Mặt trên còn có một con bướm sống động. Từ xa nhìn tới tựa như có thể lấy giả thành thật, có chút quyến rũ phong tình. Khi Đồng Hề nhìn xuống còn cảm thấy khó dời ánh mắt.

- “Cô cô, quần áo này chế lúc nào vậy?” – Đồng Hề không nhớ mình đã từng lớn mật làm ra quần áo như vậy chưa.

- “Đây là lúc vào hạ thì mới làm. Nghe nói trong dân gian đều lưu hành loại này” – Tề Vân nói.

Đồng Hề nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống chỗ bị kéo thấp ngay ngực. Không ngờ dân gian lại sa đọa đến thế. Xem ra phồn hoa thịnh thế lại mang đến xa hoa đồi trụy, phải đề phòng mới được.

- “Hay đổi bộ khác đi” – Đồng Hề cảm thấy trước ngực lành lạnh. Nàng tuy rằng rất thích những phục sức mới, nhưng thời trang thế này cũng không có can đảm tiếp nhận.

- “Nương nương, phi tần trong cung bây giờ đều thích mặc loại này, mùa hè mới mát mẻ. Hoàng thượng sẽ tới ngay, không kịp thay đâu” – Huyền Huân ở bên cạnh tới, lại giúp Đồng Hề vẽ đông châu trên trán.

Thúc Bạch bên cạnh nhìn thất hơi trợn tròn mắt, chỉ có thể ngây thơ cười.

Đồng Hề cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng không thể không thừa nhận mình đang để mặc cho mọi chuyện phát sinh. Khi nào thì nàng cũng bắ đầu dụ dỗ quân chủ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.