Editor: Phượng Chi Hạ.
Vạn vạn nguy nan mới vượt qua được cánh rừng trùng trùng nguy hiểm.
Sở
dĩ nói như vậy là bởi vì Thiên Dạ nhìn thấy không chỉ có mỗi mị điệp ăn
thịt người mà còn rất nhiều loại thực vật ăn thịt tương tự khủng bố
khác, ngay cả nụ hoa trông vô cùng xinh đẹp thuần thiết thế nhưng cũng
là một loài sinh vật khát máu.
Tại tình huống Thiên Dạ kinh hồn
tán đảm, ba người bọn họ đã đi đến một cái quần cư bộ lạc thuộc thời
nguyên thuỷ, Thiên Dạ chú ý sau khi bọn họ vừa bước chân vào trong bộ
lạc thì khung cảnh náo nhiệt xung quanh bỗng chốc trở nêm im lặng dị
thường, mơ hồ còn nghe trong không khí vang lên từng đợt tiết hít thở
của đám người.
Nàng đưa mắt đánh giá địa phương trước mắt, kiến
trúc nhà ở đều là dùng đá hoặc nhánh cây dựng thành, tuy rằng không được
khách quan về mặt thẩm mỹ nhưng cấu kết lại vô cùng ổn định chắc chắn.
Hơn
nữa xung quanh còn có vô số đám người tu ba tụm năm tụ tập ở trước cửa
nhà cùng hai bên đường, nửa thân trêm trầm trụi làm nổi bật nước da ngăm
đen, nửa thân dưới chỉ vỏn vẹn khoác ngang một mảnh da thú, toàn bộ đều có bộ dáng của tộc người nguyên thuỷ mặc dù bọn hắn vốn không phải là nhân loại.
Điểm ấy Thiên Dạ nhờ quan sát màu sắt đôi mắt của đám người mà suy luận ra.
“Xem kìa! Bọn họ là ai?! Sao lại tiến vào bộ lại của chúng ta?!”
“Trọng điểm là các ngươi hãy nhìn tiểu giống cái được giống đực kia ôm trong ngực a! Thật là đẹp!”
“Đúng vậy! Da dẻ trắng trẻo mịn màng như vậy ta còn chưa thấy qua bao giờ đâu!”
“Nàng là người của tộc nào?! Không biết đã có bạn lữ hay chưa?! Ta...Ta thật sự rất thích nàng!”
Chỉ thấy giống đực thú
nhân trong bộ lạc ngươi một lời ta một lời không ngừng nghị luận về
Thiên Dạ, đôi mắt kích tìng nóng rực của bọn họ dán chặt vào người nàng,
hận không thể đem y phục trên người nàng thiêu đốt thành tro tàn khiến
Thiên Dạ cảm thấy vạn phần không được tự nhiên.
Thunder đang ôm Thiên Dạ sắc mặt ngày càng trở nên âm trầm, ánh mắt nóng rực của đám giống đực thú nhân xung quanh khi nhìn tiểu giống cái làm hắn cảm thấy dị thường khó chịu.
Tiểu giống cái là của hắn!
Ai cũng không có quyền được mơ tưởng đến nàng!
Vào
thời điểm Thiên Dạ đang hoang mang thì đột nhiên nhận thấy khung cảnh
bỗng chốc tối sầm lại, một bàn tay to lớn thô ráp mạnh mẽ chế trụ sau
đầu nàng, đem khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng ấn sâu vào lồng ngực
trần trụi của hắn.
Thiên Dạ bị động tác không hề có chút ôn nhu
nào của Thunder làm cho ngẩn ra, nàng theo bản năng vùng vẫy muốn thoát
ra nhưng lại bị đối phương gắt gao giữ lấy, chỉ có thể để khuôn mặt dán
sát vào cơ ngực rắn chắc trước mắt.
Thiên Dạ khó chịu vặn vẹo
thân thể liền cảm giác được lực đạo trên tay Thunder giảm nhẹ một chút,
tuy nhiên bản thân nàng vẫn không thể thoát khỏi lồng ngực của hắn.
Thunder bá đạo ôm chặt Thiên Dạ, tư thế kia như muốn tuyên cáo với bọn giống đực thú
nhân xung quanh rằng nàng chính là thuộc quyền sở hữu của hắn, đôi mắt
màu vàng lạnh lẽo quét về phía bọn họ mang theo một tia cảnh cáo mãnh
liệt.
Các giống đực thú nhân thấy
được ánh mắt khiếp người của hắn liền theo bản năng thu liễm thần sắc
trên mặt một chút, song ánh mắt nóng rực vẫn một mực dán chặt vào người
Thiên Dạ chưa từng rời đi.
Thunder giận dữ ôm Thiên Dạ tránh xa tầm mắt của bọn giống đực thú nhân xung quanh, khoé miệng của lão thú nhân già đi theo phía sau lưng hắn vẽ nên một độ cong qủy dị.