Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 10




Tại đại sảnh Tiêu gia trang, bốn bức tường dùng từ cẩm thạch ngọc bích mà xây thành, trên tường mỗi nơi đều

Nam Cung Hàn thân áo đen đứng trong đám người đông đúc, mái tóc màu đen phủ lên một mồ hôi. Thân hình hắn thẳng tắp đứng nghiêm túc, hai tay hắn chắp sau lưng. Tạo cảm giác cho người khác không giận mà uy.

Biểu cảm lạnh nhạt nhưng lạnh lạnh trên mặt hắn lại càng làm một số người đang có mặt ở đây cảm thấy không được tự nhiên.

Có thể do Nam Cung Hàn quá mức làm người khác chú ý, nên ngay khi hắn vừa mới bước vào đã làm vô số ánh mắt tò mò nhìn tới.

Y phục cẩm bào đen tuyền, bên ngoài khoác lên áo choàng lông thú, làn da trên mặt hắn khá nhợt nhạt, nhìn giống như hắn đã chịu lạnh bên ngoài rất lâu.

Nam Cung Hàn vào đây chưa được bao lâu thì đã làm bầu không khí trở nên im lặng đến kì lạ. Hắn hơi nhíu hai hàng lông mày, bờ môi hơi tái đi khẽ mím lại, ánh mắt hắn kín đáo liếc một vòng xung quanh, thái độ hờ hững này của hắn như đang ngắm nghía cảnh bình thường, nhưng với cái nhìn cảnh giác như đang nhìn kẻ thù này, đúng là một chút cũng không làm người ta tự nhiên mà đứng nhìn được.

Quả thật hắn cảnh giác như vậy cũng là có lý do. Nơi đây hắn đã từng đặt chân tới một lần, đối với chuyện sắp xảy ra, hắn hoàn toàn biết rõ, cũng biết sẽ có chuyện gì sẽ tới...

Đó cũng là lý do hắn để Nam Cung Ly Thiên đưa Tôn Ngọc Nhi đi tới Tàng Thư viện ở sau Tiêu gia trang này.

Hắn nắm chặt hai tay trong tay áo, đồng tử màu hổ phách khẽ xẹt qua tia kiên định.

Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng gặp bọn người kia!

Nhưng cũng phải nói những người ở đây thật sự rất phiền phức. Giống như bây giờ, họ đang tò mò mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Cứ như hắn là là kẻ quái dị, đang được đưa ra để mọi người khám phá ra vậy.

Cái này cũng không thể trách họ nhìn hắn mãi được, bởi vì từ lúc bước vào đây, một câu hắn cũng không nói, mà cứ đứng ở giữa cửa lớn, như khúc gỗ đứng canh cửa!

Không những vậy, mà mỗi lần có người muốn đi vào, là sẽ bắt gặp ngay ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của hắn, nhìn đến khi hắn cảm thấy thoả mãn mới thôi, y như là binh lính đang kiểm tra tội phạm vậy. còn đáng sợ hơn binh lính triều đình nhiều lần. 

Họ đều là những thí sinh tới để ghi danh, bọn họ tới đây khi trời còn chưa sáng, đã chờ từ hoàng hôn lên đến nắng lên cao, vậy mà chưa ai ra tiếp đón, không biết nên nói là người Tiêu gia trang quá bận rộn, hay là họ quá kiêu ngạo không xem ai ra gì!

Có một số người trông vô cùng mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, còn hiện một chút tia máu đỏ trong tròng mắt của họ.

Giờ lại xuất hiện một người kì lạ đứng ngây đó, càng làm sự căng thẳng của họ tăng lên. Ngoại trừ đứng nhìn thì cũng chẳng biết làm gì khác.

Trong số người ở đây, có người cũng đang quan sát Nam Cung Hàn rất chuyên tâm, hắn ta nhìn một lúc, rồi ghé vào tai người kế bên thì thầm:

"Không biết là vị quan lớn nào? Mà trông hắn ta nhìn hắc ám quá!"

Tên kia mặc bộ y phục quan triều màu xanh đậm, ngũ quan trông như thư sinh tao nhã. Hắn nghe xong, cũng ngẩng cao đầu, nhìn thật kĩ người có vóc dáng cao lớn, như cây cổ thụ đứng vững trông bầy người đông nghẹt. Hắn ta quay đầu lại, trả lời bằng giọng như hắn rất hiểu rõ:

"Ta thấy hắn đi cùng với Nam Thành vương, chắc cũng là người có thân phận không nhỏ! Biết đâu là một vị vương tôn cao quý nào đó không chừng?"

Kẻ có tên Quy Lãng gật đầu, như nghĩ đến ai, hắn ta liền hỏi: "Nhắc đến Nam Thành vương, ta mới nhớ. Lúc nãy còn thấy ngài ấy, nhưng giờ đâu mất rồi?"

"Làm sao ta biết." Chung Hán nhún vai, vẻ mặt cũng rất mơ hồ: "Ta cũng đang muốn tìm ngài ấy đây, đáng tiếc. Ta đã xem một lượt hết đại sảnh, cũng không nhìn thấy được ngài ấy."

Người tên Chung Hán là một người mới đỗ trạng nguyên, tuổi tác chỉ ngoài hai mươi. Trên gương mặt khá là anh tuấn của hắn, lúc nào cũng là nụ cười hoà nhã hiện hữu trên môi.

Hắn ta đối với đề tài là Nam Thành vương hình như rất hứng thú, miệng mãi bàn luận không thôi.

Ngay cả Quy Lãng, người đưa ra lời đầu tiên, cũng không nhịn được mà bị lời nói Chung Hán làm cho chú ý.

Chung Hán phe phẩy cây quạt lông trắng trên tay. Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy hắn cất giọng nhẹ nhàng kể:

"Khi còn ở thành Vân Châu, ta từng may mắn gặp được Nam Thành vương ở chùa Ni An. Khi đó, ngài ấy đang ở sau vườn của chùa mà vẽ tranh, khí chất như tiên. Ta của lúc đó hoàn toàn không biết được thân phận của ngài ấy, nhưng cũng đã bị sự nhã nhặn thân thiện, điềm đạm bình dị của ngài mà bị thu hút."

"Ngài ấy không chỉ tinh thâm thơ từ ca phú, mà còn giỏi về việc vẽ tranh. Các người biết không? Bức tranh nổi tiếng ở thành Vân Châu có tên là "Mạn Phù Hoa", chính là bức tranh mà ngài ấy đã vẽ ở chùa Ni An."

Giọng điệu của hắn tương đối nhịp nhàng khi kể. Hắn đứng trong đám người bu quanh, rồi từ từ kể qua câu chuyện của mình.

Khi hắn vừa nhắc đến ba chữ Nam Thành vương, trên mặt không giấu được sự sùng bái cùng kính nể.

Có vài người đứng gần đó, khi nghe hắn kể xong, cũng chen vào vài lời.

Người lên tiếng đầu tiên khẽ vỗ tay vài cái. Chung Hán ngước nhìn lướt qua hắn ta, cũng chưa nhìn kĩ rõ mặt mũi đối phương, có thể quá đông người nên hắn chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi mắt thâm trầm mang đầy ý cười của đối phương. Hắn cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ.

Đối phương cất bước đi tới, người này toàn thân y phục đều là màu trắng, mớ tóc đen nhánh được búi cao trên đỉnh đầu. Khi Chung Hán nhìn thật kĩ diện mạo của hắn, bèn giật mình lùi bước lại.

Không chỉ riêng Chung Hán có biểu hiện khác thường, mà hơn phân nữa người ở đây cũng cùng lúc lùi lại hoặc là né sang chỗ khác.

Người này đi tới gần Chung Hán, liền dùng vẻ mặt thân thiết bắt chuyện:

"Hay cho câu Mạn Phù Hoa! Bản thân ta cũng ngưỡng mộ Nam Thành vương từ rất lâu. Hôm nay có cơ hội gặp người cùng cảm nghĩ giống nhau, thật muốn kết giao."

Hắn vừa dứt lời, như muốn thể hiện sự chân thành trong lời nói của mình, hắn bèn chấp tay, đầu hơi cúi thấp xuống, trong lúc vô tình, lại để người khác nhìn thấy được vết dấu hình tròn màu tím ở bên phải, ngay trên trán của hắn.

Chung Hán thấy hắn ta tiến lại, bản thân theo phản xạ lùi lại phía sau, mặt hắn hơi co rúm lại, miệng thì run run nói:

"... Không cần. Ta làm sao xứng ngang tầm với Hoa công tử, mà dám cùng ngài kết giao!"

Chung Hán bắt đầu hoang mang, trên trán đã rịn ra chút mồ hôi.

Có đánh chết hắn cũng không muốn cùng người này có liên hệ!

Cả kinh thành này ai mà không biết quý danh của người tên là Hoa Mãn Chi?

Bởi vì người ở đây biết rõ nên mới né tránh hắn, như tránh ôn dịch vậy.

Chung Hán có chút đau đầu khi nghĩ đến cái tên này. Thật không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây!

Có thể cái tên Hoa Mãn Chi này khá nổi tiếng, nên nhanh chóng nghe thấy tiếng nói xôn xao của mọi người.

"Là Hoa Mãn Chi!"

"Sao hắn ta lại ở đây chứ? Nơi này làm sao thích hợp với hắn?"

"Là bà mối Hoa công tử đó!"

Tiếng bàn luận càng lúc càng nhiều. Từng lời một điều lọt vào tai của Nam Cung Hàn.

Từ hồi nãy tới giờ, hắn luôn giữ vẻ trầm mặc không thay đổi. Hắn luôn đứng ngây ra ở cửa lớn, nên mỗi câu Chung Hán nói, hắn đều nghe rõ.

Hắn chỉ là lười không quay đầu lại để xem, những câu sùng bài kính ngưỡng này, hắn nghe rất nhiều, cũng chẳng còn cảm giác gì khi nghe nữa.

Cho tới khi hắn nghe thấy có người nhắc đến cái tên Hoa Mãn Chi, sống lưng liền lạnh toát.

Hắn xoay người lại ngay lập tức, nhìn về hướng mọi người đang bàn tán không ngừng.

Ánh mắt hắn bao phủ lấy lớp sương giá lạnh, bờ môi khô khốc hiện chút lớp da trắng bên ngoài viền môi. Hắn cắn chặt môi mình, làm đôi môi bị rách da mà chảy ra chút máu tươi.

Tim trước ngực đập liên hồi thật nhanh, cả hai bên má gầy gò đã ướt đẫm, không ít mồ hôi do từ trên trán rỉ xuống.

Hắn siết chặt nắm đấm trong tay áo, từng móng tay dài đâm xuyên qua da, tạo ra những vết thương dài dính máu.

Hành động này của hắn như đang kìm nén cơn kích động nào đó...

Còn về phần người đang là sự chú ý ở đây, thì lại hết sức thoải mái cười to mà nói chuyện.

Hắn ta như một tên hào sảng phóng khoáng, dù người ở đây có nói gì, thì hắn cũng chỉ cười cho qua, như là không hề để tâm đến. Ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy ý cười như gió xuân.

Hắn còn thản nhiên chắp tay sau lưng, mặt mày tươi tắn, vui vẻ gặp ai thì bắt chuyện.

Giống như bây giờ, khi gặp một vị nam nhân ăn mặc cao quý đứng gần đó. Hắn liền rời mắt khỏi Chung Hán, đi nhanh tới chỗ vị công tử kia.

Chung Hán thấy Hoa Mãn Chi đã đi xa, thì mới dám thở phào thật nhẹ.

Hoa Mãn Chi vừa gặp đối tượng, đã dùng bộ mặt hết sức gọi là thân thiện mà mở lời trước:

"Vị công tử này nhìn khí chất và phong thái, thì đã biết là người có tiền đồ sáng lạng, tương lai nhất định là rộng mở. Còn gia thế khẳng định là quý tộc trong quan triều, tổ tiên chắc là khí thế vang danh, nên mới sinh ra một người hội tụ đầy học thức uyên bác như công tử đây!"

"..."

Mọi người xung quanh chỉ cần là đứng gần đó, đều sẽ đồng loạt quay mặt đi chỗ khác, cũng đều đồng thời hiện rõ vẻ khinh bỉ!

Một tràng lời văn thơ từ trong miệng của Hoa công tử không ngừng tuôn ra, đều là những lời vàng ngọc khen ngợi đầy quý giá.

Khi nói xong, Hoa công tử cũng phải điều chỉnh lại hơi thở của bản thân cho thật ổn định. Hoa Mãn Chi ngước mắt nhìn đối phương, môi cong lên đầy ý tứ dịu dàng.

"Ta có hỏi quý danh của công tử không?"

Đối phương im lặng một lúc, thì mới ngẩng đầu lên, trả lời thật ngắn gọn:

"Ta là Tiểu Tứ, nô dịch của ở đây."

"..."

Vậy là từ hồi nãy giờ hắn đang khen một tên nô dịch?

Còn khen rất nhập tâm?

Khóe môi Hoa công tử co quắp không ngừng, trên diện mạo tuấn tú rõ ràng có triệu chứng tái xanh.

Bên tai hắn còn nghe thấy rõ từng tiếng nói của người xung quanh, kèm theo là tiếng cười ẩn nhịn.

Hoa Mãn Chi lắc lắc đầu, trông hắn vô cùng bất lực. Lần này hắn lại làm bản thân mất mặt nữa rồi!

Còn tên Tiểu Tứ lại hết sức hưng phấn, miệng nói không thôi: "Ngài thật thấy ta có khí chất tôn quý sao? Mặc dù ta chỉ là nô bộc nhỏ bé, nhưng mà ta luôn chăm chỉ học sách vở, để làm nở mặt dòng họ! Biết đâu lần này thi, ta sẽ đậu trạng nguyên không chừng!"

"... Vậy thì chúc ngươi may mắn."

Hoa Mãn Chi cười gượng vài tiếng, đuôi lông mày khẽ giật lên, toàn bộ gương mặt đều cứng ngắc. Không đợi đối phương có cơ hội nói tiếp, hắn nhanh chóng xoay người lại, co giò mà chạy mất.

Ở đời đúng là việc gì cũng có thể xảy ra, một tên nô bộc cũng ăn mặc cao quý như con nhà quan. Đúng là Tiêu gia trang rất xa xỉ, cũng rất là hào phóng!

Hoa Mãn Chi lắc nhẹ đầu vài cái, búi tóc trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo, làm mớ tóc trước trán đều rối bù. Có thể do thời tiết khá nóng, hắn nắm lấy cổ áo kéo kéo vài lần.

Trời hôm nay đúng là nóng nực.

Hắn khó chịu lầm bầm vài câu trong miệng, lúc hắn xoay người định đi tiếp thì lại bị một cái bóng đen che khuất tầm nhìn.

Hoa Mãn Chi giật nảy mình, theo phản ứng, hắn ngẩng đầu lên nhìn.

Trước mặt hắn là một người cao lớn, hắn gần như chỉ cao tới vai của đối phương. Hoa Mãn Chi âm thầm đánh giá người này.

Vóc người cao to hơn thẳng người khác, toàn thân đều bao bọc bởi bộ y phục màu đen dày cộm, lại thêm áo choàng lông vũ to đùng đang được khoác lên. Trông hắn u ám tới mức không thể nào u ám hơn được nữa.

Trên gương mặt cũng phủ lấy sự âm trầm rét lạnh, nhất là đôi mắt đục màu hổ phách, lạnh lẽo không cảm xúc. Phản phất còn có thể nhìn thấy tia u tối trong mắt.

Hiện giờ người này đang nhìn chằm chằm vào hắn, còn là dùng bộ dạng rất là đáng sợ.

Hoa Mãn Chi không biết bản thân có bị ảo giác hay không.

Hắn lại cảm thấy người này có vẻ mặt không vui?

Sau vai mồ hôi đã ướt nhèm, hắn còn có thể cảm thấy hơi thở đã bắt đầu hít thở gấp gáp.

Tim đập loạn không ngừng.

Tay chân luống cuống không biết phải làm gì, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đứng trước mặt một người mà áp lực như thế này.

Ánh mắt đối phương chưa từng rời khỏi hắn, cứ nhìn chăm chú mà không chớp mắt. Hắn cũng thấy rõ, người này chính là chưa từng có ý định muốn đi qua, rõ ràng là muốn cản đường hắn.

Đến khi không chịu được nữa, Hoa Mãn Chi đành lên tiếng: "Vị công tử này không biết có thể tránh đường không?"

Nam Cung Hàn siết chặt nắm đấm, gân xanh từ từ hiện rõ trên khớp tay. Hắn khẽ ngước cặp mắt u ám lên, nhìn vào Hoa Mãn Chi thật chú tâm.

Âm thanh trầm ngâm của hắn vang lên: "Hoa Mãn Chi..."

Hoa Mãn Chi nuốt nước bọt ực một tiếng, hắn cố gắng nặn ra nụ cười gượng ép:

"Chúng ta quen nhau sao?"

Người này chẳng lẽ là chủ nợ tới đòi tiền?

Nam Cung Hàn im lặng trong giây lát, bất thình lình hắn nói một cách hững hờ:

"Ta tìm được nàng rồi, nàng mặc dù không nhận ra ta, nhưng ta sẽ từ từ cố gắng để nàng thân với ta hơn. Ngươi biết không? Nàng hiện giờ sống rất hoạt bát, lạc quan, không lo không nghĩ, nhìn nàng vui như vậy, ta cũng vui theo."

"... Ngài đang nói chuyện với ta?"

Hoa Mãn Chi nhìn trái nhìn phải một lượt, ở đây vốn chỉ có mình hắn, không hề có người thứ ba.

Sau khi thấy người này đang gật đầu với mình, Hoa Mãn Chi có chút hoang mang ngờ nghệch.

Trông tên này giống như là rất quen thân với hắn, nghe cách nói lại như là tâm sự.

Khóe môi Hoa Mãn Chi không nhịn được run rẩy.

Hắn đã cố tìm tòi hết trong trí nhớ, hắn thật sự chưa gặp người này bao giờ.

Mà nếu có gặp qua, làm sao hắn không nhớ ra được. Người này gặp qua một lần, thì làm sao mà quên được.

Hắn lau mồ hôi đang đổ ròng ròng trên trán, giọng nói hơi khàn vang lên:

''Mặc dù ta rất nổi tiếng, luôn có rất nhiều người tới muốn làm quen, cũng có rất nhiều bằng hữu khắp nơi. Nhưng ta thật không nhớ đã quen biết ngài?"

Chẳng lẽ đây là cách tiếp cận hắn?

Hoa Mãn Chi suy nghĩ đến khả năng này thì rất chắc chắn tự mình gật đầu.

Hắn nổi tiếng thế cơ mà!

Nam Cung Hàn vẫn im lặng nhìn thẳng thừng vào Hoa Mãn Chi. Từ trong mắt hiện chút kích động.

Hắn bước tới, giơ cánh tay về phía trước.

Hoa Mãn Chi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cánh tay rắn chắc bắt lấy vai hắn.

Hoa Mãn Chi sửng sốt tại chỗ.

Hắn liếc mắt nhìn cánh tay đang nắm chặt trên vai hắn, toàn thân hắn không nhịn được run rẩy.

Hắn vội né sang một bên. Nam Cung Hàn nâng mắt nhìn vẻ hoảng loạn của Hoa Mãn Chi, bất giác nở nụ cười như mây thoáng, ấm áp xen lẫn đau thương trong mắt.

"Xin lỗi..."

Hắn buông tay ra, miệng thốt ra một câu thì thầm. Hoa Mãn Chi bất động toàn thân.

Đến khi nhìn lại, bóng dáng màu đen đã đi lướt qua hắn. Hắn mơ hồ quay đầu lại nhìn bóng lưng càng lúc càng đi xa, tựa như một cái bóng đầy cô độc, thê lương.

Cho tới khi tầm nhìn của hắn chẳng còn thấy người kia đâu nữa, thì mới thu hồi ánh mắt về.

Hắm im re đứng tại chỗ, bản mặt còn chưa hết kinh ngạc.

Vuốt cằm đầy vẻ đăm chiêu, Hoa Mãn Chi nghiêng đầu suy ngẫm.

Không nghĩ tới nhìn hắn ta trông cao quý thế khí chất kia, mà đầu óc lại có vấn đề?

Nam Cung Hàn bước đi chậm rãi trên nền đất cẩm thạch trắng tinh, mỗi bước đi của hắn đều phát ra tiếng lạch cạch dưới chân.

Hắn đi trên đoạn đường dài sau vườn, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài. Hắn chợt dừng bước chân lại, mắt hơi ngước lên.

Khoảnh khắc ấy hắn còn có thể cảm nhận trái tim đang đập thật nhanh.

Tất cả mọi thứ trước mắt dường như là mờ ảo. Trong mắt hắn hiện giờ chỉ hiện rõ bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng cách đó không xa.

Nàng đứng gần hồ nước gần đó, bóng dáng màu trắng tỏ ra chút tia sáng lấp lánh dưới ánh nắng.

Nam Cung Hàn chỉ thấy lồng ngực của mình như đang được sưởi ấm, cái cảm giác lạnh buốt khi nãy hoàn toàn biết mất, thay vào là sự ngọt ngào đang từ từ lan tỏa xung quanh người hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi hướng về phía trước cất bước đi tới.

Nàng như không hề hay biết có người đang đi về phía này, vẫn mãi lo ngắm nhìn những con cá bơi trong hồ. Đứng bên cạnh nàng là Nam Cung Ly Thiên. Hắn chắp tay đằng sau lưng, diện mạo ôn hòa như ánh nắng chói rực. Đôi mắt nhẹ nhàng dõi theo làn nước trong hồ, nhìn từng con cá chép vàng bay lăn tăn trong nước.

Hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, trầm thấp cất lời trầm trồ khen ngợi:

"Cá ở đây nhìn rất đẹp. Phong cảnh cũng không kém gì hoàng cung."

Đôi mắt hắn lơ đãng nhìn tới trên mặt đang hưng phấn của Tôn Ngọc Nhi. Thân hình của nàng vốn đã rất nhỏ bé, nàng chỉ cao tới gần bụng hắn, bé nhỏ tới mức hắn chỉ cần cúi đầu xuống cũng có thể nhìn rõ toàn thân nàng.

Trên người nàng cách đây mấy phút còn mặc bộ đồ dính đầy bùn đất trông vô cùng nhếch nhác, nhưng bây giờ nàng đã thay một bộ màu xanh ngọc tươi sáng. Làn vải mềm mại như tơ gấm thượng hạng, khi mặc lên người nàng lại trông xinh đẹp vô cùng.

Ngay cả mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng lại, tóc được búi gọn thành hình cánh hoa nhỏ, trên tóc còn cài thêm vài cây trâm cẩm thạch nhỏ xíu.

Nàng bây giờ tựa như một tiểu tiên nữ nhỏ bé nhưng lại rất đáng yêu.

Nam Cung Hàn lặng lẽ đi tới, bước chân của hắn chỉ cách họ vài bước thì bỗng dừng lại.

Đôi mắt tĩnh lặng lướt qua hai bóng hình đối diện, hắn lơ đãng nở nụ cười mãn nguyện.

Nam Cung Ly Thiên như cảm giác có người sau lưng, hắn bèn xoay người lại, khi nhìn rõ người trước mắt là ai. Hắn cong môi cười ôn hòa:

"Huynh tới rồi."

Tôn Ngọc Nhi kế bên nghe Nam Cung Ly Thiên nói xong, nàng liền quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên hắn đã tới.

Nàng bĩu môi quay mặt đi. Hai cặp mắt lấp lánh hơi đọng lại chút hơi nước trong suốt.

Nam Cung Hàn liếc nhìn Nam Cung Ly Thiên một cái, cũng không vội đáp lại mà đi tới gần Tôn Ngọc Nhi.

Nam Cung Ly Thiên chỉ cười cười không nói gì, hắn lùi lại phía trước vài bước, nhường đường cho Nam Cung Hàn.

Nam Cung Hàn hơi cúi thấp người, nhìn chăm chú vào gương mặt trắng nõn của Tôn Ngọc Nhi.

Làn da nàng rất trắng, còn hơi hồng như cánh hoa đào. Khoảng cách gần như thế này, hắn hoàn toàn có thể nhìn rõ cả từng sợi lông nhỏ trên má nàng.

Tôn Ngọc Nhi dù quay mặt đi hướng khác, nhưng nàng vẫn cảm giác được ánh mắt quen thuộc của ai đó. Nhưng nàng vẫn cố chấp không chịu quay đầu lại.

Nàng mới không muốn nói chuyện với hắn.

Một lúc sau, cằm nàng được ai đó nâng lên bằng ngón tay khô ráp. Sau đó, cả gương mặt nàng bị ép phải quay lại đối diện nhìn thẳng vào đôi mắt như hố đen của đối phương.

Nàng cau mày, không thoải mái muốn quay mặt đi lần nữa, nhưng ngón tay Nam Cung Hàn như có sức lực thật lớn, hắn không hề nhúc nhích cũng có thể tóm gọn gương mặt nàng.

Nàng chu môi, khó chịu mở miệng kêu:

"Buông ta ra!"

Nam Cung Hàn im lặng nhìn thẳng vào khóe mắt nàng, như nghĩ tới điều gì, hắn chợt bất ngờ hỏi một câu:

"Nàng khóc?"

Tôn Ngọc Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Hàn, cũng hoàn toàn quên mất nàng đang bài xích hắn. Cứ thế vẫn im lặng nhìn hắn.

Nàng chớp chớp mắt, hàng mi dài hơi run lên rồi rủ xuống.

Nam Cung Hàn thấy nàng không trả lời, bản thân cũng không muốn ép. Hắn quay sang nhìn Nam Cung Ly Thiên. Dù hắn không nói gì, nhưng Nam Cung Ly Thiên cũng hiểu rõ hắn muốn nói gì.

Xem ra không có việc gì có thể giấu hắn...

Hắn đằng thở dài, bắt đầu kể nguyên nhân.

Thật ra cách mấy canh giờ trước. Nam Cung Hàn đưa tiểu nha đầu này cho hắn, rồi viết chữ trên tay mình muốn hắn đưa nàng thay y phục. Hắn không nói gì liền đồng ý.

Sau đó, hắn dẫn nàng tới phòng thay phục, rồi sai người đưa nàng đi tắm, còn hắn thì tới phòng buôn vải của Tiêu gia trang để mua y phục cho nàng.

Trong lúc hắn đi khỏi, lại không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.

Không biết khi nàng đang tắm đã làm gì đụng chạm một đám thiên kim trong ấy, mà khi hắn bước vào đã thấy toàn thân nàng đều bị mấy ả a hoàn ép đẩy xuống trong hồ nước nóng. Cũng thật may hắn phản ứng nhanh, liền chạy tới kéo nàng ra khỏi đám người đó.

Hắn còn nhớ biểu hiện của nàng khi ấy rất đáng thương, tóc tai đều ướt nhèm. Toàn thân vì trong nước quá lâu mà không ngừng run lên, sắc mặt nàng tái nhạt như không còn chút máu.

Hắn thấy tâm trạng nàng vẫn còn chưa hết kích động, nên mới đưa nàng ra đây đi dạo, không nghĩ tới lại vô tình gặp Nam Cung Hàn.

Sau khi nghe kể xong, Nam Cung Hàn vẫn là một bộ dáng trầm mặc. Nhưng trong mắt hắn phản phất có thể nhìn thấy sự âm u lạnh lẽo.

Hắn ngước mắt lên nhìn nàng, nàng mặc dù không biểu hiện gì sợ hãi trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn cảm nhận ra sự tức giận của nàng qua ánh mắt.

Bây giờ hắn đã hiểu rồi...

Kiếp trước trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy nàng đi cùng với người Tôn gia tới Tiêu gia trang. Khi ấy không biết nguyên nhân gì mà nàng bị ướt đẫm toàn thân, nàng lại không hề nói ra lý do tại sao. Tôn Sử Bình thì lại tức giận vừa đánh vừa mắng nàng một trận.

Hắn thấy nàng vẫn nhắm mắt cam chịu để bị mắng, còn Tôn Sử Bình lại đánh cho tới khi trên người nàng đều là máu tươi thì mới dừng lại.

Còn hắn chỉ đứng một bên xem, lạnh nhạt đứng nhìn...

Nam Cung Hàn nhắm mắt lại, ngón tay đặt trên cằm nàng thoáng run lên.

Hắn vốn dĩ đưa nàng cho Nam Cung Ly Thiên vì cảm thấy không an tâm trong lòng. Khi ấy hắn cũng lo chuyện tương tự như kiếp trước sẽ xảy ra, nên mới để Nam Cung Ly Thiên đi cùng nàng.

Lại không nghĩ tới mọi việc vẫn xảy ra...

Hơn nữa lần này hắn còn biết rõ nguyên nhân.

Nam Cung Hàn mở hai mắt ra, u quang chợt lóe nhưng rất nhanh lại tắt đi.

Hắn bắt nàng nhìn thẳng vào mình, cất giọng nói dịu dàng như dòng nước:

"Là ai bắt nàng ném trong hồ nước?"

Có thể là do giọng nói Nam Cung Hàn quá mức êm tai, nên nàng quên đi việc phản ứng, nhưng cũng có thể là do mới vừa xảy ra chuyện khi nãy, khiến tâm trạng nàng chưa được ổn định, nên nàng vô ý thốt ra một cái tên.

"Nam Cung Liễu Anh."

Nam Cung Hàn siết chặt bàn tay trong tay áo, cánh môi cắm chặt lại.

Là nàng ta.

Nam Cung Ly Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây chính là lý do nan giải khó giải quyết.

Nam Cung Liễu Anh chính là thất công chúa của Đại Tần quốc.

Còn là muội muội ruột của Nam Cung Hàn. Cả hai người bọn họ đều cùng một mẫu phi sinh ra.

Trong cung ai không biết Nam Cung Hàn xưa nay luôn yêu thương bao che cho vị muội muội này chứ!

Về việc của Nam Cung Liễu Anh, Nam Cung Hàn hoàn toàn quên mất bản thân còn có một người muội muội, nói đúng hơn là hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có sự xuất hiện của Nam Cung Liễu Anh ở đây.

Hắn nhìn thấy toàn thân Tôn Ngọc Nhi đều ướt đẫm, sắc mặt nàng tái nhệch làm người khác nhìn không khỏi thấy đau lòng. Trong tim như bị ai đó đâm thật mạnh vào, làm hắn đau đến mức không thở nổi.

"Nàng còn đau không?"

Cánh môi run rẩy phát ra âm thanh đầy lo lắng, đôi mắt âm trầm như được phủ lấy sự khẩn trương đầy lo lắng.

Tôn Ngọc Nhi chới chớp mắt, khi nàng giương mắt lên nhìn Nam Cung Hàn, nàng thấy được sự sốt ruột qua ánh mắt của hắn, không hiểu sao nàng lại có cảm giác là lạ.

Nàng lắc đầu, miệng lầm bầm nói nhỏ:

"Không sao."

Nam Cung Hàn duỗi tay ra, sờ nhẹ lên mái tóc ẩm ướt của nàng, bên môi thoáng nổi lên ý cười nhè nhẹ:

"Nếu như thấy không khỏe thì phải nói với ta, nàng đừng để bản thân chịu khổ."

Đôi mắt của nàng chợt sáng lên đầy lấp lánh, nàng nghe lời nói quan tâm của Nam Cung Hàn, không phản bác hay có ý kiến gì, ngược lại ngoan ngoãn mà gật đầu. Nàng cũng quên đi mất khi nãy còn rất tức giận không muốn nói chuyện với Nam Cung Hàn.

Nam Cung Hàn vuốt nhẹ tóc nàng mãi không muốn buông tay, cái cảm giác ấm áp này làm hắn mê đắm không thôi. Tôn Ngọc Nhi đối với hành động thân mật của hắn, cũng chỉ biết nhắm mắt cho qua, nàng hiểu rõ, dù bây giờ nàng có đẩy hắn ra thì hắn cũng sẽ tìm cơ hội khác để làm ra hành động khác.

Nam Cung Hàn thấy nàng lùi lại cách xa hắn vài bước, hắn nhíu mày, có chút mất mát không vui.

Hắn thu tay về, đứng dậy rồi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng.

Tôn ngọc Nhi chớp chớp hàng mi dài, bờ môi hơi hé mở, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Chuyện này sẽ giải quyết sau, bây giờ chúng ta tới đại sảnh." Nói xong, hắn quay mặt lại, hai mắt dịu dàng nhìn nàng: "Rồi ta sẽ dẫn nàng đi gặp một người."

Nam Cung Hàn trầm thấp nói, cũng không chờ nàng đáp lại, hắn đã nắm tay nàng kéo đi.

Dù bây giờ hắn muốn giải quyết thì cũng không ổn, thời gian không còn nhiều, hắn phải tranh thủ mà giải quyết chuyện cần làm...

Sau khi giải quyết chuyện kia xong, thì hắn mới tìm Nam Cung Liễu Anh để tính sổ.

Tôn Ngọc Nhi mím môi, nàng muốn hỏi hắn muốn dẫn nàng đi gặp ai, nhưng thấy hắn không nói, nàng lại cúi đầu im lặng không hỏi nữa...

Nam Cung Ly Thiên nhìn bóng lưng của hai người đằng trước, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hoàng huynh ngay cả một câu cũng không thèm nói với hắn...

Vừa mới bước vào đại sảnh, Tôn Ngọc Nhi đã nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí ồn ào xung quanh.

Nàng nắm lấy vạt váy, đôi chân nhỏ bé đi vào bên trong, hai mắt nhỏ mở to đảo qua đảo lại khắp nơi, cánh môi hồng hơi mím nhẹ, bộ dạng nhìn trông rất tò mò.0

Nam Cung Hàn đi đến gần nàng, trông thấy bộ dạng đáng yêu này của nàng, làm hắn không nhịn được phì cười.

Hắn cầm lấy bàn tay bé xíu của nàng, cất bước đi về phía cái ghế gần đó ngồi xuống.

"Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, nàng đừng có đi lung tung."

Hắn nghiêm túc căn dặn, nhưng không khó nhận ra trong mắt hắn đều là vẻ yêu thương nồng đậm.

Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn ngó khắp nơi một lúc, nàng cũng không quay nhìn hắn đã gật đầu trả lời:

"Được. Ta biết rồi."

Nam Cung Hàn ngắm nàng một hồi, vẻ mặt âm trầm cũng thay đi thành vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Hắn quay đầu lại, quả nhiên thấy Nam Cung Ly Thiên đang đi tới từ đằng sau. Hắn không nói gì, tiếp tục quay đầu lại nhìn Tôn Ngọc Nhi.

Nam Cung Ly Thiên bước tới tìm chỗ gần đó ngồi xuống, hắn không nói chuyện cũng không biểu hiện gì, ngược lại ung dung mà uống trà.

Ngay lúc đó cả đại sảnh chợt im lặng...

Từ phía trên lầu phát ra âm thanh tùng tùng như tiếng trống.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn trên lầu hai.

Trên đó có một bóng dáng cao lớn đứng ngây ra, bởi vì trên lầu hai khá cao, mọi người không cách nào nhìn rõ được, nhưng loáng thoáng có thể xác định được người này là nam.

Bởi vì y phục trên người hắn là sam y màu xanh ngọc, còn mái tóc dài thì búi cao, để lộ ra vần trán cao trơn bóng cùng với cặp mắt đen nhánh u hẹp.

Thân hình cao lớn của hắn khi đứng từ trên lầu nhìn xuống, trông vô cùng uy nghiêm, tựa như một vị tướng uy mãnh đang nhìn trăm vạn người lính dưới chân mình. Dù không nhìn rõ diện mạo của hắn ta, nhưng ít ra cũng thấy được vài phần bộ dạng của hắn.

Tôn Ngọc Nhi nhìn chăm chú vào người trên lầu, hai mắt mở to đầy vẻ hiếu kỳ.

Nàng thấy từ khi người này xuất hiện, thì đã làm cho cả bầu không khí ở đây đều im bặt.

Nàng quay đầu nhìn Nam Cung Hàn đang ngồi bên cạnh, hắn vẫn là một bộ dáng thản nhiên rót trà mà uống. Ngón tay thon dài hơi khô ráp cầm ly trà sứ làm bằng từ ngọc thạch, hương trà nóng hổi phủ lên mặt hắn, tạo ra cảm giác gương mặt của hắn nhìn rất là mờ mờ...

Trong khi đó, ánh mắt tĩnh lặng của hắn bình thản nhìn về phía trước. Nàng nhíu hai cặp lông mày, vẻ trầm tĩnh này của hắn làm nàng có chút suy ngẫm.

Hắn hình như không quan tâm đến người đang đứng trên lầu thì phải?

Nàng lại quay đầu nhìn Nam Cung Ly Thiên ngồi cách đó không xa, thấy hắn có vẻ rất chăm chú nhìn trên lầu, hơn nữa trên môi còn ẩn hiện ý cười...

Sau đó, trên lầu vang lên tiếng nói vang khắp cả đại sảnh.

"Chào mừng các vị đã tới Tiêu gia trang!"

Âm thanh từ kẻ đứng trên lầu cất lên:

"Chắc các vị ở đây đêu biết Tiêu gia trang bọn ta cách ba năm là tổ chức một cuộc thi gọi là Tiêu Hoa Đình, và hôm nay chính là ngày ghi danh của thí sinh muốn tham gia Tiêu Hoa Đình.

Và những vị có mặt ở đây, hơn phân nữa chắc là đã biết luật lệ ở đây, nhưng để các vị hiểu rõ hơn, ta sẽ nhắc lại.

Để có thể ghi danh thì trước hết phải có bài chi mai của Tiêu gia trang, mà muốn có bài chi mai thì phải mua, và dĩ nhiên nơi bán cũng chỉ có duy nhất một chỗ là Tiêu gia trang!

Giá bán của một miếng bài chi mai là hai trăm lượng vàng, ba trăm lượng bạc, một rương trân châu hai trăm lạng, hai rương châu báu cỡ hai vạn món!

Và giới hạn một người chỉ mua được một miếng!"

"..."

Dưới lầu tất cả mọi người đều biểu hiện vẻ không dám tin nhìn kẻ đang rất vui vẻ cười híp mắt kia, hắn ta bây giờ y như con hồ ly giảo hoạt, chỉ cần cong đuôi quơ một cái đã có vô số vàng bạc của rơi xuống trước mặt hắn.

Ai nấy cũng há hốc miệng, vốn dĩ đại sảnh còn đang im lặng thì giờ sau khi nghe tên kia nói xong, lại bắt đầu sôi nổi bàn tán, sau đó, có người không nhịn được bước ra, lớn tiếng phản bác.

"Không phải ba năm trước chỉ có hai trăm lượng vàng, ba trăm lượng bạc, một rương trân châu thôi sao? Bây giờ tự nhiên lại ra thêm hai rương kho báu?"

Lời gã này vừa nói xong đã làm vô số người bàn tán:

"Đúng vậy! Ta nhớ ba năm trước đâu có thêm vụ hai rương kho báu này chứ!"

"Ta cũng nhớ là đâu có! Rõ ràng là tự tiện tăng thêm!"

"Vậy... không phải là ép người quá đáng sao?"

Lời thảo luận càng lúc càng nhiều, đa số đều là bất bình phản đối. Tôn Ngọc Nhi ngồi yên lắng tai nghe người xung quanh nói chuyện, nàng không thoải cảm thán vài câu trong lòng.

Thật không nghĩ tới, chỉ là một miếng bài mà lại được bán ra với giá cao như vậy!

Khi nàng nghe giá cả bán của cái thứ bài chi mai gì đó, thiếu chút nữa đã không nhịn được đứng bật dậy thét lên.

Số tiền đó có thể cho một người sống cả đời đấy! Vậy mà Tiêu gia trang cách ba năm lại thu nhiều số lượng kho báu lớn như vậy, nếu tính đi, thì không phải là có thể đem so với quốc khố của vua sao!

Nam Cung Hàn vẫn bình tĩnh như thường, hắn nhẹ nhàng thưởng thức ly trà trong tay, khóe môi nhẹ cong lên thành ý cười lạnh.

Ngón tay đặt nhẹ trên bàn khẽ gõ vài cái, ánh mắt hơi liếc lên trên bóng hình đang đứng trên cao kia...

Tiếp sau đó vang lên giọng nói làm tất cả mọi người đều im lặng...

"Ta biết các vị đang rất khó chịu vì sự thay đổi về giá bán mua bài chi mai, nhưng mà đây cũng là bất đắc dĩ!"

Hắn ta nói tới đây liền làm ra điệu bộ u sầu:

"Thời buổi loạn lạc, bọn giặc của nước thù thường xâm chiếm nước ta, cướp của, giết người, làm bao nhiêu người oán khóc trời đất, nhìn thê lương vô cùng! Tiêu gia trang bọn ta dù sao cũng chỉ là một sơn trang bình thường, cũng phải tiêu bạc rất nhiều, nào là tiền uống, tiền ăn, tiền mặc, rồi cả tiền phát cho nô tài. Còn có cả mấy năm trước bọn giặc tới để xâm lấn, lấy đi rất nhiều của cải của Tiêu gia trang bọn ta... bọn ta dù sao cũng chỉ là những thư sinh bình thường, không thể nào chống đỡ nổi, nên chỉ đằng để bọn chúng cướp...

Bây giờ bọn ta ngay cả tiền tiêu hàng ngày cũng không có! Nên để có thể thay đổi tình thế, chỉ còn cách nhờ cuộc thi Tiêu Hoa Đình năm nay để kiếm thêm chút tiền!"

"..."

"..."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đối với lời của tên kia có vài phần nữa tin, nữa ngờ vực.

Tôn Ngọc Nhi chống cằm, vẻ mặt nhăn nhó như ăn trúng phải trái đắng!

Bên tai của nàng còn đang vang vọng mấy lời của tên kia, nàng nghe xong chỉ thấy hai tai òng òng không ngừng.

Tiêu gia trang này rất nghèo ư?

Nàng liếc bộ bàn trà trước mắt, khóe môi run run.

Ly trà đến bình trà đều làm từ ngọc thạch!

Nàng lại liếc xung quanh, hai cặp mày giật lên, giật xuống.

Bốn bức tường ở đây đều xây bằng cẩm thạch, để xây được như vậy không biết phải mất bao nhiêu xe chứa vàng đây?

Da mặt Tôn Ngọc Nhi co rúm, hai bờ vai run lên run xuống, như đang kìm nén tiếng cười phát ra.

Cái gì mà nghèo chứ!

Một cái ly ở đây bán ra cũng được mấy lượng bạc đấy!

Những điều nàng nghĩ, dĩ nhiên người ở đây cũng đã nghĩ tới. Họ rõ ràng muốn lớn tiếng nói rõ, nhưng lại nghĩ mục đích tới đây để ghi danh có được lệnh phù, nếu mà cãi nhau cũng chẳng đến đâu! Thế chẳng lẽ tức giận bỏ về? Nếu vậy không phải là uổng công sao? Dù biết đây là cái cớ của Tiêu gia trang, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Qua một lúc sau, tất cả mọi người dưới đại sảnh đều không có ý kiến phản bác nào nữa. Kẻ đứng trên lầu quan sát dưới lầu, hai mắt hắn híp lại, ý cười giảo hoạt hiện nổi trên môi.

"Nếu mọi người không còn thắc mắc hay ý kiến gì nữa, vậy ta sẽ nói tiếp."

Hắn ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đảo qua từng người một ở dưới lầu, ý cười nồng đậm càng hiện sâu trong mắt.

"Muốn ghi danh thì phải có lệnh phù, mà muốn có lệnh phù thì phải có bài chi mai trước, mà muốn có bài chi mai thì trả ra giá rất cao!"

Hắn ta nói đông một hướng, nói tây một bên, giống như hắn muốn nói:

Lệnh phù của ta rất quý!

Rất là quý!

Cực kỳ quý giá!

Cái cách nói chuyện của hắn, quả thật là chọc tức người khác, tất cả mọi người đều gấp gáp đứng ngồi yên.

Đây rốt cuộc là muốn cho họ ghi danh hay không?

Lần nữa lại vang lên tiếng nói từ trên lầu truyền đến:

"Nhưng ngoài cách đưa tiền để mua bài chi mai, thì còn một cách khác nữa..." Hắn ta nói nữa chừng thì dừng lại, còn rất là bí hiểm cười vài tiếng, làm mọi người có mặt ở đây đều khẩn trương dựng tai lên mà nghe.

"Đây chính là ngoại lệ của Tiêu gia trang năm nay, nên mọi người hãy tập trung mà lắng nghe đây!

Mà cách này chính là thi để qua ải!"

"Thi để qua ải?"

"Đây là cái gì?"

Âm thanh kích động của từng người ở đây đều vang khắp cả đại sảnh, ai nấy đều không giấu được vẻ vui mừng trên mặt.

Tôn Ngọc Nhi như nghĩ tới điều gì, liền quay sang nhìn Nam Cung Hàn.

Hắn chính là muốn nàng tham gia thi cái này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.