Tôi Bị Ép Làm Bạn Gái Của Một Bác Sĩ Thú Y

Chương 17




Editor: Hana + Beta: Vi

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!

Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Ẩn xuống gara lấy xe chở Cố Thanh Yến và Cố Thanh Mâu đi học. Cố Thanh Yến lớn hơn Cố Thanh Mâu 2 tuổi, năm nay cô ta lên lớp mười hai còn Cố Thanh Mâu là học sinh lớp 10 mới vào trường. Hai người học chung cùng một trường, hai lớp cũng học cùng tầng luôn.

“Thanh Yến, hai đứa đi đường cẩn thận, ở trường nhớ giúp đỡ Thanh Mâu nhiều một chút, tính em ấy tùy hứng khó chiều, như vậy rất dễ đắc tội người khác.” Cố Quân đứng trước cửa xe nói với Cố Thanh Yến. Anh cố gắng không nhìn Cố Thanh Mâu, nói xong thì xoay người bỏ đi, ngược lại Cố Thanh Yến chạy đến thân mật kéo tay Cố Quân cười nói.

“Anh ba yên tâm đi, em sẽ chiếu cố Thanh Mâu. Em ấy là em gái em mà, thân làm chị, em biết rõ em nên làm gì.

Cố Quân nghe Cố Thanh Yến nói vậy, gật đầu nhẹ, anh không có hỏi trực tiếp lúc ấy trong rừng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Cố Thanh Yến lại làm như vậy. Đáy lòng anh vẫn cảm thấy, có lẽ là do nhất thời Cố Thanh Yến quá xúc động. Bây giờ cô bé đã biết bản thân mình làm sai, con người sẽ có lúc phạm sai lầm, không thể cứ luôn mãi níu kéo sai lầm của người khác được.

Cố Thanh Mâu hoàn toàn không để ý đến Cố Thanh Yến, cô nghiêng người nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật trước mắt cứ dần lướt qua, 115 thì cứ nói mãi trong đầu Cố Thanh Mâu, dáng vẻ lo lắng.

“Ký chủ, vừa nãy ánh mắt Cố Thanh Yến nhìn về phía bà nội Cố rất kì lạ, giống như cực kì căm hận, tôi luôn có cảm giác có khi nào Cố Thanh Yến hạ độc vào cháo rồi cho bà nội Cố ăn không?” 115 nghĩ đến bà nội Cố đối xử với kí chủ của nó rất tốt, nó cũng không ghét người này, nếu như có chuyện gì...

“Nếu Cố Thanh Yến ngu xuẩn như thế thì làm sao còn sống đến bây giờ được.” Cố Thanh Mâu nghe 115 nói, cô liếc qua Cố Thanh Yến. Cố Thanh Yến tuy còn khá trẻ, thế nhưng lại rất biết cách che giấu bản thân, biết khi nào nên biểu hiện thế nào, không nên có biểu hiện ra sao, cũng biết rằng...cái gì có thể, cái gì không thể làm. Mấy sai lầm như tự mình đưa cháo có độc tới, phạm một lần thì được, nhưng nếu phạm lần hai thì không phải là ngu xuẩn bình thường.

Cố Ẩn lái xe vào trong trường học, ngay cổng trường đã có một nhóm phóng viên đang chờ. Bọn họ đều cùng chờ một người xuất hiện, Cố Thanh Mâu. Mấy ngày gần đây, có thể nói Cố Thanh Mâu đang rất hot, có rất nhiều sự quan tâm liên quan về cô.

Video của chương trình trực tiếp được chia nhỏ rồi đăng tải trên mạng, một vài người cho rằng Cố Thanh Mâu thật sự có thực lực, cũng có người cho rằng cô chỉ có nhan sắc.

Một bộ phận người khác là anti fan của cô. Bọn họ đã trở thành một lực lượng kiên cố, ở trên mạng chê bai Cố Thanh Mâu hát nhép, thậm chí đem đoạn tiết mục ca hát của Cố Thanh Mâu phát tán ra, ở trên mạng mắng Cố Thanh Mâu là đi lăng xê, hát nhép. Lần này chương trình có sự cố cũng là thủ đoạn lăng xê của các minh tinh. Chính là để thu hút sự chú ý của dân chúng.

Có tranh cãi chứng tỏ là có vấn đề, những kí giả này ngồi đây để canh Cố Thanh Mâu.

“Thanh Mâu gần đây hot thật.” Cố Thanh Yến ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, trông thấy đám phòng viên, mở miệng nói.

“Đúng vậy, thế nên chị Thanh Yến, chị ghen tị với tôi ư, thế giới này cơ bản là không có sự công bằng. Chị hiểu không?” Cố Thanh Mâu quay đầu lại nhìn Cố Thanh Yến, cười tủm tỉm, mở miệng nói thẳng, chỉ một câu thôi đã làm cho Cố Thanh Yến im miệng không phản bác.

“Được rồi, hai đứa xuống xe đi. Nhớ cho anh là phải học thật tốt đấy!” Cố Ẩn nghe hai người nói, anh dừng xe ở chỗ vắng người, hiện tại mới khai giảng nên người đến báo danh cũng không nhiều. Cố Thanh Mâu và Cố Thanh Yến vừa vặn xuống xe thuận lợi.

Cố Thanh Mâu vẫn ngồi trong xe, sáng nay cô dậy trễ nên chưa ăn sáng, Cố Ẩn ra lệnh cho người làm cho bữa sáng vào hộp, cho Cố Thanh Mâu ăn trên xe.

Cố Thanh Yến xuống xe trước. Lúc cô ta vừa bước ra khỏi xe, trên mặt không còn sự ôn nhu nữa, có chăng là sự âm trầm, căm ghét thậm chí còn có sự ghen tị, không sai, quả thực là cô ta ghen tị đến sắp phát điên đến nơi rồi. Cô ta không thể hiểu được, tại sao Cố Thanh Mâu có thể có nhiều thứ tốt đến vậy mà cô ta thì lại không có gì cả. Rõ ràng Cố Thanh Mâu cũng chẳng nổi tiếng bằng cô, thế mà bây giờ lại trở thành người đến chạm tay cũng có thể bị bỏng.

Cố Thanh Yến bước tới, ngẩng đầu nhìn về trước cửa phòng học, vậy mà cô ta vô tình đến trước phòng học Cố Thanh Mâu, lớp 10(4). Trong phòng học cũng không nhiều người, Cố Thanh Yến nhìn lác đác một vài học sinh ngồi trong lớp, lại quay đầu nhìn về phía cổng trường. Hiện tại, phóng viên đang thủ sẵn ở cổng, nếu như...

Cô ta như đang nghĩ tới điều gì đó, sự âm trầm trong mặt như được quét sạch, dáng vẻ có mấy phần vui sướng nở nụ cười, bước vào trong lớp 10(4).

...

Trong xe, Cố Thanh Mâu giải quyết xong bữa sáng, Cố Ẩn đậy lại hộp đồ ăn, chờ Cố Thanh Mâu xuống xe liền lái xe rời khỏi trường.

Cố Thanh Mâu nhìn trường học, trong mắt có mấy phần hoài niệm, cô đã rất lâu rồi không tới trường, trừ lúc quay phim ra thì theo kiếp trước mà nói, đọc sách cũng là một chuyện khó có thể thực hiện được. Tất cả đều như một loại hi vọng xa vời, có thể nhìn nhưng không thể với tới. Lúc cô chết, tuổi cũng không lớn lắm, dựa theo trí nhớ của cô thì hẳn là lúc đang học đại học.

Cô đi đến cửa phòng học lớp 10(4). Lúc này, thế nhưng trong phòng đến một người cũng không có, cực kì yên tĩnh. Ánh mắt Cố Thanh Mâu hơi đổi, sau lưng cô bỗng xuất hiện mấy người, vây xung quanh cô.

“Cố Thanh Mâu, đã lâu không gặp, mùa hè này cô trải qua rất dễ chịu nhỉ, ái chà.” Dẫn đầu là một nam sinh, tuổi tác nhìn ra không khác biệt lắm so với Cố Thanh Mâu. Cậu ta nhìn lướt qua Cố Thanh Mâu, ánh mắt dò xét, nói chuyện cũng không khách khí. Mấy người khác thì vây quanh Cố Thanh Mâu, dồn ép đến cùng. Bởi vì là ngày đầu khai giảng, thế nên cửa tầng không có khóa.

Từ tầng này có thể nhìn thấy hết bên dưới, người ở dưới nếu chú ý thì cũng có thể nhìn thấy chuyện đang xảy ra bên trên, ví dụ như đám phóng viên đang đứng chờ lấy tin ở dưới.

“Cảm ơn đã khen, quả thực cũng không tệ.” Cố Thanh Mâu nhíu mày, cặp mắt đào hoa dài hẹp mang vẻ mị hoặc kia có chút cong lên, nhìn mấy người xung quanh cô, nhưng không có kinh ngạc, chỉ có vẻ thờ ơ.

“Cố Thanh Mâu, cô...” Nam sinh này như bị Cố Thanh Mâu chọc tức, cậu ta đưa tay ra muốn bóp cổ Cố Thanh Mâu, không nghĩ tới, động tác của Cố Thanh Mâu lại nhanh hơn, lóe lên một cái, làm cho cả người cậu ta ngã nhào về phía lan can trên sân thượng, mà tay Cố Thanh Mâu thì đang đặt trên cổ cậu ta.

“Này, cậu nhìn xem, có muốn thử cảm giác chết như thế nào không?” Cô mở miệng nói khẽ bên tai nam sinh đó, xoay cậu ta quay ngược lại, để cậu ta nhìn xuống dưới tầng, khiến cho cậu ta bị hoa mắt vì độ cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.