Tôi Bị Ép Buộc

Chương 8-3: Kết giải đồng tâm (3)




Đạo quan Mộ Sơn, không mấy người biết nó được xây dựng từ khi nào, cũng rất ít người biết người xây dựng nó là ai. Mà ngay cả dân chúng ở Tương thành cách đó không xa cũng không biết. Rốt cuộc là từ khi nào đã có một tòa đạo quan được xây dựng trên sườn núi. Có người nói là tám năm trước, có người nói là mười năm trước. Còn có người nói trong núi vốn có một tòa nhà như vậy, không biết là xây từ triều đại nào, nhưng chắc chắn không phải mới xây.

Mà từ lúc trên núi Mộ Sơn có thêm một nhóm đạo sĩ, người tới núi Mộ Sơn ngắm cảnh càng ngày càng nhiều. Không ai biết đạo sĩ trong quan tu hành như thế nào, nhưng bọn họ rất có tài buôn bán. Cơm tẻ hai mươi văn một bát, đồ ăn mặn năm mươi văn, đồ chay ba mươi văn, rượu chỉ có một loại, năm trăm văn một bầu. Giá cả công khai, già trẻ không gạt.

Đại Tùy giàu có và đông đúc, một đấu gạo tẻ không nhiều tiền lắm. Nhưng cơm tẻ trên đạo quan cho dù làm ngon đến mấy, giá trị cũng không tới hai mươi văn. Năm mươi văn là có thể mua được một miếng thịt heo lớn, có thể làm ra không ít món ăn mặn. Đạo sĩ trong đạo quan giải thích rằng, nguyên liệu là từ Tương thành chuyển tới. Còn phải leo lên sườn núi. Chi phí về nhân lực và vật lực không phải số ít. Cho nên giá cả như vậy là có thể hiểu được.

Có thể tới đạo quan nghỉ ngơi phần nhiều là gia quyến của quan lại quyền quý. Không phải công tử thiếu gia, thì cũng là tiểu thư phu nhân. Bọn họ đương nhiên sẽ không để ý mấy trăm văn vặt vẽo. Hơn nữa trên núi này chỉ có đạo quan là mở việc buôn bán. Cho nên đám đạo sĩ kia không muốn phát tài cũng khó khăn.

Tên của đạo quan này, đặt theo đúng vị trí của nó.

Tên là Mộ Sơn Quan.

Trong Mộ Sơn Quan có ba mươi sáu đạo sĩ, bảy mươi hai đạo đồng, mười một tạp dịch. Quy mô không tính là lớn, nhưng rõ ràng trật tự.

Lão đạo nhân để chòm râu dê, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt có đạo hiệu là Xuất Trần Tử, là quan chủ của Mộ Sơn Quan. Nhưng người ngoài ít ai biết rằng, chủ nhân của tòa Mộ Sơn Quan này không phải là Xuất Trần Tử, mà là một vị thế ngoại cao nhân rất ít khi lộ diện. Cho dù là đạo đồng và tạp dịch trong đạo quan cũng rất ít khi nhìn thấy vị cao nhân kia. Đương nhiên, ba mươi sáu người đệ tử của Xuất Trần Tử biết vị cao nhân kia có phong phạm như thế nào.

Hắn tên là Hạng Thanh Ngưu.

Mỗi ngày của hắn đều rất bận rộn.

Xuất thân của hắn cực kỳ thần bí.

Hắn và Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc có mối quan hệ ít ai biết, cũng có mối quan hệ không tầm thường với vài vị đại nhân trong hoàng cung. Nghe nói hắn còn có một vị sư huynh rất thần bí có thân phận tôn quý. Mười năm trước vân du liền không biết tung tích. Dù Hạng Thanh Ngưu nói rằng, vị sư huynh kia của mình không biết đã tới ngọn núi nào hàng yêu trừ ma, bị yêu tinh giam giữ, trở thành áp trại tướng công rồi.

Hạng Thanh Ngưu là tên của hắn, không phải đạo hiệu.

Mà ngay cả Xuất Trần Tử cũng không biết, vị sư thúc béo ú và trẻ tuổi này của mình rốt cuộc có đạo hiệu hay không. Trên thực tế, nếu không phải có một năm ông ta tận mắt nhìn thấy Hạng Thanh Ngưu kéo râu của Tiêu chân nhân Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, thì ông ta không dám tin tiểu tử ngoài tham ăn tham tài, không có ưu điểm nào này dĩ nhiên là người của đạo môn. Hơn nữa còn là một vịcực kỳ ngưu bức của đạo môn.

Tiêu chân nhân là người đứng đầu đạo môn. Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc là Thánh địa của đạo môn. Dù mấy năm nay danh tiếng của Tam Thanh Quan núi Võ Đang càng ngày càng vang dội, nhưng vẫn không thể so sánh được với Nhất Khí Quan do Tiêu chân nhân đứng đầu. Theo như lời Hạng Thanh Ngưu giải thích, đạo môn nhất khí hóa tam thanh. Núi Thanh Nhạc là Nhất Khí Quan, núi Võ Đang là Tam Thanh Quan. Cho nên một Nhất Khí Quan bằng ba Tam Thanh Quan. Cũng không biết giải thích như vậy, liệu Đạo Tổ trên trời nghe thấy được có động tâm tư giáng lôi phách đánh tên béo kia không.

Hạng Thanh Ngưu bận rộn nhiều việc, ngày nào cũng vậy.

Tuy nhiên việc mà hắn bận rộn cũng đơn giản, chỉ có hai việc, trừ ngủ.

Nếu ăn quá no thì đếm tiền, nếu đếm tiền quá mệt lại ăn no. Mỗi lần Xuất Trần Tử tới tiểu viện của Hạng Thanh Ngưu, chỉ thấy vị sư thúc trẻ tuổi này không ngủ thì nhất định là đang ăn. Nếu như không ăn, vậy tất nhiên là đang đếm tiền.

Hạng Thanh Ngưu từng nói qua, người tham tiền mà không biết mình có bao nhiêu tiền, sớm muộn gì tiền trong tay cũng bay đi hết.

Hạng Thanh Ngưu thoạt nhìn chỉ có mười lăm tuổi, dáng người mập mạp, thực ra hắn đã mười chín tuổi rồi. Nhị sư huynh của hắn rời khỏi hắn lúc hắn mới chín tuổi. Nếu cởi bỏ bộ đạo bào này, ai có thể nghĩ tới hắn lại có thân phân cực kỳ tôn quý trong đạo môn Đại Tùy? Xuất Trần Tử còn nhớ năm đó ở núi Thanh Nhạc, Tiêu chân nhân ăn nói khép nép cầu Hạng Thanh Ngưu lấy đạo hiệu. Hạng Thanh Ngưu liền suýt nữa nhổ sạch râu ria của Tiêu chân nhân.

- Ta theo họ Hạng của Nhị sư huynh! Hơn nữa tên ta là Hạng Thanh Ngưu, như vậy vừa nghe tên là biết ta là đệ của huynh ấy!

- Là sư đệ.

Tiêu chân nhân uốn nắn.

- Sư đệ không phải là đệ à?

Hạng Thanh Ngưu nắm chặt râu ria của Tiêu chân nhân, hung dữ nói.

- Đương nhiên, đương nhiênsư đệ đương nhiên cũng là đệ, ai nói không phải ta liền đánh hắn!

Tiêu chân nhân bị đau, đợi Hạng Thanh Ngưu buông tay, nhịn không được thở dài: - Từ nhỏ ngươi đã có quan hệ tốt với Nhị sư huynh, hắn cũng thật nhẫn tâm khi vứt ngươi ở lại đây!

Xuất Trần Tử vẫn còn nhớ đoạn đối thoại này. Trong lòng cũng nhớ kỹ, thà đắc tội sư phụ, chớ đừng đắc tội với tiểu sư thúc. Mười năm trước ông ta phụng sư mệnh vân du tứ hải mở cửa thu đồ đệ. Cuối cùng chọn lựa núi Mộ Sơn. Bốn năm trước tiểu sư thúc giá lâm Mộ Sơn Quan, từ đó ông ta liền trải qua cuộc sống đen tối không có ánh sáng.

Nghe nói lúc ông ta rời núi Thanh Nhạc không lâu, tiểu sư thúc lúc ấy mới chín tuổi cũng ra đi không một lời từ giã. Từ đó bặt vô âm tín, không biết vì sao sáu năm sau chợt xuất hiện ở núi Mộ Sơn. Lúc ấy Xuất Trần Tử không dám trì hoãn, vội vàng phái người đưa tin tới núi Thanh Nhạc. Tiêu chân nhân trước sau đã phái mấy nhóm người tới mời Hạng Thanh Ngưu quay về, nhưng hắn nhất định ở lại đây không đi.

Về sau Tiêu chân nhân nhắn lại một câu: - Không quay về núi Thanh Nhạc cũng được, nhưng không cho phép đi bụi.

Hạng Thanh Ngưu nhếch miệng, nói với đệ tử truyền lời: - Quay về nói với Tiêu lão già, sáu năm trước ta không có một xu dính túi đi khắp Đại Tùy cũng không thể tìm được Nhị sư huynh. Ta đoán rằng huynh ấy đã tới một nước khác xa xôi. Ở Đại Tùy, người tu đạo dù không có tiền cũng có thể đi khắp nơi. Nhưng đi ra Đại Tùy, môn hạ đệ tử của Đạo Tổ lại không nổi danh bằng những con lừa ngốc kia. Cho nên không có tiền là không được. Chờ ta kiếm đủ tiền, liền lên đường rời khỏi Đại Tùy tìm Nhị sư huynh. Cho nên ta muốn ở lại đây kiếm tiền.

Tiêu chân nhân nghe thấy câu trả lời này, ảm đảm thở dài, nói một tiếng, si tử (thằng ngốc).

Có lẽ, hai chữ đó cũng có thể làm đạo hiệu của Hạng Thanh Ngưu.

Sau khi Hạng Thanh Ngưu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Hắn vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, trở mình muốn tiếp tục ngủ. Nhưng đám đạo sĩ ở tiền viện đọc Đạo Đức Kinh, thanh âm quá lớn, làm cho hắn rất bực bội. Đạo Đức Kinh, Hỗn Độn Kinh, Đạo Tổ Thuyết là ba cuốn sách mà đệ tử đạo môn bắt buộc phải thuộc lòng. Đương nhiên, ngoại trừ Hạng Thanh Ngưu.

Nghe thấy thanh âm đọc sách, hắn lập tức nổi giận. Ngồi bật dậy, vén tay áo lộ ra một thân béo mập, trắng nõn, tiện tay cầm chậu rửa mặt đi ra tiểu viện. Sau đó hắn lao nhanh tới cửa tiền viện, dùng sức ném mạnh cái chậu rửa mặt về hướng Xuất Trần Tử đang ngồi.

Koong một tiếng, thanh âm vang lên rõ ràng.

Một tiếng koong này khiến cho thanh âm đọc sách trong phòng dừng lại. Khi nhìn sang, Xuất Trần Tử không biết đã bay tới núp ở đằng sau bức tượng Đạo Tổ từ khi nào.

Chủ nhân của Mộ Sơn Quan nơm nớp lo sợ ló đầu ra khỏi bức tượng, cẩn thận hỏi: - Sư thúc có gì phân phó ạ?

Hạng Thanh Ngưu nói một câu, có để cho người ta ngủ hay không, sau đó quay đầu bước đi. Xuất Trần Tử đợi Hạng Thanh Ngưu rời đi, mới lách mình ra khỏi bức tượng, sửa sang lại quần áo, chắp tay ra đằng sau, nghiêm túc nói: - Đọc Đạo Đức Kinh chính là để các ngươi cảm ngộ đại đạo tự nhiên mà Đạo Tổ lưu lạiViệc học nên ở chỗ thành tâm chứ không phải là ở chỗ đọc toCác ngươi không nghe thấy gió xuân thổi, nhưng nó là tự nhiên, các ngươi không nghe thấy cây cỏ lay, cũng là tự nhiên, cho nên.

- Sư phụ, bọn con đã hiểu!

Đám đệ tử đồng thanh nói, sau đó bắt đầu lẩm nhẩm trong lòng.

Xuất Trần Tử gật đầu thỏa mãn, trong lòng tự nhủ, quả nhiên đều là nhân tài có thể dạy dỗ.

Sau khi trở lại tiểu viện của mình, Hạng Thanh Ngưu tiếp tục vùi vào chăn ngủ. Lúc lên giường không cẩn thận đụng rơi một đồng tiền. Hắn lập tức nhặt lên, đặt ở miệng thổi thổi rồi cất kỹ. Đặt ở bên giường hắn là một chồng ngân phiếu, bạc trắng và đồng tiền. Cũng không biết bao nhiêu.

Đương nhiên, bản thân hắn biết.

Nhìn một chồng tiền tài, Hạng Thanh Ngưu thì thào lẩm bẩm: - Tiêu lão già nói không đủ thiên kim thì không thể đi thiên hạ. Không biết tới khi nào mới đủ số lượng thiên kim. Ta ở chỗ này đã năm năm, nếu thêm năm năm không góp đủ thiên kim, thì ta vẫn rời đi. Lúc Nhị sư huynh rời đi không mang bao nhiêu bạc. Huynh ấy có thể đi thật xa, ta đương nhiên cũng có thể đi thật xa.

Nói xong câu đó, hắn lại lắc đầu: - Ta chắc chắn không đi xa bằng Nhị sư huynh.

Nói xong câu đó, hắn cảm thấy đói bụng. Mà một khi đói bụng thì sẽ không ngủ được. Bởi vậy hắn lại vén tay áo lên, như lang thôn hổ yết ăn hết số đồ ăn trên bàn từ tối hôm qua. Ăn xong, hắn vỗ vỗ bụng, một thân thịt béo rung rung.

Ăn no đương nhiên là buồn ngủ. Đếm tiền là một việc cần thể lực, phải nghỉ ngơi tốt mới làm được.

Không bao lâu, tiếng ngáy như sấm.

Một canh giờ sau, Xuất Trần Tử cẩn thận đi tới trước cửa, nửa người tránh ở sau cánh cửa, nhẹ giọng hỏi: - Sư thúc, sư thúc còn đang ngủ à?

Hạng Thanh Ngưu trở mình, tiếp tục ngủ.

- Có người từ đế đô tới muốn gặp ngài, ngài có gặp hay không?

- Lại là Tiêu lão già phái người tới? Không gặp!

- Lần này không phảilà thái giám từ hoàng cung tới, mang theo thánh chỉ của bệ hạ. Nói là muốn mời ngài tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Nhưng lần này không phải là làm khán giả, mà là giám khảo.

- Hoàng Đế phái người tới?

Hạng Thanh Ngưu ngồi bật dậy, dụi dụi mắt nói: - Hoàng Đế phái người tới? Vậy thì phải đón tiếp rồiLời của Tiêu lão già có thể không nghe, nhưng lời của Hoàng Đế không thể không nghe.

Xuất Trần Tử thở phào một tiếng, cuối cùng cũng yên tâm. Ông ta cho rằng Hạng Thanh Ngưu là hạng người không sợ trời không sợ đất. Hiện tại xem ra hắn vẫn có sự kính sợ tối thiểu với Hoàng Đế.

- Trước kia Nhị sư huynh từng nói qua, lời của Hoàng Đế Đại Tùy là nhất định phải nghe. Lời của Hoàng Đế các nước khác thì coi như cái rắm. Nhị sư huynh đã dặn vậy thì khẳng định có đạo lý. Cho nên ta phải tiếp đón. Nhưng làm giám khảo cho Diễn Vũ Việnchắc bọn họ cũng phục vụ ăn uống nhỉ?

Hạng Thanh Ngưu mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: - Xem ra ta phải tới đế đô rồi. Ngươi ở lại trông coi Mộ Sơn Quan. Cái gì cũng có thể thiếu, nhưng tiền thu mỗi tháng nếu thiếu một đồng ta trở về sẽ không tha cho ngươi.Mặt khác, trong phòng có bao nhiêu tiền, ta rất rõ ràng. Nếu ta trở về thấy thiếu một đồng, ta liền nhổ hết râu mép của ngươi, trói ngươi lên xà nhà đánh một trận.

- Sư thúc yên tâmvịvị khâm sai kia vẫn đang chờ ngài.

- Bảo hắn về trước đi, ta tự mình tới Trường An là được.

Lúc xuống núi Mộ Sơn, Hạng Thanh Ngưu mới phát hiện mình quên mang theo lương khô. Mới đi được nửa ngày, bụng liền kêu sùng sục. Vốn định tới thôn trấn cách núi Mộ Sơn không xa mua ít thức ăn. Nhưng hắn tính toán cự ly, tới được đó thì hắn đã ngất đi vì đói.

Đang lúc đắn đo, chợt nghe thấy tiếng động ở phía sau. Hắn quay đầu nhìn, thì thấy là một đoàn xe chừng sáu, bảy cỗ xe ngựa. Đánh xe đều là nam tử cường tráng, vừa xem là biết không phải hạng người tốt lành gì. Người đánh xe ở xe thứ hai là một lão già gầy như que củi, nhưng lại tạo cho hắn một cảm giác rất kỳ lại.

Đang lúc hắn do dự, lại nhìn thấy cửa xe mở ra, không ít nữ tử xinh đẹp hướng ra ngoài nhìn quanh. Bởi vậy hắn liền bỏ đi ý định xin ít đồ ăn. Trong mắt hắn, lão già đeo cái hồ lô lớn kia, còn không đáng sợ bằng những nử tử xinh đẹp như yêu tinh kia.

Đang lúc mất hết can đảm, hắn chợt phát hiện vận may của mình đã tới.

Cách đoàn xe chừng trăm mét, còn có một cỗ xe ngựa.

Đánh xe là một nam tử trung niên, roi ngựa vung lên phành phạch. Ngồi bên cạnh người đánh xe là một thiếu niên mặc áo đen nhắm mặt lại, có vẻ như đang ngủ.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là người đánh xe kia vừa vung roi vừa ăn thịt.

Thịt rất thơm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.