Tôi Bị Ép Buộc

Chương 7-1: Hẹn Thề sống chết (1)




Cái gọi là chỗ ở, thật ra là một làng du lịch, Lý Tình Thâm sắp xếp, Lăng Mạt Mạt nghe nhân viên công tác xì xào bàn tán mới biết được, thì ra đây là tài sản tư nhân của tập đoàn Bạc Đế.

Mọi người được tặng quà xong, thì chuẩn bị muốn đi ăn cơm.

Phong cảnh Hải Nam rất đẹp, từ trước đến nay là điểm MTV lấy cảnh để quay chụp, cho nên công ty ES có phòng làm việc ở đây.

Ở sân bay đón bọn họ qua đây, là một trong những nhân viên làm việc ở Hải Nam, người ở Hải Nam nói tiếng Miêu tộc, thấy bọn họ muốn ăn cơm, đột nhiên hưng phấn nói: “Tối nay chúng tôi có đốt lửa trại, không bằng mọi người đi vào trong đó ăn đi.”

Lăng Mạt Mạt vẫn luôn muốn đến Hải Nam, rốt cục bây giờ ước nguyện được đền bù, vốn mệt mỏi sớm đã tan thành mây khói, nghe thấy đốt lửa trại, nhất thời vẻ mặt hưng muốn thử, lập tức nghiêng đầu, trong mắt chờ mong nhìn Lý Tình Thâm: “Thầy giáo, chúng ta đi đến nơi anh ta nói đi.”

Thật ra hành trình bọn họ đã sắp xếp xong, làng du lịch này có đầu bếp được đặc biệt mời đến, hơn nữa lúc bọn họ đến, làng du lịch đã chuẩn bị xong cơm chiều, cho nên khi Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu hỏi Lý Tình Thâm, cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng làm cho cô kinh ngạc nhất, ngược lại Lý Tình Thâm gật đầu, liền đáp ứng, dẫn đến toàn bộ người hoan hô, mọi người thay quần áo xong, rồi xuất phát.

Khi đoàn người đến, vừa mới bắt đầu đốt lửa trại, có rất nhiều người đàn ông với cô gái trẻ mặc trang phục Miêu tộc vây quanh lửa trại ca hát khiêu vũ.

Người Miêu tộc rất nhiệt tình, nhìn thấy có khách từ bên ngoài đến đây, lập tức xúm lại đi lên, rất ân cần dâng lên đồ ăn Miêu tộc.

Hương vị đồ ăn rất ngon, trên căn bản không kịp, thì bị mọi người cướp đoạt không còn một mống.

Uống rượu, cộng thêm ở hoàn cảnh như vậy, dần dần tất cả mọi người buông lõng, chỉ chốc lát thành một đoàn.

Về sau đồ ăn Miêu tộc có một trò chơi một tay bắt viên thuốc, hương vị siêu ngon, đặt lên một cái mâm lớn, rất nhanh bị người ăn thấy đáy, cho nên tất cả mọi người miệng ăn, vươn tay, tiếp tục chém giết, Lăng Mạt Mạt từ trước đến nay nghịch ngợm, không chịu thua, đứng lên, thét chói tai vươn tay ra bắt, may mà tốc độ cô rất nhanh, giữ một viên thuốc cuối cùng.

“Cái này là của tôi, là của tôi!” Lăng Mạt Mạt vừa kêu, vừa muốn cầm lấy, ai ngờ trên tay cô lại bị người khác giữ lại, nghiêng đầu, là Lý Tình Thâm, lập tức Lăng Mạt Mạt phồng má, hỏi: “Thầy muốn làm gì?”

“Tôi muốn ăn!” Lý Tình Thâm nói đương nhiên, vừa nói, vừa muốn từ tay Lăng Mạt Mạt đoạt lấy viên thuốc.

“Không được cướp của tôi! Tôi chỉ một có viên!” Lăng Mạt Mạt dùng sức che chở chiến lợi phẩm của mình, nhìn Lý tình thâm, nghiêm trang kêu.

Lý Tình Thâm nghiêng đầu, đáy mắt bởi vì uống chút ít rượu gạo mà sáng lên, dương cằm lên với Lăng Mạt Mạt, nói: “Tôi muốn ăn!”

Nói xong, ngón tay anh dùng lực bắt ngón tay Lăng Mạt Mạt.

Người đàn ông từ trước đến nay bình tĩnh ung dung giống như thần thoại, vậy mà ở giờ phú này như một đứa bé cùng cô cướp đoạt một viên thuốc, Lăng Mạt Mạt nhất thời không nhịn được, liền bật cười, sau đó lắc đầu, tức giận nói: “Thầy buông ra! Đây là tôi cướp được trước!”

Lý Tình Thâm không lên tiếng, chỉ một mực tách ngón tay lăng Mạt Mạt một chút một ra, con ngươi Lăng Mạt Mạt giận trừng mắt nhìn Lý Tình Thâm, liều mạng bảo vệ một viên thuốc còn sót lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.