Tôi Bị Ép Buộc

Chương 5-3: Thần sách ngự lâm (3)




Nghỉ ngơi hai ngày lại cùng nhau tập hợp, mọi người đều đặc biệt cao hứng, chỉ thấy Tiêu Dực mang theo cái cuốc có chút không rõ chân tướng.

“Tiêu tỷ, tỷ đây là dùng để làm gì?”

Tiêu Dực ra vẻ thần bí cười cười, Đàm Chương Nguyệt đã ồn ào mở miệng: “Tiêu Dực chính là thông minh hơn chúng ta, nàng nói muốn đào mấy cái hố ở trong núi, nhìn xem có thể bắt được chút động vật còn sống mang về nuôi hay không.”

“Thật sự?” Vài ánh mắt lại sáng lên: “Vậy, chúng ta cũng trở về khiêng thêm cuốc.”

“Không cần.” Tiêu Dực gọi các nàng lại: “Chỉ cần đào vào cái hố là được, nếu thật có thể bắt được động vật còn sống, mọi người chia nhau nuôi.”

Mọi người hợp tác cùng nhau lên núi, chuyện tốt tự nhiên là mọi người cùng hưởng. Tiêu Dực là nghĩ như vậy, nhưng không biết lời này lại làm cho mọi người cảm động đến rơi nước mắt; phải biết rằng, động vật còn sống không phải dễ dàng liền bắt được như vậy, lại có thể nuôi ở trong nhà đẻ trứng sinh con, đó chỉ là việc dành cho nhà giàu có bậc nhất mới làm được. Mà Tiêu Dực lại nói muốn cùng các nàng chia nhau nuôi, đây căn bản chính là lấy hết tấm lòng ra đối xử tốt nhất với các nàng!

Lúc này đây những nữ nhân này người người đều tỏ vẻ cảm động: “Tiêu tỷ, tỷ yên tâm, dù ta săn ít con mồi một chút, cũng muốn giúp tỷ chặt mấy cây gỗ tròn về.”

“Ta trước kia đi giúp người ta đã làm qua thợ bào gỗ, ta đến giúp ngươi bào tấm ván gỗ, tất nhiên bào cái bình thường thuận tiện dùng.”

“Ta muốn nói, buổi sáng chúng ta đi săn thú, buổi chiều chỉ hai người đi vào trong thành bán con mồi là được. Mọi người còn lại đi giúp Tiêu gia xây nhà, chính là giúp đỡ chuyển đất nâng bùn cũng có thể làm cho Tiêu tỷ tiết kiệm chút tiền.”

“Đúng đúng, liền quyết định như vậy đi.”

Tiêu Dực có chút trợn mắt há hốc miệng nhìn các nàng thương lượng, hình như, cô không có làm chuyện tốt gì thì phải? Các nàng như thế nào bỗng nhiên đối xử với cô tốt như vậy?

* * *

Buổi chiều, Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt đi vào trong thành bán con mồi. Bởi vì các lão bản trong thành và hai người nàng biết thân một chút, còn năm người ở lại đi hỗ trợ xây nhà cho Tiêu Dực. Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt bán xong con mồi trở về, căn nhà nát tan của cô đã dở xong. Trên bãi đất trống thả hai cây gỗ to lớn mới được chặt đem về, người nhà của năm người bạn trong nhóm tính cả ba người Tiểu Khê Nhi, An Vụ và An đại thúc đang chặt gọn nhánh cây.

“Khê Nhi, đây là từ đâu đến?” Tiêu Dực chỉ vào cây to hỏi.

“Thê chủ, ngài đã về.” Diệp Khê buông đao trong tay rót nước cho nàng uống, một bên nói: “Là Lí tiểu thư và các nàng đi lên núi chặt, các nàng còn ở trên núi đấy.”

Quả nhiên giống như cô đoán, các nàng thật sự là đi đốn củi. Tiêu Dực nhíu mày: “Thế nào thật sự lại chạy lên trên núi, vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ!”

Đàm Chương Nguyệt hơi bất đắc dĩ trấn an nàng: “Tiêu Dực à, các nàng đều lớn như vậy, lại mang theo cung tiễn, không có cái gì nguy hiểm.”

Một nam tử bên cạnh cũng ngẩng đầu cười nói: “Tiêu tiểu thư yên tâm, không chỉ vài người các nàng đâu, trong thôn có hơn phân nửa người đi, đều là đốn củi giúp nhà ngài đấy.”

“A?” Tiêu Dực thật kinh ngạc, cô khi nào thì được lòng người như vậy? Mới nói, liền vang lên tiếng xe vừa nói, thì ra là người chở cây cối đã trở lại. Một chiếc tấm ván gỗ trên xe là hai cây đại thụ thô, bảy tám nữ nhân phụ giúp vẫn là có vẻ hơi cố sức. Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt chạy tới giúp đỡ đẩy.

Trong lòng Tiêu Dực tràn đầy cảm kích: “Các ngươi như thế nào đều đến hỗ trợ? Ta như thế nào lại không biết xấu hổ, đều không biết cảm tạ mọi người thế nào.”

Đại tỷ bên cạnh cười đến ôn hòa: “Tiêu tú tài à, chúng ta đều ăn qua heo rừng ngươi săn, lúc này trong nhà ngươi có việc đến hỗ trợ cũng là việc phải làm.”

Những người này như thế nào có thể thật thà chất phát như vậy? Tiêu Dực cảm động: “Mọi người vất vả, lát nữa lại làm thịt cho mọi người ăn.”

“Ha ha ha, ngươi đừng khách khí, hơn nữa, mọi người cùng nhau lên núi, còn có thể thuận tiện nhặt chút củi lửa về nữa, nhiều người chút mới không sợ gặp được sói.”

Những nữ hài đi theo nhóm người lớn đẩy xe về lúc này cũng đi đến bên cạnh Tiêu Dực gào to: “Tiêu tỷ tỷ, chúng ta giúp tỷ xây nhà, chờ chúng ta trưởng thành, tỷ cũng mang bọn ta đi săn thú được không?”

Tiêu Dực vui vẻ đồng ý, một đại thẩm liền cười nói: “Tiêu Dực à, thấy ngươi hiện tại cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình, trong lòng chúng ta cũng cao hứng. Mẫu thân ngươi dưới suối vàng có biết cũng sẽ yên tâm. Ngươi một tay săn thú, đại thẩm ta nói mấy câu thật lòng ngươi đừng cười, mọi người nhìn đều đỏ mắt đấy, ai không muốn trong nhà trôi qua càng ngày càng tốt chứ? Hiện tại ngươi có cách kiếm tiền cho nhà nên mọi người đều muốn đi theo ngươi làm. Nhưng là nghĩ đến ngươi sẽ không đồng ý cho nên cũng không dám mở miệng. Hôm nay đến đây hỗ trợ, cũng đều có ý lấy lòng ngươi.”

Tiêu Dực giật mình, thì ra là như vậy, Tiêu Dực cười nói: “Kỳ thật, chỉ cần là đồng ý đi chúng ta đều đồng ý mang theo, động vật trong ngọn núi nhiều như vậy, chúng ta cũng săn không bao nhiêu. Chính là ngọn núi nguy hiểm, vào núi giống như là đang liều mạng, cho nên chúng ta cũng không dám chủ động tìm người.”

“Thật sự là đồng ý?” Đại thẩm kia cao hứng: “Được được, Tiêu Dực, ngươi quả thật vẫn là chiếu cố người trong thôn, chờ ta nói với các nàng, chỉ sợ các nàng lại cao hứng phát điên lên.”

Tiêu Dực cũng cười, Đàm Chương Nguyệt bất mãn nói: “Đại thẩm à, ngài nói cái gì thế? Tiêu Dực vốn chính là người trong thôn chúng ta, đương nhiên là muốn chiếu cố người trong thôn.”

“Đúng đúng đúng, ha ha ha!” Đại thẩm vui vẻ cười vài tiếng, không so đo Đàm Chương Nguyệt nói chuyện không phân lớn không nhỏ, nhưng thật ra Đàm Chương Nguyệt bỏ thêm một câu: “Chờ nhà Tiêu Dực xây xong, hãy kêu các nàng đồng ý săn thú đều đến đây đi.” Đàm Chương Nguyệt tính toán, nếu như hiện tại mang các nàng lên núi săn thú, vậy thì sẽ không có người hỗ trợ xây nhà.

* * *

Trong lúc nhà của Tiêu Dực đang được gấp rút xây dựng, Diệp Khê nghênh đón chuyện làm cho hắn cao hứng nhất: đó là gà con của hắn ra đời.

Ngày nào đó, Tiêu Dực như bình thường đi lên núi săn thú. Diệp Khê đi ra ruộng hái đồ ăn về băm cho gà ăn, đã thấy gà lớn đứng bên cạnh mổ mổ mấy quả trứng. Diệp Khê cảm thấy kinh ngạc, không phải là hắn đút cho gà ăn chậm, gà kia đói đến độ muốn ăn trứng của mình chứ? Diệp Khê mang thức ăn đặt ở trong bồn của gà, gà kia cũng không thèm để ý tới, chỉ thầm thì kêu, thỉnh thoảng mổ trứng một chút.

“Mày đang làm sao thế? Đó là trứng của mày, không thể ăn.” Diệp Khê khẩn trương ngồi xổm bên cạnh lồng gà nói chuyện với nó, gà đương nhiên sẽ không để ý hắn. Diệp Khê nghĩ có nên bắt gà đi hay không, nếu không để cho nó mổ trứng đến hỏng sẽ không tốt lắm. Đang nghĩ tới chợt nghe thấy một tiếng răng rắc rất nhỏ, lại nhìn, một quả trứng trong đó xuất hiện lên một khe nứt, không đúng không đúng, như thế nào chỉ có một quả trứng trong đó? Là năm quả! Trên năm quả trứng đều có cái khe! Bất quá là hắn trước hết nhìn thấy cái khe trên quả trứng càng ngày càng lớn.

“An ca ca, An ca ca!” Diệp Khê kêu to, gấp đến độ ngã nhào trên mặt đất: “An ca ca, ngươi mau tới đây!”

“Làm sao vậy?” An Vụ và An đại thúc vội vàng chạy tới: “Diệp ca nhi, xảy ra chuyện gì?”

“Trứng bị vỡ, vỡ hết rồi......” Diệp Khê rơi lệ đầy mặt, gà con của hắn... ô… ô!

Bởi vì Tiêu Dực nói sau này khi ấp ra gà con liền cho nhà bọn hắn hai con, An Vụ và An đại thúc cũng là thật yêu quý gà và trứng gà này, tâm tình chờ mong gà con không khác Diệp Khê bao nhiêu. Lúc này vừa nghe Diệp Khê nói trứng vỡ, hai người đều thay đổi sắc mặt, vừa nhìn thấy, trứng quả nhiên bị vỡ, sắc mặt lại càng tái nhợt.

“Răng rắc!” Lại là một tiếng nhỏ, ba người đều nghe được rõ ràng, cũng thấy được lại một quả trứng xuất hiện một đường, gà rừng kia nhìn trứng, kêu cục cục cục.

“Làm sao bây giờ?” An Vụ trắng bệch nghiêm mặt không biết làm sao. Người bình tĩnh nhất trong ba người đó là An Vụ, hắn đều không biết nên làm cái gì, mặt khác hai người kia càng thêm không biết. An đại thúc cũng gấp đến độ đỏ mắt, Diệp Khê đã sớm khóc oa oa mở miệng nói: “An ca ca… gà con của ta… đã không có… ô-- ô --” Diệp Khê rất đau lòng, gà kia thầm thì kêu, hiện tại nghe tới cũng muốn thút thít, ô.. ô.., gà của hắn....

Tranh cãi ầm ĩ như vậy, nếu bên cạnh là người, chỉ sợ sớm đã đuổi bọn họ đi, đáng tiếc bên cạnh là con gà, vẫn là một con gà thật lạnh nhạt.

Gà kia hoàn toàn không để ý tới ba người tạo ra tạp âm bên cạnh, lại kêu vài tiếng cục cục cục, cúi đầu bắt đầu mổ vỏ trứng, mổ rất nhẹ, một lần, hai lần, tam lần.... Răng rắc, vỏ trứng xuất hiện một cái lỗ, trong khi ba người cùng nhau kinh ngạc sợ hãi lại thêm một tiếng răng rắc, vỏ trứng rớt xuống một mảnh, một viên non non, tỉ mĩ mang theo toàn thân màu vàng nhạt lông tơ đi ra: “Chiêm chiếp, chiêm chiếp.”

Ba người mở to mắt, Diệp Khê đã quên khóc, ngơ ngác nhìn cái đầu nho nhỏ kia. Nho nhỏ bỗng nhiên nhỏm dậy di chuyển vòng vòng, cúi đầu mổ lên vỏ của mình, răng rắc, răng rắc, vỏ trứng phá xong thoát ra, gà con nghiêng nghiêng thân mình, mềm yếu mà ngã lên đống rơm.

“Răng rắc, răng rắc.” Lại là vài tiếng, mặt khác bốn cái vỏ trứng khác cũng lần lượt phá vỡ, từng quả một cái đầu nho nhỏ đi ra, kêu chiêm chiếp. Gà lớn đi ra tỉ mĩ mổ chút thức ăn xanh tươi đến đút cho mấy cái miệng nhỏ, gà con non non mỏ nhọn bắt đầu khép mở vài cái, lại bắt đầu kêu chiêm chiếp.

“Gà con ấp nở, gà con ấp nở!” Trước hết lấy lại tinh thần dĩ nhiên là An đại thúc, giọng nói đều mang theo kinh hỉ không thể kiềm chế được, lại cố ý ép cúi đầu, sợ kinh động gà con.

Tiếp theo là An Vụ, hắn cao hứng bắt lấy một cánh tay của Diệp Khê: “Gà con ấp nở, Diệp ca nhi, trứng không có hư!”

Diệp Khê lau nước mắt, lại nâng tay áo lên lau khô mặt, nhìn thấy gà con vàng nhạt vàng nhạt quả thật còn ở trước mắt, thế này mới nín khóc mỉm cười: “Thật sự ấp ra gà con, gà con của ta sinh ra. An ca ca, gà con của ta sinh ra!”

“Đúng đúng đúng, ngươi nên cao hứng, không nên khóc.” An Vụ kéo hắn đến, vỗ vỗ bả vai của hắn trả lại chút cỏ vụn dính trên quần áo.

Hai mắt Diệp Khê gắt gao nhìn chằm chằm gà con: “Thì ra, gà con là sinh ra như thế này.”

“Đúng vậy, dĩ nhiên là đi ra như vậy, vừa rồi thật đúng là làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng thật là trứng vỡ đấy!” An đại thúc vỗ ngực, trong lòng có chút còn sợ hãi.

An Vụ thổi phù cười ra một tiếng: “Chỉ khổ thân Diệp ca nhi khóc như thế, khi không lại chảy nước mắt, lúc này mắt đều đỏ, chờ thê chủ ngươi về thấy sẽ đau lòng.”

Ba người cười lớn, lại nhìn gà một hồi lâu, gà con luôn luôn kêu chiêm chiếp. Diệp Khê liền có chút đau lòng: “An ca ca, An đại thúc, gà con có phải đói bụng hay không? Chúng nó có phải chưa thể ăn rau xanh hay không? Phải đút chúng nó ăn cái gì?”

Phụ tử An gia đáng thương cũng chưa nuôi qua gà, cũng may An đại thúc dù sao nuôi qua đứa nhỏ, nghĩ nghĩ nói: “Nấu chút bí đỏ đến đút đi, tốt nhất là nấu mềm một chút.” Nuôi gà con và nuôi tiểu hài tử cũng không khác nhau lắm phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.