Tôi Bị Ép Buộc

Chương 20-2: Vết chân dấu khói (2)




Chuyển ngữ: Cá voi

Tiểu Trương làm trợ lý cho Giản Ngộ Châu hơn hai năm, tính cách của anh cậu cũng hiểu rất rõ, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, vì vậy dù trong lòng có tò mò thế nào, cậu cũng không hỏi nhiều, cẩn thận cất đôi giày vào trong phòng ngủ.

Nửa giờ sau, Trần Tiêu gọi điện tới, Tiểu Trương kể chuyện ngày hôm nay cho anh nghe, Trần Tiêu ừ một tiếng, “Chuyển máy cho lão Giản.”

Giản Ngộ Châu bưng ly trà xanh, thuận tay cầm lấy điện thoại di động, sau đó ngồi xuống ghế sa lon, “Có chuyện gì thế?”

Trần Tiêu thốt lên, “Lão Giản, cậu rất có bản lĩnh đấy nhỉ, lợi dụng việc công làm việc tư, từ lúc nào mà thủ đoạn lại như thế vậy, ông đây cũng không biết đấy.”

Giản Ngộ Châu than thở, “Không có gì quan trọng thì cúp máy đi, tôi không rảnh nghe anh nói nhảm.”

“Đừng đừng đừng.” Trần Tiêu vội nói, “Nói chuyện nghiêm túc, có phải cậu biết trước hôm nay Lục Phồn sẽ đến đúng không? Tôi nói nè, ngày hôm trước nói chuyện cậu còn tỏ ra rất không vui, làm ra vẻ lắm cơ mà, nào là không thích có người lạ đi tới đi lui trong nhà, giờ thì tích cực hưởng ứng ghê ta.”

Nghe Trần Tiêu nói chuyện đứng đắn chưa được nửa câu đã bắt đầu đùa giỡn, Giản Ngộ Châu không nhịn được bảo, “Không biết, hôm nay tôi mới biết đó là cô ấy.”

“Sau đó cậu không kén ăn này nọ nữa để thể hiện lời xin lỗi với người ta, tôi đã nói chuyện với Lục Phồn rồi, cô ấy nói khẩu vị của cậu rất tốt, tôi bực lắm đấy, lão Giản, cậu không quen ở chung với một cô gái xa lạ, hay là cậu có tâm tư gì đó với người ta? Tôi đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi, cậu không phải kiểu người hay giúp đỡ người ta, tại sao lại đắp chăn cho cô ấy, mua giày cho cô ấy, trời ạ, lão Giản, cậu muốn tán gái đấy à!”

“Đừng có nói bậy bạ.”

Trần Tiêu nửa đùa nửa thật, “Lão Giản, dù cuộc sống có buồn tẻ thế nào, nhưng gần đây nhiều việc gần chết, cậu đừng có để xảy ra scandal tình ái gì nữa đó. Lục Phồn là một cô gái tốt, không gây khó dễ, hiểu lý lẽ, nấu ăn ngon, nhưng mà đó chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, cậu đừng gây phiền phức cho người ta.”

Động tác uống trà của Giản Ngộ Châu hơi dừng lại, “Chỉ làm đầu bếp một tháng thôi mà, cậu đang soạn kịch bản đấy hả?”

Trần Tiêu cười ha hả một hồi, “Thằng oắt nhà cậu, đừng tưởng tôi không biết lúc rảnh rối cậu cứ hay lên mạng xem video món ăn ngon gì đó của người ta.”

“…”

“Cậu còn non lắm, sợ không? Nhưng mà hình như tôi lo lắng hơi thừa rồi thì phải, chắc chắn Lục Phồn không thể nào để ý đến trực nam chết tiệt nhà cậu đâu, ha ha ha ha ha ha.”

Giản Ngộ Châu: “…”

Dứt khoát cúp máy. Anh ném điện thoại di động lại cho Tiểu Trương, Tiểu Trương nhận lấy, nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt, cho nên cậu cố gắng làm giảm bớt sự tồn tại của mình, ngồi ở một góc trên sa lon chơi Wechat.

Trong lúc vô tình xem danh sách lời mời kết bạn, Tiểu Trương phát hiện có thêm Lục Phồn. Anh ta có hơi buồn cười nói, “Anh Giản à, tên Wechat của cô Lục đáng yêu ghê nhỉ, rất giống anh.”

Giản Ngộ Châu khẽ ngước mắt lên, nhìn lướt qua điện thoại của Tiểu Trương đưa tới, ánh mắt đột nhiên dừng lại. Anh đưa tay giật điện thoại như muốn xác nhận điều gì, Tiểu Trương hỏi tiếp, “Anh Giản, sao vậy?”

Xoài tây mễ lộ… Giản Ngộ Châu hơi híp mắt nhìn, rất nhanh sau đó, mi mắt anh lại giãn ra như thường, anh trả lại điện thoại cho Tiểu Trương, bình bình đạm đạm nói tiếp, “Tôi đã kết bạn Wechat với cô ấy đấy, cậu không cần kết bạn.”

“Ồ…” Tiểu Trương có hơi khó hiểu, nhưng lại không hỏi nhiều, cũng không kết bạn với Lục Phồn. Tiểu Trương quen biết Giản Ngộ Châu đã hơn hai năm, cũng tiếp xúc với không ít người và gặp không ít chuyện, mắt nhìn người cũng đã tốt hơn nhiều, cậu cảm giác Giản Ngộ Châu và Lục Phồn không giống như hai người xa lạ vừa mới quen biết, thậm chí cậu còn suy đoán, đôi giày kia Giản Ngộ Châu muốn mua cho Lục Phồn nữa kìa…

Chậc chậc, có chuyện rồi, chuyện tình minh tinh trong giới giải trí đó. Quần chúng vây xem nhất định sẽ rất vui mừng.

Về đến nhà, Lục Phồn nấu mì sợi, sau đó chiên hai quả trứng và hnafh lá, tùy tiện ăn cho xong bữa tối.

Trên ti vi đang chiếu chương trình truyền hình thực tế, đúng lúc có Xuyên Xuyên tham gia, Lục Phồn đang xem thì Hứa Nghi Nhã gọi điện thoại tới, điệu cười chẳng có ý tốt chút nào, “Baby à, hôm nay có thấy surprise không?”

Lục Phồn liếc mắt,”Xét theo lợi ích tiền bạc, tớ xin đa tạ.”

“Ha ha ha, thế xét theo hướng mĩ nam nào đó thì sao?”

“Tớ đa tạ tám đời tổ tông nhà cậu.”

Hứa Nghi Nhã cười tới mức không chịu nổi, “Tớ cũng biết phản ứng của cậu sẽ thế này mà, vừa có thể ngắm mĩ nam miễn phí, lại còn kiếm được nhiều tiền như thế, sướng muốn chết.”

“Được rồi được rồi, tớ đi ăn cơm, không nói nữa.”

Lục Phồn gắp một miếng mì nhét vào miệng, trên ti vi đang phát chương trình quảng cáo, cô thấy gương mặt Giản Ngộ Châu phóng đại trên màn hình, không cẩn thận nên sặc luôn. Phải uống một ly nước mới xuôi.

Trên ti vi, Giản Ngộ Châu quảng cáo cho một hãng đồng hồ nổi tiếng, anh mặc âu phục thẳng thớm, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt như lưu ly sáng chói, chiếu rọi lòng người.

Lục Phồn bất giác lại nhớ tới cảnh tượng chiều nay. Người đàn ông cao lớn tự nhiên chống tay vào cửa bếp, có lẽ mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn hơi mơ hồ mông lung, tóc tai hỗn độn, khiến anh trẻ hơn đến năm sáu tuổi. Vừa thoát khỏi mình ra khỏi nét trẻ trung non nớt nhưng lại không quá lão luyện trưởng thành, hào quang không gì sánh kịp, cám dỗ người ta đến mê mẩn cả người.

Cô lại nhớ, lúc mới bắt đầu cô thích xem phim của anh, ngoài nhan sắc và kĩ năng diễn xuất, trong lòng anh còn có cả kính ngưỡng và ước mơ. Anh chỉ hơn cô ba tuổi, nhưng lại như một người ở thế giới khác vậy, rực rỡ và chói mắt, dùng vẻ lạnh lùng để che giấu tâm tư, khiến tất cả mọi người đều thét gào cổ vũ, rốt cục là cảm xúc gì ấy nhỉ?

Nhưng rồi sau này, càng lớn càng trưởng thành, trải qua nhiều việc, Lục Phồng không còn mê mẩn minh tinh như thời niên thiếu nữa, mà đơn giản chỉ thích gương mặt và khí chất.

Mà giờ khắc này đây, cô không thể không thừa nhận, trải qua nhiều thử thách, từ một cậu thanh niên hai mươi tuổi lạnh lùng không che giấu nổi vẻ non nớt ngây thơ, giờ Giản Ngộ Châu đã trở thành một người đàn ông chững chạc thành thục, mặc dù đôi mắt vẫn như thể có sương mù che phủ, đôi đồng tử vẫn sâu hoắm lạnh lùng, nhưng bây giờ quanh anh lại có nét quyến rũ mê người như một hương rượu nồng, dụ dỗ người ta phải tiến đến lại gần.

Cứ xem là vậy đi. Lục Phồn hất đầu một cái, suy nghĩ ngổn ngang, cô líu ríu, “Hoàn hảo hơn nữa cũng đâu phải của mình, suy nghĩ nhiều làm gì, ngốc.”

Mì đã nguội, bụng cô còn chưa no, không thể làm gì khác là phải tăng tốc độ, điện thoại di động đột nhiên lại vang lên chuông báo, cô mở ra xem, nhìn thấy năm chữ Thịt bò hầm khoai tây thì tay run một cái, điện thoại di động cứ thế rơi thẳng vào chén mì. Lục Phồn vội vàng vớt điện thoại ra, điện thoại bị nước mì làm ướt một nửa, nước canh tí tách nhỏ xuống sàn nhà, Lục Phồn khóc không ra nước mắt.

May quá, điện thoại không chống nước nhưng lại chịu được này, không bị hư.

Lục Phồn lau sạch màn hình, sau đó mở Wechat ra, tin nhắn nằm ở ngay trên cùng, chứng tỏ cô không bị ảo giác.

Thịt bò hầm khoai tây: Tôi muốn hỏi một chút, bữa khuya nên ăn gì mới không đau dạ dày?

Lục Phồn nhìn chằm chằm tin nhắn đến mức không phản ứng được, vốn cô đang nghĩ có được Wechat của Xuyên Xuyên đã là tốt lắm rồi, không ngờ đối phương lại chủ động nói chuyện với cô! Lục Phồn hạnh phúc đến mức không thể nói thành lời, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Xoài tây mễ lộ: Có thể chọn mấy món thanh đạm dễ tiêu, có thể là hoành thánh, mì sợi, trái cây các loại, hoặc là cháo, dễ tiêu hóa lại dinh dưỡng. Trước khi đi ngủ nên uống sữa bò cũng tốt. Không nên ăn thịt hay trứng vào bữa khuya, mấy món dầu mỡ hay nướng cũng không tốt, à đúng rồi, nếu buổi tối phải làm việc thì tốt nhất đừng uống cà phê hay trà đậm, có thể uống một ít trà xanh

Thịt bò hầm khoai tây: Đã biết, cám ơn.

Xoài tây mễ lộ: Không cần khách sáo XD

Sau đó hai người lại trò chuyện không ít, chỉ vây quanh đề tài ăn uống mà thôi, Lục Phồn lại thấy khá buồn cười, không ngờ Xuyên Xuyên là một người có tâm hồn ăn uống như thế, cũng không lạnh lùng chút nào, rất bình dị và gần gũi, trò chuyện với người xa lạ cũng nói được nhiều ghê.

Lúc này, một tin nhắn weibo hiện ra, Lục Phồn nhìn thử, là meme gửi tới.

Xuyên Xuyên meme da: Baby à! Có tin mới! Tuần sau tổ làm phim của Xuyên Xuyên đi Tống Thành quay phim! Có đến coi không!!!

Lục Phồn sáng mắt.

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Trời ơi đi đi đi đi đi!!!

Xuyên Xuyên meme da: Ha ha ha ha biết ngay cậu sẽ đi mà, nói xong rồi, đến lúc đó nhất định phải gặp mặt nhé.

Xuyên Xuyên ta yêu moa~: Được được, cám ơn cậu [trái tim]

Tâm tình Lục Phồn tung bay, nói chuyện phiếm cũng rất vui vẻ, Thịt bò hầm khoai tây nhận ra điều đó rất nhanh.

Thịt bò hầm khoai tây: Có chuyện gì vui sao?

Lục Phồn vui vẻ trả lời: Minh tinh tôi thích đang quay phim ở cùng thành phố với tôi, có thể chạy tới xem rồi.

Ở môt nơi nào đó, Giản Ngộ Châu đọc được hàng chữ này, trong lòng bất giác lại sinh ảo tưởng. Minh tinh? Cùng thành phố?

Gần đây ở Hàng Châu chi có đoàn làm phim “Thanh thiên bích”, so với những diễn viên khác, Giản Ngộ Châu lại bắt đầu tự sướng, Lục Phồn đang nói tới anh đó nhỉ.

Ha, còn tỏ ra bí ẩn, cô gái này. Tâm trạng anh lại cao hơn một chút, sau đó cố tình tò mò.

Thịt bò hầm khoai tây: Ai vậy?

Xoài tây mễ lộ: Thẩm Uẩn Xuyên, anh có biết không?

Giản Ngộ Châu: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.