Tôi Bị Ép Buộc

Chương 14: Cửa cung năm ấy




“Sao lại tới rồi? Hôm nay mới thả người của bộ lạc Mộc về, giờ sao đã về đến bộ lạc đó được.”

Lam Nguyệt nhìn người đàn ông đang đi vào với vẻ nghi hoặc. Người kia ngồi xuống huơ lửa, già Sơn lấy thức ăn huơ trên lửa cho nóng, người kia cầm lấy bắt đầu ăn. Lam Nguyệt chờ hắn ăn xong mới hỏi chuyện, nhìn bộ dạng hắn thì có vẻ như đã chạy một quãng đường dài.

“Trí giả, tôi chạy đến đây định báo cho cô chuyện Mộc Sa phái người đánh bộ lạc Mông Tạp, nhưng chậm một bước, trên đường gặp ba người đang trở về, tôi nói là tôi đến thăm dò, bọn họ mới trở về.” Người kia ăn xong bắt đầu nói. Già Sơn thu dọn bát đũa rồi đi vào phòng.

“Ừm, bọn họ chỉ phái tới hơn một trăm người, đã bị giết sạch, ba tên kia là do tôi thả đi, đừng lo, phải cẩn thận, nếu bại lộ thì chạy về, an toàn mới là quan trọng nhất.” Lam Nguyệt gật đầu.

“Trí giả, tôi biết rồi. Nhưng trí giả không nên thả bọn họ đi như vậy, bọn họ đã biết chuyện cung tên, Mộc Sa nhất định sẽ biết được.” Người đàn ông có vẻ không yên tâm.

“Cái này sớm muộn gì mọi người cũng biết, không sao đâu.” Lam Nguyệt phất tay không để ý, cung tên vốn là phát minh của người nguyên thuỷ, chẳng mấy chốc sẽ được sử dụng rộng rãi.

“Trí giả, Mộc Sa đã tập hợp được gần 800 người rồi, nếu không phải phái hơn 100 người đi thì đến bây giờ đã hơn 800 người rồi. Bộ lạc Mộc lại xảy ra nội loạn, Mộc Sa giết rất nhiều người mới ổn định lại được. Nhưng bọn họ bắt đầu không tin tưởng Mộc Sa rồi, gần đây Mộc Sa phải tăng cường cướp đoạt nơi cư trú với săn thú mới ổn định được chút. Ba người kia trở về, e là Mộc Sa sẽ nghĩ được cách làm cung tên thôi.” Người kia bắt đầu báo cáo tình hình bộ lạc Mộc.

“Ừ, Mộc Sa sẽ không kiểm soát được đâu, sau này cậu sẽ biết. Hơn nữa, đừng nói hắn có 800 người, cho dù có là 1000 người, 5000 người, tôi cũng có cách làm cho bọn họ nằm vĩnh viễn trên mảnh đất này không thể trở về.” Lam Nguyệt lạnh lùng nói.

“Trí giả, thiên thần ban phúc cho bộ lạc Mông Tạp.” Người đàn ông cúi đầu, hắn thật sự tin phục người phụ nữ trước mắt này, đây mới chính là trí giả do thiên thần phái tới.

“Ầy… Trở về thì nói đã do thám được bộ lạc Mông Tạp có chiến hào và cung tên, chỉ cần nói thế thôi.” Lam Nguyệt nói lảng sang chuyện khác, tránh trên đầu lại đội cái hư danh thần thánh.

“Được. Đúng rồi trí giả, Lợi Á bị Mộc Sa giam lại rồi, không biết vì sao, chỉ nghe người chăm sóc bên cạnh Lợi Á nói ả với Mộc Sa xảy ra tranh chấp, Lợi Á trong lúc bị giam giữ đã bị sảy ra, thiếu chút nữa lại mất mạng.” Người đàn ông sực nhớ, nói.

“Hả… Vậy trí giả của bộ lạc Mộc vẫn là Lợi Á sao?” Người đàn ông gật đầu, Trát Nhĩ đưa người đi.

“Lam Lam, Mộc Sa điên rồi.” Trát Nhĩ không nói nữa, hắn cho rằng Lợi Á mang thai con của Mộc Sa. Lam Nguyệt biết không phải, Lợi Á có nói ả vẫn chưa chiếm được Mộc Sa. Chỉ là không hiểu sao liên minh giữa bọn họ lại tan rã, phải chăng là do Lợi Á không thể giải quyết tình trạng của bộ lạc mà vẫn còn giữ lấy danh hiệu trí giả? Theo tin tức báo về thì hẳn là như vậy, mọi người bất mãn thiếu chút đã đẩy Lợi Á vào chỗ chết, cũng không biết cô ả đã biết tự lượng sức mình chưa, trong tin tình báo có nói ả có đến mười mấy người hầu nam nữ, coi như ả cũng được hưởng thụ một thời.

“Tham lam cuối cùng sẽ đẩy bản thân vào con đường diệt vong.” Lam Nguyệt thở dài, Trát Nhĩ không hiểu ý cô là gì. Lam Nguyệt không giải thích, Trát Nhĩ không phải là người như vậy, sao phải giải thích chứ.

Người bộ lạc Mộc rời đi mới được vài ngày, bộ lạc Mông Tạp lại có người lạ tới, nhưng không phải là tới cướp đoạt, mà là người lần trước được Lam Nguyệt cứu từ trong tay Lợi Á. Bọn họ đã tìm được người nhà lưu lạc của mình, lại đón được người nhà chạy trốn từ bộ lạc Mộc ra, sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định đi đến bộ lạc Mông Tạp xin gia nhập.

“Mọi người có thể tự xây dựng bộ lạc của riêng mình mà.” Trên trán Lam Nguyệt chảy xuống vạch đen, trân trối nhìn hơn hai trăm người từ nơi cư trú từng bị Mộc Sa cướp kia.

“Trí giả, cầu xin cô cho chúng tôi được đi theo bên cạnh cô.” Hơn hai trăm người đề cử mấy người đi đầu, đứng ở trước mặt Lam Nguyệt cúi đầu khom người. Lam Nguyệt từ chỗ già Sơn mới biết đây là động tác cúng bái thiên thần, vạch đen trên trán lại càng nhiều thêm.

“Mục… Cậu cút ra đây cho tôi…” Lam Nguyệt gào lên, doạ Trát Nhĩ vội vàng vuốt lông: “Lam Lam đừng tức giận … đừng tức giận… sẽ làm con sợ.”

“Ầy… trí… trí… giả.” Mục núp sau cây táo xanh lắp bắp đi ra ngoài, hắn không ngờ đám tín đồ này lại cuồng nhiệt như vậy, sau này sẽ tạo thành gánh nặng cho bộ lạc Mông Tạp.

“Hai trăm người này tôi nhận … Tiếp theo cậu tự xử lý đi.” Lam Nguyệt tức giận nhìn Mục. Hai trăm người mới tới hoan hô, tuy không rõ trí giả nói với Mục cái gì, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất, bây giờ bọn họ là đã người của bộ lạc Mông Tạp rồi.

“Mục… Cái thằng nhóc này… đợi chút nữa chúng ta đi tỷ thí…” Hoắc Lí nắm tay nhìn Mục. Mục lập tức hiểu ra, là hắn đã kéo Hoắc Lí vào chuyện xây nhà, làm cho người ta mùa tuyết không thể ở nhà ôm Nhã, mà phải đi làm cu li.

“Ầy … Vậy sau này tôi sẽ đi nói với người ngoài là trí giả là người xấu nhé?” Mục dè dặt nói, vừa nói xong đã bị một đám người đánh cho sưng vù. Lam Nguyệt lấy lại tinh thần, nhóc con, đã biết hậu quả của việc ăn nói lung tung chưa.

“Dừng tay … Dừng tay … Tôi biết sau này phải nói như thế nào rồi.” Bạn nhỏ Mục đã nhận được giáo huấn sâu sắc, biết sau này khi tuyên truyền về Lam Nguyệt phải đồng thời dạy bọn họ cách tự thành lập và phát triển bộ lạc của mình.

Lam Nguyệt phất tay bảo người đi thu xếp. Hai trăm người này vẫn nuôi được, nếu lại có người đến nữa, lương thực mùa tuyết sẽ không đủ nữa, hơn nữa còn phải chiến đấu với Mộc Sa. Nếu có bây giờ có thêm người đến bộ lạc Mông Tạp, thật sự là nuốt không trôi.

Trát Nhĩ trái lại rất vui mưng, thêm hai trăm người tức là bộ lạc đã có gần tám trăm người rồi, cũng ngang bằng bộ lạc Mộc rồi, hơn nữa đều là thợ săn triển vọng, đương nhiên có cả phụ nữ và trẻ nhỏ nữa. Vậy cũng tốt, có thể giải quyết được một bộ phận thanh niên độc thân, uy hiếp với hắn lại càng ít đi. Trên mặt Trát Nhĩ tươi như hoa nở, Lam Nguyệt không biết tại sao Trát Nhĩ lại vui như vậy, nếu cô biết lý do thật sự, nhất định sẽ nổi giận, hơn nữa còn là cơn giận của bà bầu.

Ba ông lão cũng rất vẻ, bộ lạc Mông Tạp càng ngày càng lớn mạnh rồi, bọn họ có thể yên tâm dưỡng lão rồi. Người mới tới này, ba ông lão không để ý rét lạnh, hăng hái đi hỗ trợ sắp xếp, giúp người mới làm quen với bộ lạc. Tô cũng bận rộn đi dạy các thứ đồ cho đám phụ nữ, Ô Lệ thì dẫn nhóm bạn đi làm quen với các bạn mới. Cả bộ lạc là một khung cảnh ấp áp, nhiệt tình. Lam Nguyệt chỉ có thể thở dài, may là chỉ có hai trăm người thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.