Tôi Bị Ép Buộc

Chương 13-2: Đào mận Lạc thành (2)




Edit: Tương Ly

”Có phải ta thăng cấp nhanh, ngươi cũng sẽ thăng cấp nhanh hay không.” Mộc Khuynh Cuồng như có điều suy nghĩ cười nói, theo cách suy nghĩ của nàng, tựa hồ là vậy.

”Mộc Khuynh Cuồng giống như thay đổi, trở nên thông minh nha.” Trên mặt đất Sửu Sửu lăn lộn cười ha ha.

Mộc Khuynh Cuồng tóm lấy lỗ tai nó, cả giận nói, “Đừng tưởng rằng cho ngươi một chút ánh mặt trời, ngươi liền tiến tới.”

”Không nên thẹn quá hoá giận, ta đây là khen ngươi.” Sửu Sửu một bộ đại gia kiêu ngạo nói, cuối cùng cũng hòa nhau một ván, nếu không về sau nó sẽ không yêu nàng.

Trong khoảng thời gian chung đụng này, nó đã coi Mộc Khuynh Cuồng thành người thân cận nhất, lúc ban đầu muốn dựa vào uy phong của nàng lại biến thành coi nàng như thân nhân đối đãi, về sau nàng cùng nó sống nương tựa lẫn nhau.

Mộc Khuynh Cuồng cười cười, đứng lên nhìn nhìn bình nguyên phía xa.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, một hắc y thiếu nữ cùng một con chuột màu trắng thân thể thẳng tắp đứng ngắm nhìn phương xa.

Ban đêm, Mộc Khuynh Cuồng tìm một địa phương sạch sẽ nghỉ ngơi, bởi vì trong rừng rậm, vì để tránh đưa tới ma thú, nàng không đốt lửa, nằm ở dưới một cây đại thụ nghỉ ngơi, Sửu Sửu trên tàng cây canh gác.

Nửa đêm, Mộc Khuynh Cuồng cảm giác một hồi đất rung núi chuyển, trực giác nói cho nàng biết có nguy hiểm.

Quả nhiên, trong nháy mắt mở mắt ra, nàng nhìn thấy cách đó không xa rất nhiều ánh mắt lục quang xông về phía nàng, đây là bầy ma lang.

”Khuynh Cuồng, không cần sợ, ta bảo vệ ngươi.” Sửu Sửu nhảy xuống cây, thân thể phút chốc trở nên khổng lồ, thân thể béo núc ních trong bóng đêm trở nên vô cùng chói mắt.

Mộc Khuynh Cuồng nghe lời của nó, trong trái tim ấm áp.

”Ngươi ở một bên đợi, ta vừa vặn có thể chiến đấu đề cao đấu kỹ, tăng cường thể chất, như vậy mới có thể thăng cấp nhanh hơn.” Ánh mắt Mộc Khuynh Cuồng lạnh như băng nhìn chằm chằm bầy ma lang càng ngày càng gần kiên định nói.

Nếu là những thứ ma lang này cũng không đối phó được, nàng còn xông tới đế đô như thế nào được nữa, nơi đó là nơi đầy rẫy cao thủ tụ tập.

Sửu Sửu nghe nàng nói như vậy liền ngoan ngoãn lui qua một bên, liên tục bảo trì thân hình khổng lồ, nếu là một hồi đánh không thắng, nó có thể chở nàng chạy đi.

Tiếp cận bầy ma lang, Mộc Khuynh Cuồng nhìn lướt qua đại khái, có ít nhất bốn mươi năm mươi con, từng ánh mắt xanh lục hung ác nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ nàng là thức ăn tốt nhất của bọn nó.

Mộc Khuynh Cuồng đi lên trước, phóng thích đấu khí màu lam trong cơ thể.

”Bài sơn đào hải!” Đây là địa giai đấu kỹ mà hai vị lão tổ tông đưa nàng.

Chỉ thấy đấu khí màu lam quanh thân nàng quay cuồng hung mãnh giống như sóng biển, mạnh mẽ hướng về bầy ma lang.

Đột nhiên xuất hiện biến hóa hù dọa ma lang rối rít tản ra bốn phía, chạy trốn chậm liền bị lực lượng đánh chia năm xẻ bảy.

Mộc Khuynh Cuồng không có ngừng lại, cất bước hướng về ma lang phóng tới, đấu khí trong tay hóa thành từng thanh kiếm lạnh như băng đâm thẳng vị trí trái tim của những ma lang kia.

”Ngao, ngao….” Ma lang tránh né chậm rất nhanh mất mạng.

Ma lang chứng kiến thân thủ Mộc Khuynh Cuồng, đầu tiên là giật mình, rồi toàn bộ giống như nổi điên hướng về nàng dũng mãnh lao tới.

Mộc Khuynh Cuồng khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt lóe quang mang lãnh huyết, mũi chân nhẹ điểm, vận dụng đấu khí bay lên trời.

”Thiên nữ tán hoa!” Theo đấu kỹ địa cấp xuất ra, đấu khí màu lam biến thành cánh hoa hướng về trên người ma lang tàn nhẫn đâm tới.

Sửu Sửu ở bên cạnh thấy vậy, hô to phấn khích, hai chiêu này thật sự là vận dụng thật quá tốt, nhìn những ma lang kia bị đánh đến hoa rơi nước chảy, nó cực kỳ hưng phấn, thật muốn phóng tới mở ra uy lực thánh thú của nó, đáng tiếc Khuynh Cuồng không cho.

Lúc Mộc Khuynh Cuồng lui ra, khắp nơi đều là thi thể ma lang, còn dư lại mấy con gặp sát khí trên người Mộc Khuynh Cuồng, bị hù dọa bỏ trốn mất dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.