Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài

Chương 23: Hôn em




Editor: Puck - Diễn đàn

“Đừng khách khí với tôi, bà mau cầm đi!” Lâm Tuyết kéo khóa kéo túi du lịch của cô ấy, nhét thẻ vào, “Bà mang thai cháu nhỏ của tôi! Hoắc Vân Phi nên đưa tiền sinh hoạt cho bà, anh ấy không có ở đây, tôi đây làm em gái thay mặt đưa là nên!”

“…” Đỗ Hâm Lôi hít hít mũi, muốn khóc.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ở trong biệt thự một tuần lễ, Đỗ Hâm Lôi ở trong căn hộ cao cấp vắng vẻ cảm thấy cô độc, nhớ tới cuộc đời máu chó đau khổ của mình, thường không nhịn được mà rơi lệ.

Lâm Tuyết được điều vào đồn cảnh sát, công việc rất bận, mặt khác cô ấy còn có gia đình của mình phải chăm sóc, cha mẹ chồng, anh chồng, ông xã, đứa bé.. Tóm lại không có cách nào mỗi ngày sang đây thăm cô, cho dù tới đây, thời gian làm bạn với cô cũng rất có hạn.

Đỗ Hâm Lôi muốn rời khỏi đau lòng này, vĩnh viễn sẽ không muốn trở về nữa.

Trước khi rời đi, cô cần làm kết thúc với Triệu Bắc Thành.

Gọi điện thoại cho Triệu Bắc Thành, vang lên thật lâu, mới nghe được giọng nói quen thuộc của anh.

Tình nồng ý mật trước kia biến mất tất cả không thấy gì nữa, giọng điệu của anh lạnh nhạt, “Có chuyện gì sao?”

Ặc, không có việc gì thì không thể tìm anh đó! Đỗ Hâm Lôi tự giễu cười khổ, đáp: “Có chuyện.”

“Nói đi.” Anh tiếc chữ như vàng, giống như hết sức không tình nguyện nói chuyện với cô.

“Tôi… Chúng ta, ly hôn đi!” Cô nói.

"Vọng tưởng!" Anh nói xong cũng cúp điện thoại, không hề có chỗ thương lượng.

Tại sao đến tình trạng như bây giờ, anh vẫn kiên trì không chịu ly hôn? Đỗ Hâm Lôi thật sự đoán không ra nội tâm phức tạp khó hiểu của người đàn ông này.

Nếu không chịu ly hôn, coi như xong! Cô dù sao cũng không có ý định tái giá, cũng không có trở ngại gì, cũng chỉ là sợ làm trễ nải nhân duyên tốt của anh, người ta không cảm kích, cô hết nhân nghĩa. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Thu dọn ba lô quân đội của mình, cô lưu lại một cái tin nhắn cho Lâm Tuyết:

Tuyết, tôi đi đây. Đừng hỏi tôi đi đâu, ta muốn một mình lặng lẽ rời đi! 

Tấm thẻ bà cho tôi mang đi, sau này có cơ hội, tôi sẽ kêu Hoắc Vân Phi trả số tiền kia lại cho bà! Cám ơn bà vào lúc tôi khó khăn nhất đưa ra hỗ trợ ấm áp, đời này, tôi đều sẽ biết ơn bà!

Người bạn cực kỳ thân của tôi! Hẹn gặp lại, đừng nhớ!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Đỗ Hâm Lôi sợ Lâm Tuyết tìm kiếm cô, dứt khoát đến thẳng ngân hàng rút tiền trong thẻ ra. Nhật ký quét thẻ sẽ bại lộ chỗ cô ẩn nấp, khi ở quân đội cô đã từng học tập phương diện kỹ thuật theo dõi này.

Nếu muốn đi, phải sảng khoái lưu loát chút, cô không muốn còn vương vấn không dứt được.

Cảm xúc không muốn rời xa gia đình từ trong xương tác quái, khiến cô cũng không đi xa. Yên ổn ở lại thành phố A bên cạnh kinh đô, cô thuê căn nhà trọ.

Báo danh lớp huấn luyện cho phụ nữ có thai, cô học tập một chút kiến thức thời gian mang thai, muốn cho thai nhi ở trong bụng của cô khỏe mạnh vui vẻ trổ mã lớn lên.

Những ngày sau này thật nhanh, đảo mắt đến mùa đông, cô bụng to khệ nệ ra cửa rất không dễ dàng, làm việc nhà cũng biến thành cố hết sức. Đúng lúc này, lại có một bác gái gõ cửa hỏi cô có cần người giúp việc tại nhà không.

Cô cầu cũng không được, nhưng mà... Cô hơi hoài nghi nhìn bác gái này, hỏi "Bác là người ở đâu? Làm sao biết được cháu cần người giúp việc tại nhà!"

Bác gái kia vội vàng cười cười giải thích mà nói: "Tôi cũng thuê nhà ở khu nhà trọ này, thường nhìn thấy cô một mình ra cửa, chưa bao giờ thấy tiên sinh nhà cô! Gần đây tôi hết hạn hợp đồng với chủ cũ rồi, vừa đúng rảnh rỗi ở nhà, nếu như cô cần để cho tôi tới chăm sóc cô, đây là thẻ căn cước của tôi, đây là giấy khám sức khỏe, đây là chứng nhận người giúp việc tại nhà..."

Bác gái lại móc ra một xấp dầy giấy chứng nhận để chứng minh bà là bảo mẫu hợp pháp lại đủ tư cách, hơn nữa uy tín cực tốt. 

Đỗ Hâm Lôi yên tâm, cô đang rầu rĩ có cần vào ở trong bệnh viện để y tá đặc biệt để ý chăm sóc không, lại tiếc tiền. Dù sao mười vạn đồng chịu không được phung phí, lỡ như lúc sinh con đột nhiên bộc phát ra tình trạng gì, tiêu sạch quá mức không có cách nào cứu cấp, phải tiêu xài tiết kiệm chút. di3n~d@n``l3q21y"d0n

Biết rõ bác gái trước mắt này là người dân lương thiện hòa ái dễ gần, cô lại lo lắng một vấn đề khác: "Dì à tiền lương mỗi tháng bình thường cần bao nhiêu?"

"Không nhiều!" Bác gái vội vàng xua tay, cười nói, "Miễn là đáp ứng để cho tôi vào ở nhà cô không cần tự mình mướn phòng ở, quản cơm tôi ăn, mỗi tháng hai ngàn đồng là có thể!"

Mỗi tháng hai ngàn? Trời ạ, còn có bảo mẫu tiện nghi như vậy sao? Hơn nữa còn là toàn thời gian đấy! Đỗ Hâm Lôi ngẩn ngơ.

"Haizzz, tôi thuê phòng mỗi tháng cần hai ngàn đồng! Thành thị này giá cả cao, ăn cơm phí cũng phải hơn một ngàn..." Bác gái tính toán cho cô, bày tỏ mỗi ngày ở lại chỗ của cô, miễn phí ăn uống lại thêm tiền lương thật ra thì rất có lời.

Đỗ Hâm Lôi là một người thành thật, cô không đành lòng chiếm tiện nghi của bác gái chất phác này, chủ động nói: "Trước dùng thử một tháng, nếu như dì làm được tốt, mỗi tháng tôi lại cho dì thêm một ngàn!"

"Thật sao? Thật tốt quá! Con gái, nói thật nhé, dì tới tìm con đã cảm thấy nhìn con quen mặt, không giống những người hà khắc kia!"

Mời bác gái này vào trong nhà, Đỗ Hâm Lôi châm trà cho bà, đồng thời hỏi, "Dì họ gì?"

"Dì tên là Lưu Nga, con tùy tiện gọi là được!"

"A… " Đỗ Hâm Lôi bưng nước trà lại, cười nói: "Nếu tiện, dì Lưu mau sớm dời qua đi!" 

Lưu Nga cũng là không kìm được vui mừng, "Được! Cầu còn không được!"

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Từ lúc bảo mẫu giá rẻ đưa tới cửa này vào ở, cuộc sống của Đỗ Hâm Lôi xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đầu tiên là thức ăn ở nhà, mỗi ngày đổi mới đa dạng, nhìn như thức ăn đơn giản nấu lên sắc hương vị vẹn toàn, làm khẩu vị của cô mở rộng ra. 

Tiếp theo, tình hình vệ sinh được cải thiện thật lớn. Căn nhà nho nhỏ được quét dọn không nhiễm một hạt bụi, chăn mền mỗi ngày giặt phơi sạch sẽ, tràn đầy mùi vị ánh mặt trời. Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát của xà phòng, cuộc sống vui sướng tốt đẹp như vậy.  dieendaanleequuydonn

Mỗi ngày Lưu Nga lấy năm mươi đồng từ chỗ Đỗ Hâm Lôi, cưỡi xe đạp điện đi chợ bán thức ăn mua nguyên liệu nấu ăn phong phú, nấu nướng món ăn ngon mỗi ngày.

Nhìn thức ăn phong phú mỗi bữa, cô không khỏi hoài nghi: “Dì Lưu, tiền mua đồ ăn con đưa cho dì đủ dùng không?”

“Đủ!” Lưu Nga luôn cười híp mắt, hiền lành lại ôn hòa, “Khi dì mua đồ so sánh giá xung quanh, vĩnh viễn đều là giá thấp nhất!”

Dưới hết lòng chăm sóc của bà ấy, tình trạng thân thể của Đỗ Hâm Lôi được cải thiện thật lớn, có lúc ngay chính bản thân cô cũng không thể tin được vận số của mình lại có thể tốt như vậy! Vị bảo mẫu hiền lành săn sóc tỉ mỉ này quả thật giống như mẹ ruột của cô, không đúng, chính là mẹ ruột cũng không tốt như vậy.

Mẹ ruột của cô cũng là quân nhân, khi còn bé thời gian ở bên cạnh cô rất ít. Lúc cô mười ba tuổi, mẹ qua đời, cô không còn được hưởng thụ tình thương của mẹ.

Trong lòng luôn hơi lo lắng, cô sợ khi Lưu Nga ra ngoài mua đồ không đủ tiền dùng, chủ động tăng chi phí mua thức ăn mỗi ngày lên một trăm đồng. Lần này thì hay rồi, thực đơn thăng cấp lên theo, cháo tổ yến, canh hải sâm, tôm tươi hấp, thách thức giới hạn vị giác, khiến cho cô khi nếm hết món ăn ngon lại không nhịn được phiền não vì vấn đề tiền bạc.

“Một trăm đồng… Có thể ăn được món ăn có giá cao như vậy sao?” Đỗ Hâm Lôi chưa bao giờ tự làm cơm, khoảng thời gian trước vẫn đi quán cơm nhỏ dưới lầu ăn cơm, thức ăn nơi đó cũng món ăn ngon giá rẻ, khiến cho cô có cảm giác cuộc sống đổi một thành phố khác, vận rủi của cô cuối cùng cũng chấm dứt. Không ngờ có một người giúp việc tới, cũng có thể dùng tiền ít nhất làm ra món ăn tốt nhất.

“Dĩ nhiên! Dì so sánh giá cả thôi!” Lưu Nga kiên nhẫn giải thích cho cô: “Nói ví dụ như tôm tươi này, còn sống phải sáu mươi lăm đồng một cân, vừa mới chết chỉ cần hai mươi đồng! Còn có hải sâm, cũng là đạo lý này. Vừa mới chết rẻ hơn còn sống hơn một nửa!”

“…” Chẳng lẽ mỗi ngày Lưu Nga đều đứng trước sạp người ta chờ hải sâm, tôm sống của người ta over tại chỗ hả? Suy nghĩ một chút cô liền không nhịn được đổ mồ hôi.

Trầm mặc một lúc, cô uyển chuyển nói cho Lưu Nga: “Chúng ta có thể ăn kém đi một chút, dì không cần mỗi ngày đứng trước sạp hàng của người ta, thời gian lâu dài, con sợ người ta sẽ chê dì!”

“Không có việc gì đâu!” Lưu Nga không hề cho là như vậy, còn vui vẻ hạnh phúc nói, “Chủ quán rất quen thuộc với dì, mỗi ngày mong đợi dì dọn dẹp cá chết tôm nát cho bọn họ! Bọn họ hoan nghênh dì còn không kịp, nào sẽ chê dì?”

Thấy thái độ của Lưu Nga kiên quyết như thế, một chút cũng không có vẻ khổ sở, Đỗ Hâm Lôi liền yên lòng. Được rồi, nếu Lưu Nga kiên trì, liền kệ bà ấy đi!

Mỗi ngày, Lưu Nga cũng sẽ mang về một giỏ tràn đầy “Cá chết tôm nát”, chỉ có điều Đỗ Hâm Lôi thật sự ăn không phân biệt ra được món ăn ngon lành này có gì khác cá sống tôm sống. Quá ngon lành rồi, hoàn toàn không có hương vị “Hàng còn thừa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.