Toàn Vũ Trụ Em Ngây Thơ Nhất

Chương 11: - 15




Biểu cảm của Lộ Uy Kiệt đã nói lên tất cả, căn bản không cần bất cứ lời nói nào.

“Học viện Phong Hoa nổi tiếng có ba học phủ đỉnh nhất, lại làm việc cướp gà trộm chó này! Đệ tử mưu đồ giết người cướp của, đạo sư ỷ thế bắt nạt người, đúng thật hổ thẹn với cái danh hiệu này, khiến người ta khinh thường!” Vinh Hằng không thèm để học viện Phong Hoa trong mắt, dù sao cũng là xuất thân từ thiên hạ đệ nhất đại tông môn Khuynh Vân Tông, lúc Khuynh Vân Tông chưa bị diệt vong, ngay cả viện trưởng học viện Phong Hoa cũng đích thân đến thăm hỏi, bọn họ cũng không thấy có vấn đề gì.

Huống hồ chỉ là Nam Cung Húc?

Cường giả lam linh thì sao chứ?

Khách đến Khuynh Vân Tông bọn họ lam linh rất nhiều!

Tuy rằng Khuynh Vân Tông không còn, nhưng sư phụ Mộ Thần của bọn họ là trưởng lão duy nhất còn sống của Khuynh Vân Tông trên thế gian này, chỉ cần một câu nói của Mộ Thần, không biết bao nhiêu cường giả nguyện ý bán mạng cho hắn.

Binh sĩ Thụy Lân quân vì bảo vệ bọn họ mới bị trọng thương, Vinh Hằng đã rất tức giận rồi, bây giờ đạo sư của học viện Phong Hoa cũng ngang ngược không biết lý lẽ làm càng lắm hắn tức giận hơn!

Mặt Nam Cung Húc đỏ hết lên, bị người ta chửi mắng học viện trước mặt, ông không thể không tức giận.

“Ngươi là ai? Làm sao có thể tùy tiện bôi nhọ học viện Phong Hoa ta!”

Vinh Hằng cười nói: “Ta là Vinh Hằng, đệ tử của Mộ Thần trưởng lão Nhiếp Vân phong!”

Vẻ mặt tức giận của Nam Cung Húc bỗng chốc tan biến, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc!

Nhiếp Vân phong!

Không lâu trước đây, Nhiếp Vân phong không mấy nổi tiếng, nhưng sau khi Khuynh Vân Tông biến mất, ba từ này cùng với cái tên Mộ Thần vang danh khắp thiên hạ! Trưởng lão duy nhất còn lại của Khuynh Vân Tông, chỉ còn một nhóm đệ tử duy nhất!

Như hiện nay, sau khi Khuynh Vân Tông biến mất, Mộ Thần chính là đại diện cho cả Khuynh Vân Tông!

Hàm ý của hai chữ này dường như đã vượt quá sức tưởng tượng của những người xung quanh!

Nam Cung Húc nằm mơ cũng không ngờ đến đám Lộ Uy Kiệt lại liên quan đến Nhiếp Vân phong.

Đừng nói Nam Cung Húc không ngờ, cho dù bản thân Lộ Uy Kiệt cũng không ngờ đến…

Bọn họ vốn tưởng rằng đội này quan trọng nhất là đám người Long Kỳ, không ngờ rằng lại là đám Vinh Hằng luôn không thèm để mắt…

Nhiếp Vân phong đấy!

Sau khi Khuynh Vân Tông biến mất, thay vào đó là Mộ Thần và đệ tử của hắn…

Bây giờ Lộ Uy Kiệt rất muốn chết, cuối cùng hắn cũng hiểu, bọn họ đã chọc vào đám người không thể chọc nhất!

Với địa vị ngày nay của Mộ Thần, chỉ cần hắn mở miệng sẽ có một đống cường giả bán mạng cho hắn! Muốn hãm hại đệ tử của hắn, đừng nói Lộ Uy Kiệt, cho dù là viện trưởng học viện Phong Hoa cũng không đỡ nổi sức mạnh của Mộ Thần!

Lộ Uy Kiệt càng run mạnh.

Sắc mặt Nam Cung Húc cũng xanh tím lại.

“Ta vốn đến đây cùng bọn thiếu tướng Long Kỳ của Thụy Lân quân, gặp phải đệ tử học viện Phong Hoa các người, bọn chúng nói bọn chúng có bản đồ rừng Linh Vũ liền giao dịch dẫn chúng ta đến, kết quả không ngờ bọn chúng lại có dã tâm giết người cướp của, muốn mưu sát bọn ta ở đây để cướp đoạt tiền của!” Vinh Hằng lạnh lùng nói.

Lúc này, bóng dáng Nam Cung Húc cũng hoảng loạn.

Thụy Lân quân!

Đội quân cuồng chiến đệ nhất vang danh thiên hạ đó sao!

Lúc trước còn chưa tin hẳn lời nói của Vinh Hằng, nhưng sau khi nghe đến Thụy Lân quân, Nam Cung Húc hoàn toàn tin rồi, Thụy Lân quân nổi tiếng không chỉ là do sức chiến đấu của bọn họ, còn có danh hiệu là đội quân ý chí kiên cường, kỷ cương nghiêm minh, chính trực bất khuất, khiến ai ai cũng khâm phục. Đội quân như vậy tuyệt đối không ăn nói bừa bãi!

Nam Cung Húc quả thực sắp điên rồi, đám người Lộ Uy Kiệt ăn phải gan hùm gan báo gì mà dám hãm hại đám người này, lại còn là đệ tử của Nhiếp Vân phong, lại còn là thiếu tướng của Thụy Lân quân…

Bọn chúng đang tìm đường chết à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.