Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 26: Diễn Kịch




Sau khi được ăn no thì cô bé Lan Đóa liền ngủ thiếp đi. Ở trên đường Xuân Đức cứ yên lặng như vậy mà ôm cô bé. Hắn cũng không có nói chuyện với ông lão đánh xe hay cô gái trong thùng xe.

Sau khi vào khu Quý Tộc thì Xuân Đức liền trả thêm tiền xe sau đó thì tạm biệt hai người ông lão cùng thiếu nữ. Tiếp theo đó hắn đi thuê nhà, có điều ở khu Quý Tộc này muốn thuê một căn nhà quả thực có chút khó khăn, ở nơi đây yêu cầu không chỉ có tiền mà cần có cả thân phận nữa. 

May mắn Xuân Đức nói rằng bản thân sắp thi vào Học Viện Pháp Thần gì đó, lại bày ra một ít thiên phú về ma pháp thì người chủ nhà lúc trước mới đồng ý cho hắn thuê tạm căn nhà.

Nhưng vài ngày sau nếu như hắn không thể đỗ vào Học Viện Pháp Thần thì hắn phải cuốn gói ra khỏi nơi này, không những bị đuổi ra khỏi nơi này hắn còn không có quyền ở lại khu Quý Tộc nửa, bởi vì bình dân ở đây không được phép ở lại trong khu Quý Tộc thời gian dài, trừ khi có người bảo lãnh.

Đối với điều này Xuân Đức cảm thấy thật bất tiện. Hắn tự hỏi không biết là cái thằng ngu nào đặt ra cái điều lệ như vậy.

……

Căn nhà hắn thuê lại rất gần cái Học Viện Pháp Thân gì đó nên giá cũng rất cao, được cái căn nhà này tuy không lớn nhưng tiện nghi cũng tạm ổn, cần gì cũng có.

Sau khi dọn nhà xong, cho Lan Đóa đi ngủ thì hắn cũng liền nằm lên một cái giường khác cạnh giường Lan Đóa mà ngủ. Vừa nằm lên giường thì hắn liền đã ngủ say như chết, nói thực hắn lúc này đã rất mệt, một đêm cùng Bóng Ảnh vui đùa, linh hồn lực tiêu hoa cũng phải 7-8 thành khiến cho hắn mệt muốn chết, vì vậy vừa nằm xuống liền đã ngủ.

- --o0o---

Xuân Đức nằm ngủ li bì một mạch đến tối thì mới tỉnh dậy, khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy Lan Đóa đang mở mắt thật lớn nhìn hắn.

Nhìn cô bé, Xuân Đức cười nói:

“ Tiểu Đóa dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lát nữa đi.”

Cô bé nghe hắn hỏi vậy thì một tay xoa bụng nhỏ, vẽ mặt có chút đáng thương nói:

“ Em cảm thấy đói bụng quá, ngủ không được. Mà chúng ta đang ở đâu vậy Vô Tà đại ca. Nơi này thật đẹp.”

Nghe cô bé nói thì Xuân Đức mới nhớ ra, hồi sáng cô bé cũng chỉ ăn được một chút lương khô hòa với nước, tuy lúc đó no bụng nhưng bây giờ cũng đã nửa ngày rồi, làm sao không đói cho được.

Cười cười, Xuân Đức nói:

“ Ừm, để đại ca dậy làm cho Tiểu Đóa chút gì đó để ăn, mà phải rồi nhưng người khác đâu, Lam tỷ, Tây Nặc, Lai Khắc, Sắc Vi đi đâu cả rồi, vì sao chỉ có một mình Tiểu Đóa thôi?”

Nhắc đến chuyện này thì cô bé Lan Đóa có chút buồn bã, nước mắt cô bé lại chảy ra, cô bé vừa khóc vừa nói:

“ Kể từ ngày hôm đó Lam Diệp tỷ bị người mang đi sau không thấy quay lại… Hu hu...Ba người Tây Nặc đại ca, Lai Khắc đại ca, Sắc Vi tỷ tỷ cũng như vậy, mọi người đều bị mang đi sau đó thì không thấy quay về nữa… Hu hu. Bãi rác từ ngày hôm đó cũng cấm không cho người vào trong nên em cũng không thể nhặt rác đem đi bán.... Không có gì ăn em rất đói, em đi vào trong rừng muốn kiếm cái gì đó để ăn nhưng không may lại gặp một con quái vật đáng sợ… Hu hu.”

Cô bé cứ kể được một chút thì lại khóc nấc lên, Xuân Đức thấy vậy thì có chút không đành lòng. Hắn ngồi bên cạnh giường cô bé, một tay khẽ xoa đầu cô bé an ủi nói:

“ Được rồi, đừng khóc. Có đại ca ở đây. Đừng khóc nữa, mọi việc sẽ ổn thôi. Đừng khóc. Để đại ca đi nấu cho Tiểu Đóa chút gì đó ăn nhé.”

Cô bé Lan Đóa được Xuân Đức an ủi thì ngừng khóc, con bé hung hăng dùng hai tay lau nước mắt sau đó cố nở một nụ cười mếu mếu.

Xuân Đức thấy vậy thì mỉm cười, nhẹ kéo chăn cho cô bé. Hắn ôn hòa nói:

“ Tiểu Đóa nằm nghĩ đi chút nữa sẽ có đồ ăn. Đừng nghĩ nhiều, sau này có thời gian chúng ta sẽ đi tìm mọi người.”

Nói xong thì Xuân Đức lại xoa xoa đầu Tiểu Đóa thêm một cái rồi mới đi xuống phòng bếp.

Xuống phòng bếp Xuân Đức lấy ra một miếng thịt lớn cùng một ít gạo, lúc này đây hắn muốn nấu một nồi cháo. Ở trong bếp dụng cụ đầy đủ, gia vị cũng có đủ loại nên hắn cũng không cần lo.

Với thực tế nếu như trong bếp không có thì bên trong nhẫn chứa đồ của hắn có. Lúc này đây hắn có mấy cái nhẫn chứa đồ chỉ có chứa toàn thức ăn cùng nước uống, gia vị các kiểu. 

…..

Xuân Đức cũng là nấu một nồi cháo đơn giản nên cũng không cần tốn nhiều thời gian thì đã nấu xong. Sau khi nấu xong, nếm thử một chút xem đã vừa miệng chưa. Cảm thấy đã vừa miệng thì Xuân Đức liền múc ra một bát lớn mang lên cho Lan Đóa.

Khi hắn vừa bước vào bên trong phòng thì Lan Đóa liền ngồi dậy, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào bát cháo nóng đang bốc hơi nghi ngút trên tay Xuân Đức.

Ngồi xuống bên cạnh giường, Xuân Đức lúc này nhìn Lan Đóa nói:

“ Tiểu Đóa ở nhà một mình một lúc nhé, đại ca ra ngoài một chút sẽ về, cháo này còn rất nóng Tiểu Đóa nhớ thổi cho ngồi rồi hãy ăn.”

Lan Đóa nghe Xuân Đức phải rời đi thì trong đôi mắt xuất hiện sự hoảng loạn, nhận ra sự bất an của con bé Xuân Đức xoa đầu nói:

“ Yên tâm đi, một lúc nữa đại ca sẽ quay lại, Tiểu Đóa ăn xong thì đại cũng sẽ quay lại.”

Lan Đóa tuy không muốn nhưng vẫn rất nhu thuận gật đầu. Xuân Đức thấy vậy thì cười cười.

Tiếp sau đó hắn đi nhanh ra ngoài sau đó đóng của phòng lại, trước khi đóng của phòng lại thì hắn còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với cô bé.

- --o0o---

Xuân Đức đi ra ngoài vào lúc này cũng không phải là đi làm cái gì bất chính, mà chẳng qua hắn muốn mời một Y Sư về chăm sóc cho cô bé Lan Đóa mà thôi.

Tuy hắn không quen với nơi này nhưng hắn có miệng lại có tiền, đi ra bên ngoài hắn tìm đến một người có vẻ lớn tuổi sau đó hỏi đường. Người lớn tuổi kia sau khi nghe hắn nói muốn mời Y Sư về trị bệnh cho em gái thì liền nhiệt tình chỉ đường cho hắn.

Xuân Đức lúc này nói lời cảm ơn, sau đó theo như lời người kia mà tìm đến nơi kia. Cái nơi kia cũng giống như một cái bệnh viện vậy, Xuân Đức từ nơi đó thuê một nữ Y Sư về nhà.

Trên đường quay trở về thì hắn cũng tiện thể mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Lan Đóa. Hắn biết con nít rất thích ăn vặt vì vậy mới mua nhiều như thế. Không những thế hắn còn mua thêm rất nhiều đồ cho con gái. Về phần nữ Y Sư thấy hắn như vậy cũng không có nói gì, chỉ lặng yên đi theo phía sau.

Sau khi mua quần áo xong thì Xuân Đức lại quay trở về căn nhà mới thuê gần Học Viện Pháp Thần.

Khi vừa về đến trước cổng nhà thì hắn liền đã thấy Lan Đóa đang ngồi một mình đợi hắn quay về. Nhìn thấy hắn trở về thì cô bé liền trở nên vui vẻ hẳn lên, tiến lại gần ôm Lan Đóa lên, Xuân Đức có chút không vui nói:

“ Tiểu Đóa,em ra ngoài này làm gì? Không phải đại ca đã nói đi một chút liền sẽ về sao.”

Tiểu Đóa nghe hắn mắng thì không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cổ hắn. Xuân Đức thấy vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, hắn lúc này ôm Tiểu Đóa vào trong phòng. Để cô bé nằm lên giường, Xuân Đức lúc này mới nhìn qua nữ Y Sư đi theo phía sau mình nói:

“ Làm phiền cô.”

Nữ Y Sư kia cũng không biết có phải bị câm hay không hay bị làm sao mà nàng ta chỉ có gật đầu. Ngoài ra thì không nói bất kỳ lời nào. Xuân Đức tuy cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng cũng không có rò hỏi.

Tiếp sau đó Xuân Đức đứng qua một bên nhìn nữ Y Sư trị liệu cho Lan Đóa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.