Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 21: Khiếp Sợ




Một tuần sau, bé Thiên Bảo cũng xuất viện, trong một tuần này, tần suất Tần Dữ Hào đến càng thường xuyên, mặc dù mỗi khi anh nói chuyện đều trưng ra bộ mặt lạnh không cảm xúc, nhưng lần nào cũng đều chọc cho cậu phải ngượng ngùng đỏ mặt, đồng thời cảm giác vui vẻ từ trong tim cũng không ngừng tăng lên, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh là mặt cậu sẽ tự giác nóng lên, trái tim không ngừng nhảy loạn.

Ngày bé Thiên Bảo xuất viện, anh cũng đến phụ giúp hai ba con thu dọn đồ đạc và chở hai người về nhà.

Chiếc bently màu đen chạy thẳng một mạch đến tòa nhà Chương Sở Kha đang sống, đây có thể được xem là một tòa chung cư trung lưu, cũng là vì “Chương Sở Kha” lúc trước phun phí lại không muốn ở nhà cho thuê vì vậy đã mua đứt một căn trong đây, cho nên sau Chương Sở Kha đến mới không cần lo lắng về vấn đề tiền nhà.

Tần Dữ Hào lịch thiệp đi xuống trước mở cửa xe cho cậu, Chương Sở Kha ôm bé con bước ra, đang lúc do dự không biết có nên mời anh lên nhà uống miếng nước hay không thì Tần Dữ Hào lại rất tự nhiên xách đồ đạc của cậu đi vào cửa chính của tòa nhà.

Thấy cậu vẫn đứng ngẩn người ở đó anh mở miệng nói: “Đứng đó làm gì, tôi không biết nhà cậu tấng mấy, mau đi trước dẫn đường đi.”

“Oh.”

Chương Sở Kha gật gật đầu ôm bé Thiên Bảo bước nhanh qua người anh. Tần Dữ Hào nhìn theo bóng lưng lúng túng của cậu, ý cười trong mắt ngày càng nhiều hơn, hai tay xách đồ, sải bước đi theo sau.

Lúc đi ngang qua nhà ông Lý, Chương Sở Kha bảo anh ngừng lại chờ một chút, còn mình thì ôm bé Thiên Bảo nhấn chuông cửa nhà ông bà.

Người đi ra mở cửa là bà Lý, vừa nhìn thấy là Chương Sở Kha và bé Thiên Bảo thì liền vui vẻ lên tiếng, “Ây yo, là con đó hả, bé Thiên Bảo hết bệnh rồi ha, gầy đi nhiều như vậy thật đáng thương mà.”

Nói xong bà sờ đầu Thiên Bảo một cái, trong mắt đầy vẻ thương tiếc.

“Đi vào trong ngồi một lát, bác vừa nấu cơm, hai cha con ăn vào ăn chung đi.”

Bà Lý nắm lấy cổ tay của cậu, nhìn vào trong.

Chương Sở Kha liếc mắt nhìn sang Tần Dữ Hào đang đứng ở bên kia, ngượng ngùng từ chối, “Thật ngại quá bác gái, hôm nay có bạn của con đưa về, con không tiện để anh ấy một mình đâu.”

Bà Lý có chút ngạc nhiên, đưa mắt nhìn theo hướng của cậu, vừa nhìn thấy là ai thì sự ngạc nhiên lại càng tăng thêm, bà vội vàng đi ra, đứng cạnh cậu, nhing Tần Dữ Hào hỏi: “Mạc Lâm? Con là bạn của Kha à?”

Anh đi tới, mỉm cười gật đầu chào bà, nói: “Dạ! Bà nội nuôi, hôm nay đúng lúc con ở Tầy Thành nên đưa cậu ấy về.”

Nghe anh đơn giản nói sơ qua, bà cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mỉm cười nhìn anh nói, “Nếu là Mạc Lâm thì đều là người quen cả thôi, đúng là có duyên. À, Mạc Lâm, lần này tới con có đưa con trai của con theo không? Chắc là bây giờ thằng bé lớn nhanh rồi hả?”

Lời bà Lý vừa mới dứt, cả Tần Dữ Hào lẫn Chương Sở Kha đều đồng loạt sửng người, bàn tay đang ôm bé con của cậu khẽ run lên, trong lòng như có cái gì đó đang vỡ vụn, rũ mắt xuống để che đi sự luống cuống của mình, dùng một tay ôm lấy bé Thiên Bảo, một tay đưa ra cầm lấy túi đồ trong tay Tần Dữ Hào.

Nuốt nước bọt một cái, cậu cố gắng điều chỉnh giọng nói có phần lạc đi của mình, nói với bà Lý, “Bác Lý, có lẽ con không vào ăn cùng bác được rồi, lần sau, lần sau con sẽ… con ôm con về nhà trước, thật xin lỗi.”

Nói xong, cậu vội vàng quay người gần như chạy đi, thẳng một mạch tới nhà, mở cửa rồi khóa trái từ bên trong, buông bé Thiên Bảo và túi đồ xuống, cùng lúc đó cậu cùng ngồi sụp xuống sàn nhà, đưa tay đặt lên ngực thở dốc…

Thành thân một lần, thứ có được chỉ là sự đau khổ đến chết…

Thử yêu một người, thật không vẫn là bị đâm một nhát đau đớn ngay tim…

Cứ tưởng đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, nhưng đến cuối cùng lại là sự lừa dối không hơn không kém.

Số mệnh của cậu, có lẽ đã định sẵn là cô độc tới già…

Cậu… đang lẽ nên hiểu rõ từ lâu rồi mới đúng.

Trái tim, thật đau quá!

Úp mặt vào lòng bàn tay, đôi vai khẽ run lên, nước mắt rơi xuống, thấm ướt cả hai bên gò má.

Bé Thiên Bảo đứng ở bên cạnh, hoảng hốt nhìn ba mình úp mặt khóc, bé con cũng không tự chủ được mà khóc theo.

Trong miệng khẽ gọi, “Ba ơi, ba ơi…”

Chương Sở Kha nghiêng khuôn mặt đẫm nước mắt sang nhìn bé, uất ức trong lòng không ngừng trào ra. Cậu đưa tay ôm lấy con trai, hai cha con òa khóc nức nở.

Mà, Tần Dữ Hào đứng ở ngoài cửa, nghe được tiếng khóc nỉ non của một lớn một nhỏ ở bên trong, trái tim như bị bóp nghẹn, đau lòng không thôi.

Khóc một hồi, bé Thiên Bảo vì mệt mà thiếp đi, cậu bế nó vào phòng, đắp chăn lại rồi đi ra ngoài, nhìn đông hồ thì thấy bây giờ là 6h tối, hồi chiều cậu có vẻ hơi thất lễ với bà Lý, không biết bà có buồn cậu không, bây giờ cậu muốn đi qua xin lỗi bà, còn người kia… có lẽ đã rời đi từ lâu rồi.

Cậu chậm rãi đi ra cửa, đưa tay mở chốt cửa ra.

Vừa mới mở cửa ra, một bóng dáng cao lớn đã ập tới trước mặt, trán của cậu đập vào một khuôn ngực rộng lớn, rắn chắc.

Cậu ngây người vài giây, sau đó vội vàng lui về sau, kéo cánh cửa lại.

Nhưng cánh cửa lại không có cách nào di chuyển được, tay anh vịn chặt khung cửa, nhanh nhẹn lách người đi vào trong.

Cậu sợ tới mức suýt nữa đã la lên, nhưng đã kịp đưa tay tự bịt miệng mình lại, Thiên Bảo chỉ vừa mới ngủ, cậu không muốn đánh thức nó, hơn nữa, cậu cũng không muốn con trai chứng kiến chuyện xấu hổ của hai người lớn.

Vì vậy, cậu đành rũ mắt, xoay người đi ra phòng khách, lẳng lặng ngồi xuống.

Từ khi cậu ôm con trai chạy đi, Tần Dữ Hào đã nhanh chân đuổi theo, vốn sẽ định chờ đến sáng, thật không ngờ cậu lại mở cửa vào giờ này, cho nên anh nhanh chóng bắt lấy cơ hội, chen chân đi vào.

Có những chuyện, nếu không nói rõ ngay, về sau có thể sẽ không còn cơ hội giải thích nữa…

Anh vững chãi nện bước đi qua, ngồi thẳng lưng đối diện với cậu.

“Chuyện lúc chiều, tôi muốn giải thích.” Anh trầm giọng nói.

Chương Sở Kha nghiêng đầu sang một bên, đầu cúi xuống không nhìn anh.

“Có gì để giải thích chứ, đã trễ thế này, anh Tần cũng nên về đi thôi…” Nói tới đây, giọng của cậu trở nên run run, khiến người ta dễ dàng nhận ra cậu đang kiềm chế không cho bản thân xúc động quá mức.

Dù sao… cả hai cũng chưa là gì của nhau cả, ngay cả một lời hứa hẹn cũng không có, cậu có tư cách gì trách móc người ta chứ.

Anh trầm ngâm nhìn chằm chằm cậu, trong đáy mắt là một mảng tĩnh lặng, thế nhưng trong lòng đang cuồn cuộn nổi phong ba.

Khẽ thở dài một hơi, anh nói: “Tôi đúng là đã có con, nhưng đã ly dị mẹ nó từ lâu, bây giờ tôi cũng tính là một người ba đơn thân, giống em.”

“A…” Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt to đã đỏ hoe nhìn anh không chớp mắt.

Nhận thấy trên khuôn mặt nghiêm túc của anh thoáng hiện lên ý cười, cậu vội vàng ngượng ngùng cúi đầu xuống vành tai trở nên đỏ ửng, cậu lại luống cuống trước mặt người ta rồi.

Lúc này anh lại mở miệng nói tiếp: “Tôi là quân nhân, không được phép ngoại tình.” Anh ngắn gọn phun ra một câu.

Anh vừa dứt câu, cậu lại đột ngột nâng đầu lên nhìn anh, trên mặt lộ vẻ hoang mang.

“Anh là quân nhân?”

Trước giờ cậu vẫn chưa có cơ hội hỏi nghề nghiệp của anh, thật không ngờ anh cũng là quân nhân, hơn nữa cũng họ Tần, có khi nào là… Họ hàng của Tần Dữ Hào?

“Anh, anh… anh là quân nhân, vậy anh… anh có quen…”

“Ý em là có quen Tần Dữ Hào?” Anh cắt ngang lời cậu muốn nói.

Cậu thận trọng gật đầu một cái, hai tay siết chặt quần thể thao.

Bên này, anh cũng đang cận thận quan sát biểu cảm của cậu, thấy cậu đột nhiên trở nên dè dặt như vậy, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Tuy nhiên, nhìn bộ dạng này của cậu, không hiểu sao anh lại không muốn nói thật về thân phận của mình. Anh có cảm giác nếu bây giờ để cậu biết anh là Tần Dữ Hào, e là sau này ngay cả gặt mặt cũng không được.

Vì thế, anh mặt không cảm xúc mà nói dối, “Có biết, nhưng tôi và anh ta khác đơn vị, nên rất hiếm khi gặp mặt nhau.”

Chương Sở Kha thở phào một hơi, không phải là tốt rồi, sau đó cậu lại như nhớ đến cái gì đó, hỏi: “Ngoại tình là ý gì?”

Tần Dữ Hào khẽ rũ mắt nhìn cậu, trong mắt chứa đầy tình cảm, mở miệng nói: “Tôi nói tôi không có lừa gạt em, không có vừa có vợ còn qua lại tìm hiểu em.”

“Tìm, tìm hiểu?” Cậu lắp bắp hỏi.

Ý tứ của anh cậu cũng hiểu được mấy phần, nhưng mà hai người quen biết chưa lâu, hơn nữa cậu còn… còn không sạch sẽ…

Cậu không xứng với anh.

Thấy cậu cúi đầu không nói gì, Tần Dữ Hào đứng dậy, đi qua ngồi cạnh cậu, một bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt đã ngấn lệ nhìn anh, anh đưa ngón tay cái ra lau đi giọt lệ ngay mí mắt, nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Không sao cả, chúng ta cứ từ từ, tôi cũng không cần em đồng ý ngay, chỉ cần cho tôi một cơ hội theo đuổi em là được.”

Cậu lắc đầu, giọng nghẹn ngào nói: “Không phải, là… là… tôi không xứng… tôi đã không còn trong sạch, tôi không xứng với anh… Thật xin lỗi.”

Cậu vừa nói vừa khóc nấc, thần sắc trở nên tái nhợt. Bên này, Tần Dữ Hào nghe cậu nói xong có chút giật mình, trong đầu nảy ra ý nghĩ nào đó, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, tay thầm siết chặt lại thành nấm đấm.

Chết tiệt, đừng để anh bắt được đám người đó! Dám đối xử với người của anh như vậy, anh nhất định sẽ gọt chúng thành thành côn nhân, băm thành vạn mãnh rồi vứt xuống biển làm mồi cho cá ăn.

Anh giang tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng, một bàn tay khẽ vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng an ủi: “Anh không quan tâm, em chính là người anh cần, như vậy là đủ.”

Được anh ôm vào lòng, cậu cảm nhận được sự ấm áp vững chãi trước đây chưa từng có, càng muốn được dựa sát vào anh, càng muốn được anh che chở.

Hai người im lặng ôm nhau một hồi, lúc này, đột nhiên anh lại lên tiếng hỏi: “Sao lúc nãy em lại nhắc tới Tần Dữ Hào? Còn nhớ anh ta sao?”

Trong giọng điệu của anh chứa đầy mùi ghen tuông, hoàn toàn quên mất anh đang ghen với chính bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.