Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 18: Di Chứng




Edit: YuuKi***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Hơn nữa, còn là người không có quan hệ với nàng, nếu nói có, nhiều nhất người kia chỉ là phụ thân của Thương Lan Mạch mà thôi.

Sau khi mọi người nghe xong, lập tức đưa mắt nhìn Tô Bình, tràn đầy kinh hoàng.

“Nói bậy nói bạ, chớ có đổ cho ta tội danh loạn thần tặc tử.” Tô Bình cực kì hoảng sợ, lập tức phản bác, chỉ là giọng nói rõ ràng có phần thiếu tự tin.

“Ha hả! Có phải nói bậy nói bạ hay không, chính ông rõ ràng nhất, hơn nữa mọi người cũng có mắt để nhìn, có tai để nghe. Trước khi Hoàng thượng đến, ông cũng đã nói, phải trợ giúp Thương Lan hiên đoạt được ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ đó không phải là tạo phản, đó không phải là loạn thần tặc tử sao?” Phượng Thiên Mị khẽ cười nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng âm u lạnh nhạt, khiến tất cả mọi người cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua.

“Ngươi!” Tô Bình nổi đóa, nhớ lại lời nói vừa rồi của mình, có một cơn phiền muộn, vì chuyện của Tịch Nhi mà ông mới xúc động, việc này chỉ sợ ngay cả ông cũng khó có thể bảo vệ mình đây!

Tuy rằng trên triều đình, chuyện các Vương gia đấu đá tranh đoạt, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, sở dĩ không có vạch trần, cũng bởi vì trước đó không nắm chắc chắn, tình hình cũng không cần thiết phải náo loạn, cũng không để Hoàng thượng tìm được lý do trị tội.

Nhưng vừa rồi, ông lại tự mình nói ra, chẳng khác nào tự bức mình đến mức đường cùng hay sao?

“Ta làm sao? Chẳng lẽ không đúng?” Phượng Thiên Mị khinh miệt cười lạnh.

“Ngươi!” Tô Bình á khẩu không trả lời được, mà tiếng nói nổi giận của Thương Lan Kình Thiên cũng đúng lúc vang lên: “Tô Bình, ngươi thật to gan! Dám bày mưu soán vị.”

Tô Bình lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: “Hoàng thượng, lão thần oan uổng! Là Phượng Thiên Mị hại chết nữ nhi của lão thần, bởi vì lão thần thương tâm quá độ nên mới ăn nói linh tinh, xin hoàng thượng thứ tội!”

“Ăn nói linh tinh, ngươi cho trẫm là kẻ ngu sao?” Thương Lan Kình Thiên giận dữ nói.

Tâm tư của bọn họ sao ông có thể không biết! Hiện tại ba cỗ thế lực trong triều đều không phân cao thấp, nếu không vì đám người này có thể kiềm chế lẫn nhau, ông đã sớm trị tội chúng.

Bây giờ ngược lại rất tốt, Tô Bình còn dám phát ngôn bừa bãi trước mặt dân chúng, nếu ông không trừng trị, chẳng phải hai cỗ thế lực kia sẽ càng thêm càn rỡ, người ngoài cũng sẽ nói ông ngu ngốc vô đạo, vô lực trị quốc, mặc cho loạn thần nắm trong tay.

“Thần…” Lúc này Tô Bình không có sức phản bác! Trong lòng cực kỳ căm hận, ông rất hận, thực sự rất hận.

Đầu sỏ gây nên những chuyện này đều là Phượng Thiên Mị, không, còn có Thương Lan Hiên, nếu không vì bọn chúng, Tịch Nhi sẽ không chết, ông cũng không lâm vào đường cùng như thế.

Không, ông không cam lòng, dù phải chết, ông cũng muốn kéo Phượng Thiên Mị với Thương Lan Hiên chôn cùng.

Nghĩ vậy, ánh mắt thù hận nhìn Thương Lan Hiên, hung tợn nói: “Thương Lan Hiên, ngươi bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa, dù có chết, ta cũng muốn ngươi chôn cùng.”

Thương Lan Hiên ngẩn ra, trong mắt nổi lên nồng đậm sát ý, xem ra, Tô Bình thật sự không tính buông tha hắn, vậy đừng trách hắn ra tay trước dành ưu thế.

Nghĩ vậy, Thương Lan Hiên nắm chặt hay tay dưới ống tay áo, nâng tay phải lên, lách mình, tấn công Tô Bình.

Đúng lúc này, Phượng Thiên Mị hơi suy nghĩ, nháy mắt trong tay xuất hiện một cây roi, vung tay tấn công Thương Lan Hiên.

Một màn này nhanh chuẩn, khiến người ta chưa kịp suy nghĩ, khi Thương Lan Hiên phát giác, muốn tránh thì đã chậm, cứ như vậy “vút” một tiếng, sợi roi đỏ như máu hung hăng đánh vào tay Thương Lan Hiên, ống tay áo màu lam bị cắt qua, lập tức nhiễm đầy vết máu.

Mọi người do quá sợ hãi, đồng tử tràn ngập khiếp sợ và khủng hoảng, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Thương Lan Mạch với Giang Ngự Phong biết Phượng Thiên Mị cường hãn, đối với hành động của Phượng Thiên Mị đã không còn kinh ngạc, nhưng Mộc Cẩm Thần có chút giật mình đần người, thật khó có thể tưởng tượng một roi đó là được phát ra từ một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi không có nội lực.

Thương Lan Kình Thiên với Phượng Thanh Tường trợn mắt há mồm, giống như tất cả chỉ là mơ, thế nhưng bọn họ cũng chân chân thực thực thấy được.

Mà lúc này Thương Lan Kình Thiên căn bản không rảnh bận tân đến người Phượng Thiên Mị đả thương chính là nhi tử của ông, có lẽ từ trước đến giờ trong tiềm thức của ông đều xem nhẹ Thương Lan Hiên, cũng có lẽ là do những chuyện mà Thương Lan Hiên đã làm khiến ông thất vọng.

Kỳ thật, trong lòng Thương Lan Kình Thiên, vị trí thái tử vẫn luôn là của Thương Lan Mạch, chỉ là có một số chuyện, ông không muốn thằng bé tham dự vào, ông thầm nghĩ sẽ cho nó ngôi vị Hoàng đế mà không cần tranh đấu.

“Thương Lan Hiên, ngươi muốn diệt khẩu chứ gì? Hừ! Ta sẽ cố tình không cho ngươi được như ý.” Phượng Thiên Mị tràn đầy tàn độc lạnh nhạt nói. Bây giờ, nàng muốn hắn hoàn toàn thân bại danh liệt, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Thương Lan Hiên chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn nóng rát, có cảm giác như bị xé rách, nhưng lại khiến hắn khó có thể thừa nhận.

Song song với đau đớn và phẫn nộ, hắn cũng khiếp sợ cùng nghi ngờ, dùng ánh mắt khó tin, tìm tòi nghiên cứu nhìn Phượng Thiên Mị, muốn nhìn thấu nàng.

Vì sao? Vì sao nàng ta không có nội lực nhưng lại có thể phát ra sức mạnh mạnh mẽ đầy uy lực như vậy, một roi này, đủ để khiến một người bình thường mất mạng. Hay là nội lực của nàng ta đã đến cảnh giới cao nhất, có thể ẩn giấu.

Không, sao có thể có chuyện đó, Thương Lan Hiên lập tức phủ định ý nghĩ của mình, hắn thực sự không thể tin rằng Phượng Thiên Mị có thể đạt tới cảnh giới như vậy, vì nàng mới mười bảy tuổi, nếu đúng như thế thì chẳng phải là nghịch ý trời sao.

Cho dù là võ công nội lực thâm hậu như hắn còn chưa đạt được, huống gì là một thiếu nữ! Chắc chắn là có người nào đó đã giúp nàng.

Nhưng đứng sau lưng nàng cũng chỉ có Thương Lan Mạch! Thương Lan Mạch chỉ là một tên ngốc, không có khả năng… chẳng lẽ…

Còn chưa kịp phủ định, Thương Lan Hiên lại nổi lên nghi vấn, chẳng lẽ là Thương Lan Mạch? Chẳng lẽ hắn ta thật sự giả ngốc? Chẳng lẽ võ công của hắn ta đã đến cảnh giới có thể che dấu nội lực?

Đối với Thương Lan Mạch, bọn họ không phải chưa từng hoài nghi, chẳng qua không tra xét nhiều, cứ như vậy, bọn họ cũng tin hắn ta là tên ngốc, nhưng mà vừa rồi…

Bên này Thương Lan Mạch bắt gặp ánh mắt của Thương Lan Hiên, tuy rằng đầy bụng tức giận nhưng lại không thể phát tác, để không lộ ra bất cứ manh mối gì, hắn làm bộ sợ hãi trốn sau lưng Phượng Thiên Mị, tựa như tiểu hài tử sợ đồ vật mình yêu thích bị đoạt mất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.