Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P3)

Chương 25: Hiệp Cốt Nhu Tình




Mặc dù chỉ là tạm thời chuyển lớp, chuyện cụ thể có lưu lại để tham gia kì thi vào đại học còn là một bí ẩn, nhưng vô luận như thế nào thì việc Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân đột ngột xuất hiện ở lớp Bạch Hiền, cũng đều tạo thành sự đả kích không nhỏ khắp trường học.

Đám học sinh la hét “Kim Chung Nhân vì yêu tình vĩ đại mà nhảy lớp” kèm theo “Vậy tại sao Ngô Thế Huân cũng muốn nhảy lớp, cậu ta là vì ai, chẳng lẽ là vì Phác Xán Liệt sao?”. Ngôn luận cứ vậy giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ ở trường học truyền bá rầm rộ, các thể loại ngôn tình drama đủ phiên bản cũng bắt đầu được tung ra.

Mọi người lúc này mới phát hiện thì ra “Ngô Thế Huân yêu Phác Xán Liệt hay Độ Khánh Thù” suy đoán như vậy thật sự rất bình thường.

Tỷ như là Ngô Thế Huân yêu Kim Chung Nhân.

Tỷ như là Ngô Thế Huân yêu Biện Bạch Hiền.



Mặc kệ thế nào, truyền thuyết “tam giác tình yêu” tựa hồ càng ngày càng huyền ảo, bất kể là Nhân Huân Bạch hay là Xán Huân Độ, Ngô Thế Huân bi ai phát hiện bởi vì Lộc Hàm đã sớm không còn ở trường học này, nên không ai đem anh ấy cùng mình gán ghép đi.

Càng đau khổ hơn là, bản thân dường như đã bị ấn định gắn với cái mác “người thứ ba”, trong lúc này không cách nào thay đổi được.

“Mình không phải là người thứ ba.. Mình chưa bao giờ là kẻ thứ ba.. Việc nhảy lớp còn chưa kịp nói với Lộc ca mà, ngộ nhỡ anh ấy hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ..”

Ngô Thế Huân nằm sấp trong phòng học hoàn toàn xa lạ, liên tục tự thôi miên để diễn tả sầu cảm của bản thân.

Phác Xán Liệt hảo tâm vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, hắng giọng một cái nói: “Thế Huân à, đừng lo lắng nữa, mấy loại tin đồn gì đó, chỉ cần không để ý là sẽ nhanh qua đi thôi…”

Độ Khánh Thù bổ sung: “Thực ra, trước khi Bạch Hiền bị tên tiểu tử Kim Chung Nhân kia đoạt đi, trong trường còn không ít người nói ca, Xán Liệt và Bạch Hiền ba người là tam giác ngược luyến cơ, em thấy có buồn cười không?”

Ngô Thế Huân nghĩ: Em có nên nói cho ca biết lúc trước, em cùng Chung Nhân đến trung học bộ phận theo dõi ba người, cũng là cảm thấy như vậy không?

“Thế Huân à, anh đã cảnh báo em trước rồi, đây chính là áp lực tâm lý em phải đối mặt đó.” Bạch Hiền xoay người lại, Kim Chung Nhân không biết tại sao liền chen vào chỗ ngồi của bạn học bên cạnh cũng xoay người theo.



Tiết đầu tiên của cấp ba ban C buổi chiều là vật lý, giáo viên phụ trách môn này chính là thầy chủ nhiệm trẻ tuổi Kim Mân Thạc.

Cho nên thời điểm Kim Mân Thạc mang theo cặp hồ sơ đi vào lớp, liếc mắt một cái thấy tổ năm người Biện Bạch Hiền, Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt, Độ Khánh Thù vây tụ cùng một chỗ, đột nhiên cảm thấy sầu khổ lại áp lực.

Bất quá học sinh lớp này sẽ thật cao hứng đi?

Năm nam sinh nổi tiếng nhất trường học bỗng nhiên tập trung ở cùng một lớp, hơn nữa còn tụ tập ở một góc, chuyện như vậy quả thực giống như top nam thần giới giải trí đột nhiên tiến vào công diễn..

—-

Thực tế mà nói, Bạch Hiền đối với môn vật lý này rất có thiên phú, nhưng Kim Chung Nhân thoạt nhìn không phải vậy.

Bởi vì cậu ta chính là đang ngẩn người.

“Chung Nhân? Rất khó sao?” Bạch Hiền nhỏ giọng hỏi Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ định phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc một chút mới miễn cưỡng trả lời: “Ừm.. Công thức còn chưa từng học qua, cho nên nhiều vấn đề không biết giải quyết như thế nào..”

“Mấy tiết học buổi sáng thì sao? Toán học, tiếng Anh?” Bạch Hiền thở dài một hơi.

“Ừm.. Toán học hoàn hảo, tiếng Anh cũng hoàn hảo…Chỉ là vật lý cùng hóa học có điểm..” Kim Chung Nhân phiền não xoa xoa cái gáy, “Dù sao công thức có chút.. Ừm..”

“Anh hiểu mà.” Bạch Hiền gật gật đầu nói, “Buổi tối anh sẽ qua nhà giúp em bổ túc một chút..”

Tuy rằng Kim Chung Nhân bởi vì đối với chương trình học không theo kịp mà có vẻ ưu sầu, nhưng khi nghe thấy lời nói này của Bạch Hiền lập tức nhếch môi nở nụ cười.



Lúc này phía sau truyền đến thanh âm Ngô Thế Huân.

“Khánh Thù ca, anh có thấy nếu hoán đổi công thức lại một chút ở bước này sẽ thích hợp hơn không?”

Bạch Hiền quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Độ Khánh Thù trợn to hai mắt có điểm hoảng sợ, còn thêm Phác Xán Liệt phía sau vẻ mặt mê mang thoạt nhìn không khá hơn Kim Chung Nhân là bao nhiêu, lại nhìn nhìn Ngô Thế Huân ra vẻ đang rất nghiêm túc.

“Thế Huân thành tích tốt lắm phải không?” Bạch Hiền lặng lẽ quay sang hỏi Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân có điểm mờ mịt: “Đúng vậy, Thế Huân thành tích rất tốt, cho nên lúc cậu ta nói muốn nhảy hai lớp em cũng không ngạc nhiên lắm…Thế nào? Bạch Hiền ca, thì ra em chưa nói với anh à?”

“Hình như có đề cập tới, nhưng thành tích của đứa nhỏ so với trong tưởng tượng của anh còn khá hơn một chút…”

Không phải khá hơn một chút, mà chính là tốt đến mức hơi không bình thường. Chờ đến lúc tan học Bạch Hiền tiến tới hỏi, Ngô Thế Huân biểu hiện khiến Bạch Hiền còn phải ngỡ ngàng: “Nha? Bởi vì tối qua em nghĩ đến hôm nay phải học gì đó, cho nên cũng chuẩn bị bài một chút …”

Bạch Hiền quay sang nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân có điểm chột dạ.

Kim Chung Nhân cắn môi hối lỗi: “Em cũng chuẩn bị bài.. Thật mà.. Nhưng vì phía trước có mấy cái còn chưa từng đọc qua, cho nên em.. Em liền xem trước một chút, nhưng vì này nọ nhiều quá nên ngủ quên mất…”

Bạch Hiền vuốt cái trán cảm thấy rất sầu khổ: “Thì ra Thái Dân nói qua Thế Huân là quân sư của cả nhóm anh còn không tin, Hiện tại không thể không thừa nhận, có lẽ trong nhóm đó, Thế Huân có chỉ số thông minh cao nhất phải không?”

Kim Chung Nhân gật gật đầu: “Chắc là như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.