Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 20: 12 - Gauge




“ Trong lòng ta chỉ có một mình nàng, nếu nàng không muốn thì ta sẽ đổi cho bọn họ vị trí khác. “ Mộ Dung Thiên Thần nóng nảy, nghiêm túc nói.

“ Không cần, ta chỉ nói vậy thôi, như vậy là tốt rồi. “ Đường Tĩnh ấn tay hắn, “ Nói ra bọn họ cũng thật đáng thương, cứ như vậy bị đưa tới đây, một chút đồ cưới cũng không có. “ Lúc bọn họ tới đây chỉ có một bao đồ, có lẽ người nhà cũng không cho gì, chỉ dẫn theo một chút nữ trang.

“ Có thể vào được Vương phủ là tạo hóa của bọn họ. “ Mộ Dung Thiên Thần không cho là đúng, “ Nhiều người muốn tới đây, bọn họ còn không biết như thế nào là đủ. “

Nghe lời này Đường Tĩnh cũng không ầm ĩ với hắn, việc này nam nhân và nữ nhân tất nhiên sẽ không có cùng cách nghĩ. Hơi trầm ngâm một lát, Mộ Dung Thiên Thần lại mở miệng: “ Không bằng ngày mai chúng ta tiến cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu. “

Tuy ngày hôm đó náo nhiệt nhưng không có chút vui vẻ, nhưng Mộ Dung Thiên Thần vẫn nhớ tới Hoàng tổ mẫu vẫn luôn đối tốt với hắn từ nhỏ đến lớn, lần này Hoàng tổ mẫu gây sự quá mức, lại nhét người vào phủ trong khi hắn không tình nguyện, nếu không hắn sẽ không phạm vào ý tứ của Hoàng tổ mẫu vẫn luôn yêu thương hắn.

Đường Tĩnh cũng hiểu ngày đó nàng có chút quá phận, lúc ấy nàng tức giận quá mức, sau đó nghĩ lại bất quá cũng chỉ là một nữ nhân không có gì đáng ngại. “ Được, ngày mai chúng ta đi. “

Bên kia, Xuân NGọc mang theo hai người đi qua hậu hoa viện đến Thanh Chỉ viện, dọc đường đi Vương Lan Nhược vẫn nhìn ngó xung quanh, cái gì cũng cảm thấy tò mò. Vương phủ và nhà nàng đúng là khác biệt, cho dù đã vào thu nhưng hoa viện vẫn nở từng đám, từng đóa hoa cúc dưới ánh mặt trời đua nhau khoe sắc đẹp.

Đi đến sân nhỏ, Xuân NGọc dừng lại: “ Hai vị tiểu thư, đã tới nơi, nô tì phải về phục mệnh của Vương phi, chỉ đưa hai người tới đây thôi. “

Từ Tuệ Tú nhìn cửa lớn thấp thoáng sau bui cây tùng, mở miệng khen: “ Qủa nhiên là chỗ tốt. “ Khi nói chuyện cũng nhận lấy hà bao từ chỗ nha đầu đưa cho Xuân Ngọc, “ Phiền toái cô nương trở về cảm ơn Vương phi giúp ta, ta cực kì thích. “

“ Đúng, đúng, đúng, về cảm ơn Vương phi, ta cũng thích cực kì. “ Vương Lan Nhược cũng nói chen vào, cười hì hì, sau đó nhận hà bao từ nha đầu của nàng đưa qua.

“Vâng, nhất định nô tì sẽ chuyển lời.” Xuân Ngọc cúi đầu đáp nhưng không đưa tay nhận lấy hà bao của các nàng, “ Đây là phận sự của nô tì. “ Lời nói nhẹ nhàng từ chối ý tốt của các nàng ta.

“ Mong cô nương nhận lấy, chẳng lẽ chướng mắt chút tâm ý này của chúng ta. “ Từ Tuệ Tú cũng không thu tay mà cười hỏi.

“ Không, không, người hiểu lầm nô tì, Vương phủ có quy củ của Vương phủ, nô tì không dám vi phạm. “ Xuân Ngọc thuận tiện nói dối, Vương phủ không có thị thiếp, làm gì gặp qua chuyện này. Chỉ là nghĩ bọn họ sau này tranh thủ tình cảm với Vương phi, nàng chén ghét không kịp thì làm sao có thể nhận bạc của các nàng.

“ Đã như vậy, chúng ta vi phạm rồi. “ Từ Tuệ Tú ngượng ngùng thù tay, ở nhà di nương nói cho nàng, Vương phủ lớn, sự tình phức tạp, chỉ sợ cần chuẩn bị nhiều thứ, mấy năm nay di nương có bao nhiêu bạc đều cho nàng hết.

“Người mới tới đương nhiên không biết quy của trong phủ, sau này sẽ biết, nô tì cáo lui xuống.” nói xong liền hành lễ vội vàng rời đi.

Từ Tuệ Tú nói chuyện dịu dàng, thái độ ôn hòa, như thế nào cũng không làm cho người ta chén ghét, nàng sợ nàng còn ở đầy đều sẽ bị cảm hóa.

Nhìn Xuân Ngọc từ từ đi xa, ánh mắt Từ Tuệ Tú nhìn về phía Vương Lan Nhược: “Vậy muội muội chúng ta cùng vào thôi.”

“Được.” Vương Lan Nhược gật đầu đi vào bên trong, nàng đã sớm có ý định vào xem, chỉ ngại bọn họ với đang nói chuyện, nàng không thể tùy tiện đi vào.

Bước vào gặp phải làn gió mát thổi tới, hai bên sân là hàng trúc tùng ‘ào ào’ theo gió lắc lư, có ý vị thanh tao, lại có ánh nắng phản chiếu tới, toàn thân ấm áp, cả người thoải mái không ít.

Đúng là chỗ ở tốt, hai người cực kì thỏa mãn, nhưng khi hai người chọn phòng lại khó, một cái sân ở giữa là gian nhà, hai gian sương phòng, hai người thân phận tương đương, người nào cũng muốn ở nhà giữa, nhưng xấu hổ nói đối phương đi ở chỗ khác.

Cuối cùng vẫn là nha đầu bên cạnh Vương Lan Nhược nhỏ giọng với chủ tử mấy cau, Vương Lan Nhược không tình nguyện mở miệng: “Ta ở nhà bên kia thôi.”

“Cái này làm sao được.” Từ Tuệ Tú làm bộ khó xử.

“Tuổi tác tiểu thư chúng ta nhỏ hơn ngươi, chúng ta ở bên cạnh. Chỉ cần mọi người ở chung hòa hảo là được.” nha đầu bên cạnh Vương Lan Nhược cười nói.

“Được, ta đây cung kính không bằng tuân lệnh.” Từ Tuệ Tú cũng không tiếp tục từ chối, lại kéo tay Vương Lan Nhược: “Chúng ta cùng ở chung chỗ này, nếu lớn tuổi hơn muội thì để ta chăm sóc cho muội, sau này có chuyện gì thì bảo ta, nha đầu bên cạnh ta là Đông Tuyết.” Đông Tuyết nghe tiểu thư nhà mình nhắc tới liền tiến lên hành lễ: “Nô tì thỉnh an.” Sau đó nha đầu hai người chào hỏi nhau.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh trở về dọn dẹp phòng đi thôi.” Từ Tuệ Tú đề nghị.

“Được,” Vương Lan Nhược gật đầu đi về phía gian phòng phía đông.

Vừa tiến vào phòng nàng đã ồn ào với nha đầu: “Phương Lan tỷ tỷ, ngươi làm sao lại để ta tặng phòng chính cho nàng ta, ta cũng muốn ở đó.” Nếu không phải mẫu thân ở nhà bảo nàng chuyện gì cũng phải nghe theo Phương Lan, nàng sẽ không tặng nhà giữa cho nữ nhân đó.

Phương Lan nhìn vẻ mặt nàng không tình nguyện, đành thở dài, cũng không biết tiểu thư nhà nàng sau này sẽ như thế nào, di nương nàng năm đó khó sinh mà qua đời, phu nhân đưa nàng về bên cạnh nuôi dưỡng, từ nhỏ được phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, mới tạo nên tính tình tùy tiện như vậy.

Phu nhân vốn cho rằng sau khi cập kê sẽ tìm cho nàng một nhà không tệ, sẽ không bắt bẻ tính tình của nàng, nhưng không nghĩ tới Hoàng thượng lại ra một khẩu dụ không danh không phận đưa vào Vương phủ. Phương Lan vốn là đại nha hoàn bên đại phu nhân, phu nhân yên tâm nàng cho nên để cho nàng đi theo đến Vương phủ để chỉ bảo mọi chuyện cho nàng.

Vương Lan Nhược không chú ý nàng ta đang lo lắng vẫn đang hỏi: “Phương Lan tỷ tỷ, ngươi nói chuyện đi.”

“Tiểu thư, ở đây không giống như ở nhà, nếu tranh chấp cùng nàng cũng vô ích thôi, không bằng sớm nghỉ ngơi một chút. Huống hồ, nếu Vương gia biết người ở nhà bên cạnh, ấn tượng đối với người cũng sẽ khá hơn.”

Vương Lan Nhược nháy mắt cái hiểu cái không, “Được rồi, ta nghe lời ngươi.”

Phương Lan kéo tay nàng để nàng ngồi lên giường, “Tiểu thư, chúng ta không biết nơi này, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Dù như thế nào Phương Lan cũng sẽ giúp tiểu thư, tiểu thư phải tin tưởng Phương Lan, ta làm tất cả cũng chỉ vì tốt cho người.”

Nàng ở trong phủ đã chứng kiến quá nhiều chuyện ở hậu viện tranh thủ tình cảm, chuyện phu nhân chèn ép, nhìn Vương phi nhu nhược dễ nói chuyện, ai có thể biết nàng là dạng người gì.

Vương Lan Nhược nhìn Phương Lan nghiêm túc, tuy không hiểu lý do gì nhưng nàng tin Phương Lan sẽ không gây thương tổn cho nàng, nhu thuận trả lời, “Phương Lan tỷ tỷ, ta tin ngươi.”

“Được.” Phương Lan sờ sờ đầu nàng: “Từ này về sau chúng ta hai người sống nương tựa lẫn nhau.”

Từ Tuệ Tú vào nhà nhìn trần nhà, tùy tiện sờ vào con tiên hạc đang ngửa đầu bằng men sứ đặt trên chiếc tủ cạnh tường, tiên hạc nhìn hết sức sống động, chạm vào ôn nhuận mát met, giống như suy nghĩ của Vương Lan Nhược, quả thật đúng là Vương phủ, so với nhà mình thật khác biệt.

Nhớ tới vương phi Lý Linh Lan vui vẻ an bài cho bọn họ, trên người đều là quần áo tốt nhất, quả thật Vương phi đúng là khác biệt.

Lúc trước còn ở trong khuê phòng, các muội muội trong nhà tổ chức tụ hội với các tiểu thư khi đó cũng từng gặp Lý Linh Lan mấy lần, lúc đó nàng ấy lỗ mãng, chính mình cũng không gặp được nàng, không nghĩ tới giờ nàng lại sống tốt như vậy. Vương gia chỉ nói một câu “nàng an bài đi” liền đưa quyền lợi giao cho Lý Linh Lan, để cho người ta hâm mộ không ngớt.

“Tiểu thư, mấy thứ này để ở đâu đây?”

“Ngươi xem rồi làm đi.” Từ Tuệ Tú mệt mỏi xoa trán, “Ta mệt mỏi, nằm trước đây.”

Đông Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình không hứng thú cũng không dám quấy rầy, tự mình yên lặng thu thập mọi thứ.

Sau khi trở về Xuân Ngọc bẩm báo mọi chuyện với Đường Tĩnh, Đường Tĩnh buông đồ trong tay ra cười nói: “Làm sao ngươi lại không nhận đi, có tiền riêng của mình sau này xuất giá ta cũng đỡ phải tốn bạc.”

“Vương phi.” XUân Ngọc dậm chân một cái, lúc nào rồi Vương phi còn có tâm trạng nói giỡn.

“Làm sao Vương phi lại để bọn họ ở tại Thanh CHỉ viên?” Đó là một nơi tốt trong Vương phủ.

“Không lẽ ngươi nghĩ để bọn họ ở nơi nào?” Đường Tĩnh chống cằm hỏi Xuân Ngọc.

Xuân Ngọc cắn môi nghĩ nghĩ lại lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

“Nha đầu ngốc, nơi đó mặc dù tốt nhưng cách rất xa nơi của chúng ta.” Đường Tĩnh để bọn họ ở đó tất nhiên sẽ có suy nghĩ của mình, cách xa nơi của bọn họ, muốn gặp được Vương gia cũng không dễ dàng.

Huống hồ Thanh Chỉ viện tuy tốt nhưng chỉ là một chỗ nho, nàng muốn nhìn xem bọn họ sẽ chia chỗ đó như thế nào với nhau, mượn chuyện này để khảo sát bọn họ.

Nghĩ đến đây, Đường Tĩnh lại hỏi Xuân Ngọc: “Người nào ở nhà giữa?”

Xuân Ngọc lắc đầu: “Ta còn chưa vào.”

Đường Tĩnh gật đầu, “;Lát nữa qua xem, thuận tiện hỏi xem có cần cái gì thì đến cho ta nhận là được.”

“Làm sao Vương phi lại đối tốt với bọn họ như vậy, bọn họ là...”

“Xuân Ngọc, bọn họ cũng không dễ dàng gì, nếu đã vào phủ thì không cần trách móc bọn họ quá.”

Vâng ạ, nếu Vương phi đã nói như vậy thì Xuân Ngọc cũng không còn gì để nói nữa.

Ngày hôm sau Đường Tĩnh dậy thật sớm, cùng Mộ Dung Thiên Thần ăn cơm xong, chuẩn bị đi vào cung thỉnh an Thái hậu.

“Có cần đi cùng nhị tẩu không?” Mộ Dung Thiên Thần còn có chuyện khác nên không thể đi cùng nàng.

Đường Tĩnh nghĩ nghĩ: “Hiện tại Ngọc tỷ tỷ thân thể không nhanh nhẹn, vẫn một mình ta đi thôi.”

“Được, vậy nàng phải cẩn thận, không cần lại chọc giận Hoàng tổ mẫu.”

“Được, ta biết rồi.” Đường Tĩnh nhanh chóng trả lời, dù sao Thái hậu cũng không nhét người vìa, các nàng cũng không cần uổng phí, làm người thắng, Thái hậu nói như thế nào bọn họ cũng nghe, thái độ hạ thấp mềm nhẹ một chút thì được rồi.”

Bất quá Đường tĩnh đoán thái độ của Thái hậu cực kì chuẩn, hòa ái hỏi thăm một số việc vặt, cũng không nhắc chuyện không vui hôm nọ.

Thái hậu đã không đề cập tới thì Đường Tĩnh sẽ không ngốc chủ động nhắc đến, kết quả hai người hòa hợp hàn huyên một canh giờ, là Đường Tĩnh nhìn sắc mặt Thái hậu có chút mệt mỏi nên nói rời đi, Thái hậu giống như chưa muốn ngừng, lúc gần đi lôi kéo tay Đường tĩnh dặn nàng thường xuyên vào cung ngồi chơi.

Đường Tĩnh nhu thuận đồng ý, “Nếu rảnh nhất định sẽ vào thỉnh an người.” Tuy nói vậy nhưng Đường tĩnh cũng không dám đến thường xuyên, vạn nhất giống như lần trước thì làm sao bây giờ, nàng vẫn muốn lẩn trốn thật xa.

Đường Tĩnh xuất cung nghĩ khó khăn mới có thể ra ngoài một chuyến, không nghĩ muốn về sớm nên rẽ đường đến HIên vương phủ.

Được đầy tớ thông báo Đường Tĩnh mới tới phòng Ngọc Tử Khâm.

Ngoc Tử Khâm đã chờ ở cửa, thấy Đường Tĩnh liền trêu ghẹo: “Không biết hôm này có ngọn gió nào thổi muội tới đây.”

Đường Tĩnh hành lễ, cười nói: “Ngọc tỷ tỷ còn cười chọc ta, xem ra sau này ta không dám tới Hiên vương phủ rồi.”

“Ôi, nhìn muội nói kìa, mau và đi.” Ngọc Tử Khâm cười kéo Đường Tĩnh vào nhà. Hiện tại NGọc Tử Khâm có bầu bốn tháng, thân thể lộ rõ, đi đường hết sức cẩn thận, Đường tĩnh ở bên cạnh đỡ nàng.

Ngọc Tử Khâm ngồi xuống tự mình rót nước cho Đường tĩnh, “Hôm nay muội không tới ta cũng dự định sai người tới mời, nhưng may quá muội tới rồi.”

“Ngọc tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

Ngọc Tử Khâm nhìn ra cửa, nha đầu Hà Nguyệt hành lễ liền đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.