Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 19: 12 - Gauge




Ngọc Tử Khâm vừa đi không bao lâu thì Mộ Dung Thiên Thần cũng hồi phủ, Đường Tĩnh nhanh chóng ra đón, “Như thế nào, Phụ hoàng có làm khó cho chàng không?” Lúc Ngọc Tử Khâm còn ở đây nàng còn có thể giả bộ trấn tĩnh, nhưng trong lòng nàng vẫn không yên.

“Ông ta chưa bao giờ ưu ái ta, làm sao có thể khó xử được?”

“Vậy là sao chứ?” Đường Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, “Chuyện ngày hôm qua Phụ hoàng không thể không nhắc một chữ chứ?”

“Nàng trước để ta nghỉ ngơi uống một ngụm trà đã chứ.” Mộ Dung Thiên Thần vừa vào cửa đã ngồi ngay vào chiếc ghế vuông cạnh bàn, ngón tay gõ gõ lên bàn.

“Đúng vậy.” Đường Tĩnh nhanh chóng rót ly trà cho hắn, “Phụ hoàng nói như thế nào?”

Hắn an ổn ngồi uống trà ngược lại Đường Tĩnh vội vàng không yên, nhẹ nhàng đẩy hắn: “Ngược lại chàng nói gì đi chứ?”

Lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới thả cái chén xuống, “Phụ hoàng phạt có chút nặng/”

“Là nặng như thế nào?” Đường Tĩnh ngừng thở hỏi.

“Phạt bổng lộc một năm, đóng cửa suy nghĩ ba tháng.”

“Khụ, cái này cũng gọi là nặng sao?”

“Làm sao không nặng, phạt bổng lộc một năm ta lấy tiền đâu nuôi nàng?” Mộ Dung Thiên Thần tội nghiệp nhìn Đường Tĩnh.

“...” Đường Tĩnh không biết phải nói gì, “Vậy trước kia chàng không có chức quan thì lấy gì mà sống?”

“Trước kia chỉ có một mình, hiện tại còn có Lan nhi, ta làm sao có thể ủy khuất nàng được đây?”

“Vậy thì mới Vương gia cho nô tì một phong hưu thư, thả nô tì đi.”

“Vậy thì không được.” Mộ Dung Thiên Thần lập tức phản đối.

“Vương gia, Vương phi, người trong cung tới.:

“Ai tới hả>: Mộ Dung Thiên Thần thưởng thức chiếc nhẫn trên tay, không thèm để ý hỏi.

“Là Cao công công bên người Hoàng thượng.” Thấy Mộ Dung Thiên Thần không có phản ứng gì lớn, Mặc thúc cũng ổn định tinh thần, “Ông ta mang theo khẩu dụ của Hoàng thượng.”

“Để cho ông ta chờ, Bổn vương đi thay quần áo rồi ra.” Nói xong còn kéo Đường tĩnh vào tỏng.

“Chàng thay thì thay đi, ta đi xem một chút,” Cũng không thể để người ta ở bên ngoài được, hơn nữa còn là tâm phúc bên người Hoàng thượng, nói xong Đường Tĩnh cũng Mặc thúc đi trước.

Đường Tĩnh vừa tới tiền thính đã gặp Cao Đúc, “Thỉnh an Vương phi.”

“Cao công công có lễ.” Đường Tĩnh thản nhiên cười nói. “Vương gia đang thay quần áo, Cao công công uống ly trà trước, Xuân Ngọc dâng trà cho Cao công công.” Các công công trong cùng phần lớn là nham hiểm xa cách cho nên Đường Tĩnh không thể nào đắc tội cho nên phải cẩn thận khách sáo.

Thấy Đường Tĩnh hữu lễ chu toàn, Cao Đức cười cười có mấy phần chân thành.

“Vương phi không cần phiền toái, chúng ta chỉ phụng mệnh Hoàng thượng tới truyền khẩu dụ, còn phải nhanh chóng trở về phục mệnh, không thể ở lâu.”

“Vậy Cao công công mời/” Mộ Dung Thiên Thần thay thường phục xong liền ra ngoài đứng bên cạnh Đường tĩnh.

Đường Tĩnh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thiên Thần dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì xảy ra.

Mộ Dung Thiên Thần nhẹ nhàng lắc đầu bày tỏ hắn cũng không biết, khẩu dụ tới hết sức đường đột.

Vừa nãy ở trên triều hai phe đại thần quấn vào nhau thì Phụ hoàng chen vào cắt ngang bọn họ: “Mộ Dung Thiên Thần dĩ hạ phạm thượng, đụng chạm tới Thái hậu và Trẫm, phạt bổng lộc một năm, đóng cửa suy nghĩ ba tháng.” Tiếp theo còn hỏi hắn: “Ngươi còn có điều gì muốn nói không?”

“Nhi thần không có lời nào để nói.” Không vào triều hắn càng vui vẻ thanh nhàn, nhưng hắn không ngờ Phụ hoàng còn có chiêu sau như vậy.

Vâng ạ. Cao Đức hơi khom người đứng dậy truyền khẩu dụ: “Khẩu dụ của Hoàng thượng, tuy Mộ Dung Thiên Thần chống đối lại Thái hậu và Trẫm nhưng Trẫm nhớ đến tình phụ tử mà không so đo. Hiện tại trưởng nữ của Từ Tuệ Tú, Lại bộ Vương thượng thư có thứ nữ là Lan Nhược phẩm hạnh hiền lương, đặc biệt ban thưởng cho Mộ Dung Thiên Thần, khâm thử.”

Nói xong hắn vẫy tay với hai nữ tử trẻ tuổi phía sau, một người tuổi hơi lớn, dáng người xinh đẹp, cúi đầu đứng đó, một người chừng mười lăm mười sáu tuổi nhưng mắt to nhìn bốn phía. Phía sau bọn họ còn có hai nha đầu đi theo.

“Thần vương gia thật có phúc khí, có thể thấy được Hoàng thượng vẫn còn nhớ người.” Cao công công tuyên khẩu dụ xong cười nói.

Nghe lời này, Mô Dung Thiên Thần chưa nói một lời mà nhìn hai nữ tử phía sau Cao Đức, Phụ hoàng không phải nhớ tới hắn mà cố tính dùng bọn họ để ghê tởm hắn.

Cao Đức nói xong thấy Mộ Dung Thiên Thần không nhìn mình, có chút xấu hổ.

Đường Tĩnh nhẹ nhàng túm lấy góc áo của hắn, Mộ Dung Thiên Thần không để ý đáp lại, một lúc sau lại nở nụ cười: “Làm phiền công công chạy tới, ngươi về nói với Phụ hoàng, hai nữ nhân này Bổn vương nhận.”

“Vâng.” Nói xong Cao Đức không chờ tặng phẩm mà dẫn người rời khỏi. Ra khỏi phủ xong mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng gia cho, nếu Thần vương gia cứng rắn đối nghịch với Hoàng thượng không nhận hai nữ nhân này thì hắn đúng là khó xử, dù sao cũng không thể đưa trở lại.

Sau đó Mộ Dung Thiên Thần bỏ lại một câu: “Vương phi nàng xem rồi an bài đi.” Rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, chỉ còn Đường Tĩnh và hai nữ nhân đưa mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, Đường Tĩnh đành mở miệng trước: “Không biết xưng hô với các ngươi như thế nào?”

Một người hơi cúi người: “Bẩm Vương phi, thần nữ là Từ Tuệ Tú.” Người kia còn đang nhìn xung quanh, nha hoàn sau lưng nàng đẩy nàng một phen, nàng mới lấy lại tinh thần đi về phía trước một bước: “Thần nữ là Vương Lan Nhược.”

Đường Tĩnh nhìn nàng ta đang cố gắng bày ra bộ dạng tiểu thư, nhưng lại không quen, nói vậy đúng là được sủng đến không rành thế sự, quy củ cũng không học cho tốt, giống như em gái kiếp trước của nàng, từ nhỏ được nuông chiều thành quen, đạo lí đối nhân xử thế đều không biết, ở kí túc xã tùy tiện, thường đắc tội với người khác. Bất quá may mắn người ở kí túc xá cũng hiểu nàng không thật như vậy cho nên cũng không so đo với con bé.

Nhớ tới điều này, Đường Tĩnh có mấy phần hảo cảm với nàng ta, tiến lên nâng nàng ta đứng dậy: “Không cần khách sáo, hai người các ngươi cũng vất vả rồi, không bắng ta an bài chỗ ở cho các ngươi.”

“Xuân Ngọc, phân phó người để thu thập Thanh Chỉ viên, để hai vị này... vào ở.” Hoàng thượng hạ chỉ ban cho nhưng không có phân vị, Đường Tĩnh không biết xưng hô với các nàng ấy như thế nào.

May mắn hai người bọn họ cũng không để ý, “Hai người các ngươi ở cùng một chỗ có thể chăm sóc lẫn nhau, sân này ở phía Đông Nam của Vương phủ, ánh mặt trời đẩy đủ, gần hậu hoa viên, rảnh rỗi không có việc gì làm có thể đi dạo trong đó một chút.”

“Đa tạ Vương phi.” Từ Tuệ Tú mở miệng nói.

“Đa tạ Vương phi.” Vương Lan Nhược cũng học theo nàng ta hành lễ.

“Ha ha.” Đường Tĩnh nhìn nàng càng cảm thấy đáng yêu, “Nếu không biết thì không cần làm.”

“Thật sao?” Vương Lan Nhược cười tươi.

“Là Thật.” Đường Tĩnh xoa xoa gương mặt mập mập nhỏ nhắn, có chút co dãn. “Ngươi ở trong nhà như thế nào thì cứ theo như vậy đi.” Sau đó xoay người nói với Từ Tuệ Tú: “Ngươi cũng không cần như vậy, muốn thế nào thì thế đó, trong phủ không có nhiều quy củ.”

“Được rồi, các người dọn dẹp một chút đi.” Ra hiệu cho Xuân Ngọc

“Hai vị tiểu thư, mời.” Xuân NGọc tiến lên mang theo bọn họ rời đi.

Đường Tĩnh nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ chỉ biết thở dài, đi đến thư phòng của Mộ Dung Thiên Thần.

Đẩy cửa ra, Mộ Dung Thiên Thần đang cầm cuốn “Binh pháp tôn tử.” nhìn đến xuất thần, Đường Tĩnh đi đến trước mặt: “Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”

“Đã an bài tốt sao?”

“Sao lại quan tâm bọn họ như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể đuổi bọn họ ra ngoài hay sao?” Đường Tĩnh cong môi giả vờ tức giận.

“Như thế nào, ghen sao?” Mộ Dung Thiên Thần ôm lấy eo nàng, Đường Tĩnh cứ tự nhiên ngồi lên chân hắn. Trước kia Đường Tĩnh sẽ không làm vậy, cảm thấy quá mức ái muội, nhưng lâu ngày thành quen, cảm thấy cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

“Chàng tính an bài hai người bọn họ như thế nào?” Đường Tĩnh nhẹ giọng hỏi.

“Phiền toái sao?” thấy Mộ Dung Thiên Thần cau mày, Đường Tĩnh lại hỏi.

Mộ Dung Thiên Thần tiện tay cầm lấy tờ giấy bên phải đưa cho Đường Tĩnh, “Nàng xem qua một chút.”

Đường Tĩnh cầm lấy tờ giấy, là gia thế hai người bọn họ.

“Động tác của Phong Vũ lâu thật nhanh.” Thời gian ngắn như vậy đã điều tra tường tận tỉ mỉ hai người bọn họ như vậy.

“Xem cái này làm gì?” Đường Tĩnh khó hiểu.

“Người đã mang vào phủ của chàng, chẳng lẽ phẩm hạnh không tốt có thể trả trở về sao?”

“Lo trước khỏi họa sau,”

“Ta thấy hai người bọn họ cũng hết sức nhu thuận.”

Đường Tĩnh lật lật mấy tờ giấy: “Ừ, nhìn ra được gì sao?”

“Còn có thể nhìn ra cái gì?” Đường Tĩnh tỉ mỉ nhìn, “Không có gì.”

“Bọn họ đều là thứ xuất.” mộ Dung Thiên Thần nhắc nhở nàng.

“À...” Đường Tĩnh hiểu ra, nữ tử thứ xuất ở cổ đại không được gia tộc coi trọng, nhưng tùy người, vì lợi ích gia tộc mà hy sinh bọn họ.

“Cho nên Phụ hoàng mới không trực tiếp phân vị bọn họ cho chàng. Hai vị đại thần là người của chàng sao?”

“Không hổ là nữ nhân của ta, chỉ một chút là hiểu.”

“ Mới một chút đã bảo ta thông minh. “ Đường Tĩnh chỉ chỉ đầu hắn, “ Ngốc muốn chết. “

Nhìn nàng thẹn thùng, Mộ Dung Thiên Thần vùi đầu vào ngực nàng, ấp úng nói: “ Thật muốn đẩy hết toàn bộ đi, cái gì cũng không cần, cùng nàng sống như nhàn vân dã hạc. “

Đường Tĩnh dơ tay xoa xoa sau lưng hắn, “ Sẽ có một ngày như vậy. “ Tuy nàng không ôm hy vọng gì nhưng nếu là lúc trước nàng sẽ thấy cực kì vui vẻ, nhưng hắn có trách nhiệm của mình, không thể vì nàng mà buông hết toàn bộ.

Lỗ tai kề nhau nhưng hiện thực vẫn bày ra trước mắt: “Rốt cuộc an bài bọn họ như thế nào, không thể để bọn họ ở mà không có danh phận chứ.”

“ Phụ hoàng cố tình ghê tởm ra, hắn không thèm để ý bọn họ là thứ xuất mà ban cho ta, không thể làm gì, xử trí không tốt sẽ làm phật lòng hai đại thần này. “

Đường Tĩnh gật đầu, nói thế nào bọn họ đều là nữ nhi của bọn họ, là giọt máu của bọn họ, cho vì hy sinh bọn họ cho lợi ích của gia tộc thì vẫn hy vọng bọn họ sống tốt..

“ Thật sự là phiền toái. “ Đường Tĩnh thở dài, “ Không bằng cho bọn họ phân vị cao một chút. “

“ Nàng không để ý sao? “

“ Chỉ cần chàng không để ý tới bọn họ thì ta thế nào cũng được. “

Ta chỉ cần chàng chung thủy, còn lại chuyện gì cũng không sao cả.

“ Ủy khuất cho nàng rồi. “

“ Nói linh tinh cái gì vậy, sau này không cần nói như vậy nữa. “ Đường Tĩnh trách cứ.

“ Nhanh an bài đi, không cần đoán mò. “

“ Vậy thì phong bọn họ làm Lương viện đi. “

“ Lương viện? “ Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, ở Hiên vương phủ có nghe Xuân Ngọc nhắc tới vị trí ở hậu viện, lúc đó thứ nữ của các vị đại thần bị Mộ Dung Thiên Hiên phong làm Thượng nghi, Xuân Ngọc bảo bọn họ có vận khí tốt, nàng đối với nhưng vị trí này không biết gì nên hỏi Xuân NGọc, “ Vị trí của Thượng nghi cao sao? “

“ Thượng Nghi là Ngũ phẩm, nhưng đối với nữ nhân là thứ xuất mà nói có thể phong làm Thượng Nghĩ là đã tốt rồi. “ Sau đó Xuân Ngọc như thuộc lòng bàn tay nói mấy vị trí còn lại cho nàng, quả thực hết sức công dụng. Thượng Nghi là ngũ phẩm đã là tốt rồi thì Lương viện là tứ phẩm càng tốt hơn.

“ Ta cảm thấy nguy cơ, mới mở miệng đã có phần vị cao như vậy rồi. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.