Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 18: 12 - Gauge




“Thái hậu bớt giận, Thần vương gia từ nhỏ mẫu thân đã mất vì bệnh, đều là nô tì không dạy bảo hắn, để cho hắn lớn lên có tính tình như vậy.” Nói xong còn lấy khăn tay che mặt, cực kì bi thống. Ngoài mặt nàng ta thay Mộ Dung Thiên Thần giải vây, thật ra đang ám chỉ Mộ Dung Thiên Thần không có giáo dưỡng. Qủa nhiên Hoàng đế quay đầu, ôm chầm bờ vai nàng an ủi, “Chuyện này làm sao có thể trách nàng, chỉ là hắn học không tốt, trách không được người khác.”

“Mẫu hậu bận rộn... việc vặt ở Hậu cung khó tránh khỏi lơ là, chỉ là Hiên vương gia không quản giáo hắn thật tốt, bọn họ là huynh đệ đồng bào đấy.” Vương Ngâm Tuyết đúng lúc chen vào, đẩy sai lầm tới cho Mộ Dung Thiên HIên.

“Hừ.” HOàng đế hừ lạnh một tiếng “Nghịch tử.”

“Hoàng thượng bớt giận, đều là lỗi của nô tì.” HOàng hậu lập tức bày ra bộ dạng sợ hãi,thay Hoàng đế vỗ vỗ ngực.

“Cái này không trách nàng, nàng không cần lo lắng.”

“Hoàng thượng.”

“Được rồi, không nói nữa, Trẫm đều hiểu. Ngài mai Trẫm sẽ giáo huấn bọn họ.” Nghe xong lời này. Hoàng hậu đang rúc trong lòng Hoàng đế và Vương Ngâm Tuyết mới lộ ra ý cười, đây mới chính là mục đích của bọn họ.

Trò cười này, các đại thần không dám tiếp tục ở lại, sợ sẽ xảy ra tình huống gì, nhao nhao cáo lui, lễ chúc mừng tan rã trong không khí không vui.

Mới đi ra cửa cung, Đường Tĩnh cười ha ha, làm cho Mộ Dung Thiên Thần cũng thoải mái cười to.

“Chàng cười cái gì?” Đường Tĩnh cười đủ tò mò hỏi Mộ Dung Thiên Thần.

“Vậy nàng cười cái gì?” Mộ Dung Thiên Thần hỏi ngược lại.

“Ta cười chúng ta rốt cuộc không bị bọn họ bài bố, chúng ta được tự do.”

“Đúng vậy, chúng ta tự do rồi.” Mộ Dung Thiên Thần nhẹ giọng lặp lại, nhìn Đường Tĩnh tràn đầy thâm tình.

Đường Tĩnh bị nhìn không được tự nhiên đành nhìn bốn phía: “Ánh trăng tốt như vậy không bằng chúng ta cùng trở về?” Bỗng nhiên Đường Tĩnh nổi lên hưng trí.

“Được.” Mộ Dung Thiên Thần ôn nhuận trả lời, tiếng nói trầm thấp hòa vào trong lòng Đường Tĩnh, để lại cảm xúc tê dại.

Trăng trong như nước, xuyên qua ngọn cây lẳng lặng chiếu xuống mặt đấy, ngã tư đường yên tĩnh chỉ có hai bóng dáng từ từ bước đi kéo thật dài, trong không khí truyền ra tiếng đối thoại ngọt ngào của bọn họ: “Ta nói như vậy nàng cảm thấy thỏa mãn sao?”

“Được, được, ta cực kì chán ghét nữ nhân kia.”

“TA cũng vậy, chúng ta không hổ là phu thê.”

“Lại không đứng đắn.”

“Bổn vương cực kì đứng đắn, là chính nhân quân tử.”

“Này, tay chàng để đi đâu vậy.”

Ngày hôm trước tâm tình tốt cho nên Đường tĩnh ngủ cực say, ngày hôm sau rời giường khóe miệng Đường tĩnh vẫn cong cong.

Mộ Dung Thiên Thần rời giường khó có được Đường tĩnh phá lệ cùng thức dậy, nằm ở trên giường lấy tay gối đầu nhìn đầy tớ mặc quần áo cho Mộ Dung Thiên Thần.

“Như thế nào, thỏa mãn với nam nhân của nàng sao?”

“Không nghiêm túc.” Đường Tĩnh xì hắn, vén chăn chui vào trong.

“Ha ha.” Mộ Dung Thiên Thần cười đi lên phía trước, ôm nàng từ trong chăn ra, “Thời gian còn sớm, nàng ngủ thêm một lát, ta đi trước.”

Đường tĩnh lo lắng nhìn hắn: “Sẽ không có việc gì chứ?” Ngày hôm qua bọn họ chỉ là bản thân vui vẻ đều không nghĩ tới hậu quả, nhóm người Thái hậu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Còn có thể có chuyện gì, không cần nghĩ, ngủ đi.” MOọ Dung Thiên Thần giúp nàng dịch chăn, nhẹ nhàng an ủi.

“Hôm nay HOàng thượng có thể trách phạt chàng hay không, đều là tại ta, so đo nhiều vậy làm gì?” Đường Tĩnh trách cứ bản thân.

“Làm sao có thể trách nàng, chẳng lẽ cứng rắn đưa cho ta một người không thích thì sẽ không trách nàng.”

“Nhưng mà, nhưng Đinh thái phó có thể vì chuyện này mà đầu nhập vào nhóm Thái tử hay không?”

“Hừ, hắn vốn là người của Thái tử, ái tướng của Hoàng a mã, thầy của Thái tử, làm sao có thể đầu nhập vào chúng ta.”

“Vậy tại sao Thái hậu lại muốn Đinh Bích Hạm làm trắc phi của chàng? CHảng lẽ...”

“Chẳng lẽ cũng là mật thám giống như nàng?” Mộ Dung Thiên Thần đùa nàng.

“Ta thì sao.” Đường tĩnh nổi giận, vén chăn đứng đối diện với hắn, còn dám chê cười nàng.

“Thật sự xúc động.” Mộ Dung Thiên Thần cầm lấy quần áo mặc thêm cho nàng, “Cũng không sợ cảm lạnh.”

Đường Tĩnh cũng cảm nhận được từng cơn gió thổi qua, chỉ là không muốn mình chịu thua: “Vẫn là tại chàng.” Đường Tĩnh nhỏ giọng phản bác.

“Ta cũng chỉ nói đùa mà thôi, nếu như vậy mà nàng bị cảm lạnh thì không phải ta sẽ đau lòng hay sao?”

“Được rồi, ngủ thêm một lát đi, ta phải vào triều rồi.”

“Này, còn chưa nói xong.” Đường Tĩnh giữ chặt ống tay áo của hắn.

“Chờ ta trở về nàng muốn nghe cái gì ta đều nói cái đó cho nàng, hiện tại ngủ đi được chứ?”

Nghe hắn nói vậy Đường Tĩnh cũng không tiếp tục quấn lấy hắn nữa, “Được.”

Mộ dung Thiên Thần nhìn Đường Tĩnh nhắm mắt, thay nàng dịch góc chăn mới cười rời đi.

Ra khỏi cánh cửa, Mộ Dung Thiên Thần thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, hướng bóng tối hỏi: “Trong cung có động tĩnh gì?”

“HOàng thượng giận dữ nói... nói...” Người trong bóng tối khó mở miệng, lời đại nghịch bất đạo này hắn thật sự không dám nói trước mặt chủ tử.

“Ha ha” Mộ Dung Thiên Thần đã đoán được, “Nói Bổn vương là nghịch tử đúng không?”

“Vương gia.”

“Được rồi, lui ra đi, tiếp tục giám thị.”

Quả nhiên ở trên đại điện Hoàng thượng giận dữ, thẳng giọng gọi Mộ Dung Thiên Thần là nghịch tử, mắng hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo, Mộ Dung Thiên Thần cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Phụ hoàng, nhi thần muốn nói ra suy nghĩ của mình.” Mộ Dung Thiên HIên nhìn không được đành đứng ra chắp tay nói.

“Nói.” HOàng thượng mắng mệt, thở hổn hển nói, một bên thái giá, đưa chén trả cho Hoàng thượng, hắn tiếp nhận uống vài ngụm mới từ từ thuận khí.

“Phụ hoàng, lần này Lão Ngũ hành động là thiếu suy xét, nhưng cũng là do tình thế cấp bách, Thần vương phi tử Đồng thành trở về, bôn ba mệt mỏi.” Suy xét đến thân thể Ngọc Tử CAam, cho nên sau khi lễ chúc mừng kết thúc hắn liền mang nàng hồi phủ, nếu biết sau này còn xảy ra chuyện như vậy thì hắn sẽ không rời đi.

“Cho dù như thế nào cũng không thể dùng từ ngữ như vậy nói chuyện với Thái hậu, thật sự là vô lễ.” Thái tử gia nhàn nhạt phản bác lí do thoái thác của Mộ Dung Thiên HIên.

“Thái tử nói rất có lý, hắn đúng là vô lễ.”

“Phụ hoàng, lão Ngũ có thể là thiếu suy xét nhưng Hoàng tổ mẫu luôn thương tiếc hắn, nói vậy thôi chứ sẽ tha thứ cho hắn.” Mộ Dung Thiên HIên vẫn tận lực thay hắn biện minh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thần, gây họa xong còn đứng đó không nói một lời.

“Đúng vậy, Hoàng thượng, Thái hậu vẫn luôn rộng lượng, sẽ không để ý tới chuyện này.”

Một đại thần phe Thái tử gia đứng ra thay hắn nói chuyện, “Triều ta từ trước tới này lấy hiếu để trị thiên hạ, thần vương gia làm vậy đúng là đại nghịch bất đạo, phải nghiêm trị.”

Mộ Dung Thiên Thần thờ ơ nhienf bọn họ từ hành vi của hắn mà cố hắng ầm ĩ, vẫn như cũ không nói một lời, hắn muốn nhìn rốt cuộc Phụ hoàng sẽ xử trí hắn như thế nào.

Cùng lúc đó Ngọc Tử Khâm nghe nói chuyện đêm qua liền vội vàng tới Thần vương phủ, nhìn Đường tĩnh đang thảnh thơi ăn đồ ăn sáng, “Ôi, muội muội tốt của ta, đến lúc nào rồi còn có tâm tình ăn uống như vậy?”

“Làm sao lại không có tâm tình?” Đường Tĩnh khó hiểu, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn có thể có chuyện gì, không phải chuyện hôm qua hay sao?” Ngọc Tử Khâm thở dài, nhưng đương sự vẫn như không có việc gì, uổng công nàng còn lo lắng thay nàng ấy.

“Haiz.” Đường tĩnh cũng thở dài, “Ta cũng rất buồn đây, nhưng nghĩ lại, Thái hậu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, còn mày chau mặt sụng ở đây không bằng vui vẻ chờ tiếp chiêu, tỷ nói có phải không?”

Ngọc Tử Khâm nghĩ cũng đúng, cười cười chỉ chỉ vào Đường Tĩnh: “Hại ta lo lắng thừa cho muội.”

Đường Tĩnh lôi kéo Ngọc Tử Khâm ngồi xuống, “Khiến tỷ tỷ lo lắng, nhanh đến ăn đồ ăn sáng với ta, để cho tiểu điệt tử (cháu) của ta nếm thử tay nghề của thẩm thẩm hắn.”

“Đây đều là muội làm sao?” Ngọc Tử Khâm nhìn thức ăn mê người trên bàn, còn có hai đĩa điểm tâm tinh xảo, còn cả mấy món ăn màu vàng đang bốc hơi, bên trên rải mấy bông hoa đỏ xinh đẹp, càng nhìn càng muốn ăn.

“Đúng vậy, nhanh ngồi xuống nếm thử. Xuân Ngọc, đi lấy thêm một bộ bát đũa.”

“Làm sao muội lại biết nấu ăn?” Ngọc Tử Khâm kinh hô, giống như bọn họ mười ngón tay đều không chạm nước thì làm sao có thể biết nấu ăn, cho tới bây giờ đều há miệng chờ cơm tới.

“Học thôi.” Đường Tĩnh cầm lấy chén đũa Xuân Ngọc bưng qua, để trên bàn trước mặt Ngọc Tử Khâm, lại gắp một món màu vàng đang bốc hơi, “Nếm thử cái này, là từ trứng chim, đối với hài tử rất tốt.”

Ngọc Tử Khâm giật mình nhìn động tác của nàng hết sức thành thạo, trong mắt tràn đầy khen ngợi, đã có y thuật tốt lại còn biết nấu ăn. “Muội còn ẩn giấu bao nhiêu thứ nữa?”

“Phốc.” Đường Tĩnh cười ra tiếng: “Ẩn giấu cái gì, bất quá rảnh rối không có việc gì thì giết thời gian mà thôi,” Đường Tĩnh từ lúc ở Đồng thành trở về ngoại trừ ngây ngốc ở thư phòng đọc sách thì không có việc gì làm, Mộ Dung Thiên Thần lại không cho phép nàng ra ngoài, nàng chỉ có thể tự tìm niềm vui cho mình, đơn giản nhớ lại nấu ăn ở hiện đại làm thử, mỗi ngày thay đổi thức ăn cho Mộ Dung Thiên Thần, đó cũng là một loại tình thú.

“Đừng chỉ nhìn thôi, mau nếm thử.” Đường Tĩnh thúc giục nàng, Ngọc Tử Khâm gắp thức ăn lên thử, thức ăn mềm mềm cho vào miệng đã tan, trái cây đỏ trong miệng lưu lại hưowng vị, ngon vô cùng: “Đúng là không tồi.” Ngọc Tử Khâm thật lòng khen ngợi, “So với Ngự Thiện phòng cũng không kém/”

“Thật sao?” Đường Tĩnh nghe cực kì vui vẻ, “Nếu tỷ thích thì lát nữa để tỷ mang một ít về phủ.”

“Vậy thì tốt quá.” Ngọc Tử Khâm sảng khoái đồng ý.

Hai người trò chuyện một lúc lâu, biết đám người Mộ Dung Thiên Hiên sắp hạ triều nên Ngọc Tử Khâm đứng dậy cáo từ.

“Tỷ tỷ người khó khăn mới gặp nhau, ngồi thêm một chút nữa đ.””

“Không được, Vương gia sẽ nhanh chóng hồi phủ, ta không thể quấy nhiễu các người nha, muội đã không nỡ thì cũng nên gặp ta nhiều một chút, ta ở trong phủ cũng rất nhàm chán.”

“Được.” Đường Tĩnh cũng biết thân thể Ngọc Tử Khâm nặng nền, cho nên vui vẻ đáp ứng, “Sau này ta sẽ tới cùng tỷ nhiều hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.