Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 14: 7.62 mm




Mộ Dung Thiên Thần bận dến chân không chạm đất cho tới 4, 5 ngày sau, rốt cuộc Đường Tĩnh cũng lên tiếng: “Có phải cả Thiên Dục vương triều to lớn như vậy không có người khác hay không, sao chuyện gì cũng đến tay chàng như vậy?”

“À, không có Vương phi nhắc nhở ta không thấy thì ra ta lại quan trọng như vậy.” Mộ Dung Thiên Thần giả bộ cười ngốc nghếc để lừa gạt.

“Đúng vậy, chàng quá quan trọng, không gì có thể tách khỏi chàng, ở trong cung ngủ lại là được rồi.” Đường Tĩnh bất mãn oán giận, mỗi sáng thức dậy bên cạnh đều không có chút nhiệt độ nào, buổi tốt đợi rất trễ cũng không thấy bóng dáng của hắn, tung tích của hắn phải dùng từ xuất quỷ nhập thần để hình dung.

“Làm sao như vậy được, ta không nỡ nàng như vậy.” Thấy Đường Tĩnh thực sự tức giận, Mộ Dung Thiên Thần lập tức lấy lòng: “Sau này nhất định sẽ nghe lời Lan nhi, sớm về phủ, ở cùng nàng thật nhiều.”

Nghe hắn nói như vậy, Đường Tĩnh cũng không biết nói gì nữa, nhẹ giọng thở dài: “Không phải ta cố tình gây sự, chỉ là thân thể của chàng mới tốt một chút, quá mệt nhọc ăn uống sẽ khó hấp thụ. Chúng ta còn chưa tìm được giải dược, nhỡ may mấy ngày nữa độc của chàng lại tái phát thì sao?”

“Chỉ là mấy ngày nay có chút vội vàng, qua mấy ngày nữa sẽ rảnh rỗi hơn.” Biết nàng lo lắng cho hắn, gương mặt Mộ Dung Thiên Thần càng dịu dàng, gương mặt như hoa nhàn nhạt ý cười. Mấy ngày trở lại có nhiều chuyện cần xử lý, còn cả chuyện khiến cho Thẩm Phong Minh mất đi từng cọc ngầm, vì bù lại sai lầm của hắn, Hoàng huynh yêu cầu hắn rất nhiều nhiệm vụ, hứn thật sự chỉ thiếu nỗi phân thân ra để làm.

Đường Tĩnh đứng dậy cởi áo cho hắn: “Mặc kệ có vội vã như thế nào thì cũng cần phải chú ý thân thể của chính mình, đừng để cho ta lo lắng.” Thân thể của hắn sau khi Đường Tĩnh dùng nhiều dược liệu trân quý mới không có gì đáng ngại, chỉ sợ quá mệt nhọc thì thân thể sẽ suy yếu, độc trong cơ thể sẽ nhân cơ hội chạy toán loạn.

Đường Tĩnh nhìn thẳng hắn, trong mắt chỉ có quan tâm và lo lắng, giây phút này Mộ Dung Thiên Thần mềm nhũn, khẽ nói: “Được.”

Đường Tĩnh gật đầu, biết hắn ghi nhớ lời của nàng, không nói gì nữa mà nhìn theo hắn ra cửa.

Mộ Dung Thiên Thần vừa xuất môn thì Đường Tĩnh cũng không rảnh rỗi, ăn mặc thành bộ dáng thư sinh chuẩn bị đi đến Đồng Thiện Đường.

Mặc thúc ở bên ngoài gõ cửa: “Vương phi.”

“Mặc thúc, có chuyện gì?” Đường Tĩnh đang đội mũ không thể mở cửa, cho nên hỏi qua cửa sổ.

“Lý tướng quân phủ Thừa tướng cầu kiến.”

“Nói Vương gia không ở đây, mời hắn ngày khác trở lại.” Rốt cuộc cũng buộc tóc vào trong mũ, Đường Tĩnh thỏa mãn soi gương xoay người nhìn lại.

“Vương phi, Lý tướng quân là tới gặp người.” Mặc thúc nói

“Gặp ta?” Đường Tĩnh kinh ngạc, vừa mới đội mũ nên không suy nghĩ kĩ, tướng quân phủ Thừa tướng không phải là muội muội gặp huynh trưởng hay sao? Vẫn nghe Mẫu thân nói đến huynh trưởng đối với nàng rất tốt, nhưng không phải hắn đang phòng thủ ở biên quan, sao đột nhiên trở về?

“Trước mời hắn đi tiền thính ngồi một chút, ta sẽ qua ngay.” Đường Tĩnh vội vàng cởi nam trang vừa mặc, lệnh cho Xuân Ngọc nhanh chóng thay quần áo cho nàng. Cùng ‘huynh trưởng’ của mình lần đầu tiên gặp mặt thì cũng phải long trọng một chút. Tìm bộ quần áo màu hồng thêu ngũ sắc lưu ly, vạt váy kéo lê xuống đất, vẫn búi tóc lưu vân cắm một cây trâm ngọc bích điểm cuỗi hạt lưu tô, hiện lên hình dáng nữ tử thanh lịch.

Lý Lâm Trúc ở tiền thính chờ trong giây lát liền bưng ly trà men thanh sơn dùng thử, tầm mắt nhìn muội muội đang từ từ đi tới. đứng trước mặt hắn cúi người hành lễ: “Đại ca.”

Lý Lâm Trúc nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh, bàn tay run rẩy thả ly trà xuống, nhanh chóng nâng nàng dậy: “Mau đứng lên, mau đứng lên, để đại ca nhìn xem nào.” (Ôi còn tưởng có JQ đâu đó...)

Đường Tĩnh đứng dậy nhìn người trước mặt khôi ngô tuấn tú, làn da đen, mày kiếm mắt sáng, gương mặt đầy góc cạnh, nhưng vẫn còn rất trẻ tuổi, có lẽ thao luyện nhiều trong quân đội nên tạo cảm giác thị huyết sắc bén.

Lý Lâm Trúc tinh tế đánh giá Đường Tĩnh: Đây là muội muội mà hắn nâng niu sủng trong lòng bàn tay từ nhỏ, hiện tại đã gả làm vợ người ta. Hắn vui mừng gật đầu: “Lan nhi đúng là trưởng thành rồi, so với trước kia thì đã chững chạc không ít.” Bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp nên không thể đưa nàng lên kiệu hoa, “Nhanh kể cho đại cả cuộc sống của trôi qua như thế nào đi.” Nói xong, nước mắt đã đảo quanh tròng mắt.

“Còn có... còn có....” Lý Lâm Trúc cẩn thận hỏi: “Thần vương gia đối với muội như thế nào?” Muội muội hắn nhìn từ nhỏ mà lớn lên làm sao hắn không hiểu, nếu không phải phụ thân và mẫu thân ép nàng gả cho Thần vương gia, nàng làm sao có thể tình nguyện gả cho một con ma ốm. Chỉ sợ Thần vương gia biết nguyên nhân muội muội của hắn gả cho hắn ta, làm sao có thể đối xử tử tế với nàng.

Hơn nửa năm qua hắn vẫn luôn ở biên quan, khong nghe được tin tức nào liên quan tới bọn họ, hắn luôn luôn lo lắng muội muội luôn lỗ mãng sẽ va chạm với Thần vương, gây nên tai họa. Không có hắn ở bên cạnh thì ai thay nàng giải quyết hậu quả.

Gương mặt Đường Tĩnh nở nụ cười, Lý Linh Lan đúng là hạnh phúc, còn có mẫu thân và huynh trưởng nhớ mong, “Khiến đại ca lo lắng rồi. Thần vương đối với Lan nhi rất tốt, đại ca cứ yên tâm.”

“Lan nhi?” Lý Lâm Trúc kinh hãi mở miệng không khép được, khi nào Lan nhi có thể bình tĩnh nói chuyện như vạy, nhìn hành vi của nàng đều lộ ra sự nhã nhặn, đoan trang.

Đường Tĩnh tất nhiên hiểu được hắn vì sao lại giật mình, làm nũng nói: “Đại ca còn nghĩ ta vẫn là Lan nhi trước đây hay sao, đại ca không phải vừa nói Lan nhi đã trưởng thành hay sao?” Đại ca là người hiểu Lý Linh Lan nhất, nàng sợ sẽ lộ ra sơ hở gì trước mặt hắn, cho nên một câu hai nghĩa nói nàng đã không còn là Lan nhi trước đây.

“Ừ, Lan nhi đã trưởng thành, đều lập gia đình rồi.” Lý Lâm Trúc không nghĩ nhiều, chỉ nói ra những lời cảm khái với Đường Tĩnh. “Thần vương gia đối với muội rất tốt sao?” Lý Lâm Trúc vẫn không tin lời nàng, “Hiện tại đại ca đã trở về, tất nhiên sẽ thay muội quyết định, muội không phải sợ” Hiện tại hắn là Uy viễn đại tướng quân mà Hoàng thượng thân phong, làm quan tam phẩm, nói chuyện cũng có chút trọng lượng.

Đường Tĩnh biết khó có thể làm cho hắn tin tưởng, vẫn cười như cũ: “Đại ca yên tâm đi, Lan nhi không nói dối, ca nhìn xem Lan nhi có chỗ nào không tốt đây?”

Lý Lâm Trúc đánh giá nàng lần nữa, khuôn mặt trắng nõn lộ ra sự hồng hào, giữa hai hàng lông mày cũng không còn cau lại mà dãn ra rất nhiều, lúc này mới tin lời nàng nói. Sau đó hàn huyên với Đường Tĩnh mấy câu, chỉ bảo chu đáo với nàng, tuy chỉ mấy câu dặn dò nhưng Đường Tĩnh có thể cảm nhận được đại ca rất quan tâm hắn.nàng.

“Đại ca lần này vẫn định quay trở lại biên quan sao?” Lúc gần đi, Đường Tĩnh vẫn cực kì không nỡ, tuy chỉ gặp mặt một làn nhưng nàng đã thật lòng coi hắn là đại ca rồi.

“Ừ, đây là chức trách của đại ca, lần này đại ca xin Thái tử mãi mới có thể về thăm muội, nhìn thấy muội sống tốt, đại ca cũng có thể yên tâm.”

Đường tĩnh gật đầu, thừa dịp hắn không chú ý mà dùng khăn tay lau nước mặt, xoay người nở nụ cười: “Biên quan không thể so với trong nhà, đại ca ở biên quan phải chú ý chăm sóc cho bản thân.” Đường Tĩnh cũng là một quân nhân cho nên hiểu được chức trách của hắn, cũng biết thông cảm cho hắn.

Lý Lâm Trúc gật đầu: “Lan nhi đúng là đã trưởng thành, mỗi lần đại ca ra ngoài dều khóc rống một làn.” Bên trong giọng nói mang theo chút vui mừng và hoài niệm.

“Đại ca.” Đường Tĩnh trừng mắt nhìn hắn.

“Được, được, được, không nói nữa, không nói nữa.” Lý Lâm Trúc cười vẫy tay.

Dù sao cũng là nam nhân, cho dù là đại ca cũng phải chú ý, Lý Lâm Trúc biết đến lúc phải rời đi: “Đại ca đi rồi, muội phải bảo trọng.”

Đường Tĩnh gật đầu, Lý Lâm Trúc nhìn nàng một cái mới xoay người rời đi.

“Đại ca.” Đi được mấy bước, Đường Tĩnh gọi hắn lại: “Nếu muội sống tốt, đại ca cũng nên buông tay mà đi tìm khát vọng của mình.” Đường Tĩnh đoán rằng đại ca vẫn canh giữ ở biên cương vẫn là ý của Thái tử, hiện tại nàng đã không còn bị Thái tử khống chế, dù đại ca muốn làm gì cũng không cần cố kị nàng.

Lý Lâm Trúc dừng bước nhưng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước. Đường Tĩnh thở dài, nói đến đây có nghe được hay không là việc của hắn.

Lý Lâm Trúc rời đi, Đường Tĩnh một mình uống trà, nghe nói đầu năm nay đệ đệ của Ngọc Tử Khâm từ Giang Nam mang về một ít lá chè đầu xuân thanh minh, mầm non vẫn còn non mịn sao thành trà Bích Loa Xuân, màu sắc xanh đến mê người, khi pha lên thì nước trong chén trở thành màu vàng trong suốt, không tệ, cho vào miệng mùi thơm nhàn nhạt, răng môi còn lưu lại mùi hương.

Ngọc Tử Căng định qua năm mới dùng nhưng không được uống trà vì đúng thời gian mang thai. Bất quá Đường Tĩnh giúp nàng như vậy, Mộ Dung Thiên Hiên và Ngọc Tử Căng mang hậu lệ tới cảm ơn nhân tiện mang cho bọn họ một cân.

Lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới biết được nàng bắt mạch cho Ngọc Tử Khâm, cười như có như không nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh: “Nàng đã có khả năng này sao không thấy nàng mang thao cho gia đây.”

“Tiểu thư.” Đường Tĩnh đang đắm chìm trong kí ức thì bị Xuân Ngọc thình lình cắt ngang, Đường Tĩnh đứng dậy thu hồi nụ cười: “Chuyện gì?”

“Phủ Nội vụ đưa mấy tấm vải tới mời người xem qua, nhìn xem vào lễ chúc mừng sẽ dùng tấm nào đây?” Noí xong sai người chuyển hơn mười mấy cuộn vải thượng đẳng vào.

Lần này Mộ Dung Thiên Tứ và Mộ Dung Thiên Thần lập được công lớn, Hoàng thượng hết sức cao hứng, cho nên để cho người khác chọn ngày để cử hành buổi lễ chúc mừng bọn bọn họ, quyết định vào sáu ngày sau. Sự việc xảy ra đột nhiên nên Phủ Nội vụ cũng khẩn trương sắp xếp, cho mấy vị Qúy phi và Vương phi mấy tấm vảo may váy, còn tế tự này nọ, bận rộn không ngừng.

Đường Tĩnh gật đầu: “Bọn họ có lòng rồi.” Tiện tay lấy ra một cuộc vải màu xanh khói satan thêu hoa lan thanh nhã.

‘Tiểu thư có thấy tấm này quá trong trắng thuần khiết hay không, dù sao cũng là lễ chúc mừng cho Vương gia.”

“Không cần, tấm này là được rồi. Nhanh đưa cho phủ Nội vụ đi, không cần làm chậm trễ công việc của bọn họ.”

Xuân Ngọc thấy nàng khăng khăng như vậy cũng không nói gì nữa mà nhanh chóng thu dọn vải rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.