Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 118: - END




- Do đọc sách đêm khuya mà mệt mỏi á...

Hắn bĩu môi thầm than ngắn thở dài... nhân sinh thật trở trêu a... Ai nói hắn đọc sách chứ, hắn là đang xem sách thôi. Quay trở về cái thời kỳ này chẳng có điện thoại cũng chẳng có phương tiện giải trí gì nên hằng đêm hắn lôi những truyện mát mẻ ra đọc nhắm lấy cảm xúc. Đọc lần đầu còn thấy có chút không hứng thú lắm vì hình làm sao đẹp bằng hiện đại được. Nói chứ mặc dù mới lớp 9 nhưng hắn cũng được trang bị kiến thức về giáo dục giới tính rồi chứ bộ. Nhưng đọc dần rồi quen, giờ đôi lúc hắn cảm thấy thao thức khó ngủ cũng vì không có truyện đọc. Mà người cung cấp truyện cho hắn chính là tên Hiền mập. Tên này rõ ràng cũng là con nhà gia thế lắm, ai đâu nghĩ hắn có cả một kho tàng sưu tầm chứ.

- Mẹ à.... buông con ra đi... con không sao mà!

Bình tĩnh trở lại hắn vùng vẫy khỏi cánh tay mẹ hắn vì hương phấn thoa khiến mũi hắn không chịu nổi. Hắn sợ lại vỡ mũi lần nữa vì nhảy mũi thì chỉ có nước đâm đầu vào gối mà tự nhục vì bất tài thôi. Hắn nhìn mẹ mình, đây là lần đầu tiên hắn quan sát kỹ kể từ khi trọng sinh. Người mẹ này của hắn sở hữu một khuôn mặt tú lệ. Mặc dù đã đến cái tuổi tứ tuần nhưng vẫn giữ được nét đẹp thời trẻ tuổi. Mẹ hắn đang nhìn hắn với cái nhìn trìu mến đầy yêu thương. Khi hắn thừa kế thân xác này, hắn cũng nhận được cả ký ức của Lê Tâm,... ngoài những thứ linh tinh xoay quanh chữ "bất tài" thì tên này ấn tượng nhất chính là mẹ hắn. Mẹ là người thương hắn nhất và cũng chính là kẻ tiếp tay khiến hắn phế vật như hiện nay. Lê Tâm không rõ nên vui hay mừng khi có một người mẹ thương con hết mực, bênh con hết mực thế nữa. Có ông nội lại có mẹ hắn nghĩ rằng ông cha có câu "Con hư tại mẹ, cháu hư tại ông" là không sai đâu.

Thấy đứa con trai như thất thần và nhìn chằm chằm vào mình, công chúa Nhược Lan cảm thấy có chút mất tự nhiên. Đưa ngón tay dí lên trán hắn nhấn nhấn tỏ giọng trách móc:

- Con nhìn cái gì mà tròn xoe hai mắt vậy? Chả lẽ lại gây ra chuyện gì rồi hả...?

Hắn vội vàng đá mắt đi phía khác đồng thời gạt tay mẹ hắn ra, cười trừ và thành thật nói:

- Mẹ à... Con bất tài thật hả?

Công chúa Nhược Lan ngạc nhiên nhìn hắn. Chả lẽ con mình như thế nào nàng lại không rõ. Từ nhỏ đến giờ đứa bé này làm cái gì cũng kém. Nàng nhớ rõ nhất, hồi thằng bé 5 tuổi nàng dẫn nó vào cung thỉnh an Hoàng đến anh mình. Thánh Tông là người ham đọc sách nên ông đã thử viết một chữ để Lâm Tâm đọc. Bản thân hồi đó ai cũng nghĩ được sinh ra trong gia đình có truyền thống văn nhân, thì việc hay chữ của Lâm Tâm là điều hiển nhiên. Nhưng chút nữa hình tượng uy nghiêm của Thánh Tông bị phá hủy khi suýt phun trà đang uống ra vì nghe Lâm Tâm đọc. Thánh Tông viết chữ Nhân trong nhân chi sơ, tính bản thiện... Lâm Tâm đọc thành Người mất đầu và thân. Hắn giải thích cho Thánh Tông bệ hạ, người sinh ra không đầu thì thân thiện, dễ bảo. Thánh Tông chỉ biết trố mắt không nói nên lời. Công chúa Nhược Lan cũng bất đắc dĩ lên giải thích cho anh mình hiểu rằng nàng sử dụng cách "hình dung hóa" để giúp con nhớ mặt chữ. Nhưng đứa bé này tiếp thu có phần chậm chạp nên nói ra hơi sai. Nhiều quan lại đến thăm gia đình Thái tử thiếu sư Lâm Sâm cũng muốn thử tài chữ của Lâm Tâm nhưng cuối cùng đều tâm nhét và rỉ tai nhau nhớ chừa mặt mũi cho Thiếu sư, đừng bao giờ hỏi chữ Lâm Tâm. Học hành kiểu gì rồi mà chữ Đại là Kiếm đâm ngang bụng,... Không hiểu nhà này dạy con kiểu gì. Kể từ đó danh hiệu bất tài bắt đầu được gắn lên vai Lâm Tâm. Nghĩ đến chuyện xưa có chút đau lòng nhưng công chúa Nhược Lan tự an ủi rằng, cuộc đời sống qua được ngũ tuần đã là thành công, con người không ai cũng là thiên tài, cũng thông minh tài giỏi, nếu con mình không giỏi trong việc đèn sách thì cứ để nó hưởng phúc cả đời đi vậy.

Nàng vân vê cằm của mình rồi bật cười nói với Lâm Tâm:

- Sao con trai Nhược Lan ta là bất tài được chứ. Người đời chỉ có nói lung tung thôi, con đừng để ý.

- Cha bảo con mà không học thuộc được 100 mặt chữ cha sẽ gửi con cho bác Lê Trạch tòng quân đấy. Cha bảo con cũng 15 tuổi rồi, nếu không học được văn thì sang võ...

Chưa để Lâm Tâm nói hết câu, công chúa Nhược Lan mày liễu đã nhíu chặt lại, giọng hằm hè nói...

- Tòng quân cái gì! Đẩy con trai ta vào đó chịu khổ à... Không đời nào, con là con của ta sao ta để con chịu khổ được. Để đó tối ta nói chuyện với cha con.

- Hay con đi tòng quân nhé mẹ...? [Hắn láu cá hỏi vặn]

- KHÔNG!!!! Con nằm nghỉ ngơi để Tiểu Đậu chăm sóc, ta đi tìm cha con.

Nói xong nàng xoa đầu Lâm Tâm rồi phất tay để cho nữ tỳ ở lại chăm sóc con trai và đi tìm Lâm Sâm. Nhìn bóng dáng hùng hổ của mẹ mình. Hắn thở dài và cảm thấy tội nghiệp cho cha của mình. Hắn biết là cha sợ vợ lắm đấy. Hồi hăn 10 tuổi vì cha đi chơi với các quan lại trong chiều mãi khuya mới về, mẹ hắn đã khóa cửa phòng lại để cha bên ngoài. Người ta bảo phong kiến vợ sợ chồng cái quái gì chứ. Rõ ràng từ xưa đến nay việc "Chồng sợ vợ là kinh thiên địa nghĩa". Ở thế giới trước của hắn, bố hắn cũng sợ mẹ lắm.... Toàn giấu quỹ đen để đi nhậu. Một lần hắn phát hiện ra chỗ bố giấu tiền... và từ đó hàng ngày tiền tiêu vặt có thêm khoản dư để chơi nét. Đột nhiên kỷ niệm cũ ùa về hắn lại cảm thấy man mác buồn. Hắn day day thái dương sau đó nằm xõa ra nghĩ.

- Qúa khứ thì hãy để là quá khứ đi... Tối nay phải xem thêm mấy truyện mới nữa.... Đáng mong đợi đây...

Hắn quyết tâm chôn sâu ký ức cũ vào trong tim. Nằm lim dim ngủ tiếp chờ tối sang nhà tên béo Lên Hiền vác vài cuốn truyện mát mẻ nữa về đọc. Nữ tỳ Tiểu Đậu bộ dạng hơi đen đen ngồi bóp chân cho hắn thi thoảng lén lút nhìn khuôn mặt biến hóa của công tử bất tài nhà mình. Nàng năm nay 13 tuổi, được nhận vào ở nhà quan lớn. Nàng được phu nhân để cho phục vụ công tử... Phục vụ được hai tháng rồi nàng cũng thầm đồng ý công thử nhà mình thật sự Bất tài a... Chỉ là con nông dân ở tầng lớp dưới, nhưng ít ra nhờ chính sách của Thánh Tông hoàng đế nàng cũng được học một ít chữ. Nhưng nó cũng đủ vốn để nàng đè bẹp công tử nhà mình rồi. Công tử bất tà a... Nàng tủm tỉm vừa cười vừa dùng tay nhẹ nhàng nắn chân cho Lâm Tâm.

PS: Các đạo hữu nhớ đóng góp ý kiến để ta tăng bút lực nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.