Toàn Chức Pháp Sư

Chương 49: Đôi mắt từ quá khứ




Chàng cảm thấy đau đớn giùm thay nàng nhưng vẫn chờ đợi nàng hồi phục lại được bằng một cách nào đó.

“Đây là bức hình của Mẹ mà Cha luôn luôn đeo trên cổ không rời.” nàng nói. “Em đã kiếm tìm nó ở khắp nơi sau khi cha mất nhưng vẫn không thể tìm ra. Và có cả một bức hình của cha mà chắc hẳn cha đã cho họa mới gần đây, dẫu nó đã được vẽ ngay trước lúc cha trở nên quá gầy.”

Chàng mỉm cười với nàng, nhưng nàng vẫn không ngước nhìn lên.

“Cha.” nàng thì thầm. “Thật là đau đớn biết bao khi phải chứng kiến ông sụt cân từng ngày và rồi mất hết toàn bộ trọng lượng mà ông có. Mắt của cha trở nên ngày càng lớn vì gương mặt hốc hác.” Nàng ngước nhìn anh sau đó, đôi mắt nàng mở to và rực sáng. “Anh có nghĩ Cha bây giờ đang ở bên Mẹ không? Anh có tin vào kiếp sau không?”

“Có, anh tin.” Chàng gật đầu.

“Cha.” Đôi tay nàng run rẩy khi nàng nhìn xuống những bức chân dung và đóng mặt dây chuyền lại, giữ chặt nó trong lòng bàn tay. Chàng nhìn thấy đôi môi và bờ vai nàng cũng rung lên nhè nhẹ.

Chàng cầm lấy tay nàng trong tay mình, nhẹ nhàng mở những ngón tay nàng ra rồi cầm lấy mặt dây chuyền. Chàng trải rộng sợi dây và quàng nó lên cổ nàng. Chàng chưa được thấy bức chân dung của mẹ nàng, nhưng chàng chắc rằng Eleanor hẳn phải rất giống mẹ. Không có ai trong Nhà Transome lại có mái tóc đỏ sẫm rực rỡ như của nàng mặc dù Jane Gullis có, nhưng không ai có được đôi mắt màu xanh lá cây như nàng.

Chàng đứng dậy trên đôi chân, cầm lấy cổ tay nàng và đỡ nàng cùng đứng dậy với chàng. Và trong vòng tay mình, chàng ôm nàng thật chặt, truyền hơi ấm và sức mạnh của chàng cho nàng. Chàng cảm thấy nàng run rẩy, rồi những giọt nước mắt bắt đầu lăn cùng với những tiếng thổn thức vang lên từ tận đáy lòng, đau đớn, nhức nhối như muốn xé nát trái tim nàng. Đôi mắt của chính chàng cũng cay xè và cổ họng chàng đau nhói, nhưng chàng vẫn ôm nàng thật chặt, đu đưa nàng trong tay, khe khẽ ru nàng và thì thầm với nàng những lời mà về sau chính bản thân chàng cũng không thể nhớ được. Chàng truyền sức mạnh của chàng cho nàng, từng chút, từng chút một.

***

Ban đầu nàng tưởng chừng như nỗi đau đớn dữ dội có thể xé nàng ra thành hai mảnh. Nàng không dám nhìn vào bức họa miêu tả sống động như thật gương mặt cha trước lúc ông bị căn bệnh làm cho tiều tụy. Nàng không dám nghĩ là cha đã ra đi mãi mãi, rằng nàng sẽ không bao giờ còn có thể nói chuyện lại với cha, được nhìn ông và được nghe giọng nói của ông một lần nữa.

Nhưng rồi nỗi đau cũng vợi bớt như thể nó đã ra đi cùng với những giọt nước mắt vậy. Bây giờ nàng cảm thấy dễ chịu và ấm áp. Có một điều gì khác đang nâng đỡ cuộc sống của nàng, một giọng nói quả quyết với nàng rằng phải để ông ra đi, đến một thế giới có những người khác nữa đang sống, đang đợi ông. Một nơi còn có những người để yêu thương. Những tiếng thổn thức còn chưa dùng hết cũng đã thoát ra khỏi người nàng sau cơn rùng mình nhè nhẹ, và nàng quay đầu lại để tựa má lên bờ vai ướt của anh. Nàng nhắm mắt lại và cảm thấy thanh thản hơn trong suốt một thời gian dài.

“Đó là cách xử sự đúng đắn nhất trong Ngày Giáng sinh.” nàng nói.

“Quả đúng là như vậy.” chàng nói. “Chào tạm biệt người Cha thân yêu của em là một điều đúng đắn nên làm trong Đêm Giáng sinh, có lẽ còn tốt hơn là vào tháng mộtmột trước đó.”

Nàng ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay quyệt nhẹ lên mũi. “Sao anh lại thấu hiểu được hết mọi chuyện và lại trở nên tử tế như vậy?” nàng nói. “Anh có đầy đủ mọi lý do để căm ghét ông ấy kia mà. Ôi trông em hẳn phải kinh khủng lắm, mũi em vẫn còn đang sụt sịt đây này.”

Chàng rút ra từ trong túi một chiếc khăn mùi xoa bằng vải lanh lớn và dịu dàng lau khô đôi mắt và gương mặt nàng. Rồi chàng đưa nó cho nàng để nàng hỉ mũi.

“Có đỏ hơn một chút.” chàng nói, nghiêng đầu về phía nàng, nhìn nàng với duy nhất một vẻ quan tâm nồng ấm. “Nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Em có cảm thấy khá hơn không?”

Nàng gật đầu. “Vâng, em đã khá hơn rất nhiều rồi.” nhưng nàng vẫn cảm thấy một chút gì như là mất mát khi đôi tay anh không còn quàng quanh người nàng nữa. Nàng nhìn anh bâng khuâng.

“Anh thật có ý như vậy khi nói bây giờ chúng ta đã yêu thích lẫn nhau hơn ư?”

Chàng mỉm cười và gật đầu.

“Mọi chuyện lúc đầu thật là khủng khiếp phải không?” nàng nói.

“Cả hai chúng ta đều đáng trách vì tất cả chuyện này.” anh nói tiếp. “Chưa nói đến chuyện chúng ta không biết và không muốn kết hôn với nhau, chúng ta đều mang sẵn định kiến nặng nề về đối phương ngay từ đầu. Giống như định kiến về giai cấp quý tộc của anh cũng như tầng lớp thương buôn của em, cứ như chúng ta tất nhiên đều phải như thế vậy. Hạt đậu phải nằm trong vỏ đậu ( idiom). Chúng ta ngốc nghếch quá, phải vậy không?”

“Vâng.” nàng nói, rồi chợt ngập ngừng. “Cô Dorothea Lovestone...” Nàng bắt đầu.

“... là một quý cô dễ thương, không bao giờ tự lo liệu được cho bản thân và có phần hơi ngốc nghếch.” chàng nói “Không, anh thậm chí còn không nghĩ là anh yêu cô ấy nữa, Eleanor ạ.”

“Ôi.” nàng nói.

“Một vài người - nhất là Bác Sam,” chàng nói, “sẽ ra lệnh tuyệt đối không cho mở quà Giáng sinh cho đến khi trời sáng. Nhưng anh muốn tặng em một thứ ngay bây giờ, Eleanor. Nó không thực sự là một món quà Giáng sinh khi mà anh đã mua nó rất sớm ngay sau lễ cưới của chúng ta - hoàn toàn bởi cảm giác có lỗi với em - nhưng anh đã không tìm được lúc thích hợp để tặng. Bây giờ anh lại mừng vì đã không đem tặng quá sớm, bởi vì nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cho đến tận lúc này.”

Chàng lấy ra trong túi một chiếc hộp thậm chí còn nhỏ hơn chiếc hộp đựng mặt dây chuyền của nàng. Và nàng mở nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương dành cho nàng.

“Chỉ đơn giản là kim cương được đính trên vàng.” chàng nói. “Anh nghĩ nó quá tinh khiết, quá đẹp để bị bao quanh bởi những viên đá vô vị khác. Anh đã không nhận ra ngay lúc đó, là nó thật giống như vợ của anh vậy.”

Nàng nhìn lên chàng, đôi mắt nàng lại một lần nữa đong đầy những giọt lệ. Chàng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp và đeo nó vào ngón tay nàng, ngay cạnh chiếc nhẫn cưới bằng vàng trơn chàng đã miễn cưỡng lồng vào một ngón tay miễn cưỡng trong lễ cưới của họ.

“Cảm ơn anh.” nàng thì thầm với chàng, mặc dầu nàng cũng không chắc chắn nàng cám ơn vì chiếc nhẫn hơn hay vì những lời nói của chàng.

“Nó thật là đẹp.”

“Anh vừa nói với em vào lúc trước,” chàng nói, “rằng sẽ có tình yêu trong ngôi nhà của chúng ta, khi một đứa trẻ ra đời, Eleanor. Khi những đứa trẻ ra đời. Nhưng còn nhiều yêu thương hơn vậy. Tình yêu đã đến rồi em biết không? Anh nghĩ là mình đã phải lòng, đã yêu một chú nhím mất rồi. Anh muốn em biết, nhưng em đừng có để bị áp lực quá nhé. Em thích anh và anh nghĩ có lẽ em cũng yêu mến anh một chút. Em muốn có con và sẽ yêu thương những đứa con của anh. Như vậy với anh cũng đã đủ rồi, Eleanor ạ. Anh sẽ hài lòng vì điều đó.”

Nàng không dám tin vào những bằng chứng rõ ràng nàng đang nghe thấy bằng đôi tai của mình, cũng như khi chính mắt nàng nhìn sâu vào đôi mắt chàng và tìm thấy sự thật hiển hiện trong đó.

“Anh sẽ yêu em theo kiểu nào?” nàng hỏi.

“À.” chàng nói. “Làm sao người ta có thể đo được tình yêu? Làm sao người ta có thể giải thích hết bằng lời? Làm sao để anh yêu em được? Với cả thân thể anh, với cả trái tim anh, bằng toàn bộ linh hồn anh. Nghe thật ngốc nghếch quá, phải không em?”

“Và anh cũng sẽ hài lòng,” nàng nói, “thậm chí là khi em không yêu anh được như thế?”

Chàng mỉm cười với nàng và cúi đầu hôn lên má nàng thật dịu dàng. “Anh cũng vẫn hài lòng.” chàng nói.

“Anh là kẻ nói dối.” nàng nói. “Em sẽ không hài lòng. Em sẽ vẫn là một con nhím bướng bỉnh nhất thế giới trong suốt quãng đời còn lại của em. Em sẽ không cho anh được yên bình lấy một phút đâu. Em sẽ tranh cãi với anh mọi ngày và mọi đêm nữa cho đến hết cuộc đời của chúng ta. Nếu như anh không yêu em nhiều như em yêu anh. Em thích cách anh miêu tả nó. Với cả thân thể em, với trái tim và linh hồn của em, em yêu anh. R- Ôi, anh yêu quý của em, thật là khó để gọi tên anh khi mà em đã không nói trong suốt một tháng trời và trong cả nửa thời gian cuộc hôn nhân của chúng ta. Em yêu anh Randolph. Rồi, thế là em đã nói được rồi đấy, Em yêu anh.”

Họ đứng bên nhau, cười toe toét với nhau trông thật giống hai kẻ ngốc nghếch. Nàng cười rạng rỡ và sung sướng vì hạnh phúc quá lớn, quá mãnh liệt mà nàng không biết làm sao để kìm bớt chúng lại.

Và chàng cũng vậy, rạng rỡ vì hạnh phúc. Rồi đột nhiên trong khoảnh khắc đó chàng nhấc bổng nàng lên và quay tròn xung quanh với nàng cho đến khi cả hai đều chóng mặt, và rồi chàng hôn nàng thật sâu, thật mãnh liệt hơn nữa đến mức cả hai lại càng ngây ngất, quay cuồng hơn.

Chàng tựa trán mình lên trán nàng trong khi cả vũ trụ dường như đang xoay tròn xung quanh họ.

“Em thấy không?”, chàng nói, “Cha em lại đúng một lần nữa rồi, thật là xấu hổ! Làm sao ông có thể sai được chứ?”

“Ôi vâng.” nàng trả lời. “Nhưng làm sao Cha có thể đoán trước được rằng chúng ta sẽ hợp nhau nhỉ? Chúng ta đã căm ghét ngay nhau từ đầu cơ mà?”

“Anh hoài nghi một cách lạ lùng rằng,” chàng nói, “đây là lần đầu tiên trong đời cha em đã đánh một canh bạc liều lĩnh. Và đã chiến thắng. Anh có một cảm giác rất lạ vì ngờ rằng tên đệm của ông phải là Midas mới đúng (*). Trong trường hợp của chúng ta, ông đã chạm tay vào và biến nó thành vàng.”

“Randolph.” nàng rướn người về phía chàng và lùa những ngón tay mình vào mái tóc chàng. “Anh có nghĩ ngôi sao của chúng ta vẫn ở trên đầu ta đêm nay không? Hay là nó đã đậu xuống nơi chuồng ngựa?”

(*) Vua Midas thích vàng – truyện thần thoại Hy Lạp kể về đức vua Midas có công cứu thầy của Vị thần rượu nho Điônidốt (còn tượng trưng là vị thần của hội hè và niềm hoan lạc). Ông đã bày tỏ mong ước của mình muốn chạm tay vào bất kì cái gì, thứ đó cũng biến thành vàng. Thần Rượu nho đã cho ông được toại nguyện.

Họ bước tới một khung cửa sổ và ngước nhìn bầu trời với muôn vạn vì sao trên đầu. Làm sao họ có thể biết đâu là ngôi sao chàng đã chọn vào đêm trước? Nhưng chàng đã chỉ lên một ngôi sao nằm chênh chếch ở trên đầu họ.

“Ở đó,” chàng nói, “không quá xa với chúng ta, em thấy chưa, Eleanor. Nhưng đó đã là đêm qua rồi, nó đã dẫn đường cho chúng ta đến kinh thành Bethlehem. Bác Ben tối qua đã nói thế nào nhỉ? Ngôi sao dẫn đường cho chúng ta tìm đến với sự yên bình, niềm hi vọng và cả Tình Yêu nữa.”

“Cha đã muốn chúng ta có một lễ Giáng sinh tuyệt diệu vì ông.” nàng nói. “Anh có nhận ra điều đó thật tuyệt vời không?”

“Anh không nghi ngờ chút nào cả” chàng nói. “Anh chỉ tự hỏi bây giờ là mấy giờ thôi? Một giờ rưỡi, hai giờ hay là muộn hơn? Nếu anh bảo đảm với em rằng trái tim và tâm hồn anh vẫn ngập tràn tình yêu, Eleanor, em không phiền đi vào giường cùng anh để anh cho em thấy cách thức thứ ba minh chứng là anh yêu em chứ?”

“Chỉ khi nào em cũng chỉ cho anh thấy tình yêu của em mà thô.” nàng nói. “Em không cho phép anh làm tình cho em đâu, anh sẽ biết, Randolph ạ, mà phải là làm tình với em cơ.”

Chàng cười khúc khích.

“Chúc mừng Giáng sinh, tình yêu của anh.” chàng nói.

“Chúc mừng Giáng sinh,” nàng nói tiếp, “Tình yêu của em.” nàng mỉm cười lại với anh và đặt bàn tay mình vào tay chàng.

“Bên cạnh đó,” chàng nói, “chúng ta có một lời hẹn ước mùa Giáng sinh để thực hiện và còn cách nào tốt hơn để hoàn thành nó đây?” Tay chàng nắm lại thật ấm áp xung quanh tay nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.