Toàn Chức Pháp Sư Chi Mạc Thiên

Chương 30: gánh tội thay




Dong thuyền ra khơi, những con thuyền theo chỉ dẫn của Mikami bắt đầu hướng về Bồng Lai Tiên Đảo.

Nói là chỉ dẫn thì cũng không hẳn là chỉ dẫn bởi nó thực chất cũng không xuất phát từ miệng người đàn bà kia.

Mikami không thể nói chuyện, người phụ nữ này chỉ có thể nói "trường sinh" cùng " Bồng Lai Tiên Đảo" ngoài ra sẽ không thể nói gì, vấn đề là con trên con thuyền cổ xuấ hiện ở bến cảng hôm đó xuất hiện một tấm bản đồ, dựa vào tấm bản đồ này Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân bắt đầu cho hải quân tiến hành thăm dò.

Dựa theo bản đồ ghi lại, hải quân thực sự tìm được một hòn đảo nằm sâu trong sương mù sau đó hạm đội hải quân chia làm đôi, một nửa trở về Kyoto báo tin cho Thiên Hoàng còn một nửa bắt đầu thám thính Bồng Lai Tiên Đảo.

Dĩ nhiên cái đoàn thám thính Bồng Lai Tiên Đảo kia không trở về thì mới có đất diễn cho đoàn người Vô Song, những tử tù mạnh nhất đất Phù Tang.

Sau lần tự thanh lọc lẫn nhau, có tổng cộng 30 tử tù có thể sống mà đưa lên thuyền hướng về Bồng Lai Tiên Đảo, vượt qua biển sương mù mà cập bờ.

Đám tử tù này chia thành 6 con thuyền cỡ vừa, mỗi thuyền ngoại trừ tử tù cùng giám hộ ra thì còn có binh lính thông thường, 6 con thuyền đại khái mang theo 300 người tiếp cận Bồng Lai Tiên Đảo.

Cũng chẳng biết có phải trùng hợp hay không, Vô Song hôm nay ở cùng thuyền với Dương.

Cũng như mọi khi, trên chiếc thuyền này chắc chắn Vô Song là người đặc biệt nhất.

Vì cái đám 30 tử tù này rất mạnh vì vậy bất kể thế nào thì cũng phải đeo Kim Cang Tỏa trên người, dù sao đây là hành trình trên biển, ai biết đám tử tù này có hành động bạo ngược nào không?, ai biết đám tử tù này có thể trốn hay không?.

Về phần Vô Song thuộc trường hợp đặc biệt, trừ Kim Cang Tỏa ra thì hiện tại Vô Song bị xích luôn vào khoang thuyền, đến cả đứng lên cũng không làm được chứ đừng nói là di chuyển.

Lúc này cũng chẳng hiểu sao, Dương mang theo Kim Cang Tỏa tới chỗ Vô Song, nữ nhân này đầy mặt mệt mỏi ngồi xuống mà bắt đầu than thở.

"Chết tiệt, cái thứ này thực sự khó chịu, ngươi quả thật là biến thái, đeo lâu như vậy mà cũng không than thở một câu ".

Vô Song hơi nghiêng đầu nhìn Dương rồi đáp.

"Không để tâm thì sẽ không thấy khó chịu thôi, cũng không có gì ".

Dương khẽ cười, sống lưng cũng tựa vào thành tàu tuy nhiên vì trên lưng có Kim Cang Tỏa, động tác trở nên dị thường không thoải mái.

"Lão già Yoshimune đó nói có tin được không? ".

Nhắc đến Yoshimune bản thân Vô Song quả thật hơi giật mình.

Sau khi 30 tử tù cuối cùng có thể sống sót được chọn ra thì Yoshimune lại đứng ra phát biểu tuy nhiên điều lão già này nói lại tương đối nằm ngoài dự đoán của Vô Song.

Yoshimune khi đó nói chỉ cần bất cứ ai trong đám tử tù có thể lấy được một vât gọi là "Đan" mang trở về thì sẽ được Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng dùng hết sức giúp hoàn thành một điều ước, hoàn thành một mộng tưởng đồng thời khi trở về thành công thì tất cả mọi tội lỗi đều được xóa sạch, có thể bắt đầu mộ cuộc sống mới. 

Vế sau thì Vô Song không quan tâm lắm, Vô Song quan tâm tới vế trước hơn bởi vì Đan là cái gì?, tại sao tự dưng Yoshimune lại nói về cái này?, chẳng nhẽ trong khoảng thời gian gần đầy Yoshimune lại phát hiện ra cái gì?, dù sao việc hắn xác định ở Bồng Lai Tiên Đảo có một thứ được gọi là Đan là việc mà Vô Song không ngờ.

Vấn đề ở đây là Yoshimune biết và hắn nói ra tức là ở phía ngược lạ thì Thiên Hoàng cũng biết.

Người có thể nói cho cả Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng biết thông tin này thì chỉ có Mikami.

Vô Song rất muốn gặp người này nhưng lại không có cơ hội gặp mặt dù sao hôm đó Mikami cũng không tới sân rồng tuy nhiên từ một câu nói của Yoshimune thì Vô Song hoài nghi trong khoảng thời gian này Mikami lại bắt đầu "thả" ra một thông tin về trường sinh.

Đan được hiểu là một từ ngữ xuất phát từ Trung Quốc cổ đại, đan ở đây là đan đạo.

Nhắc đến đan đạo, Vô Song lại càng phải nhớ đến Từ Phúc, trước khi được Tần Thủy Hoàng tin tưởng cử đi tìm trường sinh đan thì thuật luyện đan của Từ Phúc đã là đứng đầu Đại Tần, ai biết hiện tại khi đã kết hợp với những kiến thức dưới âm giới thì Từ Phúc còn có thể làm gì?.

"Lão già đó là tướng quân, cũng chưa đến mức nói dối, ngươi cũng có mộng tưởng của chính mình? ".

Lần này là Vô Song trả lời Dương đồng thời không quên hỏi nữ tử này.

Dương nghe vậy gật đầu, cũng không che giấu gì cả, ánh mắt nhìn ra biển rộng ngoài kia, trong ánh mắt có một loại cảm giác thích thú mãnh liệt.

"Ta là người Hán nhưng từ nhỏ không còn sống ở đó nữa, từ nhỏ theo cha ra biển, từ nhỏ đã bị biển khơi mê hoặc, Dương nói đến đây cười cười mà hỏi Vô Song ".

"Biết ta vì sao bị bắt không? ".

Vô Song đương nhiên không biết nhưng mà Vô Song có thể đoán.

"Ngươi là cướp biển? ".

Dương nghe vậy phì cười, sau đó gật đầu.

"Ừ, có một hạm đội gần 500 đứa nhưng mà bị đánh tan rồi ".

"Lần này sống được trở về nhất định phải xây dựng một hạm đội lớn hơn, phải lớn gấp ngàn lần ".

"Ta muốn làm bá chủ toàn bộ Đông Hải, trở thành vua không ngai của Đông Hải ".

Lần này đến Vô Song phì cười.

"Bá chủ Đông Hải?, chỉ bằng ngươi?, đúng là người si nói mộng ".

Ở đâu thì không biết nhưng ở cái thế giới này thì Dương sao có thể làm nổi?, chỉ sợ thế lực nàng vừa thành hình đã bị người diệt, chẳng nói đâu xa chỉ cần một Chuẩn Đế tiến tới ám sát nàng thì nàng chết chắc, nàng đã chết thì hạm đội của nàng không đánh cũng tan.

Dương hơi bĩu môi nhưng cũng không phản bác được tuy nhiên Dương lúc này lại nói.

"Biết Nam Lĩnh không?, ta ở Nam Lĩnh có người, hiện tại ta còn nhỏ yếu nhưng sau này thì ai biết được?, dù sao ta vẫn muốn làm bá chủ Đông Hải ".

Lần này tới lượt Vô Song giật mình, Vô Song mang "Nam Lĩnh" ra lòe vợ chồng Quách Tĩnh – Quách phu nhân nhưng mà hắn thật sự không biết hình thù của Nam Lĩnh thế nào cả.

"Ngươi đã từng tới Nam Lĩnh? ".

Thấy Vô Song hỏi, Dương hơi nâng hai vai lên rồi lắc đầu.

"Chưa tới bao giờ, ta cả đời trên biển rất ít đặt chân lên đất liền, cùng lắm chỉ từng đi qua Phù Tang, Đài Loan mà thôi ".

Dương cũng biết sao Vô Song hỏi mình câu này, thế là khóe miệng hơi cong lên, trên khuôn mặt đầy tự tin.

"Đương nhiên chưa tới Nam Lĩnh không phải là không quen ai ở Nam Lĩnh, sư phụ của ta ở Nam Lĩnh, ta có một vị sư đệ cũng ở Nam Lĩnh, tuy ta chưa gặp bao giờ nhưng mà sư đệ tuyệt đối rất lợi hại ".

Vô Song lúc này hoàn toàn bị câu chuyện của Dương hấp dẫn mà gây nên tò mò, không nhịn được mà hỏi.

"Ngươi chưa gặp sư đệ vậy sao biết hắn lợi hại? ".

Dương không cần nghĩ, cực kỳ tự tin mà đáp.

"Cần gì gặp mặt, nghe lời sư phụ là được dù sao sư phụ ta không thích mang mọi việc nói quá lên chút nào, sư phụ nói sư đệ sau này tuyệt đối là đệ nhất cường giả Nam Lĩnh, biết vậy là được, quan tâm nhiều làm chi? ".

Đệ nhất cường giả Nam Lĩnh?, nếu lời Dương nói là thật thì sư đệ của nàng tuyệt đối rất kinh khủng.

Tại thế giới này, bất cứ một vùng thổ địa rộng lớn nào đều có quái kiệt, bất cứ một vùng nào đều phải sinh ra cường nhân, Nam Lĩnh là nơi Vô Song chưa từng tới nhưng Vô Song thừa hiểu nó lớn như thế nào, nó có diện tích lớn hơn Phù Tang nhiều, không phải ngẫu nhiên mà Phù Tang nằm trong Đông Hải còn Nam Lĩnh lại là khu vực riêng biệt.

Có thể trở thành đệ nhất nhân tại một vùng khổng lồ như vậy chỉ sợ người này chẳng kém bất cứ một ai trong Ngũ Đế Trung Nguyên.

Lại nhìn Dương bên cạnh, thấy nữ tử này đang hướng tầm mắt ra xa, mang toàn bộ tâm thần hòa vào biển cả bao la, rốt cuộc Vô Song nhẹ lắc đầu, hắn biết cái gì đến rốt cuộc phải đến, Nam Lĩnh bản thân Vô Song nhất định đi qua vì thế cũng không cần gấp, Vô Song cũng nhẹ nhắm mắt lại mà tận hưởng gió biển thổi đến, với Vô Song thì hành trình Bồng Lai Tiên Đảo lúc này quan trọng hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.