Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 6




"Ta đang nói..., nàng sẽ gặp được hạnh phúc trong đời của nàng, nói nàng không cần quá mức mê luyến với chàng." Bạch Ly Nhược mỉm cười, lông mi chớp nháy, ánh mắt nhu hòa, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Phong Mạc Thần.

"Ta có thể lý giải là, nàng ở đây thuyết phục tình địch của mình sao?" Phong Mạc Thần cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm cánh tay mềm mại của nàng.

"Tiểu Ngọc cũng nói rồi, nàng căn bản không thích chàng, tại sao lại nói là tình địch?" Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, mặc cho hắn kéo mình đi vào phòng ngủ, Phong Mạc Thần chỉ cười không nói.

Nơi khúc quanh, Nhan Hán Tam mặt đen chờ hai người, Bạch Ly Nhược khom người thi lễ, Phong Mạc Thần ôm quyền nói, "Nhan lão gia, binh lực của Bắc Man thôn  đã được bố trí, ta đã làm xong, xin Nhan lão gia tự mình tới hiện trường chỉ đạo."

Hắn nói cực kỳ khiêm tốn, ai cũng biết, Phong Mạc Thần là thần của chiến trường, hắn hanh quân bày trận, từ trước đến giờ rất được ca ngợi là linh hoạt cùng nhanh chóng, dưới tình huống này, hắn đã có lòng tin nửa phần binh lực đang bất động của Sở quốc sẽ khiến Tây Lương lui binh, liền tự nhiên có đạo lý của hắn, Nhan Hán Tam được nể mặt mà không muốn?

Hắn hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ tựa như cực kỳ không phục, lạnh lùng nói, "Ngươi trợ giúp Bắc Man thôn, Tiểu Ngọc lại giúp ngươi nói chuyện, chỉ cần ngươi có thế khiến Tây Lương lui binh, ta liền giao Hàn Cưu tặng cho ngươi, nhưng Tiểu Ngọc cũng không thể ngây ngô ở Bắc Man thôn nữa, sau chuyện này, ngươi liền mang nàng đi, tùy tiện tìm người gả nàng đi......"

Phong Mạc Thần có chút không hiểu nhìn Nhan Hán Tam, cau mày nói, "Nếu như Nhan lão gia không ngại, ta nguyện ý thu Tiểu Ngọc làm nghĩa muội, sắc phong làm công chúa của Sở quốc, Nhan lão gia nghĩ như thế nào?"

Nhan Hán Tam lạnh lùng nhìn Phong Mạc Thần, dùng lỗ mũi hả giận nói, "Tùy ngươi, tóm lại về sau, ngươi mang theo nha đầu kia rời đi, nhìn thấy nàng ta liền giận!"

Nhìn bóng lung Nhan Hán Tam rời đi, Phong Mạc Thần thở dài bất đắc dĩ, nghĩ đến lúc hắn đào hôn, bỏ qua mặt mũi của Nhan Tiểu Ngọc, Nhan lão gia bây giờ còn đang trách tội.

Bạch Ly Nhược tựa hồ nhìn thấu lòng của Phong Mạc Thần, nhẹ nắm tay của hắn, dịu dàng nói, "Không cần lo lắng, Nhan lão gia sẽ hết giận, hiện tại hắn đang nổi nóng, nói chuyện khó tránh khỏi nặng một chút."

Phong Mạc Thần lắc đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói, "Ngươi có nghĩ tới hay không, Nhan lão gia xưa nay đối với Tiểu Ngọc sủng ái có thừa, nhưng đột nhiên lại có thái độ này, khó tránh khỏi có chút quái dị, hơn nữa, nếu như Nhan Tiểu Ngọc căn bản không phải là nữ nhi của Nhan lão gia, như vậy nữ nhi chân chính của hắn ở nơi nào?"

Bạch Ly Nhược đột nhiên sửng sốt, vấn đề này, nàng chưa từng nghĩ tới, nhưng Nhan lão gia nếu nhận Nhan Tiểu Ngọc làm nữ nhi của hắn, như vậy Nhan Tiểu Ngọc phải có dáng dấp giống như nữ nhi của Nhan lão gia mới đúng.

"Có lẽ, nữ nhi của hắn đã chết, nếu không Tiểu Ngọc cũng sẽ không trùng hợp làm nữ nhi của Nhan lão gia." Bạch Ly Nhược dịu dàng an ủi, thế nhưng lý do đơn giản của nàng, chính nàng cũng không thể thuyết phục được.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, duyên phận của Nhan Tiểu Ngọc còn chưa có bắt đầu, tựa như lời ngươi nói, nàng ở lại chỗ này tìm được cuộc sống của chính nàng." Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược bắt đầu đi vào phòng ngủ.

"Thần, ngày mai phải đi Nam Hoang sao?" Bạch Ly Nhược nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, phải đi đến đó tự mình bố trí, nhiều nhất chưa tới ba ngày, binh mã Tây Lương sẽ đến, trận đánh này, lành dữ khó đoán!" Phong Mạc Thần thản nhiên, kéo Bạch Ly Nhược vào phòng, sau đó đóng cửa phòng.

Bạch Ly Nhược cúi đầu, không nói gì, ánh nến mờ nhạt chiếu lấy gò má trắng nõn của nàng của đuổi đi u tối, lông mi nồng đậm của nàng che kín cả mí mắt, xinh đẹp như một bức ảnh.

Phong Mạc Thần phát hiện nàng trầm mặc liền đứng dậy, xoay người cầm hai tay của nàng, "Nhược nhi, Nam Hoang rất nguy hiểm, nhưng ta cũng không có ý định bắt nàng ở đây một mình......"

Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ mỉm cười, "Nam Hoang mặc dù nguy hiểm, nhưng ta cũng vậy không thể cùng nàng tách ra hơn nửa khắc, cho nên ngày mai, nàng và ta cùng đi."

"Thần." Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng ôm Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần ôm cả người của nàng vào trong ngực, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên ở bên tai nàng, "Nhưng từ ngày mai về sau, nàng lúc nào cũng phải sống ở bên cạnh ta, không tự mình lâm vào nguy hiểm, biết không?"

Bạch Ly Nhược gật đầu, hai người ôm nhau ngủ, Phong Mạc Thần nắm tay Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược đầu gối ở vai hắn, hắn ngửi hương thơm thanh nhã trên người nàng, có chút si mê nói, "Ta cuối cùng cũng hiểu, thì ra truyền thuyết hoa bướm Lương Chúc là có thật......"

Bạch Ly Nhược mỉm cười, một tay của nàng trong lòng bàn tay, cánh tay còn lại xuyên qua áo của hắn vuốt ve lồng ngực căng đầy bóng loáng của hắn, thời điểm sờ đến vết thương bị đạn bắn trên ngực, môi mềm khẽ mở, "Chàng chết, ta nhất định sẽ hóa thành bướm......"

Phong Mạc Thần cười khẽ một tiếng, tay của hắn ấn chặt bàn tay nhỏ bé đang hoạt động trên ngực của hắn, "Nàng hóa thành bướm, nhất định là còn bướm trắng xinh đẹp nhất, cái loại có cánh phát sáng...."

"Trên đời, nào có con bướm nào phát sáng?" Bạch Ly Nhược cười yếu ớt, cả người co rúc ở trong ngực hắn, hận không thể cùng thân thể của hắn hòa làm một thể, hóa thành ruột thịt của hắn.

"Có, chính là nàng!" Phong Mạc Thần mỉm cười hôn tóc của nàng, Bạch Ly Nhược cảm nhận được thân thể hắn đang rung động, bất an giãy giụa, nàng cau mày, "Chàng lại động tình, chàng quên độc tình rồi sao?"

Phong Mạc Thần có chút vô tội nhìn nàng, "Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, nàng lại muốn ta không động tình, chẳng lẽ ta là Liễu Hạ Huệ hay sao?"

"Chớ ba hoa, chờ một chút lại khó chịu!" Bạch Ly Nhược trừng hắn, khẽ đứng dậy rời khỏi ngực của hắn, nàng đã có thể cảm nhận được thân thể hắn đang xao động.

Phong Mạc Thần đưa tay vuốt ve gò má trắng nõn của nàng, si mê nói, "Nhược nhi, ta đã bao lâu, không có chạm qua nàng?"

Bạch Ly Nhược không có nói chuyện, hai người nhìn nhau chẳng nói gì, kể từ khi trúng độc tình về sau, liền không có chạm qua nàng, cổ độc trong cơ thể của hắn căn bản không có biện pháp giải, chỉ có thể dựa vào thôi miên, nhưng hắn động tình như vậy, chỉ sợ ngay cả mấy tháng cũng chống đỡ không nổi.

"Tám tháng?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, mày rậm hơi nhíu, có chút thê lương nhìn  nàng, bọn họ cả đời, yêu cũng quá mệt mỏi, ngay cả với vợ chồng bình thường cũng không bằng.

Bạch Ly Nhược đưa tay xoa gương mặt của mình, ánh mắt trong veo mênh mông, bình tĩnh nói, "Một năm, suốt cả một năm rồi."

Phong Mạc Thần cười khổ, "Thì ra là đã một năm, Nhược nhi, một năm này, nàng có nghĩ muốn ta không? Ta không giây phút nào không nhớ nàng, nhưng ta lại không dám, ta sợ, độc tình sẽ liên lụy nàng......"

Bạch Ly Nhược cúi người hôn môi mỏng của hắn, "Ta không sợ, dù sao chàng chết, ta cũng sẽ hóa thành bướm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.