Toàn Bộ Vị Diện Quỳ Cầu Nhân Vật Phản Diện Nữ Chính Làm Người

Chương 20: Mở mang tầm mắt




Bà Âu Dương ở trong phòng quan tâm khá lâu, chín giờ sáng hôm sau qua đời.

Trưa hôm nay, Cố Tương gặp Đồng Xán Xán ở cửa thang máy. Lần này cô ấy không gào khóc, chỉ yên lặng rơi nước mắt, cười với Cố Tương, nói: "Hương Hương, cô Âu Dương đi rồi."

Cố Tương gật đầu, cũng trả lời giống như lần trước: "Tôi biết rồi."

Nước mắt biến mất trên mặt Đồng Xán Xán, cô ấy cụp mắt, "Trước khi đi cô không nói lời nào, con dâu cô nói ngày hôm qua cô đi rất nhiều nơi, đã dùng hết sức rồi."

Cố Tương nói: "Ngày hôm qua tôi cũng gặp bọn họ, hát tập thể hai bài ở công viên Cẩm Dương."

"Vậy sao, bọn họ đã hát à."

"Hát bài "Mao Chủ tịch đấy "." Cố Tương nói, "Cô đừng khóc nữa, hôm qua cô Âu Dương vui lắm."

Đồng Xán Xán thoáng lau nước mắt, khẽ thở dài, "Tôi biết. Chỉ là hơi đau khổ, mấy ngày cuối cô ấy vẫn còn bị bệnh tật tra tấn, cả một tuần đều đau. Chúng tôi quá vô dụng, ngay cả chút chuyện nhỏ ấy đều không thể giúp cô."

Hai người đều im lặng, tất cả đều có tâm sự của riêng mình. Qua một lát, Cố Tương đột nhiên hỏi Đồng Xán Xán: "Đã có bao nhiêu bệnh nhân được đưa đến trung tâm điều trị an bình của các cô rồi?"

Đồng Xán Xán ngẩn người, "Nhiều lắm, không nhớ nổi nữa."

Song cô ấy vẫn còn xúc động như vậy. Cố Tương giơ tay lên, khẽ sờ lên đầu cô ấy. Đồng Xán Xán ngây người, quên luôn cả khóc.

Buổi chiếu Cố Tương không muốn đi đâu hết, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình. Điều hòa trong nhà hình như hỏng rồi, bà Văn Phượng Nghi đeo kính lão, nghiên cứu bản hướng dẫn. Cố Tương không có việc gì, giúp bà xem, cuối cùng xác định điều hòa thực sự hỏng bộ phận làm lạnh rồi.

Bà Văn Phượng Nghi ho khan tháo kính mắt xuống, "Phải tìm người đến sửa rồi."

Cố Tương ngửa đầu nhìn cánh quạt điều hòa.

"Điều hòa trong phòng cháu có dùng được không?" Bà Văn Phượng Nghi hỏi.

Cố Tương trả lời: "Cháu không biết, cháu còn chưa dùng."

Bà Văn Phượng Nghi đi vào phòng cô thử, cũng không bật được."Tại sao lại thế?" Bà hoang mang.

Cố Tương nói: "Không sao ạ, hiện tại thời tiết còn không quá nóng, quạt điện là đủ rồi."

Tinh thần bà Văn Phượng Nghi không tốt lắm, "Vậy qua mấy hôm nữa bà tìm người, cũng không biết chỗ sửa chữa điều hoà ở đâu nữa."

Cố Tương bật quạt điện số thấp nhất, gió thổi trong chốc lát, cô cảm thấy lạnh, tắt quạt đi. Cô yên lặng đọc sách, đến tận trưa không có ai quấy rầy cô, đợi đến khi chạng vạng tối di động của cô mới vang lên. Là thầy Tề. Cố Tương bắt máy, chào đối phương. Thầy Tề đi thẳng vào vấn đề, "Cố Tương à, lớp trưởng đã hẹn được bạn học rồi, quyết định cuối tuần sau gặp mặt, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ nhắn tin cho em."

Cố Tương từ chối, "Thầy Tề, em không muốn đi."

"Hả? Tại sao lại không muốn đi, mọi người hiếm khi mới tụ tập được một lần, lần sau cũng không biết khi nào mới có cơ hội, thầy hi vọng các em đều đến."

Thầy Tề nói xong, hình như bên cạnh có việc, Cố Tương nghe thấy thầy nói với người bên cạnh: "Cô y tá, chai nước này truyền xong rồi, cô xem có phải tốc độ truyền dịch hơi nhanh không?"

Cố Tương hỏi: "Thầy Tề, thầy ốm ạ?"

"Hả? À, không phải, là cha thầy. Sáng nay sau khi ông chứng kiến cô Âu Dương qua đời, người đột nhiên không khoẻ, thầy đưa ông đi truyền dịch."

Bà Văn Phượng Nghi ở bên cạnh khâu tay áo, luôn nghe Cố Tương gọi điện thoại, đợi cô nói xong, bà mới hỏi: "Là thầy cháu bị bệnh sao?"

"Không phải, là cha của thầy ạ."

"Là thầy nào thế?"

Cố Tương: "Là thầy chủ nhiệm thời tiểu học dạy Ngữ văn ạ."

Bà Văn Phượng Nghi bỏ tay áo xuống, "Cháu vẫn còn giữ liên lạc với thầy chủ nhiệm thời tiểu học sao?"

"Trước đó có chút việc, tương đối trùng hợp." Cố Tương giải thích mấy câu đơn giản.

Bà Văn Phượng Nghi muốn hỏi thêm nhiều hơn nữa, lại sợ Cố Tương không muốn nói, bà nhịn xuống. Bà suy nghĩ, lại nói: "Bọn họ bây giờ đang ở bệnh viện nào thế?"

"Ở ngay Thụy Hoa ạ."

"Ừ. " Bà Văn Phượng Nghi đề nghị cô, "Cháu có cần đi thăm hỏi không?"

Cố Tương do dự, "Có nên không ạ?"

"Nếu không biết thì thôi, đã biết rồi thì về tình về lý cũng nên đi hỏi thăm một lần, đến đó cũng gần, không đi thì không tốt lắm."

Xuất phát từ lễ phép, Cố Tương quyết định đi ra ngoài. Cửa sau bệnh viện có một tiệm trái cây, Cố Tương mua một giỏ hoa quả, đi đến khu nằm viện. Vừa đến đó, chợt nghe thầy Tề đang gọi điện thoại: "...Đốt chút giấy, để cho cô Âu Dương thuận lợi đi, đừng đến nhìn mặt...đúng đúng đúng, cứ nói như vậy." Thầy Tề nói xong điện thoại, mới khách sáo với Cố Tương: "Em đến đây làm gì, lại còn mua hoa quả!"

Cố Tương: "Em đến thăm ông Tề mà."

Dù gọi là cô Âu Dương, nhưng lại phải gọi ông Tề, vai vế quá loạn, nhưng ở giữa kẹp một thầy Tề, đành phải gọi như vậy. Thầy Tề nói: "Em có lòng rồi, cám ơn em."

Cố Tương hỏi: "Tình hình của ông bây giờ như thế nào ạ?"

"Aiz..." Thầy Tề thở dài, "Bác sĩ vừa tới nói ông không có bệnh, chỉ là người đã già."

"Vậy là tốt rồi ạ."

Thầy Tề nhìn về phía cô, mỉm cười, giải thích: "Có bệnh còn có thể điều trị, người đã già thì không được rồi."

Cố Tương khó hiểu. Thầy Tề nói: "Bác sĩ nói hiện tại ông nằm viện, có truyền mấy bình dịch cũng chả có tác dụng gì nữa."

"...Tại sao có thể như vậy, ngày hôm qua còn tốt mà." Cố Tương nhìn về phía giường bệnh, ông Tề nhắm hai mắt, vẫn còn truyền dịch.

Thầy Tề: "Người lớn tuổi là như vậy, nói gục xuống là gục ngay, ngày hôm qua còn tốt..." Ông giảm âm lượng, "Thầy đoán có thể là do cô Âu Dương vừa mới đi, ông không quen nhìn thấy người mất. Vừa rồi thầy gọi cho người thân nhờ hoá vàng mã rồi, hi vọng ông có thể vượt qua lần này."

Cố Tương: "..."

Cô ngồi một lát, lại nghe thầy Tề gọi mấy cuộc điện thoại. Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ lại tới, nhìn tình hình của ông cụ, lại bảo thầy Tề phải chuẩn bị trước, còn nói: "Nhìn tình hình trước mắt, nằm viện thật sự không giúp được gì, tôi đề nghị nên về nhà nghỉ ngơi, bảo hiểm y tế cũng không thể thanh toán toàn bộ, có một số tiền không cần phải tiêu." Cuối cùng bác sĩ an ủi, "Để cho ông cụ vui lên chút, ăn thêm được chút sẽ tốt hơn."

Thầy Tề vẫn còn do dự, không biết có nên cho ông cụ ra viện. Y tá tháo từng túi truyền dịch xuống, chuẩn bị rời đi. Cố Tương đột nhiên chú ý tới ông Tề trên giường bệnh không biết đã lặng lẽ mở mắt từ lúc nào, tầm mắt của ông không ngừng nhìn theo mấy chiếc túi. Ông cố sức nhìn, dường như nghe hiểu cuộc điện thoại bên cạnh giường bệnh. Ông ngước mắt, nhìn về phía thầy Tề, nước mắt trong khoé mắt nhỏ xuống. Ông đang khẩn cầu.

Cố Tương sững người, nói: "Ông Tề khóc."

Thầy Tề quay đầu, trố mắt nhìn hai giây, bổ nhào vào bên cạnh giường bệnh, bắt lấy tay của ông Tề, lo lắng nghẹn ngào: "Cha, chúng ta không xuất viện, chúng ta lại truyền hai bình nữa, đợi truyền xong, chúng ta ra viện, được không?"

Cố Tương dời mắt đi chỗ khác.

Lúc trở về, trời đã tối rồi. Cô chậm rãi đi đến cửa tiểu khu, ngẩng đầu, nhìn về phía trên tầng. Căn hộ của anh tối đen như mực, người còn chưa về. Hôm nay anh rất bận.

Hôm sau, tinh thần Cố Tương không tốt lắm, Tiêu Mân ép cô đi ra ngoài ăn cơm. Đã rất nhiều ngày anh ta không gặp cô, quan sát cô một lúc, hỏi: "Có phải tâm trạng em không tốt không?"

Cố Tương nói: "Coi như vậy đi."

Tiêu Mân nhấp ngụm đồ uống, nói: "Anh thấy là chất lượng giấc ngủ của em không được tốt, chỗ em ở suốt ngày ầm ĩ, hôm nay lúc anh đi đón em còn nhìn thấy xe cấp cứu chạy qua."

Cố Tương: "Đối diện là bệnh viện, xe cấp cứu đi qua là bình thường."

"Có phúc không biết hưởng." Tiêu Mân ám chỉ.

Đồ ăn dần được mang lên, Tiêu Mân gắp cho cô một miếng thịt vịt, chính anh ta cũng ăn một miếng, ghét bỏ: "Nấu không ngon bằng anh."

Cố Tương từ từ nhai nuốt. Tiêu Mân nhả xương, mắt nhìn cô. Cô có thói quen làm việc gì cũng chăm chú, ngay cả ăn uống. Thói quen ăn cơm hình thành từ nhỏ, lưng thẳng tắp, ngực giữ khoảng cách nhất định với mép bàn, tay trái bê bát cơm. Càng nhìn càng thú vị, giống y khi còn bé. Tiêu Mân lại gắp thịt cho cô: "Ăn nhiều một chút, lúc nào em mới có thêm tí thịt đây."

"Tự em gắp được." Cố Tương nói.

Tiêu Mân nói: "Một lát cùng đi xem phim, thế nào?"

Cố Tương: "Xem phim?"

"Ừ, đã lâu không đi xem phim rồi."

"Em mới đi xem, không muốn đi."

Tiêu Mân nhớ tới chuyện tối hôm đó, hơi ngán ngẩm. "Vậy chúng ta đi đâu đó nhé, khu vui chơi?"

"Không muốn đi." Cố Tương dừng một chút, nói, "Tiêu Mân, cha của thầy giáo dạy em thời tiểu học nhập viện rồi."

"Tình hình thế nào?"

Cố Tương kể lại chuyện nhìn thấy ngày hôm qua, Tiêu Mân nói: "Vậy chỉ là do tuổi đã già. Bác sĩ kia nói có lý, em đó, đừng nghĩ nhiều như vậy."

Cố Tương lại nói: "Trong khoảng thời gian này em nhìn thấy ba người qua đời rồi."

Tiêu Mân gắp rau cho cô, "Ăn đi." Lại thờ ơ, "Ít đến bệnh viện đi, xui lắm. Anh đã sớm nói chỗ em ở không tốt rồi mà, để dành phòng cho em thì không chịu."

Cố Tương: "Chỗ em ở rất tốt."

"Đúng rồi... "

Cố Tương ngước mắt.

"...Nếu cha của thầy em mất, em phải viếng bao nhiêu? Tập tục bên này chi bao nhiêu thế?"

Cố Tương: "..."

Sau khi ăn xong, Cố Tương không muốn đi dạo phố, Tiêu Mân đưa cô đến lớp huấn luyện dạo qua một vòng. Cố Tương nhìn tờ thông báo dán cạnh cửa, nói: "Lại có trận đấu nữa à."

Tiêu Mân nhìn cô, bỏ tài liệu trong tay xuống, đi qua, để tay lên vai cô: "Vẫn không thể phân biệt được con số?"

"Vâng..."

"Hôm trước anh nghe người ta giới thiệu một chuyên gia khoa não, đối phương đang liên lạc giúp anh, em chờ một chút."

"Em gặp rất nhiều chuyên gia rồi."

"Người này thì khác." Tiêu Mân xoa đầu cô, tay dịch xuống, chạm vào gáy cô, dán sát vào cô, "Cho dù không đọc được số cũng không sao, em đến chỗ anh làm trợ lý, anh bao ăn bao ở."

"Thôi đi." Cố Tương đẩy tay anh ta ra, điện thoại vang lên, cô bắt máy.

"Mẹ." Cố Tương nói.

Tiêu Mân nhìn cô.

Bà Chử Cầm hỏi cô: "Đang làm gì thế?"

Cố Tương: "Ở Ngu Tư."

Chử Cầm: "Ngu Tư?"

Cố Tương: "Là chi nhánh Ngu Tư mới mở ở Thanh Đông."

Tiêu Mân rút tờ giấy, nhanh chóng viết mấy chữ, để cho Cố Tương xem.【 Đừng nói anh ở chỗ này 】

Cố Tương khó hiểu, nhìn về phía Tiêu Mân, anh ta ra hiệu bảo cô nghe theo.

Chử Cầm: "Chỉ một mình con thôi sao?"

Cố Tương: "À...Không phải."

Chử Cầm: "Còn ai nữa?"

Tiêu Mân vẫy tờ giấy, nhắc nhở cô. Cố Tương quay đầu nhìn về phía khu làm việc bên ngoài, cô nói: "Có cả Quách Thiên Bổn nữa."

Chử Cầm: "À, cậu ta. Con thường xuyên tìm cậu ta chơi cũng tốt, đừng có khó chịu một mình."

"Vâng, con biết rồi." Cố Tương đáp. Cuộc trò chuyện kết thúc, Cố Tương nhìn về phía Tiêu Mân: "Tại sao anh không để cho mẹ em biết anh ở nơi này?"

Tiêu Mân nói: "Trước nay anh đều không biết ứng phó với mẹ em thế nào."

Cố Tương nghi ngờ. Tháng mười năm ngoái sau khi cô tỉnh lại ở bệnh viện, nghĩ đến bệnh tình của mình, luôn không quá để ý đến tình hình giữa Tiêu Mân và mẹ. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ dường như từng xảy ra tranh cãi, mấy ngày đó ở trước mặt cô, mẹ cô luôn nghiêm khắc chỉnh Tiêu Mân, anh ta lại chịu đựng nói gì nghe nấy. Cố Tương quan sát anh ta: "Anh và mẹ em có chuyện gì mà em không biết sao?"

Tiêu Mân nói: "Nghĩ cái gì thế, anh và mẹ em không có gì hết."

Cố Tương cụp mắt, cũng không hỏi nữa. Cô lại liếc tờ giấy về cuộc thi. Mẹ nói cô vẫn còn có thể tham gia thi đấu, nhưng chỉ là an ủi mà thôi, ngay cả đề mục cô cũng không thể đọc được thì thi đấu thế nào?

Tiêu Mân đứng bên cạnh, liếc tờ thông báo, giải thích tỉ mỉ với cô về quy tắc thi đấu nửa cuối năm.

Bên ngoài, Quách Thiên Bổn tạm thời làm xong việc, đến máy đun nước lấy một cốc nước. Uống nước, anh nhìn về phía văn phòng Tổng giám đốc, xuyên qua cửa kính, anh nhìn thấy Cố Tương cúi đầu, Tổng giám đốc đứng bên cạnh cô, đang nói gì đó. Tầm mắt của anh ta luôn dừng lại trên mặt cô. Ánh mắt như vậy...

Quách Thiên Bổn bỏ cốc nước xuống, dời mắt đi, thở hắt ra.

Trước khi trời tối, Tiêu Mân đưa người về cư xá. Cố Tương ăn xong cơm với bà Văn Phượng Nghi, đi tắm rửa, sau đó ngồi ở ban công hóng gió lau tóc. Nửa tiếng trước Cao Kình hỏi cô đang làm gì, cô mới nhìn vào wechat, nhắn lại: "Đang hóng gió ở ban công."

Tin trả lời nhanh chóng tới. Cao Kình: "Ăn cơm chưa?"

Cố Tương: "Đã ăn rồi."

Cao Kình: "Nghe nói cha của thầy Tề nhập viện rồi."

Cố Tương: "Vâng, hôm qua tôi đã đi thăm rồi." Nhắn xong tin này, cô suy nghĩ, lại nhắn thêm: "Cao Kình, anh đưa tiễn bao nhiêu người bệnh trước khi lâm chung rồi?"

Cô không nhận được tin nhắn, Cao Kình gọi thẳng tới. Cô bắt máy, "Cao Kình."

"Cố Tương."

Cô mấp máy môi, không nói gì nữa. Cao Kình thấp giọng: "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Cố Tương do dự mấy giây, chậm rãi mở miệng: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy hơi không thoải mái." Cô đến Thanh Đông còn chưa đầy hai tháng, đã chứng kiến ba người rời khỏi thế giới này. Cô chưa từng quen biết bọn họ, nhưng cơ duyên trùng hợp, trước khi họ qua đời biết họ. Cô cho rằng người chết thì đã chết, nhưng tận mắt nhìn thấy người ngày hôm qua còn lớn tiếng ca hát đột nhiên rời đi, cô không thể nào bình tĩnh nổi.

"Đối với sinh ly tử biệt, có ai bình tĩnh được đâu?" Cao Kình khẽ nói, "Sinh thời vui sướng, khi chết bi thương, đây là chuyện thường tình."

Cố Tương hỏi: "Anh làm bác sĩ nhiều năm như vậy, còn đau khổ không?"

Cao Kình đáp: "Nếu tôi nói không cảm thấy đau khổ, cô có cảm thấy tôi quá máu lạnh hay không?"

Cố Tương suy nghĩ: "Không biết."

Cao Kình dường như mỉm cười, "Hiện tại tôi không còn giống như lúc ban đầu, dễ dàng bị người bệnh tác động cảm xúc, nếu quả thật có gì khó khăn, cô quên tôi đã nói với cô rồi sao, "Ngày mai" sẽ có vô số khả năng. Ta chờ mong ngày mai hơn."

Cố Tương nói: "Vâng, tôi còn chưa kể với anh, hôm qua tôi gặp đám người cô Âu Dương ở công viên Cẩm Dương, hôm qua cô vui lắm."

"Anh Âu Dương đã nói với tôi, anh ta còn nói bây giờ hai đứa con nhà anh ta rất có hứng thú với Sudoku."

"Thật sao?"

"Còn nữa trong những bạn học cũ kia, chỉ có hai người tìm anh Âu Dương thanh toán tiền."

Cố Tương: "Thầy Tề nói tình bạn thế hệ trước rất hồn nhiên." Cô cụp mắt, giọng nhẹ nhàng. "Bọn hắn thật tốt." Lấy lại được những hồi ức đã qua.

Cao Kình đột nhiên nói: "Cô vẫn còn ở ban công chứ?"

"Vẫn còn."

"Đợi tôi một lát."

Cố Tương lau tóc, chờ một lát, chợt nghe thấy tiếng đàn. Cô dừng lại, ngẩng đầu.

"If I had to live my life without you near me,

The days would all be empty..."

Là ca khúc tiếng Anh hôm trước người hát rong biểu diễn tại trên quảng trường.

Trên tầng, Cao Kình ôm đàn ghi-ta, ngồi ở ban công. Anh dựa vào tường, chân hơi gác lên, chậm rãi đánh đàn.

"Nothing"s gonna change my love for you,

You ought to know by now how much I love you..."

"If the road ahead is not so easy,

Our love will lead the way for us,

Just like a guilding star,

I"ll be there for you if you should need me..."

Cố Tương bỏ khăn mặt xuống, đứng dậy. Giọng anh trầm thấp mà cao, giống như nói chuyện với cô, êm tai, ấm áp. Một khúc chấm dứt, Cao Kình bỏ đàn ghi-ta xuống, đứng lên, nhìn xuống tầng dưới.

Cố Tương bám vào lan can, quan sát bên ngoài, ngửa đầu nhìn lên. Mái tóc dài của cô bị gió đêm khẽ thổi, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

"Nếu như con đường phía trước gập ghềnh, tình yêu sẽ dẫn lối cho con đường của chúng ta, giống như một vì sao dẫn đường, anh sẽ ở bên khi em cần..."

Ánh trăng tối nay vô cùng dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.