Toái Tâm Kiếp

Chương 8




Tuyết Y mệt mỏi về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Tử Di rồi về phòng cô.

- Anh làm thủ tục chưa?

- Ừ, rồi – Tuyết Y khẽ cười.

- Vậy về luôn nhé, tôi muốn gặp con lắm rồi.

Nhắc đến Ren, Tuyết Y cố cười nhiều hơn che đi nội tình:

- Ren á, Đan Băng mới về nước rồi đưa nó đi biển chơi rồi. Chắc 1 vài ngày ngày 2 đứa nó mới về.

- Vậy à..- Mặt Tử Di hơi thất vọng, cô đành gật đầu.

Tuyết Y cười gượng, câu nhớ ra thứ mình vừa mua, đưa cho Tử Di:

- À, của em đây, thay đồ đi rồi về.

- Ừ.- Tử Di gật đầu.

Tuyết Y đứng chờ bên ngoài một lúc rồi Tử Di mới ra theo.

….

- Em có thể giải thích cho anh một chuỵên đựơc không?

Tử Di rót cốc nước lọc, nhìn Tuyết Y nói:

- Chuyện gì?

Tuyết Y lôi mấy tấm ảnh ra, quay lại dơ lên nhìn Tử Di, mặt cậu hiện lên nét buồn lẫn những lời giải thích:

- Chuyện này là thế nào?

Tử Di nheo nheo mắt, miệng nước trong mịeng suýt sặc lên sóng mũi, cô vòng ra đi lại chỗ Tuyết Y đang ngồi, cầm mấy tấm ảnh của mình được ai đó chụp cùng Níck đi vào hotell…

Nhìn một lúc như nhớ lại chuyện, Tử Di hơi cười:

- À…do tính chất công việc nên phải vậy.

Tuyết Y chau mày, ánh mắt tối sầm lại:

- Tính chất công việc?- Tuyết Y tự nhiên nổi sừng lên quát:- Em nói vậy mà được à. Sao em không gặp anh, cần gì thì cứ nói sao phải làm trò đấy. Tên khốn đấy nhiều tiền hơn anh à.

- Ơ- Mặt Tử Di nhìn sững Tuyết Y – Hình như anh đang kích động quá thì phải…

- Em hỏi xem có thằng đàn ông nào nhìn người phụ nữ của mình vào khách sạn với một thằng khác xem có giữ được bình tĩnh không..Qúa lắm rồi…

Tử Di bật cười, tim cô như hẫng một nhịp khi thấy Tuyết Y tỏ vẻ ghen tức ra mặt như vậy:

- Anh không nhớ tôi làm nghề thiết kế à?

Nét mặt Tuyết Y lập tực giãn ra, nhíu nhíu mày …:

- Vậy là…?

- Hàn thiếu mà cũng có lúc lú lẫn vậy…- Tử Di cười chế giễu lắc đầu về lại vị trí cũ uống nốt ly nước lọc.

Thấy mình lú lẫn thật nhưng cậu lại có cảm giác thật nhẹ nhàng…Tuyết Y nhìn Tử Di, một nỗi lo nào chợt xuất hiện:

- Còn nữa…

- Lại chuyện gì?

Tử Di nhìn cậu chờ đợi.

- Từ giờ trở đi, có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm ông chủ tịch nhé. Nếu ngại nói thì đến tìm Qúach giám cũng được.

- Này – Tử Di nhíu mày nhìn nét lạ trên khuôn mặt Tuyết Y.

- Để anh nói hết đã… Cả em nữa, nếu không còn tình cảm với anh thì có thể tìm người khác nhưng đừng là Huỳnh tổng vì cô gái đó rất tội nghiệp, anh nghĩ cô ta là người yêu Huỳnh tổng hơn bất cứ ai.

- Anh nói gì vậy…- Một nỗi lo sợ không định nào hiện lên trong lòng cô.

Tuyết Y chợt cười:

– Anh phải đi xa một thời gian. Chắc cũng lâu lắm. – Tuyết Y lại gần Tử Di hơn, khoé miệng hơi cong lên cười nhẹ – Phải biết tự bảo vệ mình nhé, sống đừng nên hiền quá dễ bị người khác bắt nạt lắm. Hiểu không? – À còn phải nhờ em nói với con hộ anh là ba nó rất mong sự có mặt của nó trên đời đấy không phải như nó đã nghĩ…

Dử cậu cậu nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn, như không kìm được cảm xúc, Tuyết Y ôm chầm lấy Tử Di ánh mắt xa xôi nhìn về mọt khoảng không vô định phía sau lưng cô,…

- Anh xin lỗi vì đã bước vào cuộc sống của em…

Tuyết Y buông tay, cậu khẽ mỉm cười nhìn cô rồi quay lưng bước đi thật thanh thản…

Ánh lóng lánh trong mắt cậu như sắp rơi lê…nhưng nét mặt lại nhẹ nhàng vô cùng. Tử Di chỉ biết đứng im nhìn cậu…Cô biết nói gì đây…Kéo cậu lại và nói đừng đi đâu hết…bàn tay cô cứng ngắn rồi không thể cử động để níu cậu lại nữa…Mọi giác quan như tê liệt hẳn đi khi nhìn Tuyết Y trở nên ôn nhu như vậy….

……..

- Mẹ biết mọi chuyện rồi. Dù Ngữ Yên đã đứng ra nhận hết mọi lỗi là do nó nhưng mẹ chưa đến nỗi lú lẫn mà không biết con mới là người có lỗi sau cùng…Hừ – Bà Như Hạ tức giận chỉ vào mặt San Phong – Là một thằng đàn ông thì đừng hèn như vậy.

Đúng là cậu đã quá đáng với Ngữ Yên quá rồi…Nhưng nói đến lỗi đâu phải mình cậu có đâu,…:

- Mẹ đã biết con không có tình cảm với cô ta thì đừng gán ghép ngay từ đầu như vậy. Con không muốn đổ lỗi cho ai lúc này nhưng chính mẹ là người đã ép con có tội…

Bà Như Hạ bật cười chua chát, đứng trước mặt con, bà nhìn cậu thật lâu, khoé mắt ướt mờ đi khi đứa con trai hoàn hảo của mình lên án mẹ nó như thế:

- Con nói mẹ ép con – Gịong bà lạc hẳn đi…- Phải, mẹ nghĩ chỉ cần có thời gian hai đứa sẽ có tình cảm thôi,…Mẹ đã từng hỏi Ngữ Yên trước khi tổ chức lễ cưới là nó có hối hận thì bây giờ vẫn có thể rút lại kể cả đã phát thiệp mời rồi mẹ cũng sẽ huỷ bỏ..Con biết nó đã nói gì không?- Bà Hạ nhìn San Phong trừng trừng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã có tuổi:- Nó không chắc nó yêu con nhiều bằng những cô gái xung quanh con nhưng nó sẽ cố làm cho vết thương trong đây – Bà Như Hạ chỉ vào lồng ngực San Phong mà nói – của con mờ đi…Dù con không bao giờ nhìn về phía nó cũng chẳng sao.

Bà Như Hạ dừng một lúc, gạt đi nước mắt rồi tiếp:

- Sáng nay nó đến nói mọi chuyện với mẹ, con biết mặt nó bạc nhược đến cỡ nào không..

Bà Như Hạ lắc đầu phẩy tay quay đi,:

- Thôi rồi, mẹ không nói nữa. Coi như mẹ sai. Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con…Phụ nữ yêu con đúng là không ít, nhưng hãy chọn ai mới là người yêu con nhất, vì con mà làm tất cả. Bỏ đi cả cái danh tiết bản thân.

Những lời nói cũng như những giọt nước mắt của mẹ mình làm San Phong sực tỉnh trong nỗi đau bị tổn thương…Người đầu tiên mình yêu lại không yêu mình. Đúng là cậu chỉ biết nhìn về người đó mà không để ý người bên cạnh mình…một người luôn lặng lẽ sau lưng mình như Ngữ Yên…Cậu đã quá bảo thủ chẳng???. San Phong cúi đầu, giọng nói mềm hẳn đi:

- Con xin lỗi, ý con…

- Không cần nói nữa Con ra ngoài đi, mẹ muốn nghỉ ngơi.

Bà Như Hạ xoay ghế quay mặt ra hướng của kính, đầu ngả về sau nhắm mắt cố xua tan mệt mỏi, nỗi lo cho đứa con cưng duy nhất của mình…



San Phong nén tiếng thở dài mở cửa bước ra. Nhìn thấy ba mình đang đứng sẵn ở ngoài, cậu gượng cười:

- Ba.

Ông Thành gật đầu:

- Xang phòng ba nói chuyện chút.

- Vâng.



Ông Thành ngồi xuống, gương mặt hay cười nói với cậu nay trở nên trầm tĩnh:

- Không phải sống ở đời cái gì muồn là đạt được đâu con ạ. Cái gì không nắm được sẽ là cái mình luôn hướng tới, luôn nhìn về nó mà không nhìn về thứ mình dễ dàng nắm được. Cũng như con…ba cũng không đồng ý với lựa chọn của mẹ con nhưng một thời gian tìm hiểu cô gái đó, ba nghĩ nó là đứa yêu con hơn bất cứ thứ gì.

San Phong ngồi sững lại, đáy mắt tĩnh lặng …Ngay cả ba luôn đứng về phe cậu cũng nói như vậy…

Ông Thành vỗ vai San Phong:

- Con là người may mắn đừng chỉ nhìn về quá khứ mà quên đi hiện tại. Ba tin con hiểu những gì ba nói.

..

San Phong về nhà, thẫn thờ lên phòng mình…vừa đưa tay định mở cửa phòng, ánh mắt cậu chợt nhìn về phía căn phòng sole với phòng mình kia…

Bước chân vô thức đi đến đó, bàn tay đưa lên mở cửa đi vào…

Một khoảng tối ập vào mắt San Phong, cậu mở công tắc đèn lên…Nhìn mọi thứ…Tất cả…khóe mắt cậu chợt thấy cay ngồi xuống giường rồi lại nằm xuống đó…

“ Hạnh phúc nhé chồng…coi như đây là lời chúc của em trước khi chia tay…”

San Phong nhắm mắt lại, rồi những hình ảnh Ngữ Yên đột nhiên cứ hiện ra trong đầu cậu dù đã cố mà vẫn không thể xua tan đi được.

Hình ảnh cô khẽ cười, rồi cả lúc căng thẳng khi ở casino, lúc cô hát nữa……Từ lúc nào những hình ảnh của cô đã ăn vào tiềm thức của cậu thế này…

San Phong mở mắt, hít một hơi thật sâu ngồi dậy..Cậu không thể ngồi im thế này được nữa…

….

- San Phong…- Vừa ra khỏi cổng Gia Linh đã xúât hiện miệng hớn hở.

Không còn cười nổi, San Phong dừng xe lại, hạ kính xuống ngó ra ngoài nói:

- Ừ. Anh có việc để gặp sau.

Gia Linh chưa kịp nói gì, San Phong đã phóng xe vút đi…để lại cô với làn khói bụi mỏng manh.,,



- Tìm ai – Thừa Ân cau mày nhìn San Phong.

- Có Ngữ Yên ở đây không.

- Không, đi leo núi rồi.

- Leo núi – San Phong nuốt khan, mặt bạc phếch đi.

- Phải…

San Phong gật đầu lẳng lặng quay đi,

- À này, vào đây tôi có chuyện muốn nói với anh.



Thừa Ân rót hai ly nước cho San Phong, mặt cậu đăm đăm săm soi San Phong:

- Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng thấy Ngữ Yên rất buồn đấy.

- Ừ. Vậy à.

- Anh là người thứ hai làm chị tôi suy sụp như vậy đấy.

- Ừ vậy à.

- Anh muốn nghe quá khứ của Ngữ Yên không và lý do tại sao chị ấy hay tự ti khi đi với anh không?

San Phong nhìn Thừa Ân, vẻ tò mò hiện rõ lên khuôn mặt cậu.

- Năm Ngữ Yên 18 tuổi, bố mẹ tôi do làm ăn thua lỗ, nợ đã quá nhiều nên đã nghĩ làm liều…Biết tin be mẹ chết, tôi đã rơi vào trạng thái trầ cảm một thời gian do lúc đó quá bé nên chưa có ý chí mới vậy.

- Căn nhà phải bán đi để trả nợ nhưng vẫn chưa đủ. Ngữ Yên phải bảo lưu kết quả học và tạm nghỉ học để đi làm. Anh biết cô Ngữ Yên làm gì không?

San Phong lắc đầu. Thừa An hơi nhếch môi cười:

- Vừa học vừa làm dealer trong casino. Chưa hết không chỉ việc đấy thôi đâu, tôi đến cô Ngữ Yên còn phải làm phục vụ trong Bar đến 1 h sáng mới về rồi…- Thừa Ân cười nhạt cho cuộc đời khổ của chị mình – Anh biết người ta nhìn chị em tôi bằng ánh mắt gì không? Tôi đến trường bị nhữg đứa bằng tuổi chế giễu là thằng mồ côi, có con chị làm gà trong Bar…

- Có lần tôi về hỏi Ngữ Yên là có phải như lời chúng nó nói không. Cô Ngữ Yên chỉ cười nói:” Người ta nói mình không cấm được, chị có làm trong Bar nếu nói không có gì thì là đang nói dối em sự thật đôi lúc bị người ta sờ mó linh tinh nhưng chị không như người ta nói và chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm cái việc như người ta đã gán ghép, chị cần làm việc để nuôi sống em và chị, em cố gắng học đừng bận tâm. Tôi chỉ biết cố gắng tin lời Ngữ Yên nói vậy thôi.

- Rồi có lần có mấy người đến tận nhà chị tôi thuê đập phá đồ đạc rồi **** bới nói chị tôi dụ dỗ chồng mấy người đó…Rồi còn nhiều chuyện xảy ra lắm. Không kể hết được. Cuối cùng chị tôi không còn gì để làm khi trong tay chưa cầm được tấm bằng đại học đành phải xin vào trông xe ở côngty mẹ anh đấy. Không hiểu sao mẹ anh lại thích Ngữ Yên rồi chính mẹ anh đã chu cấp cho chị tôi học hành nên người …Nó như giấc mơ vậy.- Thừa Ân hơi cười – Chị em tôi rất biết ơn bà chủ tịch, đáng nhẽ tôi cũng phải lễ phép với anh nhưng từ đầu tôi đã chẳng nhìn thấy tình cảm gì trong mắt anh khi nhìn Ngữ Yên cả nên không muốn Ngữ Yên đến với anh vì sợ một ngày chị ấy sẽ bị tổn thương. Đúng như đã nghĩ đấy…cho nên mong anh từ nay đừng tìm chị tôi nữa. Cô Ngữ Yên đã quá khổ rồi, chị ấy xứng đáng với những gì tốt hơn …

San Phong nhớ lại một tấm ảnh, cậu không nén nổi tò mò, gạ hỏi:

- Vậy tấm ảnh người đàn ông Ngữ Yên luôn mang theo là ai?

- Là người đã hại gia đình tôi đến nước phá sản đấy.

San Phong chau mày không hiểu, rõ ràng tấm hình đó là chụp chung với cả Thừa Ân cười rất vui vẻ mà..:

Thừa Ân cười nhạt:

- Đấy là thời gian chị tôi và tên khốn đấy đang yêu nhau…Do quá nhẹ dạ cả tin ba tôi đã cho hắn vào làm trong congty với chức khá cao vì cái bộ mặt tử tế của hắn…rồi hắn cứ thế từng ngày luồn tiền của côngty ra ngoài…và rồi – Thừa Ân cười nhạt, bỏ dở câu nói với vẻ khinh đời.

San Phong đã hiểu, cậu cũng ngầm công nhận, cuộc đời Ngữ Yên lận đận thật. Một cô gái mà phải gánh đủ thứ như vậy vẫn có ý chí vươn lên đúng thật là quá …

Thừa Ân, mím môi nhìn San Phong một lúc rồi mới nói:

- Anh hiểu cuộc đời chị tôi rồi chứ. Nó đã quá bạc rồi anh đừng phủ lên đấy một màu xanh cho nó hi vọng rồi lại làm nó nhuốm màu héo, như vậy còn ác hơn những thứ khác đấy/

San Phong nhíu mày nghe lời lẽ của Thừa Ân:

- Ngay từ đầu, phải nói là tôi chưa bao giờ tôi gieo hi vọng cho Ngữ Yên.

- Vậy thì đừng đến đây nữa…- Thừa Ân cau mày nói.

San Phong đứng dậy, chán chẳng muốn giải thích nhiều, trước khi bước đi, cậu chỉ nói một câu:

- Nhưng từ giờ, có lẽ tôi sẽ phải gieo hi vọng cho Ngữ Yên rồi.,,- Khoé môi cậu hơi cười…

- Anh…- Thừa Ân tức nghẹn lời thì San Phong đã ra ngoài…

….

Tâm trạng có phần thoải mái hơn lúc đầu, San Phong mở mui xe ra cho mát…vừa đi vừa nghe nhạc rất thoải mái…Giừơng như cậu đã vạch được lối đi tiếp theo cho mình…

San Phong sững lại… cho xe chầm chầm …cậu vừa thấy bóng người vừa đi bộ mình xượt qua…Nhìn quen quen…Lập tức San Phong cho xe quay lại….

Bin….bin…

Ngữ Yên chau mày nhìn lại, mặt cô hơi có nét ngỡ ngàng…

- Lên xe đi. – Ngữ Yên cười hề như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngữ Yên nheo mắt nhìn lại cậu:

- Có chuyện gì tìm tôi à, nói đi. – Cô gượng cười – Nhà tôi gần đây thôi, đi bộ về cũng được.

Tự nhiên San Phong lại thấy mình nhỏ bé trước mặt Ngữ Yên quá, thái độ ôn nhu của cô làm cậu thấy ngượng khi đã lớn tiếng quát nạt…

- À…tôi có chuyện cần nói với em một lúc.

- Ừm. – Ngữ Yên hơi cười gật đầu, cô đi vòng qua mở cửa xe bước vào.



San Phong vừa đi vừa đưa cô cái đốg giấy mình đã xé từ cái đơn xin nghỉ việc:

- Bỏ cái này đi.

Ngữ Yên nhận lấy, cô quay xang San Phong:

- Là chuyện này thôi à.

- Còn – San Phong làm nét buồn buồn nghiêng – Cô giúp tôi 1 việc được chứ?

- Nói xem – Ngữ Yên không từ chối, chỉ hỏi.

- Gia Linh hình như có vẻ hiểu lầm quan hệ giữa tôi và cô…vậy làm phiền…

- Anh muốn tôi giải thích với cô ấy?

- Ừm – San Phong gật đầu, khoé môi hơi cười.

- Tôi sẽ làm. Hết rồi phải không, anh cho tôi về được chưa, tôi hơi mệt.

- Còn nữa…

Ngữ Yên mệt mỏi nói:

- Anh nói luôn một thể đi.

- Cô còn phải đi xin lỗi Tử Di.

- Được, được, tôi sẽ làm tất cả được chưa. Dừng xe đi.- Ngữ Yên không chịu được nữa, cô quát lên…

San Phong hơi ngỡ ngàng, lần đầu cậu thấy cô gái này phẫn nộ như vậy…

- Từ từ, làm gì quát người khác vậy.- San Phong quat lại. Cậu cho xe tạt vào lề đường.

- Xin lỗi.- Ngữ Yên nói xong, nét mặt có vẻ giãn ra đôi chút, mở cửa bước xuống…

Ngữ Yên nhìn quanh, bây giờ cô mới phát hiện xung quanh đây rất vắng người…

San Phong bước ra theo sau. Cậu khoanh tay dựa vào xe khoanh tay nhìn cô ánh mắt châm chọc:

- Trở về vị trí cũ đi.

Ngữ Yên nhìn cậu, khoé môi luôn cười như khiêu khích người khác làm cô muốn đấm vào đó một cái cho thoả mãn nhưng sao không dám…

- Anh cho tôi về đi.

- Đương nhiên.

Ngữ Yên quay trở vào chỗ, cô đóng rầm cửa xe lại:

- Cảm ơn.

- Đương nhiên là về nhà rồi. – Cậu hơi cười, ánh mắt tà mị nhìn cô.

Ngữ Yên chẳng hiểu và cũng chẳng muốn hiểu cậu sao nữa. Cô im lặng không nói gì.

…..

- Về nhà này làm gì vậy?- Ngữ Yên chau mày nhìn San Phong.

- Ừ, thì cô nói về nhà còn gì?

- Nhà tôi chứ không phải nhà anh – Ngữ Yên cố bình tĩnh nói.

- Nhà nào là nhà cô, nhà nào là của tôi. Cô là vợ mà không biết điều gì vậy, bỏ nhà đi vậy à.

Ngữ Yên thoáng khựng người, mắt mở lớn nhìn San Phong. Miệng tự nhiên trở nên đứng hình.

- Xin lỗi. – Cậu lôi cái giấy ly hôn vớ vẩn nào đó mà đã bắt Ngữ Yên kí vào từ ngay cái ngày cưới. Dơ lên trước mặt Ngữ Yên.

Hai bàn tay thon dài xé đôi, rồi xé thành bốn tờ đơn đó ra rồi quảng ra ngoài…Miệng cậu khẽ nở nụ cười:

- Xin lỗi, từ giờ phải can thiệp vào cuộc sống cô rồi.

Ngữ Yên nhìn sững San Phong…cô cảm giác như mình đang trong một giấc mơ vậy…và giấc mơ này mãi mãi cô không muốn tỉnh dậy nữa..

San Phong thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến sững sờ của Ngữ Yên, cậu cười cười:

- Lần sau muốn nói gì thì cứ nói thẳng với anh nhớ. Không phải đợi lúc say rồi nói đâu.

Cậu cười cười lái thẳng xe vào trong sân. Rồi xuống xe đi vào trong cùng nụ cười nhẹ nhõm…Phải quên đi để bắt đầu cuộc sống mới thôi…

Ngữ Yên vẫn còn mơ hồ với cảm giác thực tại….cô lắc đầu…miệng không thể không nở nụ cười sung sướng…Cô đã được người đó biết đến sự có mặt rồi đây…

………

Nhìn bóng người đi ngược chiều ánh sáng, Tử Di đưa tay che.nắng nheo mắt nhìn theo người đó,cô càng cố đưa tay giữ lấy thì người đó càng đi xa…đi thật xa…

Cô giật mình thức giấc…thì ra chỉ là một giấc mơ…mặt Tử Di ướt đãm mồ hôi lạnh, sao lại có giấc mơ như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.