[Tứ Đại Danh Bộ] Toái Mộng Đao

Chương 8




" Lăng Bá Hàn, ngươi sai, rất sai lầm. Ngươi vẫn còn chưa biết quá nhiều chuyện, ngươi không thể nào tưởng tượng được!"

Lăng Bá Khiêm ôn nhuận nói. Lời nói lại khiến Lăng Bá Hàn không thể không nhíu mày, cảm giác khó hiểu như lọt vào khoảng không.

Hắn đảo ánh mắt nhìn khắp phòng, mờ mịt hỏi.

" Bí mật gì?"

Lăng Bá Khiêm thoáng nhìn qua Lăng Hựu Thừa thấy ông như cũ rối rắm không nói gì liền không khỏi thở dài. Bây giờ hắn không ra chiến trận thì ai ra chiến trận chứ?

Lăng Bá Khiêm thẳng lưng, bước từng bước đến trước mặt Lăng Bá Hàn. Trước ánh mắt thăm dò nhướng lên đầy nghi hoặc của Lăng Bá Hàn, thản nhiên nói.

" Khoan hãy nói, bây giờ ta muốn xác nhận một chuyện!"

Lăng Bá Khiêm vừa nói, tay vừa nâng lên trên vai áo của Lăng Bá Hàn xé thành một đường dài.

Lăng Bá Hàn nhíu mày, theo bản năng bài xích muốn né tránh nhưng không được. Hắn lúc này quả thật không có sức, không chống nổi Lăng Bá Khiêm.

Lăng Bá Khiêm từ trong tay áo xuất ra một lọ thuốc bột, không nói một lời đột ngột đổ lên trên vai của Lăng Bá Hàn.

Thuốc bột vừa chạm vào da liền trực tiếp tan ra thành nước, nhiệt độ cũng đột ngột tăng lên thấm vào tế bào da trên vai của Lăng Bá Hàn khiến hắn run rẩy không thôi, môi cũng phải cắn thật chặt để ngăn chặn tiếng kêu đau bật ra thành tiếng rên rỉ.

Cơn đau kéo dài ước chừng nửa ly trà liền tiêu thất không còn một mảnh. Trên đầu Lăng Bá Hàn đã đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất.

Lăng Bá Khiêm trừng mắt nhìn bả vai của Lăng Bá Hàn. Hắn chợt buông tay, lui về phía sau vài bước. Ánh mắt đảo qua nhìn Lăng Hựu Thừa hiện lên nét trầm trọng, gật gật đầu.

Lăng Hựu Thừa nhận được cái gật đầu từ Lăng Bá Hàn, đôi mắt trừng lớn mang theo kích động, vội vàng bước từng bước đến trước giường, giữ lấy bả vai của Lăng Bá Hàn.

Ông cúi đầu nhìn thật sâu lên bả vai Lăng Bá Hàn, trong mắt sớm tích tụ nước mắt liền theo đó chảy xuống.

Lăng Bá Hàn càng lúc càng không hiểu. Bản thân thật giống như đi lạc vào trong sương mù. Hắn lúc này cũng không thể xác định được hắn nên làm gì nữa rồi.

Lăng Bá Khiêm cùng Lăng Ngạo nhìn thấy Lăng Hựu Thừa khóc thương tâm như vậy thật không đành lòng. Liền không nói hai lời tiến lên, đỡ ông đứng thẳng, lùi về sau vài bước ngồi trên một cái ghế dựa.

Lăng Bá Hàn lúc này mới có thời gian bình tĩnh lại. Hắn cúi đầu, nhìn xuống bả vai mình. Bản thân hắn là muốn xem Lăng Bá Khiêm muốn xác nhận cái gì, và rốt cuộc là vì cái gì Lăng Hựu Thừa mới kích động như vậy.

Không nhìn xuống thì thôi, đã nhìn hắn liền không nhịn được nhíu lại chân mày.

Đây là cái gì vậy?

Lăng Bá Hàn ngẩn người nhìn bả vai phải của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một ấn kí thất thải liên hoa. Ấn kí nàng trông ra quả thật nổi bật, vô cùng sống động.

Hình này, có từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ là vì lọ thuốc bột vừa nãy Lăng Bá Khiêm rưới lên? Lăng Bá Hàn nghĩ tới cơn đau khi thuốc bột hoá thành nước rồi thẩm thấu vào da thịt liền không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn theo bản năng vươn tay trái lên, chạm nhẹ lên ấn kí thất thải liên hoa. Lại ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng, khó hiểu dày đặc hỏi.

" Các ngươi rốt cục muốn xác nhận cái gì?"

Lăng Bá Khiêm thấy Lăng Hựu Thừa vẫn còn kích động, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chăm chăm Lăng Bá Hàn. Rõ ràng là không thể nào chủ trì được mọi việc liền thay ông nói chuyện.

" Ngươi, ta, phụ thân, gia gia, tổ phụ đều có ấn kí này trên vai. Nhưng " phụ thân ngươi " không có, ngươi nghĩ xem là chuyện gì?"

Lăng Bá Khiêm thần thần bí bí nói, cũng không trực tiếp vạch trần mọi việc. Hắn chỉ khoanh tay đứng một bên, nhướng mắt nhìn Lăng Bá Hàn, chờ hắn trả lời.

" Chuyện gì chứ?"

Lăng Bá Hàn không chút suy nghĩ liền thốt ra. Nhưng là rất nhanh hắn liền phát hiện ra chỗ không bình thường. Đôi tay bất chợt run lên, đảo ánh mắt thâm trầm lợi hại nhìn Lăng Bá Khiêm.

" Ngươi vừa nói ấn kí các ngươi cũng có, nhưng " phụ thân " ta không có?"

" Đúng vậy!"

Lăng Bá Khiêm gật đầu xác nhận.

" Ý các ngươi là sao? Rốt cuộc là muốn nói cái gì?"

Lăng Bá Hàn đỏ mắt, mím chặt môi nói. Trong lòng hắn vốn đã có sẳn một câu trả lời, nhưng quả thật hắn lại không dám tin. Bởi vì kiềm nén như vậy, tâm tình hắn lại càng kích động.

Lăng Bá Khiêm nhún nhún vai. Có vẻ như hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của Lăng Bá Hàn lúc này. Chậm rãi nói.

" Ngươi cũng biết gia gia có một thê hai thiếp. Một thiếp mất sớm, không để lại tử tự. Còn thê tử sinh ra phụ thân ta, thiếp sinh ra phụ thân ngươi. Đúng không?"

Lăng Bá Hàn chỉ trầm mặc không nói, môi mím lại xem như xác nhận.

" Trong Lăng tộc có một bí truyền. Tôn tử cùng tôn nữ dòng chính Lăng Tộc trên người sẽ có lưu lại một ấn kí thất thải liên hoa. Ấn kí này vào năm ba mươi tuổi sẽ có thể thực hiện nghi lễ nhập họ, xác thực là dòng chính Lăng tộc. Năm đó ngươi và " đệ đệ " sinh cùng một ngày, sau đó đệ đệ mất. Theo lệ, con cháu dòng chính nếu bỏ mình, thì không cần thông qua nghi lễ nhập họ mà ấn kí sẽ tự động nổi lên. Đây là bằng chứng để táng nhập vào lăng mộ của Lăng gia. Năm đó chúng ta không đi sâu vào chuyện đệ đệ vừa sinh ra đã mất, vì sợ khiến mẫu thân thương tâm. Nhưng mười lăm năm trước, trong lúc vô tình phụ thân ta biết được, " đệ đệ" đã mất vốn không hề có ấn kí trên bả vai. Ngươi nghĩ, chuyện này là như thế nào?"

Lăng Hựu Thừa chưa bao giờ rời mắt khỏi Lăng Bá Hàn. Lúc này ông lại càng kích động, rất muốn nghe xác nhận từ Lăng Bá Hàn. Ánh mắt nhìn phá lệ dịu dàng, còn mang theo một tia mong chờ không khó phát giác.

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần vốn chỉ đến xem chuyện vui, cũng không nhịn được nghiêm túc hơn. Đôi mắt khẽ nheo lại, chờ mong nhìn biểu hiện của Lăng Bá Hàn.

Lăng Bá Hàn ôm đầu, miệng lại không ngừng lẩm bẩm.

" Không... Không thể như thế... Không..."

Hắn lắc mạnh đầu, càng lúc càng thấy loạn. Đây không phải là kết quả hắn vừa suy nghĩ đến hay sao?

Đúng vậy!

Nhưng là, Lăng Bá Hàn hắn lại thuỷ chung không thể tiếp nhận. Hắn nhớ đến quá khứ Lăng Hựu Thừa cầm tay hắn chỉ hắn luyện kiếm. Khi hắn thức tỉnh Lực Lượng chi lực cũng là ông dạy hắn khống chế. Ông thương hắn không khác gì Lăng Bá Khiêm.

Trong khi đó, người Lăng Bá Hàn hắn gọi là cha lại chưa một lần cho hắn sắc mặt tốt. Khi ông ta biết hắn thức tỉnh năng lực vẻ mặt còn vặn vẹo mang theo ác độc được tỉ mĩ che giấu.

Mặc dù như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ bản thân hắn cùng ông ta không có quan hệ huyết thống.

Chỉ là, tại sao mọi chuyện lại phát triển như vậy?

Lăng Bá Hàn hắn không những nhận giặc làm cha. Mà còn năm lần bảy lượt tìm cách hại cha ruột mình?

Hắn... Thật không thể chấp nhận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.