[Tứ Đại Danh Bộ] Toái Mộng Đao

Chương 4




Giống như Tần Nhược đã lường trước vậy, tử vong ma chu rốt cục cũng bị chết trong tay bọn Lục Tâm, có điều Tử Lan nói ra một điều này khiến hắn rất là hoảng hốt: sau khi chết rồi, hắn không lưu lại thi thể! Nếu không nhờ Lục Tâm bảo Tử Lan thử dùng thuật Hồi Sinh với mội bãi nước ở trên mặt đất thì hắn đã phải hồi sinh bằng điểm hồi sinh nơi thành thị rồi...

Tần Nhược như muốn rụt cả tim, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Không ngờ bị chết khi hóa thành nước lại có di chứng như thế đấy, nếu đổi là người khác, chắc chắn đã mù mờ mà bỏ cuộc rồi ấy chứ!

Nếu vì như thế mà bị rớt đi một cấp, sẽ oan ức lắm lắm!

Rùng mình một cái, sau đó Tần Nhược bước theo mọi người đến nơi sâu hơn của tầng ba di chỉ. Lúc này, bọn Lục Tâm cũng đã thu thập chiến lợi phẩm xong.

Đã xử lý con quái vật khó chơi nhất trong tầng ba rồi, những trận chiến sau đó dĩ nhiên không cần phải lo lắng gì nữa, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.

* * * * * *

Dọc đường, Tần Nhược xem như mở mang thêm kiến thức.

Lũ nhện tầng ba phải khó giải quyết hơn huyết ma tri chu tầng hai nhiều, có loại phun mang nhện ra càng dính, càng độc hơn của huyết ma tri chu - lục ma tri chu; có loại mọc cánh tựa như cánh ve, bay với tốc độ cực nhanh, lại có thể bắn ra số lượng lớn kim độc tấn công quần thể - tử dực độc chu; loại cuối cùng thì giống như mấy con tắc kè hoa, chỉ nằm nấp ở trong một góc hang, dùng mắt thường rất khó nhận ra - biến sắc long chu; đồng thời, biến sắc long chu cũng là loại nhện phổ thông khó đối phó nhất mà Tần Nhược từng gặp, thân mình của nó cứng như sắt thép, lại phủ đầy những chiếc gai nhọn nhỏ bé chứa đầy chất kịch độc, cho dù là người mạnh như Lục Tâm cũng rất ngại đánh với mấy thứ này, hơi bất cẩn một chút thôi là trúng độc ngay, không những suy yếu 20% năng lực, mà trạng thái trúng kịch độc cũng cần phải có thời gian để thanh trừ nữa, phiền phức lắm.

Điều duy nhất đáng để xem là may mắn chính là, chỉ có lục ma tri chu, tử dực độc chu là quái vật loại quần cư, thường thường mọi khi chỉ nhìn thấy trong hang toàn những con lục ma tri chu thân đầy những lông lá màu lục, hoặc là những con tử dực độc chu vỗ cánh vù vù ở phía trên đầu mà thôi, chứ biến sắc long chu thường rất ít thấy đi chung, lần nhiều nhất cũng chỉ là 3 con.

Cho dù là như thế, mỗi khi đụng phải trên một con biến sắc long chu, tiểu đội của Lục Tâm cũng nhất định phải đề cao cảnh giác, dùng thái độ cẩn thận khi nghênh chiến với huyết ma chu yêu, tử vong ma chu để đối đãi với lũ này...

Tần Nhược đã nhớ không nổi tiểu đội mình đã rẽ bao nhiêu ngã rẽ, và trước mắt là cái hang thứ bao nhiêu rồi nữa, lại càng không nhớ rõ mọi người đã đến được chỗ nào của tầng ba...

Khi đi đến một hang nọ, nghe thấy có thanh âm “cạch cạch cạch cạch” từ mấy xó hang truyền đến, hắn không khỏi than:

“Tôi ghét nhền nhện!”

“Ha ha, cố lên, sắp tới rồi!”

Nói xong, Lục Tâm nhăn tít mày đón lấy một con biến sắc long chu - hắn rất ngại đối phó với mấy con này. Lại là biến sắc long chu, hơn nữa lần này còn là 3 con đấy, phải liều mạng nữa rồi...

“Em nói này đội trưởng, anh có thể đổi lời kịch khác được không, nửa tiếng đồng hồ trước anh đã nói như vậy rồi.”

Tần Nhược một bên quăng mắt khinh thường Lục Tâm, một bên lại nhanh chóng ngưng tụ nguyên tố nước, động tác của hắn thập phần thành thạo, so sánh với lần đầu tiên đụng phải biến sắc long chu thì quả thực như là một người khác rồi vậy, khiến cho người ta có một cảm giác lão luyện, bình tĩnh.

Không cần Lục Tâm phải dặn dò, Tần Nhược đã dựa theo quy củ cũ mà lúc trước mọi người định ra, nhắm trước khi Lục Tâm đụng độ với con biến sắc long chu đầu tiên, cùng Hỏa Mân Côi và Ngả Tiểu Tiễn liên thủ cản lại một con biến sắc long chu khác đang lặng lẽ nhảy ra từ một xó hang.

Tốc độ của biến sắc long chu thậm chí còn không bằng nổi tật liệt phong lang nữa, cho nên rất dễ bị chặn lại, chỉ có điều vì màu sắc của chúng không khác gì so với màu của hang động, thành ra dùng mắt thường rất khó để phát giác nổi, điều này có phần phiền phức. Lại thêm lực phòng ngự, lực tấn công của chúng cũng mạnh, còn kèm thêm cả kịch độc, cho nên chúng đã biến thành cơn ác mộng của các nghề nghiệp cận chiến.

Nhưng đối với Tần Nhược mà nói, loại quái vật này chỉ cần bị các nghề nghiệp tấn công từ xa phát hiện và nhắm chắc quỹ tích, vậy cũng dễ dàng đối phó thôi - lần trước, hắn đã lợi dụng phép thuật khiến một con biến sắc long chu ở trong trạng thái đóng băng mãi mãi, không hề cho nó có cơ hội lại gần người, thậm chí cơ hội bước thêm một bước chân cũng không có nữa!

Bởi vậy có thể thấy được nhược điểm của biến sắc long chu hẳn phải là lực kháng phép, lực kháng phép của chúng... Cực kỳ kém cỏi!

Bắt được nhược điểm của biến sắc long chu rồi, Tần Nhược chỉ cần tiến hành một ít hành động khống chế nho nhỏ là chúng biến thành những con châu chấu nhảy không ra nổi lòng bàn tay của hắn ngay, hắn muốn nắn như thế nào thì nắn như thế đó.

Theo thanh âm bước chân đến gần của biến sắc long chu, Tần Nhược cấp tốc đặt một ‘thảm’ nguyên tố nước ở trên đường nó phải đi qua, sau đó chờ khi có dấu chân nó giẫm lên một cách rõ ràng thì thu lưới.

“Băng!”

Có lẽ là vì bên ngoài thân thể cứng như kim loại, nên lực kháng đóng băng của biến sắc long chu yếu ớt cực kỳ, nó lập tức bị đóng băng ngay, đồng thời lớp băng bao trùm bên ngoài nó cũng khiến nó triệt để bại lộ ở trong mắt của Hỏa Mân Côi và Ngả Tiểu Tiễn...

Chờ lượt phép thuật thứ nhất của Tần Nhược được chuẩn bị xong xuôi, Nguyệt Ma Chi Phược và Hỏa Thần Chi Nộ cũng đánh trúng mục tiêu. Mà sau khi lớp băng bị hòa tan, một phép thuật khác của Tần Nhược cũng đã không gấp không vội đánh trúng...

Trạng thái đóng băng, vẫn còn tiếp tục!

Cứ như vậy, con biến sắc long chu đáng thương ấy đã bị ba người hành hạ, tra tấn đến chết...

So với ba người, Lục Tâm và Tiểu Thanh phải buồn bực hơn nhiều!

Cận chiến không những có nguy cơ bị trúng độc, mà mỗi đòn tấn công còn chỉ gây được thương tổn rất hữu hạn cho biến sắc long chu nữa. Đến khi bọn Tần Nhược, Hỏa Mân Côi và Ngả Tiểu Tiễn đã giải quyết xong con biến sắc long chu bên kia, hai người mới lấy được không đến một nửa HP của con bên này...

Khó khăn lắm giải quyết xong con ở bên này, Lục Tâm tựa như mới từ mỏ đá đi lên, lau lau mồ hôi trên mặt, hỏi: “Tiếp theo đi như thế nào? Không còn mấy căn phòng nữa phải không?”

“Ba trái bốn thẳng năm phải bảy thẳng... Lần này là rẽ phải, qua căn phòng này là đến tế đàn, lúc đó có thể triệu hồi cánh cửa thời không rồi!” Người trả lời chính là Tử Lan.

Đây là lần đầu Tần Nhược nghe thấy những câu này, cho nên hắn nhìn qua Hỏa Mân Côi, mù mờ hỏi: “Cái gì mà ba trái bốn thẳng thế? Đọc mật khẩu à?”

“Cách đi trong tầng ba di chỉ.” Hỏa Mân Côi nói.

Tần Nhược vẫn cứ mờ mịt.

“Ai... Với chỉ số thông minh của Nhược Nhược anh bây giờ thì... Giao tiếp với anh cũng là chuyện khó khăn đó.”

Không biết có phải do bị cường độ chiến đấu cao ép cho bị stress hay không, mà Hỏa Mân Côi đã rất vô lương chọn cách đả kích Tần Nhược để tìm niềm vui. Trong biểu tình xấu hổ đến toát mồ hôi hột của Tần Nhược, cô nàng bật cười giải thích.

Hóa ra câu mà Tử Lan đọc chính là một cách đi để đi từ lối vào tầng ba di chỉ đến tế đàn một cách gần nhất, do các thành viên nội bộ của Tử Kinh Hoa tìm ra. Chỉ khi ở gần khu vực tế đàn, người chơi mới có thể sử dụng được tấm bản đồ để triệu hồi cánh cửa thời không.

Xong, Hỏa Mân Côi còn nói thêm cho hắn biết: cách đi này là do mấy trăm người chơi bậc cao trong chiến minh Tử Kinh Hoa dùng máu tươi để trải ra, hơn nữa theo trước mắt mà xem thì người có thể từ trong căn phòng bí mật đi ra chỉ có một: Huyết Sắc Tử Kinh - minh chủ chiến minh Tử Kinh Hoa, chín người cực mạnh đi theo hắn đều toàn bộ chết trận hết, chỉ còn lại mỗi một mình hắn sống sót đi ra thôi.

...

Biểu tình vô cùng trịnh trọng của Hỏa Mân Côi khiến Tần Nhược cũng trở nên trịnh trọng hơn, hắn liếc nhìn Lục Tâm một cái, trong lòng thoáng giật thót... Hành trình lần này... Chỉ đơn giản là tới một căn phòng bí mật nào đó thôi sao?


*** tử dực độc chu: tử = màu tím; dực = đôi cánh.

*** biến sắc long chu: biến sắc long = rồng đổi màu, một cách gọi khác của những con tắc kè hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.