Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 53: Nhất quyết phải là cô ấy




Editor: Susublue

Bốn phía vang lên tiếng trống, tiếng trống dần dần nhanh hơn, thể hiện cho cuộc săn bắn sắp bắt đầu.

"Hiện tại, mời các vị đến đây rút thăm, hai người một tổ, để công bằng, tất cả mọi người đều lấy ký hiệu làm chuẩn, hai người nào có ký hiệu giống nhau, chính là một tổ. Hi vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng tổ nào săn được nhiều thú nhất, quý hiếm nhất, sẽ thắng."

Vốn Lam Ngạo Thiên cũng chuẩn bị cùng đi, nhưng ngẫm lại bọn họ đều là người trẻ tuổi, hắn không nên vô giúp vui sẽ tốt hơn, cho nên không đi.

Kết quả, Bạch Vũ Mộng lại cùng một tổ với Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng nghi hoặc nhìn hắn: "Chàng thấy cái này thật sự công bằng sao, ta lại cảm thấy có gì đó không đúng?"

Lam Hạo Thần nhàn nhạt cười: "Tất nhiên, chẳng qua ta chỉ động tay động chân một chút với mình nàng thôi, ta cam đoan, những người khác tuyệt đối công bằng." Trong lời nói nghe ra được sự vui sướng khi người gặp họa.

Bạch Vũ Mộng liếc Lam Hạo Thần, nàng biết mà, sao nam nhân này có thể an phận như vậy, không ngờ, nàng lại nghĩ đúng, ai, chỉ có thể ủy khuất những người đó, ai bảo vận khí bọn họ không tốt, gặp hai người kỳ quái này.

Một âm thanh cao vút vang lên, mọi người đều cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài. Lần săn bắn này, phải về trước khi mặt trời lặn.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần cũng chạy vào chỗ sâu nhất của cánh rừng, ở vòng ngoài chỉ có vài con thú nhỏ nhu nhược, chỉ có ở sâu bên trong, mới có động vật hung mãnh, có giá trị cao.

Đi vào sâu trong rừng, bốn phía đều im ắng, căn bản là không có ai cả. Điều này cho thấy, bọn họ bị vướng tay vì hợp tác, đám nữ nhân không dám vào, cho nên mới không vào đây.

Cũng có lẽ là bọn họ muốn bắt đám thú nhỏ ở ngoài trước, sau đó mới vào đây săn thú dữ.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần chậm rì rì tiêu sái bước đi: " Chàng nói xem, chúng ta nên săn loại nào đây?" Bạch Vũ Mộng nhàm chán hỏi.

"Ta cũng không biết, nhìn thử xem có cái gì!" Lam Hạo Thần cũng không yên lòng trả lời.

Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy một con gấu chó rất lớn, Bạch Vũ Mộng giục ngựa tiến lên, muốn bắt được con vật này. Lam Hạo Thần vội vàng đi lên hỗ trợ, hắn không thể để Mộng Nhi bị thương.

Vừa rồi hắn đã quan sát nơi này, không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, không chừng có nguy hiểm ẩn núp, làm người ta không thể đoán trước được.

Con gấu chó nhìn thấy Bạch Vũ Mộng, không thèm quan tâm, xoay người bước đi, Bạch Vũ Mộng lấy ra một cây ngân châm, phóng về hướng con gấu chó đó.

Gấu chó cảm nhận được công kích, rít gào một tiếng, quay đầu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng thấy sự tấn công có tác dụng, rèn sắt khi còn nóng, liền phóng ra một loạt ngân châm khác.

Lam Hạo Thần đứng nhìn như dang thưởng thức ánh trăng đùa mặt hồ, cũng không quấy rầy nàng, chỉ luôn quan sát chung quanh, phòng ngừa nguy hiểm.

Kia con gấu chó bị chọc giận, chạy nhanh muốn công kích Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng né tránh. Rời khỏi lưng Đạp Tuyết, tiếp tục công kích.

Không ngờ, con gấu chó này còn rất cường tráng, màn công kích vừa rồi đối với nó căn bản không có tác dụng. Bạch Vũ Mộng không ngừng cố gắng, đến khi không muốn chơi đùa nữa, liền sử dụng Phượng múa cửu thiên.

Nhưng ngoài dự kiến của Bạch Vũ Mộng, cho dù là Phượng múa cửu thiên, cũng không làm nó bị thương bao nhiêu, ngược lại khiến cho nó càng thêm phẫn nộ, rít gào chạy về hướng Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng sửng sốt một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười hứng thú. Không ngờ, ở đây vẫn còn động vật có tính công kích lớn như vậy, nàng còn tưởng rằng tất cả đều thoái hóa rồi.

Nhưng như vậy chơi đùa mới vui, không phải sao? Bạch Vũ Mộng vận khinh công, bay lên cao cả nửa ngày, Phượng múa cửu thiên đã luyện đến chiêu thứ tư thức thứ sáu, hiện tại uy lực cũng rất lớn.

Bạch Vũ Mộng chỉ dùng ba tầng công lực, con gấu chó đã bị đả thương, càng nổi giận, ngẩng mặt lên trời rống ba tiếng. Ở chỗ khác mọi người nghe thấy âm thanh này, tâm can đều run rẩy.

Ai lại gặp phải chuyện không hay như vậy, gặp động vật hung dữ, không biết hôm nay còn có thể đi ra hay không?

Bạch Vũ Mộng không vui nhíu mày, rất ầm ĩ, vì thế dùng hết toàn lực, cho con gấu chó một kích trí mạng. Thân thể gấu chó run rẩy, liền ngã xuống, tắt thở.

Bạch Vũ Mộng vỗ vỗ tay, có chút không thú vị trở lại bên cạnh Lam Hạo Thần, trợn trừng mắt, thật là, không đáng để đánh.

Lam Hạo Thần sủng nịch nhìn Bạch Vũ Mộng: "Thế nào, còn muốn tiếp tục chơi không?"

Nghe hắn nói như thế, Bạch Vũ Mộng hai mắt lập tức tỏa sáng. Nhưng lập tức, nàng cũng cảm giác được không khí chung quanh không bình thường, có một cỗ sát khí nhàn nhạt ở trong không trung.

Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng nhìn nhau, toàn thân đều đề phòng. Đã sớm biết hôm nay sẽ không bình thường, không ngờ, thật sự xảy ra chuyện! Chỉ là không biết nhằm vào bọn họ hay nhằm vào Hoàng thượng.

Sát khí càng ngày càng nặng, Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng cảm nhận được chung quanh có rất nhiều ngừơi, lén lút vận nội lực trong tay, bắt đầu phòng bị.

Bỗng nhiên chung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân bịt mặt, xem ra là sát thủ được huấn luyện, Bạch Vũ Mộng trong nháy mắt phóng ra một loạt ngân châm về phía bọn họ.

Hắc y nhân càng ngày càng nhiều, Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng đều sử dụng võ công, Bạch Vũ Mộng còn không ngừng rắc một ít thuốc bột ra chung quanh, may mắn nàng và Lam Hạo Thần đã ăn thuốc giải trước.

Nhưng cho dù vậy, hắc y nhân vẫn càng ngày càng nhiều, hình như là nếu không giết được hai người bọn họ sẽ không bỏ qua.

Lam Hạo Thần nhìn Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng gật đầu với hắn, hai người đồng thời sử xuất tuyệt chiêu. Bạch Vũ Mộng sử dụng Phượng múa cửu thiên, mà Lam Hạo Thần lại sử dụng Kiếm chỉ giang sơn.

Sau khi ra ngoài bọn họ mới biết được, hai loại võ công này có thể hỗ trợ lẫn nhau, không chỉ làm cho uy lực tăng lên, ngay cả phạm vi tác động cũng rộng ra.

Hai người kinh ngạc nhìn đối phương, uy lực này, thật sự rất lớn. Ngay cả Lam Ngạo Thiên ở rất xa cũng cảm nhận được luồng sức mạnh này.

Bọn họ không khỏi có chút nghi hoặc, ai lại phát ra lực lượng lớn đến như vậy. Nhìn vào nơi phát ra nguồn sức mạnh, hình như là chỗ sâu nhất của khu rừng, ở đó rốt cục là ai.

Ánh mắt nhóm sứ giả đầy phức tạp, không biết người này ở nước nào, nếu quốc gia khác có người mạnh mẽ như vậy, chẳng phải quốc gia mình sẽ gặp nguy hiểm sao?

Ai mà lại có võ công cao cường như vậy, vì sao từ trước tới nay không ai biết? Rất nhiều người đều nghĩ tới Bạch Vũ Mộng, nhưng lại lắc đầu, không có khả năng, nàng chỉ là một nữ tử, còn trẻ như vậy, công lực lớn như thế sợ chỉ có người tu luyện lâu ngày mới có.

Bạch Vũ Mộng ở bên này, cũng rất nghi hoặc, ngay cả đám hắc y nhân cũng không dám tin há to miệng. Đúng lúc này, lại một đám hắc y nhân khác tới.

Bọn họ ở sát ngay phía trước hắc y nhân, thuộc hạ của Lam Hạo Thần, hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn, đến một lúc lâu sau, đám hắc y nhân này đã bị giết gần hết.

Bọn họ bắt được vài người, muốn hỏi là ai sai đến, nhưng những người đó đã sớm uống thuốc độc tự sát.

"Chủ tử, thuộc hạ đến chậm!" Đầu lĩnh hắc y nhân cung kính quỳ gối trước mặt Lam Hạo Thần nói.

Lam Hạo Thần chỉ lắc đầu, ý bảo không có chuyện gì, ngược lại đi đến bên cạnh Bạch Vũ Mộng hỏi nàng có sao hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.