Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 50: Quan tâm tôi




"Hey, hoàng tử điện hạ, tôi đã liên lạc qua John Smith rồi, hắn tựa hồ rất cao hứng khi tôi chịu ra tay giúp đỡ đó." Ngụy Tử Tuấn chẳng biết xấu hổ tự nâng thân phận.

"Không phải cậu vì thấy tôi tự nhiên kiếm được đôla nên sắc mặt xấu xí đi?" Trương Thần Phong che giấu thất vọng tâm tình không ngừng, có chút không ý tốt trả lời.

"Nói nhảm, đừng nóng nảy nha." Ngụy Tử Tuấn cổ quái nói: "Tôi thế mà lại nói với John lão huynh cậu anh họ tôi đấy."

"Cái rắm. Hắn tin mới lạ."

"Hắn tin hay không tôi mặc kệ, dù sao thì biết không thể trêu vào cậu là được."

"Nếu thế, hiện tại hẳn vị đại nhân vật này đã đối với tôi cảm kích từ đáy lòng đi?"

"Có thể nói như vậy, không đến hai ngày nữa hắn sẽ vội vã về nước thu thập cục diện rối rắm, tôi có thể giúp hắn lấy lại tiền, hắn đương nhiên muốn ôm bắp đùi tôi."

"Phí dịch vụ cầm có nương tay không?"

"Đồng tiền đi kèm với chất lượng." Ngụy Tử Tuấn dùng giọng điệu thần bí tìm hiểu tin tức, có vẻ hiếu kỳ chết đi được: "Hiện tại cậu có thể nói cho tôi biết Smith vì cái gì nhìn chằm chằm muốn làm cậu thế? Hay là cậu không che giấu được thể chất mạnh mẽ vốn có lại bùng phát vậy?"

Đây là điều kiện trao đổi, Trương Thần Phong đã có chuẩn bị tâm lý, thế là không kiên nhẫn mà đem chân tướng đơn giản nói qua một lượt.

Ngụy Tử Tuấn ở đầu dây bên này nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác nhắc lại: "Lão biến thái coi trọng cậu, với lại chỉ thích đàn ông dị tính luyến(*), cho nên cậu vì không muốn làm hắn điên lên, đành phải tạm thời tìm đàn ông cặp kè... Đẹt má! Có cần phải khoa trương như vậy không a, đúng là đủ càn đủ mạnh bạo, lại còn có thể đẹp như tặng một cái quạt lông."

(*) aka thích phụ nữ;

Tên Ngụy nào đó trong điện thoại vỗ tay tán dương, cuối cùng cười đến tắc thở, gần như không thể lại nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Cười đủ chưa?"

"Đủ rồi... Ha ha ha, được được được, tôi phục! Cậu lại làm một anh đẹp trai nhiễm một thân đào hoa, thật đúng là... Ha ha ha —— xem ra bề ngoài bình thường như tôi cũng là có phúc a." Ngụy Tử Tuấn tự mình an ủi.

"Không có việc gì tôi tắt máy đây." Nói xong miễn cưỡng nhẫn nại hít vào một hơi, cường điệu nói một câu, "Cảm tạ, người anh em."

"Lúc nào quay lại tìm cậu, nhớ kỹ mời tôi ăn món ăn Trung Quốc chính hiệulà được, mấy nhà hàng trên phố người Hoa vì lấy lòng mấy tên thương nhân bên này, làm hương vịđồ ăn  càng ngày càng quái." Ngụy Tử Tuấn thái độ đột nhiên nghiêm túc hỏi, "Tôi nghe nói cấp trên định thật sự thả cậu đi?"

"Hửm, cậu đào tin tức đâu ra?"

"Plame liên lạc với tôi để tôi giúp cô ấy điều tra vụ án giết người đặc biệt. Tôi hỏi qua nàng chuyện của cậu, cô ấy nói chuyện rất thận trọng, chẳng qua tôi cũng đoán được đại khái. Cậu từng là vũ khí bí mật của nàng, con người Plame này tính sở hữu quá mạnh mẽ, có đôi khi nàng sẽ không nỡ buông tay."

Trương Thần Phong cũng không định lại giấu diếm: "Tôi đã đi rồi."

"Vậy là tốt rồi. Thời gian tới cậu tự lo liệu cuộc sống riêng của mình."

Tự mình lo liệu là bộ dạng thế nào? Trương Thần Phong tự hỏi, còn không có quá chân chính có cuộc sống riêng thuộc về chính mình, cho đến khi ở tại nơi có hơi người trong phòng, cùng một người da thịt kề cận lại thêm một chút ấm áp, cho dù đối phương là đàn ông, hắn thậm chí cũng không để ý. Đây chẳng lẽ là hội chứng cô đơn tổng hợp, cho nên đối với tất cả những người cùng hắn ở chung hòa hợp đều sinh ra bước tiến ỷ lại cùng tin tưởng sao?

Hắn biết rõ chính mình đã bắt đầu tin tưởng Hồng Chính Thân, cho dù hình thức hai người ở chung cũng không bằng thân thể thân cận, nhưng cũng là một loại tồn tại không thể thay thế. Chỉ là, tự nhiên có chút lo được lo mất.

Hắn là chuyên gia tâm lý, nhưng hắn lại chữa không được tâm bệnh của chính mình.

Có lúc mắt mở trừng trừng xem kỹ thì vẫn thấy giữa hai người có khoảng cách, không khỏi hụt hẫng hối tiếc, nếu như hắn thất tình thêm vài lần, khả năng sẽ lập tức liên tưởng đến loại cảm giác này cùng thất tình có bao nhiêu tương tự.

Năm đó liều lĩnh yêu một người phụ nữ như thế, không ai ngờ, cuối cùng lại bị phản bội, lại không phải hắn hoàn toàn không có dự đoán trước, chỉ là, chính hắn buông thả cho đối phương đi vào lựa chọn đó.

Có những tình huống phải lựa chọn, nếu nghĩ sai thì hỏng hết mà chọn một cái khác thì lại không cách nào thoát ra được. Tại phương diện tình cảm, hắn chưa bao giờ là người may mắn.

Mà sự tình hiện tại lần đầu tiên làm hắn cảm thấy khó mà dự đoán —— vì sao Hồng Chính Thân không về? Hắn đi nơi nào qua đêm? Lâm Diệu sao? Hắn... Sẽ hôn cô ấy giống như hôn hắn sao? Hắn vẫn cùng phụ nữ làm tình sao? Tới cùng là tại sao người đàn ông này có thể đùa giỡn hắn xoay vòng vòng như vậy?

Đầu môi còn tàn dư hương vị thuộc về Hồng Chính Thân, nhưng sâu trong nội tâm hiểu rõ, không nên toàn tâm đem lực chú ý đặt lên "bạn cùng phòng" trắng đêm không về, dù vốn rất tự tin nhưng đôi khi không thừa nhận cũng không được, có những thứ dù Trương Thần Phong muốn cũng không thể đạt được, muốn ngừng lại mà cũng không được.

Thì ra trên đời còn có một loại cảm giác có thể mài mòn người ta đến tình trạng này.

Trương Thần Phong ngồi lên giường, ngã vào bên thuộc về Hồng Chính Thân này, gối đầu vẫn còn mùi hương thanh thanh của bạc hà cùng dầu gội đầu chưa hoàn toàn tan biến, Trương Thần Phong làm một việc đến chính mình cũng không tin được, hắn đem mặt vùi thật sâu vào chiếc gối mềm mại, ruột gan rối như tơ vò, tâm tình dần dần bị dục vọng thao túng, ngón tay lần đến hạ thân của chính mình...

Kỳ thực thân thể hoàn mỹ của đàn ông cũng không đủ để hấp dẫn hắn, chỉ là không ai lỗ mãng khiêu khích hắn qua như vậy, làm càn cuồng loạn cấp tiến lại mang theo ý dò hỏi cẩn thận, hắn nghĩ về tất cả những thứ có thể khiến chính mình vui sướng, đôi môi bạc tình mà mềm mại mang theo một cỗ kiên quyết, tinh tế mà mẫn cảm xẹt qua yết hầu, mút vào đầu ngực, tình sắc ngập tràn lại dời đi, cuối cùng dừng lại chơi đùa cùng khẽ cắn trên cơ bụng....

Nhịp tim của Trương Thần Phong như có thể đập đến tan vỡ, có thể rõ ràng cảm nhận sự rung động bắp thịt cùng tiếng phồng lên của huyết quản. Trong lúc đang cứng rắn cũng có thể biết trước nhiệt độ lúc cao trào sẽ như thế nào.

Hắn không biết đối phương dùng thủ đoạn gì khiến hắn vừa có can đảm công kích nhưng lại kiêng kỵ người đó, có lẽ là bởi vì chính mình trong lúc rong ruổi đã rơi vào rất nhiều mê cung mờ mịt, làm cho tâm đã bị kích tình, một loại chiếm hữu không thực tế, khiến linh hồn có được rồi lại trong chốc lát bỏ neo.

Dần dần, trước mặt như xuất hiện một thảm hoa rộng lớn, thỉnh thoảng có từng đàn bướm bay qua, hắn thích nghe người đàn ông này trầm thấp rên rỉ, khiến hắn trong tình dục hưởng thụ thứ tôn vinh cao nhất, chỉ là có lúc quên mất chính mình thành công khống chế, đồng thời cũng giữ lại một chút chần chờ.

Cùng Hồng Chính Thân ở chung, chính là bị tổn hại ăn mòn lặp đi lặp lại, rồi lại vô tri vô giác bị chữa trị.

"God! Hô... A —— a! Hồng Chính Thân, Hồng Chính Thân..."

Giây phút thân thể tuyệt vọng để thứ ấm áp liều lĩnh thoát cương tiết ra, Trương Thần Phong lần đầu tiên có chút thống khổ thấp giọng la hét tựa như đang được đặt giữa thiên đường hư vô...

.......

Hừng đông năm giờ rưỡi hôm sau, Hồng Giai Nhạc còn đang buồn ngủ giãy dụa đứng lên tiếp điện thoại của anh trai: "Cái gì! Đi Thái Lan? Này không phải muốn em với một người đàn ông cô nam quả nữ ở cùng chỗ vài ngày sao?"

"Em không phải từng học qua thuật phòng thân sao? Đủ ứng phó rồi."

"Hồng Chính Thân, hôm nay mới biết anh ngu ngốc."

Hồng Chính Thân trên gương mặt vốn lạnh lùng cũng không khỏi nhẹ cười ra tiếng: "Được rồi, bảy giờ anh sẽ trở về lấy một chút hành lý đơn giản."

"Đêm không về nhà, đi nơi nào lêu lổng rồi? Mà này, nếu tháng sau anh còn không chịu cùng em đi gặp bố già, cả đời này em sẽ ở lại nhà của anh."

"Em quản được hay sao."

Nhìn Hồng Chính Thân vẫn mạnh miệng không chịu tỏ thái độ, Hồng Giai Nhạc tức giận trực tiếp tắt điện thoại.

............

Bảy giờ, Hồng Chính Thân mang theo một thân mệt mỏi về đến nhà, đi Thái Lan là để phỏng vấn nhân vật trong giới tài chính quan trọng, là do gấp rút sắp xếp lịch công tác, trước đây cô độc một mình quen rồi, cũng không có thói quen hướng người nào báo cáo hành trình.

Tối hôm qua vì chuyện của Lâm Diệu, anh giúp đỡ đứng ra liên lạc, cũng không có thời gian quay về thu thập hành lý, gọi hơn mười cuộc đường dài quốc tế, sơ bộ xác nhận nơi thỏa thuận, đến sáng sớm chỉ ngủ gật một lúc ở trên ghế sô pha đơn, tỉnh lại thì phát hiện trên người khoác áo choàng lông dê của Lâm Diệu.

Bởi vì muốn bắt kịp chuyến máy bay buổi trưa, cho nên Hồng Chính Thân đành phải xốc lại tinh thần trở về, một bước vào cửa, lời thoại hôm qua đồng loạt nảy lên trong đầu, đẩy ra cửa phòng ngủ này, trong nháy mắt, đột nhiên thấp thỏm đến gan bàn chân tê dại, may mắn lúc này Trương Thần Phong đi tắm, tránh được một hồi phải đối mặt trực tiếp.

Hồng Chính Thân bắt đầu đóng hành lý, đơn giản lấy vài bộ quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt, sau đó không hề dừng lại, trực tiếp xoay người ra khỏi phòng, đụng phải Hồng Giai Nhạc đang chuẩn bị đi nhà bếp đón đầu.

"Làm gì mà giống như ma vậy?" Hồng Giai Nhạc lôi một cái, đem anh dẫn tới trước kệ bếp, "Ăn điểm tâm đi, em đang định rán trứng."

Hồng Chính Thân lúc đó đang phân vân có nên nói với Trương Thần Phong một tiếng mình chuẩn bị đi Thái Lan ba ngày không, một bên vừa nghĩ, một bên lại cảm thấy không cần, bọn họ còn chưa tới mức chia sẻ sinh hoạt, chi tiết công việc với nhau.

"Giai Nhạc, phiền em cùng —— cậu ấy, nói một tiếng, anh sẽ đi công tác vài ngày."

Hồng Giai Nhạc một bên bang bang loay hoay với bàn ăn, một bên hâm nóng chảo, lông mi không nâng lấy một lần: "Thế nào, cãi nhau à? Chiến tranh lạnh phải chứ? Làm cái quỷ gì, hai gã đàn ông còn làm mình làm mẩy."

Trương Thần Phong thì vừa lúc mở cửa đi tới cạnh nhà bếp thì nghe thấy Hồng Giai Nhạc cùng Hồng Chính Thân nói chuyện.

"Em còn tưởng các người chung một cái phòng, một cái giường, càng thêm nhiệt tình như lửa mới đúng, không ngờ không chịu nổi khảo nghiệm như thế."

"Em nói bậy cái gì."

"Nói nhảm, anh đỏ mặt sao? Hồng Chính Thân mà lại đỏ mặt, nhất định là do em hoa mắt." Chảo bốc khói, Hồng Giai Nhạc đánh trứng gà cho vào.

"Ai sai thì là người xin lỗi, em đoán chắc là thằng cha kia chọc giận anh đúng không?"

Hồng Chính Thân kéo kéo khóe miệng, không có lên tiếng.

"Em đã nói mà, từ trước đến giờ vẫn nghĩ đến anh luôn là người anh minh thần võ, đầu não hạng nhất, ai ngờ tự nhiên cũng học người ta nhà giàu mới nổi như vậy đuổi theo cái mặt minh tinh hiến ân cần, thật nông cạn. Khuyết điểm rõ ràng như thế, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, lớn lên quá đẹp trai chính là thứ chẳng lành, người như thế không đáng tin cậy. Cũng không biết anh thích hắn vì cái gì."

Hồng Giai Nhạc vốn thờ ơ rất ít tận tình khuyên bảo người khác như thế, chỉ là không quen nhìn Hồng Chính Thân mạnh mẽ khôn khéo lại bị người che mắt, tuy rằng nàng cũng không chán ghét Trương Thần Phong, nhưng tổng thể lại cảm thấy hắn có chỗ nào đó không đúng.

"Chuyện của anh đâu cần nhờ em cho ý kiến." Hồng Chính Thân kết thúc đối thoại.

"Đừng cho là em không đọc mấy trang web linh tinh! Anh không phải có cái gì bạn gái làm đạo diễn sao? Nếu đúng như lời đồn thì anh vẫn là bắt cá hai tay như thế này?

"Này, anh cứ thế cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, đừng tưởng rằng chính mình lợi hại đến có thể làm tình thánh, đến lúc đó sự tình bại lộ, hai bên đều sẽ bẻ gãy chân anh, cuối cùng lại ảm đạm trở thành người cô đơn, lúc đó cũng đừng kêu là tại em trước đó không nhắc nhở anh."

Trương Thần Phong phốc cười ra tiếng, từ sau đi tới. Hồng Giai Nhạc nóng nảy quay đầu lại: "Nghe trộm loại chuyện này sẽ có báo ứng. Hồng Chính Thân, anh phải là đàn ông da mặt dày, không phải đèn cạn dầu."

"Có thể ăn bữa sáng chưa?" Trương Thần Phong mỉm cười cao giọng hỏi, một bộ dạng tâm trạng tốt, sau đó nghiêng xuống dưới nhìn thoáng qua hành lý bên chân Hồng Chính Thân.

Ánh mắt hai người vừa gặp nhau, liền tự tránh đi.

Hồng Giai nhạc mang trứng gà lên đĩa, lại thảnh thơi nói với Hồng Chính Thân một câu: "Ông già nhìn thấy hắn, không đến mức trong đầu nổi đầy bão mới là lạ."

Cuối cùng, Hồng Chính Thân gắng gượng cố lấy hai cái bánh bao rồi rời đi.

Hồng Giai Nhạc đem một cái đĩa đặt trước mặt Trương Thần Phong, nửa cưỡng bức nửa dụ dỗ: "Tôi đã cảnh cáo anh, đừng để Hồng Chính Thân khó xử, bằng không tôi sẽ đạp cho anh xuống cả nửa đời sau cũng không ngẩng lên được." Bạn trai của Hồng Giai nhạc cũng không phải người lương thiện gì, cho nên nàng không sợ quăng lời hung tợn.

Trương Thần Phong muốn cười, nhưng cười không nổi, bởi vì khi hắn nhìn thấy bóng lưng quyết tâm tuyệt tình ra cửa của Hồng Chính Thân, đột nhiên phát hiện, người khó xử chính là hắn.

Trương Thần Phong cứ như vậy ngồi yên lặng bên bàn ăn, trước tiên bỏ một miếng trứng vào miệng, nhai như nhai sáp. Xem ra, chính mình thực sự cần phải điều chỉnh một chút.

........

Chiều hôm đó, ở sảnh tòa nhà Quang Vũ, thư ký Anna kinh ngạc thấy Trương Thần Phong ngồi trên sô pha trong phòng trà tiếp khách, gương mặt dường như đang suy ngẫm.

"Gì, hôm nay không phải nói nghỉ ngơi sao?"

Như là lúc này mới lấy lại tinh thần phát hiện có người, Trương Thần Phong nhìn qua cái ghế nửa vòng lại nhìn về phía cô ấy: "Hôm qua có người hẹn trước tôi?"

Anna gật đầu kiểm tra máy tính ghi lại: "Đúng rồi, tiểu thư Trần Nhã Thanh, nàng rất muốn 4 giờ chiều nay anh đến câu lạc bộ chơi bóng, nghĩ khả năng anh không muốn đi, cho nên đã giúp anh từ chối rồi."

"Gọi điện cho cô ấy, buổi chiều tôi sẽ đến đúng hẹn." Ngón trỏ đặt trên tay ghế của hắn vô thức gõ gõ, một bộ dạng mệt mỏi, thái độ cứ như chuyện không liên quan đến mình vậy.

Anna cổ quái liếc nhìn một lượt hành động kỳ lạ của host vương bài một cái, kể cả không quá nhạy cảm cũng có thể thấy rõ hôm nay hắn rất thiếu tinh thần, cho nên biểu hiện tích cực công tác lúc này cực kỳ khả nghi.

Cũng không phải chưa từng mất tới ba bốn lần mời đến còn không được, hiện tại cư nhiên chủ động yêu cầu đi làm, đúng là kỳ lạ. Chẳng qua một người luôn luôn lấy hiệu suất làm việc đặt lên hàng đầu như Anna, nên sẽ không móc máy những vấn đề nhỏ nhặt này, rất nhanh chóng thu hồi hiếu kỳ, lập tức báo lại với Trần tiểu thư.

Giống như Anna đoán trước, đối phương cũng không có truy cứu chuyện trước đó đối tượng lại lỡ hẹn, còn khen cô ấy làm việc có tâm gắng sức.

sau đó Anna quyết định không để ý Trương Thần Phong nữa, lo làm công việc của mình, nhưng không ngờ đi một vòng trở về, thấy hắn vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, buột miệng nhắc nhở: "Anh có phải nên xuất phát rồi chứ?"

" Quang Vũ chuẩn bị ký hợp đồng với tập đoàn bất động sản Bắc Mỹ phải không?"

"Tin tức rất nhanh nhạy a, đúng vậy, chắc là vào tháng sau. Chủ tịch Smith đột nhiên dễ tính, cao hứng nhất phải là chị Cầm." Anna biết rõ Trương Thần Phong ở Quang Vũ có thân phận đặc biệt, cũng không dám nói qua cho có lệ với hắn.

Còn có tin tức mới từ chỗ Ngụy Ngụy Tử Tuấn biết được, hai hôm nữa John Smith sẽ về Mỹ. Cũng không biết vì cái gì, trước thì một mực chờ mong mọi việc tiến triển thuận lợi, vậy mà bây giờ Trương Thần Phong tự nhiên lại có chút tâm phiền ý loạn.

Mặc dù phải thừa nhận họ Ngụy đúng là có chút tài năng, y như hứa hẹn trước đây kéo được Smith về nước, thế nhưng có đôi khi, có hiệu suất làm việc của tên khốn nàycao như vậy thực sự khiến người ta rất chán ghét.

.............

Bãi cát ở câu lạc bộ được đặc biệt chuẩn bị như để tiếp đón nhân vật nổi tiếng, còn có cả sân tennis mới xây dựng xong mà nếu muốn sử dụng phải đặt trước hai giờ.

Trần Nhã Thanh hầu như cứ cách mỗi tuần một lần đều sẽ mời Trương Thần Phong chơi bóng một lần, Trương Thần Phong lúc đến lúc không. Chơi bời cùng công việc rất khó rạch ròi, thế nhưng Trương Thần Phong cũng không có thân thiện đến mức nông nổi nhân nhượng mọi yêu cầu của khách hàng, chỉ có khi nào hắn cảm thấy đi được thì mới xuất hiện.

Trần Nhã Thanh đã không nhớ được lần thứ bao nhiều cứ nhìn thấy con người Trương Thần Phong này thì tim sẽ lại đập rất mãnh liệt, hô hấp rối loạn. Cô cho rằng thấy nhiều thì sẽ quen với vẻ ngoài anh tuấn của đối phương thôi. Thế nhưng đã nửa năm rồi, vẫn không thể dẹp được mộng tưởng tươi đẹp cùng lo lắng.

Hôm nay hắn mặc một bộ trang phục thể thao màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai với họa tiết cỏ ba lá, chính mình nhìn thấy vẫn như cũ nhịn không được cảm giác tán dương cùng liên tục xao động, nhưng bên ngoài vẫn muốn bảo trì phong thái bình ổn của đại tiểu thư.

Nàng ngoắc tay gọi hai nữ nhân viên đến, tự mình đưa đồ uống cho Trương Thần Phong, kỳ thực là muốn mượn cớ này để tìm một bậc thang đi xuống, nói rõ vụ hôm sinh nhật.

Sau khi tỉnh rượu, không phải không hối hận, cũng không phải chưa từng thích một người đàn ông nào, nhưng không có ai khiến cô thất thố như vậy, giáo dưỡng của gia đình buộc nàng phải đặt tự tôn lên hàng đầu.

"A Phong, ngày ấy chất cồn làm em có chút không khống chế được, không dọa đến anh chứ?"

Vành tai ửng đỏ, hai gò má cũng đỏ bừng, so với một thiếu nữ ngây thơ còn khả ái hơn biết bao nhiêu, Trương Thần Phong cười cười: "Lúc đó anh cũng say khướt, chẳng qua là không để em nhìn thấy."

"Nhưng... ngày đó em nói thích anh, cũng là sự thật đó."

Mạnh dạn thế sao? Trương Thần Phong không biết xấu hổ mở to mắt nói dối: "Anh làm sao đủ tư cách chứ. Thực ra anh cũng thích em, nhưng, không phải loại thích đó."

"Em nhất định đã làm cho anh thấy phiền chán rồi, bằng không, đổi lại trước đây, những chuyện như thế này anh sẽ không nói thật như vậy." Trần Nhã Thanh quyết định dùng kế hoãn binh,

"Bạn gái của anh là người thế nào? Em cùng cô ấy hoàn toàn khác nhau sao? Cô ấy nếu biết anh muốn đưa phụ nữ đi chơi bóng sẽ tức giận sao?"

Trên mặt Trương Thần Phong lại xuất hiện thái độ mang hàm ý không rõ ràng: "A, em biết rõ anh sẽ không trả lời loại vấn đề này mà." Trương Thần Phong coi Trần Nhã Thanh như một cái đứa trẻ mà tiện tay đưa lên xoa đầu nàng, sau đó hướng đến trung tâm sân bóng.

"Đến đây, đến phiên em phát cầu rồi."

"Vũ hội cuối tuần anh có tới không?" Trần Nhã Thanh đuổi theo bước chân dài phía trước của đồi phương truy hỏi.

"Được, nhưng mà em cứ thắng được anh ba trận rồi nói."

Mới qua vài trận luyện bóng nho nhỏ, kết quả đổi lấy một thân tràn trề năng lượng, vốn tưởng rằng như vậy coi như là đã đủ sức điên cuồng phát tiết, toàn tâm toàn lực tập trung cho đến trước khi rời khỏi câu lạc bộ, Trương Thần Phong vừa cất bước đi, lồng ngực liền cảm thấy trống rỗng khó xử.

Đây chính là cảm giác khi có tâm sự sao? Thật mẹ nó cự nự a.

Hôm nay ra cửa, hắn tự ý dùng chiếc xe đắt đỏ của Hồng Chính Thân dạo một vòng quanh thành phố. Hiện tại, hắn thầm nghĩ muốn ngừng lại nghỉ ngơi, nhưng cái gọi là bạn cùng nhà khiến hắn vừa quyến luyến lại vừa bứt rứt không yên.

Hắn lại thực sự nghiêm túc suy nghĩ muốn cùng một người đàn ông phát triển tình cảm, đối với một người như Trương Thần Phong mà nói, thật sự rất không bình thường. Xem ra tịch mịch lâu ngày, thực sự rất dễ mắc bệnh tâm thần.

Xe của Hồng Chính Thân cùng con người của anh đều cùng một dạng cẩn thận tỉ mỉ, bên trong xe không có trang trí gì, chỉ một màu đen tuyền, đồ dùng bên trong một chút tro bụi cũng không lưu lại.

Không biết nghĩ đến cái gì, Trương Thần Phong đột nhiên quay đầu xe một cái, đỗ tại ven đường, cứ như vậy ngồi trên ghế lái xe yên lặng một hồi, sau đó lấy ra điện thoại di động, tìm ra một dãy số, nhưng ngón cái cuối cùng định bấm nút gọi thì dừng lại, sau vài giây nhụt chí lại đem điện thoại di động quăng trên ghế, tay phải nắm tay căm giận nện một cái lên tay lái.

"Đệt! Trương Thần Phong, đầu óc mày bị nước vào sao!"

Hắn không quen nhìn chính mình thế này, so với phụ nữ còn yếu đuối hơn. Đi một đường quay lại tòa Quang Vũ, Trương Thần Phong tạm thời quay về phòng ở tầng 9 của mình, trực tiếp lục điện thoại tìm được một cô gái như trước đây có thể cấp cho hắn một chút an ủi.

.....

Buổi tối chín giờ rưỡi, giai nhân tới đúng hẹn.

Lần xuất hiện này Katerine đã cắt tóc ngắn, son màu nude, dáng dấp tươi mát tựa như sinh viên, không đoán được tuổi thực tế của cô ấy, chỉ có điểm hào sảng là vẫn như cũ.

"Anh nha, còn thật sự coi tôi là Triệu nữ lang (*) sao?" Chỉ có này gương mặt tươi cười này mới toát ra thứ vị đạo giang hồ quyến rũ như thế.

(*) Cây thuốc chuyên để làm trà trị chứng mất ngủ, chị Kẹt nói vậy là vì anh Phong toàn gọi chị đến để bồi ảnh ngủ =)))

Trương Thần Phong ý cười có chút không rõ ràng: "Hôm nay bị người hỏi, có bạn gái chưa, không biết nên trả lời thế nào."

"Tôi vốn không phải cái thể loại thích tỏ ra mình ngây thơ, đối với đàn ông tôi vốn yêu cầu không cao, chỉ cần một điều: "Ăn vụng phải biết chùi mép".

Katerine đem ngón tay thon dài miết dọc theo cần cổ Trương Thần Phong lại đảo trở về, chậm rãi đẩy cổ áo hắn ra.

"Cũng chỉ có anh, mới có bản lĩnh tùy tiện gọi tôi lúc nào đến thì đến. Được một lần càng quá phận, lại còn để Anna gọi điện thoại tìm tôi, cuối cùng lại để tôi leo cây."

"Tôi không phải cố ý." Trương Thần Phong vòng tay ôm một cái trên eo Katerine, có chút nghiêm túc hỏi, "Cô thích tôi vì cái gì?"

"Đàn ông như anh nhất định không thể trêu vào, coi như tôi chỉ là thích lên giường với anh đi, lý do này còn không đủ sao? Kỳ thực tôi rất đơn giản, không giống như chị Cầm một lòng chỉ làm người phụ nữ mạnh mẽ, có cảm tình rồi lại còn cứ thích đứng trên cao." Katerine một câu hai ý cố tình đả kích hắn.

Cả Quang Vũ từ trên xuống dưới đều biết thái độ của Tương Băng Cầm đối Trương Thần Phong cực kỳ ái muội khó đoán.

"Hoặc là, có thể có một ngày, anh không còn muốn tìm tôi nữa, cho nên, tôi sẽ không đối với anh ôm cái gì gọi là chờ mong." Nói xong, đôi môi đỏ mọng đã in lại dấu vết trên lồng ngực rắn chắc của hắn.

Katerine đối với người đàn ông này không đủ sức lý giải, cũng không để ý Trương Thần Phong hài hước giảo hoạt thường ngày hôm nay vì sao có vẻ có chút nặng nề.

..........

Nhân lúc Katerine đi tắm, Trương Thần Phong nửa trên xích lõa chống khuỷu tay, ngồi cạnh bệ cửa sổ vừa nhìn cảnh đêm vừa hút thuốc, hắn biết rõ chính mình trong khoảng thời gian buồn phiền này thỉnh thoảng mới được yên ổn, phân tán lực chú ý các thứ đều làm qua, nhưng vì cái gì còn không thể thỏa mãn? Là sở thích của mình quá cao, hay là đổi đầu bếp, đồ ăn không đúng vị.

Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, ngay từ đầu hắn cũng không để ý nhiều, ngoảnh đầu tùy ý liếc mắt nhìn điện thoại đầu giường, lười biếng đi qua, đến khi cầm lên, đầu dây bên kia đã tắt.

Không nhìn không làm sao, vừa nhìn đã run lên một cái, cư nhiên lại là... Hồng Chính Thân!

Trương Thần Phong nhìn chằm chằm dãy số này một hồi đến thất thần, đối phương ở nơi đất khách chủ động gọi cho hắn là chuyện hắn vạn lần không ngờ, không hiểu sao mấy lần đã định mặc kệ, đến cuối cùng vẫn chịu không được.

Một lần này, đợi được đến khi ngón tay dùng sức ấn xuống nút gọi lại, đang chờ tiếng nhạc chờ làmgián đoạn, hắn phát giác lòng bàn tay chính mình hơi toát mồ hôi.

"Này?" Giọng nói từ tính dễ nghe từ đầu dây bên kia khiến Trương Thần Phong như ngừng lại hô hấp, "Giai Nhạc nói cậu không ở nhà, cho nên gọi cho cậu."

"Ừm." Dựa vào cảnh ngộ hiện tại, không biết tại sao lại có chút chột dạ, thế là cũng không nghĩ ra mấy lời kịch tự nhiên thân thiết, ngược lại bị động giống như mắc chứng mất khả năng diễn đạt vậy.

Hồng Chính Thân nghe thế dường như cũng không tìm ra lời nào để nói: "Không có gì, chỉ là tôi định nói cho cậu một tiếng... buổi sáng ngày kia tôi sẽ về."

Có lẽ thời gian Hồng Chính Thân im lặng rất lâu, lâu đến mức Trương Thần Phong bế khí ngưng thần, hít một hơi sâu, cuối cùng khôi phục trạng thái thường ngày mới nói tiếp: "Ở Thái Lan, mọi việc đều thuận lợi chứ?"

"Đều ổn. Giai Nhạc nói với cậu a..."

Kỳ thực là chính mình mấy ngày hôm trước tò mò, nhân lúc Hồng Chính Thân tắm xem lịch công tác của anh, tuy rằng ẩn bên trong loại chuyện xâm phạm đời tư này là hướng điều tra độc quyền của chuyên viên tình báo, nhưng mục đích của hắn chỉ là muốn lý giải càng nhiều hơn về Hồng Chính Thân, cho dù cái lý do cùng nhu cầu này đến chính hắn cũng cảm thấy rất khó giải thích.

"Cô ấy không phải người nhiều lời, anh cũng biết cô ấy đối với tôi không có mấy hảo cảm, chỉ là không ngờ tới anh từ đầu đến cuối đều không nói cho tôi biết."

"Cậu không hiểu nó rồi, kỳ thực cậu không có chỗ nào để chê, làm sao lại chán ghét được."

"A, vậy còn anh? Có chán ghét tôi chút nào không?" Tuy rằng tính chất vấn đề là vui đùa, nhưng Trương Thần Phong phát hiện ở nơi trái tim mình đang thình thịch nhảy.

"Kỳ thực... Hoàn hảo." Hồng Chính Thân nói xong liền tự cười nhẹ ra tiếng, Bầu không khí giữa hai người lại chuyển biến tốt.

"Ngày kia mấy giờ lên chuyến bay?"

"Đại khái khoảng mười giờ đến."

"Tôi đây ——" Trương Thần Phong vừa định nói câu nói kế tiếp, kết quả bị một giọng nữ cắt ngang.

"A Phong! Nơi này của anh đến áo khoác tắm sạch sẽ cũng không có, giúp tôi gọi điện thoại ——"

Lời muốn nói ra của Trương Thần Phong dường như bị một ánh mắt tựa như phát ra lửa làm cho tắc nghẹn, từ phòng tắm lộ ra nửa gương mặt sửng sốt của Katerine.

Đầu dây bên này đột nhiên im bặt, để lại cho Trương Thần Phong một khoảng trống hít thở không thông.

Giữa lúc Trương Thần Phong định mở miệng nói cái gì đó, Hồng Chính Thân lại dẫn đầu trách móc trước: "Không biết cậu có việc gấp, thật ngại quá, muộn quá rồi, tôi tắt máy."

Sau đó anh tắt máy thật.

Holyshit! Shit! Shit—— Trương Thần Phong ảo não đến gần như muốn phát điên, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài.

Những lời nói chuyện hợp ý vừa nãy còn bên tai, đối phương khó có dịp tỏ thiện chí khiến tâm tình của hắn có chút đau nhức, thì ra trước mặt Hồng Chính Thân, mình cũng không cần thiết có cái gì gọi là ưu thế hiểu biết về tâm lý. Tình trạng tốt của hai người luôn không thể duy trì hai phút đã bị phá vỡ.

Trương Thần Phong vì hôm nay lỗ mãng ham chơi, từ lúc nào lại bắt đầu quan tâm cảm thụ Hồng Chính Thân thế? Mà buồn cười chính là, hắn kỳ thực không xác định đối phương có phải hay không cũng đồng dạng quan tâm như mình.

Katerine nhìn Trương Thần Phong cầm điện thoại di động thẫn thờ đứng ở bên giường không lên tiếng, thế là khoác khăn tắm đi tới cười nói: "Thật có lỗi A Phong, tôi không biết anh đang nói chuyện điện thoại. Là bạn gái sao?"

Trương Thần Phong lại nói thẳng: "Cô đi đi, hiện tại tôi không có tâm trạng."

Có lẽ là bởi Katerine chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Trương Thần Phong mang biểu tình lãnh đạm thế này, rốt cuộc thu hồi vẻ hoạt bát, yên lặng quay về giường mặc quần áo, nhân tiện cầm lấy túi xách rời đi.

Katerine không phải người phụ nữ mềm yếu, cô ấy hiểu được thế nào gọi là một vừa hai phải, với lại nói thật ra, cô vẫn có chút sợ hãi đối mặt với một Trương Thần Phong xa lạ trước mặt.

Lúc bước đến cửa, nàng quay đầu lại với Trương Thần Phong đang buồn bã yên lặng gác hai tay lên cửa sổ nói một câu: "Tôi không biết người trong cuộc điện thoại kia đối với anh có bao nhiêu quan trọng, nhưng cuối cùng tôi cũng biết rõ tôi đối với anh có bao nhiêu không quan trọng. Xem ra, chúng ta thực sự không thích hợp duy trì loại quan hệ vượt xa mức xã giao bình thường, chúc may mắn, A Phong." Trương Thần Phong nhìn xuống dưới, nhưng ánh mắt không có dời về phía nàng.

Cho đến khi cửa phanh một tiếng, Trương Thần Phong mới cười tự giễu, bởi vì đột nhiên nhớ tới câu Katerine nói lúc đầu: Ăn vụng phải biết chùi mép.

..............

Từ khi quen biết Hồng Chính Thân, hắn phát hiện chính mình thế mà lại có cái gì gọi là lương tâm, đến mức không dám qua lại với phụ nữ, đúng là gặp quỷ.

Suy sụp dập tàn thuốc, Trương Thần Phong xoay người một lần nữa nhặt lên điện thoại di động, gọi cho Tương Băng Cầm, hắn cảm thấy quyết định này khả năng sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, cũng không nhất định có lợi cho chính mình, nhưng hắn vẫn làm.

Lúc Tương Băng Cầm nhận được điện thoại thì đang ở bar cùng mấy người doanh nhân nước Nga nói chuyện, nghe được giọng nói của Trương Thần Phong không hiểu sao đột nhiên cao hứng" "Cậu đã nghe được tin tốt rồi đi? Tôi đang định gọi cho cậu."

"Tôi cũng vừa nghe nói."

Tương Băng Cầm ở đầu dây bên này quay sang nói vài câu tiếng Anh với người khác lại quay trở lại đối thoại: "Cơ bản xác định Smith hai ngày nữa sẽ về nước, với lại trong thời gian ngắn sẽ không trở lại Hong Kong, hắn không hướng tôi đưa ra yêu cầu đưa cậu đi, tôi nghĩ việc này xem như là thuận lợi vượt qua, đến lúc đó cậu tùy thời có thể chuyển đi."

"Cô —— nói cho Hồng Chính Thân biết chưa?"

"Còn chưa kịp, tôi đang chuẩn bị báo cho anh ấy."

"Chị Cầm!" Trương Thần Phong thình lình cắt ngang cô, giọng nói cấp bách qua điện thoại vẫn mạnh mẽ truyền tới: "Có chuyện muốn cùng cô thương lượng."

"Cái gì a, nghiêm túc như thế."

Trương Thần Phong do dự một lát mới nói: "Chuyện Smith về nước, có thể tạm thời không nói cho Hồng Chính Thân được chứ."

"Này... Có ý gì?"

Trương Thần Phong nỗ lực sắp xếp tìm từ, nhưng nhận ra lý do nào cũng đều thiếu sức thuyết phục, thế là dứt khoát quy kết cho ân oán cá nhân, cũng bất chấp Tương Băng Cầm phỏng đoán thế nào.

"Tôi cùng anh ta có chút chuyện hiểu lầm riêng, tôi nghĩ hiện tại không nên chuyển ra ngoài trước khi xử lý tốt."

"Công tư rõ ràng, kế tiếp cậu muốn thế nào là chuyện của cá nhân cậu, thế nhưng nếu như cậu muốn tiếp tục ở lại chỗ Hồng Chính Thân, nhất định cần phải nói cho anh ấy sự thật. Cậu cùng anh ấy có mâu thuẫn gì tôi sẽ không nhúng tay, nhưng cũng sẽ không giúp cậu lừa dối Hồng Chính Thân."

Ngữ khí Trương Thần Phong đột nhiên trở nên thành khẩn: "Cho tôi một thời gian, tôi đáp ứng với cô, nhất định sẽ tự mình nói với anh ta chuyện Smith."

"Này —— nếu như Hồng Chính Thân gọi tôi trách cứ trước, tôi sẽ không che chở cho cậu đâu. Tháng sau tôi về nước, cậu nhất định phải có lời giải thích rõ ràng. Theo như tôi biết, Hồng Chính Thân không phải người lòng dạ nhỏ nhen, thế nhưng là không dễ dàng như thỏa hiệp vấn đề nguyên tắc như vậy, anh ấy không chắc sẽ hợp tác với cậu. Cậu biết rõ chuyện này đã khiến anh ấy hi sinh rất nhiều không gian cá nhân mà."

"Tháng sau, tôi sẽ lập tức chuyển đi."

"Vậy là tốt rồi, phòng ở Quang Vũ sẽ luôn giữ cho cậu, cậu không cần lo lắng không có nhà để về." Lời này của Tương Băng Cầm có chút ý vị sâu xa, mà lại pha một tia hàm ý cảnh cáo.

Trương Thần Phong lần này mới thực sự có chút hiểu rõ, Hồng Chính Thân đối với Tương Băng Cầm mà nói, là tồn tại rất đặc biệt, cô ấy vẫn đang hoài niệm anh ta, cũng thời khắc nguyện ý lên tiếng ủng hộ, giữ gìn cho anh. Thậm chí sẽ vì anh quét dọn sạch những đối tượng có khả năng quấy nhiễu đến anh, kể cả việc cô ấy có thích Trương Thần Phong đi chăng nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.