Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 47: Nhớ hắn ta ư




Anna gọi điện cho hắn, nói hắn có thể dùng lại chiếc xe thể thao Lamborghini đã bị thu hồi bất cứ khi nào, bảo dưỡng xong cả rồi. Trương Thần Phong đã lâu không động vào cũng dần quên mất thói quen trước đây, rong ruổi trên đường lớn phát tiết một vòng, sau đó lại đến bãi cát ngồi ngắm biển đến tối.

Gió biển tấp vào, sự tịch mịch điên cuồng bao phủ người vốn đã quen với cô độc như hắn.

Vốn định về căn hộ ở Quang Vũ qua đêm, nhưng không biết tại sao, phút cuối cùng bánh xe lại đột ngột chuyển hướng theo con đường quen thuộc, nhanh chóng đi đến chỗ chung cư đã chứa hắn không xong.

Xe vừa vào đến bãi đỗ xe, Trương Thần Phong bất chợt nhìn thấy chiếc xe sang trọng thoáng qua ở lối ra bên kia mà hắn tuyệt đối không có khả năng nhận nhầm, Hồng Chính Thân!

Thực ra, đối với lần xa cách này, thân thể hình như so với ý chí càng không cam lòng hơn, hai tay trực tiếp đảo tay lái, bám theo sau.

Hồng Chính Thân chạy xe không nhanh không chậm, thế nhưng tâm trạng so với Trương Thần Phong hoàn toàn tương phản. Người phía sau vô thức cau mày tiến tới cách anh khoảng ba chiếc xe.

Chỉ cần một ngày, cơ thể anh ta đã hồi phục sao? Vừa bệnh nặng một hồi thế mà buổi tối còn muốn ra ngoài. Chắc chắn phải có chuyện gì cần thiết hoặc là người nào đó hấp dẫn được anh ta!

Đi cùng một đoạn đường, Trương Thần Phong biết ngay Hồng Chính Thân không phải vì có việc mà ra ngoài. Anh không chạy tới tòa soạn, mà hình như là muốn đến cuộc hẹn với ai đó. Một nghĩ tới đây, tâm trạng của Trương Thần Phong càng trở nên buồn phiền, mặt nạ Trương Vô Kiên luôn làm trò vui cho người khác bị tháo xuống. Trước mặt Hồng Chính Thân, hắn thường không cách nào che giấu bản chất của mình.

Ngón trỏ trên tay lái nhẹ gõ gõ, đó là cách khi hắn muốn dẹp bỏ những ý nghĩ luẩn quẩn, khống chế tốt tâm trạng, bắt cứ lúc nào cũng không để phát triển nghiêm trọng hơn.

.....................

Xe chạy đến một tòa nhà ở quận Cửu Long thì dừng lại, đó là một tòa mang kiến trúc kiểu cũ thời kì thuộc địa. Sảnh tầng một được sắp xếp theo kết cấu LOFT, trước cửa treo bảng hiệu "Vân Đính" khiến Trương Thần Phong hít vào một hơi lạnh.

Chỗ này là nơi làm việc của Lâm Diệu. Tại đây cô có ekip của riêng mình, vốn không phải là một người phụ nữ tầm thường, cho nên là có hàng tá phương thức lung lạc tâm Hồng Chính Thân.

Trương Thần Phong tìm chỗ đỗ xe bên đường đối diện, giữ một khoảng cách nhất định. Mặc dù hắn luôn đặt chính mình trong tư thái là người ngoài cuôc, nhưng lại quên mất chính mình cũng đã sớm tham gia vào trong đó.

Hắn nhấn cửa kính xe xuống nhìn người kia rời ghế lái, lấy điện thoại ra quay số rồi đợi, vóc dáng cao ngất tựa trên cửa xe, hôm nay khó có dịp thấy anh mặc một chiếc áo khoác dài, càng tôn lên tỷ lệ hoàn mỹ của cơ thể. Gió đêm vừa lúc thổi qua tu cái cằm tinh mỹ, này đường nét gương mặt lập thể dưới ánh đèn đường so với ngày xưa có chút tiều tụy, lại làm cho mạch máu não của Trương Thần Phong như trướng đau bởi luồng nhiệt nóng hổi.

Vẫn là loại cảm giác nóng bỏng đáng sợ này, không gian xung quanh như đang xóc nảy, khiến cho Trương Thần Phong lần thứ hai bị những đợt kích thích vô cớ dồn dập kéo đến.

Khoảng một phút sau, Lâm Diệu từ cửa chính nhanh chóng bước đến, chân váy dài kết hợp với giày thể thao, áo choàng lông, trang điểm rất kỳ công. Cô nàng khoác tay anh nhanh chóng tiến vào hội trường, nhưng cô vẫn cẩn thận chú ý thấy vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông này khiến cho đau lòng, thế là vươn tay mềm mại xoa hai gò má anh.

Cho dù không nghe thấy, cũng biết cô đang lo lắng hỏi thăm, mà Hồng Chính Thân lại còn dịu dàng và dung túng cười không nói gì, mà hình như cũng có nói không sao, sau đó đã nắm lấy năm ngón tay thon dài của cô đan vào bàn tay mình, rồi mới đưa cô vào cổng chính nơi làm việc.

Trương Thần Phong cảm thấy mình như bị Hồng Chính Thân triệt để nhốt ngoài cửa lớn.

Hắn yên lặng tại chỗ khoảng năm phút, cuối cùng mới nhìn lên chỗ cửa sổ đang sáng đèn, thỉnh thoảng có tiếng cười rất vui vẻ truyền ra, giẫm chân ga, rời đi.

.................

Mấy ngày sau, Trương Thần Phong và Hồng Chính Thân chính xác chỉ là gặp nhau lướt qua.

Có lúc Hồng Chính Thân trở về rất muộn, đối phương sẽ so với anh còn muộn hơn; có lúc cùng qua phòng khách, ánh mắt hai người giao nhau, Hồng Chính Thân thậm chí còn có thể lịch sự nâng cằm nói mấy câu có thể tính được bằng từ, Trương Thần Phong cũng cười như không cười nói: "Sớm a."

Nếu không muốn lúng túng, chỉ có thể càng trực tiếp hơn, thế là hai người thực sự ở cùng một căn hộ chung cư bằng cách như vậy, làm cho Hồng Giai Nhạc xem không hiểu bọn họ đang diễn trò gì, cũng lười nhúng tay vào mấy chuyện vui đùa của đàn ông.

Vốn định chờ cho đến khi ba già ở nhà chính thức đồng ý chuyện hôn sự của mình, nên mới cố tình giấu Nhiếp Phong. Cô có nói thì hắn chỉ có ngăn lại thôi, cho nên cũng không nói cho đối phương gần đây cô đang ở nhà anh trai, cũng không có tiết lộ vụ trao đổi điều kiện với bố phải đưa được Hồng Chính Thân về nhà. Nhiếp Phong tìm người không thấy thì đến khắp nơi chặn đường tìm kiếm.

Nếu để cái tên lưu manh này biết cô vì hắn mới một mình chiến đấu hăng hái như vậy, sau này không phải sẽ bị người này xấu xa bắt nạt sao? Nghĩ đến đây, bộ dạng của Hồng Giai Nhạc lúc này thực sự nhìn rất đúng kiểu ngốc nghếch cười thầm một mình.

Anh em ruột tương thân, dù đã từ rất lâu không thân cận như bây giờ. Nhưng qua một thời gian ở chung, cô phát hiện anh trai mình không hề giống vẻ bề ngoài mạnh mẽ không thế phá vỡ, hơn nữa, cô còn cảm thấy anh không thực sự vui vẻ sung sướng gì.

Cái gã đàn ông tên Trương Thần Phong này, hình như đối với Hồng Chính Thân mà nói thì vô cùng đặc biệt, nhưng mà cái gã khó nắm bắt được kia lại có vẻ không giống như vậy, tuy rằng bây giờ có thể hắn nhất thời vì ràng buộc mà lưu lại, nhưng cuối cùng, qua đợt chiến tranh lạnh này, rất có khả năng mỗi người một ngả, đến lúc đó anh trai của cô lại phải chịu hai thứ áp lực tinh thần cùng một lúc khi phải đối mặt với gia đình, lại một lần nữa ra đi.

Thật không muốn nhìn thấy anh trai phải sa sút như thế, một mình chịu đựng tất cả.

.........

Vòng đi vòng lại cũng đến buổi tối, Trương Thần Phong đi tham dự party tư nhân của Trần Nhã Thanh, hoàn toàn dành cho người trẻ tuổi, âm nhạc sôi động với các cô gái xinh đẹp dáng như người mẫu, thợ pha chế rượu đến từ Anh quốc, có thể nói tiếng Trung, DJ là người Thuỵ Điển. Đêm đó, Trương Thần Phong rất hiếm có lúc uống rất nhiều rượu.

Hắn không muốn tại trước mặt khách hàng quan trọng trở nên thất thố, cho nên kịp thời rút ra ngoài vườn hoa hóng mát, sau đó ngồi trên một chiếc xích đu kết vòng hoa. Mười mấy phút sau, Trần Nhã Thanh mới tìm được hắn.

"Sao anh lại ra đây?" Cô đột nhiên cảm thấy biểu hiện của hắn trở nên rất chân thực. "Không vui phải không?"

"Tôi phải thể hiện thái độ cực kỳ vui vẻ mới được sao?"

"Mấy người đàn ông các anh không thể đơn giản nói ra có chuyện gì hay không cho người khác được sao?"

"Có nói cũng không diễn đạt được đúng ý."

Trong mắt hắn luôn mang ý cười nhìn về phía cô, làm cho cô mê muội. Trần Nhã Thanh cảm nhận được trái tim mình đập bịch bịch, cô đè xuống tâm tình rộn ràng, giả vờ bình tĩnh nói: "Sau này, em có thể một mình hẹn gặp anh không?"

Trương Thần Phong dù có say rượu, nhưng lý trí cũng không hề rối loạn, thế là coi như không biết gì: "Trước giờ tôi đều đúng hẹn với em nha."

Cô không muốn tạo thêm áp lực nhưng vẫn phải nói: "Ý em là, hẹn hò riêng tư, bất kể giá bao nhiêu cũng được."

Thái độ của Trương Thần Phong vẫn mang theo vẻ trêu chọc đáng giận: "Nhã Thanh, việc gì em phải lãng phí thời gian và tình cảm trên người tôi như thế."

Tâm Trần Nhã Thanh đột ngột lạnh xuống, cô cũng hiểu được mình lại hành động theo cảm tính rồi, thế là hít một hơi sâu, đáp: "Anh có bao giờ nghĩ về một người đến mất ngủ chưa?"

"Đó không phải là chuyện tốt."

Trần Nhã Thanh sợ hãi thăm dò."Anh... Có phải cãi nhau với cô ấy không?"

"Ai?"

"Bạn gái của anh."

Công lực dây dưa lòng vòng của phụ nữ đúng là lợi hại nhất, lại còn phát huy theo quá trình nữa chứ. Trương Thần Phong bắt đầu cảm thấy nóng, hắn đứng dậy: "Tôi, chọc giận "anh ta"(*), có phải nên xin lỗi trước không?"

(*) Anh ta và cô ta phát âm trong tiếng Trung giống nhau, chỉ khác ở cách viêt, nên chị Thanh trong tình huống này sẽ không phân biệt được người anh Phong đang nói đến là nam hay nữ.

Trần Nhã Thanh trong lòng "A" một tiếng, cô đã nghe được "đáp án" không muốn nghe nhất rồi, hắn thực sự vi một người khác mà phiền não, có thể được anh ấy yêu, người kia có bao nhiêu may mắn chứ.

....................

Trương Thần Phong uống nhiều rồi, cho nên gọi taxi về, trên đường đi đầu óc vẫn còn phấn khích, xe chạy đến quận Loan Tử, hắn bảo tài xế dừng xe, hắn xuống xe một mình đi vào quán bar.

Hắn đến quầy gọi vài chai bia, sau đó chọn một góc khuất ngồi xuống, giữa sân khấu có một cái ca sĩ đang hát một bài hát bằng tiếng Anh.

Càng về đêm, người trong quán bar càng nhiều. Mấy người khách đến sau không có chỗ ngồi, bắt đầu dùng một chai rượu, quan sát một vòng tìm chỗ đi săn.

Giọng nữ lúc thì mãnh liệt, lúc lại uyển chuyển, lặp lại đi lặp lại rất kích thích tinh thần.

Trương Thần Phong dần dần phát hiện mình cực kỳ không thích ứng với mấy thể loại bài hát xúc động thế này. Hình ảnh người mà lúc trước cùng hắn đến quán bar, để cho mình vào nhà, lại còn nhường lại giường lớn cho hắn, cứ luẩn quẩn trong đầu không gạt ra được.

Hắn dứt khoát đứng dậy, đẩy ra đám người đang chen chúc, đi tới trước cửa quán bar.

Vậy mà bên ngoài lại bắt đầu mưa, không hề tính là nhỏ, hạt mưa ba ba đánh vào mấy ngọn đèn trên mái hiên, mấy cột nước chảy xuống, chặn mất đường đi của Trương Thần Phong.

Hắn đi dọc theo tường tới hẻm sau, đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, định tới thùng rác phun một trận, nhưng lại phát hiện không thể phun ra được cái gì.

Trương Thần Phong trượt ngồi xuống đất, lấy ra điện thoại di động chọn một dãy số, sau nửa phút không có ai nghe. Trương Thần Phong đem cái ót tựa trên vách tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, tiếp tục cầm lấy điện thoại di động gọi tiếp.

Cuối cùng, đầu dây bên này cũng nhấc máy.

"Alo."

Một giọng nói trầm thấp mà từ tính truyền đến tai Trương Thần Phong, trong nháy mắt thế mà lại làm cho Trương Thần Phong thất thần.

"Anh, có thể tới đón tôi được không?"

"Cậu uống rượu?"

"A, anh cũng đoán được lúc tôi tỉnh táo sẽ không gọi điện thoại cho anh sao? Ô, thế này thật mất mặt mà."

"Tôi có việc không ra được, tôi giúp cậu gọi taxi."

"Anh đang ở Vân Đính sao? Anh rảnh rỗi bồi cô ấy, lại không rảnh đón tôi?"

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, mới lẳng lặng nói một câu: "Cậu tìm người khác đi." Sau đó cắt đứt cuộc gọi của Trương Thần Phong.

Trương Thần Phong cồn đầy não rồi, hoàn toàn liều lĩnh, hắn lại cầm lấy điện thoại, nhưng sợ đối phương không thèm đề ý hắn gọi lại tắt máy trước. Cho nên Trương Thần Phong trực tiếp gửi một tin nhắn, nội dung là: Tôi bị thương, chảy rất nhiều máu, anh có đến cứu tôi không?

Ấn vào nút gửi đi, hắn nhìn chằm chằm màn hình di động của mình, khóe miệng mang theo một ý cười tinh quái.

.............

Nửa phút sau, hắn nghe cuộc điện thoại chắc chắn là của Hồng Chính Thân, ngả ngớn hỏi lại: "Thì ra anh vẫn còn quan tâm tôi?"

Người nọ hình như đã chạy ra ngoài thật rồi: "Cậu đánh nhau với người ta?"

"Đúng rồi, tại tâm trạng không tốt nha."

"Cậu chơi đủ chưa?"

"Anh có tới đón tôi không?" Trương Thần Phong mềm giọng xuống tỏ vẻ đáng thương: "Mưa rất to, tôi lại không lái xe đi, còn một thân mùi rượu cùng mùi máu tươi, làm gì có cái taxi nào dám chở tôi chứ?"

Lúc này, Trương Thần Phong nghe được đối phương dường như thở dài.

Trương Thần Phong cũng không biết qua bao lâu, chỉ là lúc nghe tiếng người nọ bước qua vũng nước, âm thanh trầm tĩnh mà êm tai, làm cho hắn theo bản năng mở mắt.

Hồng Chính Thân che một chiếc ô đến trước mặt hắn, vóc dáng cao lớn anh tuấn, ánh mắt ảm đạm không có cách nào nhìn thẳng vào.

"Cậu nói dối, là để gạt tôi qua đây?"

Trương Thần Phong vô lại nói đùa: "Không có a, tôi thực sự bị thương."

Hồng Chính Thân từ trên cao nhìn xuống, biểu tình có vẻ hơi cứng ngắc: "Chỗ nào?"

"Anh rất muốn thấy tôi bị thương sao?"

Trương Thần Phong nhặt lên một chai bia bên cạnh, tay trái cầm miệng chai, ba một tiếng nện xuống nền xi măng, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, những mảnh vỡ sắc bén miệng tại con hẻm tối tăm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Quệt qua chỗ xước trên cánh tay, cũng không cảm thấy đau, gần như chỉ một giây sau, cơ thể đã bị một cỗ ngoại lực tác động, mảnh vỡ trong tay bị đoạt đi, Trương Thần Phong nhưng lại còn cười ha ha.

"Cậu phát điên cái gì! Cậu đúng là đồ điên!"

Mà Trương Thần Phong thì đang nghĩ, nhìn bộ dạng người này hoảng sợ hùng hùng hổ hổ thế này, thật khoái chí nha. Mặc dù anh ta đã chạy đi chạy lại mấy chỗ vì công việc rồi, hiện tại còn phải tới đây, hơn nửa người đều bị ướt cả, bệnh nặng vừa mới khỏi, có khi nào lại tại mình khiêu khích mà thể chất lẫn tinh thần lao lực quá độ không nhỉ?

"Này, Hồng Chính Thân." Trương Thần Phong duỗi tay phải, đem lòng bàn tay dán đến gương mặt vì ướt sũng nước mưa mà đã mất đi độ ấm của anh: "Tôi nhận ra, tôi bắt đầu không có cách nào né tránh anh được nữa rồi."

Hồng Chính Thân đẩy hắn ra, sau đó cứ dầm mưa như vậy trở lại trong xe.

Trương Thần Phong nhặt lên chiếc ô anh đánh rơi, thong thả ung dung đuổi theo, ánh mắt càng ngày càng ám trầm, hắn biết rõ mình lại động dục rồi.

Trương Thần Phong mở cửa xe ngồi vào, Hồng Chính Thân cũng không nói gì, trực tiếp đề động cơ lái xe đi. Trong xe trở nên chật hẹp, khí áp quá thấp tạo nên một cỗ lộ nóng ẩm khó tả.

...................

Cho đến khi bánh xe chạy đến bãi đỗ xe trống trải dưới hầm, xe vừa dừng lại, Trương Thần Phong lập tức thay tài xế rút chìa khóa, sau đó phi thân vượt qua chỗ ngăn cách giữa hai người, trực tiếp ngồi khóa lên đùi Hồng Chính Thân.

Hai tay Trương Thần Phong chống lên chỗ tựa lưng của ghế xe, đem môi dán bên tai Hồng Chính Thân, thấp giọng hỏi: "Anh đã cương rồi phải không?"

Hồng Chính Thân một tiếng cũng không thể phát ra khỏi cổ họng, sống lưng cứng ngắc, nặng nề thở dốc, không biết là do ảo não vì hành vi đê tiện của đối phương hay là hận chính mình lại bị gạt một lần nữa.

Trương Thần Phong thấy anh không phản kháng, động tác càng không ngần ngại gì lấn tới, dục vọng nhiều ngày tích trữ lập tức giống như miệng núi lửa phun trào, bị gương mặt lạnh lùng gợi cảm của Hồng Chính Thân làm cho tâm trí rối loạn, nhất thời cảm thấy lồng ngực nổ vang một tiếng điên đảo thần hồn, cúi xuống hôn lên đôi môi bạc tình kia.

Trong khoang miệng ấm áp càn quấy, tìm đến độ sâu nhất định lập tức nút lấy đầu lưỡi, động tác vừa mâu thuẫn lại dứt khoát, đột ngột tiến sâu, đối phương nhanh chóng bị tấn công xâm chiếm một cách triệt để.

Hồng Chính Thân tại giây phút sắp không chịu nổi nữa cố gắng tách ra, anh nghiêng đầu, oán hận rít: "Cậu còn dám dây dưa, ngày mai lập tức chuyển đi cho tôi."

"Cuối cùng cũng hạ lệnh đuổi khách sao? Tôi còn tưởng anh có bao nhiêu nhẫn nại, không thích suốt ngày bị tôi làm sao?" Trương Thần Phong liếm vành tai anh, "Vậy hôm nay, đổi lại cho anh làm tôi là được mà."

"Trương Thần Phong, cậu đủ rồi. Muốn ép tôi phải nói ra lời khó nghe lời khó nghe sao?"

Những nụ hôn tiếp tục phủ chằng chịt bên gáy và tai anh, vẫn còn cố chấp: "Có bao nhiêu khó nghe, ưm? Anh không biết, anh chửi thề càng hăng lại càng gợi cảm sao~"

"Cậu đúng là thằng khốn."

Tên đương sự kia hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với mấy lời cáu kỉnh của người nào đó, tựa như một con thú đói khát, vừa tự cởi bỏ quần áo ướt mất một nửa của mình, vừa kéo xuống áo khoác, cởi cúc áo sơmi của đối phương.

"Cũng đâu phải lần đầu tiên đánh giá tôi như thế. Chính Thân... Hồng Chính Thân, tôi thật sự muốn thử với anh xem sao. Hình như chúng ta... thực sự rất hợp nhau đấy?" Ngay lúc đôi môi đang tương dán tách nhau ra, lập tức đói khát muốn biết đáp án mình muốn: "Hồng Chính Thân —— anh có dám không?"

Cơ thể nóng hổi xích lõa nhanh chóng cọ sát vào nhau như phát ra lửa đến nơi rồi, không khí oi bức trong xe cùng những hạt mưa đánh vào cửa thủy tinh càng tạo nên một khung cảnh mê hoặc, mồ hôi thấm ướt lỗ chân lông, da cùng vải vóc trở nên dính dấp.

Trương Thần Phong thành thục cởi ra dây lưng của đối phương, lại kéo xuống khóa quần, ngón tay vừa tìm kiếm đi vào, Hồng Chính Thân lập tức thở mạnh một hơi, cuối cùng ngẩng đầu lên cố gắng kìm nén khoái cảm, để chính mình không đến mức thất thố đến rên rỉ, nhưng mà cũng hoàn toàn mất hết sức lực đẩy ra mấy động tác trêu trọc của Trương Thần Phong.

"Không phải trước giờ anh vẫn luôn muốn tôi sao? Thừa nhận anh thích tôi, khó như thế sao?"

Hồng Chính Thân cắn cắn môi, dùng một tia lý trí cuối cùng có điểm tà ác phản kích: "Những lời này tôi trả lại toàn bộ cho cậu!"

"Làm sao giờ... Tôi lại muốn đi vào bên trong anh." Trương Thần Phong đột nhiên đem mặt vùi vào cần cổ anh, rầu rĩ nói, "Nhưng cũng không muốn lại trêu anh bực mình, đêm nay, tôi cho anh làm."

"Cậu đang... nói cái gì thế?"

Trương Thần Phong mạnh mẽ đem ghế ngồi đẩy ra sau, sau đó theo cổ Hồng Chính Thân hôn xuống, quần áo hỗn loạn lộ ra cơ ngực cường kiện, đều khiến cho Trương Thần Phong cảm thấy một cỗ mê muội mãnh liệt, chỉ cần nghĩ đến, trong cơ thể lập tức dấy lên một ngọn lửa hừng hực.

Giây phút này, Trương Thần Phong vô cùng biết rõ mình thật sự chưa kịp chuẩn bị thay đổi sang khuynh hướng đồng tính, nhưng đối với Hồng Chính Thân, toàn bộ tâm trí tràn ngập dục vọng. Thực ra hắn đã không cách nào tự nhận mình chỉ coi đối phương như những người bình thường khác, dù có lừa mình dối người như thế nào, chính hắn cũng không có lý do gì giả bộ được là không sao cả.

Hắn muốn người này, hắn từng dùng đủ mọi thủ đoạn và phương pháp thăm dò và chiếm hữu, nhưng thực ra hắn vẫn chưa nắm được điểm mà mình muốn.

Ngón tay mơn trớn trên từng tấc da thịt săn chắc mà ma sát kích điện, khoái cảm nồng nhiệt, tình dục dâng lên, giống nhau khó có thể nhịn được. Lúc cơ thể giao hòa sẽ tiết lộ rất nhiều bí mật, những đợt thở dốc dồn dập không thể kiềm chế, trong không gian chật hẹp chèn ép lý trí lẫn nhau.

Trương Thần Phong chống tay bên cạnh Hồng Chính Thân, một tay cởi bỏ quần anh xuống, tình sắc mà dụ hoặc, cả quá trình là mang đến cho cả hai một cỗ xung động không cách nào diễn tả, lúc đầu ngón tay theo cạp quần màu trắng tiến vào, Hồng Chính Thân phiến tình rên rỉ ra tiếng, Trương Thần Phong đột nhiên cảm giác động tình, trực tiếp cúi người lần thứ hai đem lưỡi đi vào trong miệng anh, chặn mọi đường giãy dụa đến mức cơ thể gần như tê liệt.

Cằm bị đầu lưỡi quét qua, đã không còn chịu được dù chỉ một chút khiêu khích nào nữa, lồng ngực dán sát, mồ hôi dần dần túa ra, dục vọng dưới thân kêu gào muốn được giải thoát không cách nào kìm lại được. Lúc Trương Thần Phong cởi ra lớp ràng buộc cuối cùng, kéo tay phải Hồng Chính Thân đưa anh tham nhập đến cái mông của hắn, Hồng Chính Thân ngạc nhiên mở to mắt, tâm hồn gần như điên đảo.

Trong những mối quan hệ đồng tính trước đây, Hồng Chính Thân chưa từng bị người nào tiến vào, ngoại trừ Trương Thần Phong. Anh cũng không biết mình vì cái gì lại vì hắn thỏa hiệp làm chuyện đó, cơ thể theo bản năng vì hắn mà chấp nhận ở thế dưới. Nhưng hiện tại Trương Thần Phong như vậy lại khiến anh hoang mang. Rất có thể điều này sẽ làm cho anh rơi vào tình cảnh không cách nào khống chế được.

Hành động tiến vào này, đối với bản thân chính là một loại xâm lược. Một người kiêu ngạo lúc nào cũng cảnh giác, lại đối với tình cảm vô tâm vô phế phong lưu như thế, vậy mà lại chịu để anh trực tiếp xâm chiếm thế này. Với Hồng Chính Thân chính là một chuyện kích thích đến cực điểm.

Hồng Chính Thân tại giây phút này có chút mê loạn, khi đầu ngón tay anh dọc theo rãnh mông thâm nhập vào trong cơ thể người nọ thì bên tai vang lên một tiếng nhẫn nại mà vỡ tan than nhẹ.

Có lẽ là vì hắn đáp lại rất không thành thạo, Hồng Chính Thân lần đầu tiên từ tận sâu nơi đáy lòng sinh ra một tia dịu dàng dao động. Anh thích người này xuất phát từ dục vọng, bởi vì vẻ ngoài xuất sắc cùng vóc dáng mê người của đối phương. Đã là kẻ mê cái đẹp đều không cách nào lơ là và kháng cự, thế nhưng ngoài cái đó ra thì sao nhỉ?

Hồng Chính Thân cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ sâu hơn, bởi vì đối với kiểu người không thể nào chiếm được, anh không muốn mơ tưởng quá nhiều.

Trước giờ Hồng Chính Thân vẫn luôn cố giữ một khoàng cách nhất định, đối với vấn đề về Trương Thần Phong cũng là như thế. Anh có thẻ cho mình hồ đồ và trầm mê một khoảng thời gian, nhưng không cho phép mình khăng khăng níu giữ lâu dài, cho nên anh từng có lúc suy nghĩ kịp thời dứt ra, cũng thực sự làm gì đó. Thế nhưng mỗi khi đối phương bắt đầu lặp lại hành động, Hồng Chính Thân lại tiến thoái lưỡng nan.

Thế nhưng, đêm nay, anh không thể cự tuyệt được con người này. Cho dù hôm sau có bao nhiêu dây dưa không rõ đi chăng nữa, cũng không có cách nào đẩy ra sự mời gọi mềm mại dụ hoặc của hắn.

...............

Nhìn quá trình Trương Thần Phong tự mình cởi ra quần dài cùng quần lót cực độ phiến tình, lá gan lại lớn rồi, lúc này cũng bất chấp tình cảnh có chút trúc trắc, chủ động mà khẩn trương. Khi hắn dẫn tay kia của Hồng Chính Thân chạm đến thân dưới của chính mình, dùng tiết tấu an ủi nhẹ nhàng phục vụ hắn, tâm tình của Hồng Chính Thân lúc đó thật sự khó mà diễn tả. Bởi vì quá mức tập trung, phản ứng của cơ thể cũng trở nên cực kỳ mẫn cảm và trực tiếp.

Mỗi lần vỗ về chơi đùa đều là loại dày vò mãnh liệt, lúc Hồng Chính Thân nâng lên eo hắn, đem dục vọng ma sát phía sau hắn, bọn ngừng hôn, chóp mũi chạm nhau, gần như không có khoảng cách nhưng cũng không có dũng khí đối diện, qua một hồi hít thở sâu, Hồng Chính Thân sắc bén công kích.

"A!" Trương Thần Phong giọng kêu ra tiếng, đè xuống thì bắp thịt cánh tay hơi run rẩy, Hồng Chính Thân không tiếp tục cử động. Hắn cắn răng nhịn trong chốc lát không chịu được đành bật cười tự giễu: "Thật mẹ nó đau a..."

Như là muốn xác minh cảm nhận của hắn, Hồng Chính Thân động thân một cái, trực tiếp lên xuống xỏ xuyên qua Trương Thần Phong, thực khoái cảm vô cùng bao phủ toàn bộ lý chí, tình dục bột phát dẫn ra một ngọn lửa hừng hực đốt người, Hồng Chính Thân hơi hé miệng chặn lại hô hấp đã rối loạn của Trương Thần Phong.

Nơi chật hẹp nóng bỏng mà bí mật này, trừ mình, không còn ai có thể chiếm lĩnh, chống lên thân thể hắn, tư thế biến đổi, chôn vào càng sâu, đau đớn cùng kích thích vô cùng, khiến Trương Thần Phong bực bội ngoạm lấy lưỡi Hồng Chính Thân trả thù.

Sau vài lần kháng cự sự tiến công mạnh mẽ của Hồng Chính Thân, thần sắc đẹp đẽ mà căng thẳng của hắn bắt đầu buông lỏng, sau những đợt tiến công cực độ mãnh liệt khiến cái ót của Trương Thần Phong thỉnh thoảng sẽ nện vào đỉnh xe vài cái.

Loại đau đớn cùng kích thích đó tựa như ma túy, giống như đem linh hồn trực tiếp kéo ra ngoài khiến cho hắn thất thanh kêu lên: "A —— Hồng Chính Thân chậm một chút, ưm a!"

Tay Hồng Chính Thân bao phủ lên thân dưới của hắn, dựa theo tiết tấu của mình vỗ về chơi đùa hắn, công kích cả trước lẫn sau, đau đớn cùng vui sướng làm Trương Thần Phong nếm trải qua sự kinh hoảng chưa bao giờ có, đường nhìn ra bên ngoài cũng bị mưa chảy xuống cửa sổ thủy tinh đến mơ hồ, hắn bắt đầu trầm thấp rên rỉ. Là rất đau, thế nhưng loại đó bất cứ giá nào cũng phải dùng để làm trao đổi mù quáng, chỉ có với anh mà người khác không cách nào làm được, chỉ cần đụng tới đối phương, khó tránh khỏi sẽ có một hồi dây dưa nóng bỏng khó nhịn, muốn tránh né ra, lại nhịn không được tiếp xúc càng sâu.

..................

Trương Thần Phong trước kia luôn khống chế đối phương, nhưng không ngờ tới Hồng Chính Thân cũng là cao thủ trên giường. Anh dùng tất cả kỹ xảo để dục vọng của mình duy trì tại đỉnh, Hồng Chính Thân ra vào có lúc chậm mà sâu, có lúc lại dồn dập tựa cơn mưa rào, mấy đợt lên xuống mạnh mẽ vô cùng, nhanh chóng buộc hắn đến bên bờ vực sụp đổ.

Toàn bộ giác quan trên cơ thể đều cảm nhận được, run nhè nhẹ cố gắng chống đỡ cơ thể, hai thân thể cường kiện gát gao tương dán. Trương Thần Phong thác loạn cho rằng chính mình sẽ không bao giờ đánh mất lập trường, có tình cảm với đàn ông. Thế nhưng hiện tại, hắn rất khó phủ nhận rằng, hắn yêu Hồng Chính Thân.

Gần đây thất hồn lạc phách đều là vì anh.

Giữa những đợt lên xuống cuồng nhiệt, hai người đàn ông tràn đầy huyết khí lúc này cùng kéo đối phương cuốn vào cơn lốc dục vọng, xen lẫn những tiếng thở dốc, yếu đuối đến mức mất đi lý trí, cũng không thể tìm được phương hướng, bọn họ ở nơi không gian chật hẹp trong xe không ngừng mạnh mẽ thân mật, oanh liệt trầm mê rồi lại liều lĩnh, cứ như muốn bạo phát.

.......

Giây phút đạt cao trào, Trương Thần Phong nghe thấy người kia ghé vào lỗ tai hắn tựa như thở dài nói: "Thần Phong..." Đây cũng là câu nói duy nhất của Hồng Chính Thân.

...........

Cuối cùng ngày đó về đến nhà như thế nào, Hồng Chính Thân đều có điểm nhớ không rõ, chỉ là một đêm kia anh vẫn đem Trương Thần Phong nhét vào sô pha phòng khách, chính mình đi vào phòng ngủ.

Có vẻ vô tình? Anh không cảm thấy, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đi tiếp nhận cái kiến nghị "Có dám không?" không thể nào gọi là tốt được của Trương Thần Phong kia.

Mà Trương Thần Phong cũng quá mệt rồi, nằm trên sofa ôm chăn ngủ say không biết gì cả.

Hừng đông lúc ba giờ sáng, Hồng Chính Thân từ phòng ngủ đi ra, đi tới phòng khách mở đèn vàng sát sàn, đem ngọn đèn chỉnh đến mức thấp nhất, sau đó ngồi vào bên cạnh Trương Thần Phong, lẳng lặng nhìn chằm chằm này gương mặt điển trai đó.

Đường nét hoàn hảo, tứ chi thon dài rộng mở, lồng ngực xinh đẹp cân xứng cùng vân da trên cánh tay, còn có thể nhìn thấy đường mạch máu nông, tất cả chính là một loại hấp dẫn tối nguyên thủy.

Nếu như chính mình có thể đối với hắn có thêm vài phần sức đề kháng, đại khái cũng sẽ không đến mức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Sáng sớm, Hồng Chính Thân làm bộ bình tĩnh mặc trang phục tử tế ra ngoài, đi qua phòng khách thì, vừa lúc nhìn thấy Trương Thần Phong ôm đầu ngồi trên sô pha phát ngốc, Hồng Chính Thân trực bước qua hướng đến cổng chính.

Trương Thần Phong nghe được động tĩnh vừa quay đầu lại nhìn qua, phát hiện Hồng Chính Thân đi ngang qua phía sau hắn, căn bản không hề có ý định liếc hắn lấy một cái, thế là lập tức nói một câu: "Này, đêm nay tôi có thể về phòng ngủ được không?"

Hồng Chính Thân đang đi giày, giọng điệu lạnh lùng: "Không thể."

"Còn có cái gì không thể?"

"Không thể được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Ha!"

Trương Thần Phong cứ như vậy mở mắt trừng trừng nhìn chủ nhà đóng cửa rời đi, từ đầu tới cuối không quăng mắt nhìn hắn một cái.

.............

Sáng dậy đứng lên mới phát hiện xương sống cùng thắt lưng rất đau, phía sau cũng còn có chút không khỏe, hắn cũng không có dũng khí truy cứu nguyên nhân, nhưng hắn biết rõ lần này, Trương Thần Phong vô tội.

Lúc Trương Thần Phong chạy tới văn phòng ngồi xuống, Anna đem một phần kế hoạch đưa cho hắn, kinh ngạc hỏi: "Gì, tối hôm qua anh say rượu à?"

"Này cũng có thể nhìn ra?" Hắn cười, bội phục hoả nhãn kim tinh của cô.

"Chẳng qua là tại sắc mặt vui vẻ rất quỷ dị của anh, có chuyện tốt gì à?"

Trương Thần Phong rất biết che giấu cảm xúc của mình, luôn luôn là thói quen để cho người khác đoán không ra, giữ bí mất là tính chất nghiệp vụ của hắn. Nhưng hôm nay, hắn không định giấu diếm cái gì cả, cho nên đặc biệt thả lỏng.

Anna nhìn hắn tâm tình không tệ, tiếp tục tìm hiểu tin tức: "Gần đây tâm trạng bất thường, rất không giống anh, anh sẽ không thực sự đang nói chuyện yêu đương đi?"

"Làm sao vậy, công ty không cho nói chuyện yêu đương sao?"

"Oa, tôi thuận miệng hỏi một chút thôi, tôi cái gì cũng chưa nghe thấy..." Anna chạy trốn, vài lần trước là nói đùa, hiện tại thấy thái độ của Trương Thần Phong không giống vui đùa, cô cảm thấy việc này mức độ đáng tin càng ngày càng cao, nhưng cô cũng không muốn tự nhiên mang tội. Đời sống tình cảm bình thường của nhân viên Quang Vũ không thể mang đến trên bàn làm việc mà nói.

Trương Thần Phong đứng dậy kéo rèm cửa sổ quan sát phong cảnh thành phố, dưới thắt lưng truyền đến một cỗ tê tái, biếu cảm trên mặt cũng không tránh khỏi biến đổi. Đúng là, hai gã đàn ông cao hơn m8, thực sự không thích hợp chơi trong xe được.

...............

Giữa trưa thay mặt Quang Vũ tham dự một hội nghị thương vụ, tạm thời làm người phiên dịch, vừa ra khỏi phòng họp, lập tức gọi cho người nọ.

Lần này, anh trái lại kịp thời bắt máy, nhưng lại nói: "30" nữa cậu gọi lại đi, tôi đang họp."

Trương Thần Phong nghe đến câu này thì vừa lúc tiến vào thang máy, cho nên rất có chút bất đắc dĩ cười nhẹ ra tiếng, khiến cho người xung quanh phải ghé mắt nhìn, hắn đối với vị tiểu thư bên cạnh nói tiếng sorry, nhưng ý cười trên mặt vẫn không hề giảm.

Chỉ là đẹp trai luôn có đặc quyền, chả ai lại không thích nhìn gương mặt tươi cười của anh đẹp trai cả.

Nhìn hai vị quý bà bên cạnh còn đang say mê nhìn hắn, thế là hắn đột nhiên hưng trí (húng =))))))), làm ra một bộ dạng dịu dàng hạnh phúc nói: "Nàng vừa nhận lời cầu hôn của tôi."

Thì ra là thế, mọi người đều phản ứng lại: "Nha, chúc mừng cậu!"

Trương Thần Phong đi ra khỏi thang máy rồi vẫn còn có thể nghe được tiếng chúc phúc phía sau, nếu như Hồng Chính Thân cũng có đơn thuần như thế, chính mình sẽ không phải vất vả như vậy, chọc ai không chọc, lại đi trêu trúng tên nghiêm túc.

Nửa tiếng sau, chính mình cũng thực sự ngoan ngoãn nghe lệnh gọi lại, hơn nữa còn sợ bị ghét bỏ.

"Tôi vẫn đang họp." Hình như còn quay ra cùng người khác nói mấy câu tiếng Anh,sau mới đổi giọng địa phương nói vào điện thoại: "Cậu nói đi, chuyện gì?"

Cũng may mà Trương Thần Phong đã quen giọng điệu của đối phương, không thì thật sự muốn phun ra một búng máu, tối hôm qua còn ở nơi nào đó dây dưa hơn cả tình nhân, rõ ràng là muốn giả bộ không cần lấy lòng hắn mà.

Chính mình cũng cảm thấy vấn đề của mình vô vị không đáng làm gián đoạn cuộc họp của đối phương phải đi ra nghe điện thoại, nhưng nghe cũng đã nghe rồi, cũng không thể không nói: "Cùng tôi ăn cơm chiều được không?"

"Tối nay tôi còn phải gặp khách hàng."

"Ở chỗ nhà hàng lần trước, tám giờ tôi chờ anh ở đó, đợi đến bao giờ anh tới thì thôi."

Đối với trò cũ của người này, Hồng Chính Thân chỉ có thể im lặng đứng thẳng bất động.

Trương Thần Phong cũng biết chiêu này rất tệ, nhưng đối phó với Hồng Chính Thân thực là lần nào cũng chuẩn.

"Nếu anh không đến, tôi sẽ ngồi yên đến khi người ta đóng cửa."

"Tùy cậu." Hồng Chính Thân âm thầm thở dài, lại tắt máy trước, trở lại phòng họp.

...........

Hình thức nói chuyện của bọn họ thật đúng là chỉ có một nha, Trương Thần Phong vốn là chuyên gia đàm phán còn thật sự nửa điểm thực lực cũng không có biện pháp thể hiện trước mặt Hồng Chính Thân.

Đây chính là kỳ phùng địch thủ, Hồng Chính Thân từ đầu đến cuối không tiếp nhận được cái kiểu này, thế nhưng vẫn thỉnh thoảng phối hợp, coi như là đối với hắn trăm điều dễ dàng tha thứ đi.

Lại qua hai mươi phút, Hồng Chính Thân mới từ phòng họp ra, sau đó đột nhiên dừng lại bước chân hỏi thư ký phía sau: "Ách..." Hồng Chính Thân hình như do dự một chút mới hỏi, "Hôm nay hẹn gặp bọn họ là 8h tối?"

"Tám giờ kém ạ."

"Có thể đẩy lên trước một giờ không?"

"Một giờ? Chắc là có thể, tôi đi nói lại với bọn họ xem sao."

"Ok, phiền cô."

Hồng Chính Thân, rốt cuộc mày đang làm gì đây, lúc nào cũng nhượng bộ có mùi vị thế nào hả, tốt đẹp kiểu gì lại bị một tên nhóc bẫy nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.